1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Trên đường phố tấp nập, bảng bố cáo lại dán thêm một lệnh truy nã mới, gương mặt ấy rõ ràng là của Diệp Đỉnh Chi, phía dưới đề tên cũ của hắn - Diệp Vân.

   Bách Lý Đông Quân cứ nhìn chằm chằm bức họa kia nhìn chằm chằm thật lâu, hắn lại nhìn hai chữ ấy, toàn thân mình đều rung động, là kích động cũng là tức giận.

   Kích động chính là nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn tìm được Vân ca mà hắn tâm tâm niệm niệm, đó là người hắn vẫn tưởng niệm vô số ngày đêm, là người lúc nào cũng làm hắn vướng bận, hiện giờ tuy rằng là nhận nhau thông qua phương thức này, nhưng vẫn là may mắn của hắn.

   Mà hắn tức giận chính là, Vân ca hết lần này tới lần khác cố ý lắc lư trước mặt hắn, rồi lại làm bộ không quen biết, không cùng hắn tương nhận.

   Bách Lý Đông Quân cứ như vậy không màng Lôi Mộng Sát ra sức ngăn trở, quyết tâm muốn đem Diệp Đỉnh Chi về giấu đi, nếu thế hắn sẽ không bao giờ phải sợ Vân ca của hắn biến mất thêm lần nào nữa.

   Hắn lúc này đã rơi vào loại trạng thái chẳng cần biết thế giới ngoài kia sống chết ra sao, điên cuồng tìm cho bằng được Diệp Đỉnh Chi, hắn tựa như muốn đem toàn bộ Thiên Khải thành cái đế ném lên trời, thế tất sẽ tìm ra Diệp Đỉnh Chi.

   Không biết đã qua mấy canh giờ,rốt cuộc Bách Lý Đông Quân cũng tìm được Diệp Đỉnh Chi ở Cảnh Ngọc vương phủ.

   Vân ca của hắn , sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc, chỉ mặc đơn độc một cái áo trong nằm trên giường, thoạt nhìn rất suy yếu.

   Bách Lý Đông Quân giờ phút này trong mắt cũng chỉ có một mình Diệp Đỉnh Chi, không hề chú ý tới một bên hai người vừa không thể hiểu vừa mang địch ý.

   "Ngươi là?" Dịch Văn Quân mở miệng hỏi, nhìn vị khách không mời mà đến này.

   " Bách Lý Đông Quân." Bách Lý Đông Quân lúc này mới chuyển ánh mắt lên người mỹ nhân vừa lên tiếng, nhưng trong mắt Bách Lý Đông Quân, chỉ có Vân ca của hắn mới xứng với hai chữ này. (Hai chữ "mỹ nhân")

   "Ngươi là tới làm cái gì." Lạc Thanh Dương tiến lên một bước bảo hộ Dịch Văn Quân, hắn cảm thấy ánh mắt của Bách Lý Đông Quân không tính là thiện ý.

   "Ta đến mang Vân ca của ta rời đi, nếu muốn ngăn trở, đừng trách ta không khách khí." Bách Lý Đông Quân tàn nhẫn nói, hắn giờ phút này trong đầu tất cả đều là Vân ca.

   Dịch Văn Quân muốn ngăn hắn lại, nếu thả Diệp Đỉnh Chi chạy mất, nàng sẽ càng trốn không thoát vương phủ, nhưng sát khí người trước mặt lại quá mức cường đại, ép nàng tới thở không nổi.

   Nàng nhìn về phía Lạc Thanh Dương, Lạc Thanh Dương trao đổi ánh mắt với nàng, ý tứ rất rõ ràng, hắn cũng không phải đối thủ của Bách Lý Đông Quân.

   Thế nên, Bách Lý Đông Quân liền tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Đỉnh Chi, động tác như ôm lấy một thứ mong manh dễ vỡ, sợ rằng chỉ lơ đãng một chút là biến mất.

  ......

   Trên giường, Diệp Đỉnh Chi cuối cùng cũng tỉnh lại, lông mi run rẩy, hắn mở cặp mắt xinh đẹp đánh giá bốn phía, là một gian nhà gỗ xa lạ.

   Hắn mới vừa tỉnh có chút khát nước, muốn duỗi tay với ly nước bên cạnh, lại phát hiện cổ tay bị xích sắt trói lại, vừa động cái là phát tiếng vang, cái này làm cho Diệp Đỉnh Chi không khỏi cảm thấy kỳ quái.

   Diệp Đỉnh Chi còn tưởng hắn đã được cứu, nhưng hiện tại xem ra, hình như cũng không phải như vậy, ngay cả trên chân cũng có xiềng xích, càng nhìn càng giống bị cầm tù.

   Bách Lý Đông Quân nghe thấy tiếng xích sắt va chạm, liền vui sướng mang một chén thuốc vào nhà gỗ, Vân ca của hắn tỉnh rồi.

   "Đông Quân, sao lại là ngươi?" Diệp Đỉnh Chi kinh ngạc nói, hắn trăm triệu không nghĩ tới tên tiểu tử ngốc kia thế mà sẽ làm ra chuyện như vậy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro