2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây không phải lời tác giả :

          Theo cốt truyện ở phần 1, sau khi Diệp Đỉnh Chi phát hiện hắn bị Bách Lý Đông Quân giam cầm, thì có vẻ Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi đã mây mưa cả đêm. Diệp Đỉnh Chi mệt lả đi đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.
          Do phần này nằm ở phần trứng màu yêu cầu mất tiền, mà tôi lại không có tài khoản ngân hàng bên Trung nên không mở khoá được. Mong các bạn thông cảm, xin cảm ơn.

-----------------------------------------------


   Buổi trưa ngày thứ hai, Diệp Đỉnh Chi từ từ tỉnh lại, hắn thấy rất mệt mỏi, không chỉ là thể xác, mà tinh thần cũng rất mệt.



   Hắn không hiểu, tại sao mọi thứ lại thành thế này, đáng lẽ không phải như này, hắn không nên ở chỗ hoang vu này từ ngày này qua ngày khác, mà Bách Lý Đông Quân cũng nên là thực hiện khát vọng danh dương thiên hạ mới đúng.



   Diệp Đỉnh Chi càng nghĩ càng đau đầu, hắn còn không thích ứng được việc ngày nào hắn cũng bị mớ xích sắt này cản trở như thế, lúc hắn muốn duỗi tay xoa xoa đầu, mới phát giác trọng lượng trên tay ép hắn đến thở không nổi.



   Diệp Đỉnh Chi chuyển tầm mắt lên người mình, hắn đã được thay một kiện xiêm y mới sạch, cả những thứ kia cũng đều rửa sạch sẽ, tuy không biết Bách Lý Đông Quân làm khi nào, nhưng đại khái là đổi lúc hắn hôn mê đi, dù gì hắn cũng không có ký ức về việc này.



   Nghĩ đến đây, Diệp Đỉnh Chi liền nhớ lại đủ loại sự tình ngày hôm qua, trên mặt lập tức nổi lên một tầng ửng đỏ, hại hắn ngượng đến mức toàn bộ thân thể đều nóng như lửa đốt. Chỗ xương quai xanh còn lưu lại dấu vết tối hôm qua, phảng phất thể hiện rằng hết thảy đều không phải đang nằm mơ, mà là thật là tồn tại.



   "Vân ca, ngươi tỉnh." Bách Lý Đông Quân ngữ khí nhẹ nhàng nói, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm, hắn bưng một chén cháo trắng và chén thuốc vào phòng.



   Diệp Đỉnh Chi gật gật đầu, xem như đồng ý.



   Bách Lý Đông Quân ngồi bên mép giường, đặt chén thuốc lên bàn lùn bên cạnh, hắn cầm muỗng múc thìa cháo trắng ,cẩn thận thổi thổi cho nguội, mới đưa đến bên miệng người nọ, ôn nhu nói: "Vân ca, ăn chút cháo đi."



   Diệp Đỉnh Chi không có há miệng, ngược lại là có ý lui về phía sau. "Ta tự mình ăn được ."



   Bách Lý Đông Quân tức khắc mặt mày ủy khuất nhìn Diệp Đỉnh Chi, cả ngữ khí cũng ỉu đi. "Vân ca, ngươi có phải còn đang trách ta không ?"



   Diệp Đỉnh Chi chưa từng thấy qua Bách Lý Đông Quân như thế này, thoáng chốc chân tay có hơi luống cuống, Bách Lý Đông Quân mặt mày rũ xuống, hốc mắt ửng đỏ, cứ như chó con sắp bị vứt bỏ vậy.



   "Không có, chỉ là ta cảm thấy chúng ta không nên là như thế này, vẫn nên ngăn tổn hại đi thôi."



   Bách Lý Đông Quân nắm chặt muỗng, như muốn bóp nát nó, nhưng trên mặt hắn vẫn như cũ phúc hậu, vô hại, giống như chẳng có gì thay đổi.



   " Ăn cháo trước đã, tối hôm qua mệt mỏi cả đêm rồi."



   Diệp Đỉnh Chi nghe mà độ ấm trên mặt lại tăng lên không ít. Nhưng hắn vẫn nghe lời Bách Lý Đông Quân ăn cháo, dù sao hắn cũng không đành lòng làm Đông Quân đau lòng.



   Diệp Đỉnh Chi vừa ăn vừa nghĩ biện pháp để Bách Lý Đông Quân thả hắn đi, nói đến cũng kỳ quái, hắn nhớ rõ ràng Đông Quân hẳn là thích Nguyệt Dao, vì tiên nữ tỷ tỷ của hắn mới muốn danh dương thiên hạ.



   Mà Bách Lý Đông Quân bên này nhìn Diệp Đỉnh Chi ngoan ngoãn ăn cháo trắng, khóe môi gợi lên, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ căng mọng đến mê người kia, còn có vệt hồng nơi khoé mắt, Vân ca của hắn đúng là tuyệt sắc trần gian.



   Bách Lý Đông Quân cứ thế một muỗng một muỗng đút cho Diệp Đỉnh Chi ăn, rất nhanh đã thấy đáy, hắn cầm khăn tay lau miệng Diệp Đỉnh Chi.



   "Đông Quân, cởi trói cho ta có được không, có chút hơi đau." Diệp Đỉnh Chi thấy Bách Lý Đông Quân thần sắc hòa hoãn, cảm thấy là thời điểm thử một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro