Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm Liên Các dưới ánh nắng óng ánh của chiều thu trở nên tĩnh lặng. Chẳng còn âm thanh du dương của những ngày tháng trước. Có vẻ rất lâu rồi, bóng dáng thiếu nữ thanh lãnh ngồi bên ghế đá, nhẹ nhàng gãy lên từng khúc nhạc êm ả như tiếng suối đã hoàn toàn biến mất.

Lưu Thuỷ dừng lại trước Trầm Liên Các, nhìn tất cả cảnh vật đều im lìm, trong lòng nhẹ thở dài.

Trưởng công chúa đã lâu rồi bỏ quên tâm tình ngồi gãy đàn ở nơi này. Khi ấy tuy dáng vẻ của người vẫn cô tịch, nhưng trong đáy mắt còn có thể hiện lên tia hy vọng rực rỡ.

Lưu Thuỷ khẽ lắc đầu, cất bước rời khỏi. Mặt trời từ sau rặng núi phía xa cũng dần hạ xuống.

Hạ Tĩnh Thanh nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp, khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo đang lười biếng nằm cuộn trên đùi nàng. Lưu Thuỷ chậm rãi đẩy cửa bước vào, đi đến phía trước Hạ Tĩnh Thanh, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhạt cố hữu của nàng, đáy mắt tản đi chút ưu thương vừa rồi.

"Bẩm Điện hạ, có tin tức từ phía Lương Cung."

Lưu Thuỷ còn chưa nói xong, động tác trên tay Hạ Tĩnh Thanh liền dừng lại, nàng nâng khoé mắt vốn lười nhác nhìn lên.

Lưu Thuỷ chạm phải ánh mắt lạnh nhạt kia, càng cẩn thận nói: "Điện hạ không cần lo lắng, là về An Phi."

Hạ Tĩnh Thanh lúc này mới dần buông lõng, nàng nhẹ nhíu mày hỏi: "Là chuyện gì ?"

"Sáng nay trong lúc đi thăm vườn ngự uyển, An Phi bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, chưa bao lâu đã tái xanh mặt, cung nữ hầu hạ nhanh chóng đưa nàng trở về. Sau khi thái y xem qua, An Phi được cho là đã mang thai."

Tin tức lần này thật sự chấn động đến khắp Lương Cung, Bình Nhi khi đi ngang qua một viện nhỏ đã nghe thấy các cung nữ thái giám bàn tán không ngớt. An phi vậy nhưng đã nhanh hơn chính phi một bước, trưởng tử này của Lạc Vương sẽ khiến thân mẫu được nâng phi vị.

Bình Nhi nghe qua những lời bán tán, không nhịn được đi nhanh về Khánh An Điện, vừa nhìn thấy Lam Khanh Tuyết đang ngồi thêu bên ngoài điện, vội vã chạy đến.

"Nương nương, người còn thời gian làm những việc này, khắp Lương Cung đã xảy ra chuyện lớn rồi."

Lam Khanh Tuyết cẩn thận đặt bàn thêu xuống, nhìn lên dáng vẻ hấp tấp mất bình tĩnh của Bình Nhi, khẽ thở dài nói.

"Có chuyện gì cũng nên nhớ đến bộ dáng một chút, ngươi cứ như vậy còn ra thể thống gì. Chẳng phải đã nói hoàng cung là nơi để ngươi rèn luyện cách hành xử sao ?"

Lam Khanh Tuyết nhẹ nhàng nói, lại cúi xuống nhìn tấm vải thêu. Tài nghệ thêu thùa tinh xảo của nàng dù đã nổi danh khắp hoàng thành này. Nhưng khi tự mình ngắm lại rặng mây trên vải, Lam Khanh Tuyết thế nào vẫn không thể hài lòng với ráng nắng được nàng cẩn thận phối màu. Dường như còn thiếu chân thật rất nhiều.

"Nương nương, sau này kế nghiệp Lạc Vương cũng phải là một a ca, người còn không lo lắng sao ?"

Lam Khanh Tuyết lạnh nhạt ngẩng đầu, tuy nàng có thể hiểu rất rõ điều Bình Nhi nhắc nhở, nhưng muốn hỏi một chút thiếp thân của mình: "Ta vì sao phải lo lắng?"

Bình Nhi lắc đầu, thở dài: "Người mau mau tranh thủ sinh một a ca cho Ngũ hoàng tử đi. Bên An phi cũng đã có cho mình một trưởng tử rồi !"

Nhìn qua dáng vẻ vẫn bình thản của Lam Khanh Tuyết, Bình Nhi gấp gáp nắm lấy tay nàng: "Vị thế của người sẽ bị lung lay ở Lạc Phủ, còn không nhanh củng cố một chút."

Lam Khanh Tuyết lúc này mới khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ta còn chưa lo lắng chuyện này, ngươi căng thẳng cái gì !"

"Người ..." Bình Nhi trợn mắt nhìn nàng, sau đó nhận ra dáng vẻ thất thố của mình, đành rút tay về, vội vã nói "Nương nương cũng phải nghĩ cho tương lai mình một chút chứ."

