[Bách hợp] Chu nhan vô song (Chương 1 - 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Xuyên không, nữ giả nam, mô típ công chúa phò mã.

Tình trạng: Hoàn

Editor: Vân Vô Thường

Chương 1

Bầu trời mưa rơi lác đác, rả rích rả rích, rêu xanh cùng bùn đất loang lổ trên tấm bảng, dấu chân dính bùn có thể thấy được ở khắp nơi, vạch ra một quỹ tích lạ thường.

Toái Phong tay cầm một cái ô màu đen, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, mái tóc dài buông xuống tới thắt lưng, khóe miệng hơi cong lên tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), làm cho người ta có cảm giác tà ác.

Mặc dù đã cố gắng cẩn thận, Toái Phong vẫn phát hiện ra một vài vệt đen dính trên đôi giày trắng như tuyết của mình, nàng nhíu mày, trên mặt trở nên âm trầm, không kém so với bầu trời đầy mây đen kia.

Dưới hai mươi ba bảng hiệu đứng chờ xe bus vẫn chật kín người như lúc trước, đặc biệt là với thời tiết này, Toái Phong đang do dự có nên hay không bắt xe taxi, nhưng mà ngước nhìn ra phía đường lớn cả buổi, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

Mưa rơi xuống ngày một lớn, sắc mặt Toái Phong ngày càng đen, nếu bây giờ trên trán xuất hiện một hình trăng lưỡi liềm, nàng liền có khả năng trở thành con gái của Bao Chửng a.

Đợi nửa ngày, trong lúc mọi người đang oán than, một chiếc đèn xe bus xuất hiện, chạy vào trong trạm. Toái Phong bị mọi người vây quanh chen chúc kéo lên xe, nước mưa lạnh lẽo thình lình rơi xuống gáy cùng làn da ở gấu quần khiến cho nàng rùng mình một cái.

Xe bus lại lần nữa chuyển động, Toái Phong miễn cưỡng chen tới cửa sau để xuống xe, không đợi nàng thả lỏng, một tia chớp chói lọi từ bầu trời đánh xuống, trong nháy mắt sáng ngời trong đôi mắt của Toái Phong.

Gần đây thịnh hành sét đánh sao?

Toái Phong vừa xoa bóp vai vừa cẩn thận nhìn xuyên qua đoàn người đánh giá cảnh tượng bên ngoài, lúc này trên đường đi qua chính là một mảnh rừng tối om, thêm cả thời tiết đen ngòm phía trên cùng với hàng cây cao trọc trời, lại càng khiến cho không gian trở nên tối đen.

Xe bus chậm rãi dừng lại, âm thanh thông báo đã tới trạm truyền tới, bởi vì đứng cạnh cửa nên Toái Phong cẩn thận né tránh dòng người lên xuống xe, bất quá trạm này không có người nào, Toái Phong liền buông lỏng tay nắm cửa, chuẩn bị xem xét mái tóc dài phía sau lưng đã ướt sũng, phỏng chừng đã trở nên rối rắm, nhưng lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Không biết va chạm vào ai, Toái Phong vì lúc trước vừa mới buông lỏng cảnh giác, phía sau lại bị một lực va chạm lớn,hô nhẹ một cái liền bị đẩy xuống xe, ngã vào trong bóng tối.

Một tiếng động lớn vang lên, một tia chớp sáng chói lại đánh xuống, cửa xe chậm rãi đóng, lái xe cũng không phát hiện điều gì dị thường, tiếp tục thong thả khởi động xe chạy.

Chính là, chiếc xe vừa rời khỏi liền lộ ra một bãi đất trống, không nhìn thấy bóng người.

Một cảm giác tê dại từ mi tâm trực tiếp len lỏi vào trong đầu, thân thể Toái Phong co rút, mi mắt yếu ớt không thể mở ra được.

Chỉ nhớ được khi bị đẩy xuống che liền bị một đạo quang mang rất mạnh bao vây lại, tiếp theo đó chính mình liền ngất đi.

Ta đã làm việc gì trái với lương tâm mà lại bị sét đánh thảm như vậy a?

Toái Phong thảm thiết nghĩ tới.

Không phải là toàn thân tê liệt chứ, vì cái gì một chút khí lực cũng không thoát ra được đây?

Vô luận thử bao nhiêu