"Tương lai của ta sao ?" Lam Khanh Tuyết khẽ cười, vuốt ve ráng mây chiều vàng nhạt được thêu trên vải. Nàng cũng có mong ước cho riêng mình, nhưng hiện tại làm gì còn cơ hội cho nàng thoát khỏi chiếc lồng son này.

"Ta chỉ cầu thân tâm được yên ổn !"

Lam Khanh Tuyết cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hình thêu, nàng có mong ước thêu một bức tranh sơn thuỷ, nhưng năm lần bảy lượt chẳng có bức nào vẽ xong lại hợp ý nàng.

Thật ra, phong cảnh hữu tình hay không là do trong ánh mắt đang chứa tâm tình như thế nào.

Lam Khanh Tuyết nghĩ ra một chút chuyện, khoé môi hơi rũ xuống, khe khẽ nghe được một tiếng thở dài.

"Nô tài thỉnh an Lạc Phi nương nương !"

Nghe thanh âm vang lên mơ hồ bên cạnh, Lam Khanh Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ vẫn còn quen thuộc trong trí nhớ về Diên Hà. Chỉ mới nửa tháng không gặp, da thịt của nàng ấy đã xanh xao đi.

"Muội đến sao lại không thông báo một tiếng !" Lam Khanh Tuyết ra hiệu cho Bình Nhi đỡ An Phi ngồi xuống.

"Cơ thể muội xanh xao như vậy, không chăm sóc tốt bản thân làm sao có thể hạ sinh nhi tử mạnh khoẻ được." Lam Khanh Tuyết nhìn qua khuôn mặt hiền hoà đang ngại ngùng của An Phi, chỉ đành thở dài "Bình Nhi, lập tức cho người đem tất cả nhân sâm và thuốc quý của Lương Cung đến Nhan Loan Điện. Tăng thêm thái giám và thị nữ bên An Phi, tiện việc chăm sóc cho chủ tử."

Bình Nhi theo lời Lam Khanh Tuyết vội rời khỏi, Diên Hà nhìn theo nàng ấy, bất đắc dĩ lên tiếng: "Tỷ tỷ, không cần quá ưu ái muội như vậy, muội thật không có gì để báo đáp tỷ."

"Ta làm như vậy không phải để muội báo đáp." Lam Khanh Tuyết đang uống trà, nghe xong liền đặt xuống, nhẹ nhàng dùng nắp gạt qua lá trà "Tuy rằng trong cung không có bao nhiêu nhân tình, nhưng ta hy vọng một người vô tư như muội có thể có được cuộc sống tự do ở đây."

Những lời lẽ chân tình của Lam Khanh Tuyết được nói ra rất thản nhiên, khiến Diên Hà khi nhìn qua nàng, không hiểu sao đáy mắt dần ẩm ướt.

***

"Trưởng công chúa điện hạ !"

Hạ Tĩnh Thanh hiếm khi có được tâm tình rời khỏi nhuyễn tháp để đi dạo hoa viên. Nàng đang lặng lẽ nhìn lên những tán hoa trắng xoá trên cành, làn gió lạnh thổi ngang qua, khiến da thịt cảm nhận được cái rét buốt, tán hoa cũng lay động như sắp bay đi.

Nghe tiếng gọi, nàng khẽ quay lại, bắt gặp đôi mắt tinh anh đang ngắm nhìn mình từ sau lưng. Bóng dáng không mấy xa lạ ấy nhưng lại không đem đến bao nhiêu thoải mái trong lòng nàng.

Hạ Tĩnh Thanh khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài mị hoặc chớp nhẹ, khung cảnh như được thổi đến một làn gió xuân tươi đẹp: "Không biết là tình cờ hay Thái Tử Phi có chuyện gì muốn tìm ta?"

Lâm Mẫn Mẫn dù biết Hạ Tĩnh Thanh đang cố ý tỏ ra lạnh nhạt với mình vẫn không chấp nhất nở một nụ cười.

"Là ta bỗng dưng muốn đến hoa viên. Nghe nói hoa lê năm nay nở rộ rất thơm !"

Hạ Tĩnh Thanh chỉ khẽ cười, như nghe được một câu chuyện rất khôi hài: "Thái Tử Phi đúng là có nhiều tâm tình !".

Lâm Mẫn Mẫn khẽ nhìn lên hoa lê, những táng hoa xinh đẹp đang rung động trước gió, nàng chuyển tầm mắt về phía Hạ Tĩnh Thanh: "Ta thật ra cũng có chuyện muốn hỏi ngươi !"

Hạ Tĩnh Thanh chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh nhạt. Nhưng Lâm Mẫn Mẫn vẫn bất đắc dĩ bật cười: "Ta muốn hỏi, vị Ngũ phi vừa tiến cung, không biết cùng Trưởng công chúa là quan hệ như thế nào?"

----------------------------------------------

Nhắn nhủ: Các bạn hãy để lại một ít bình luận nếu có ghé ngang qua đọc nhé ! Đó là động lực để mình viết tiếp dù thật sự là nó rất lâu huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro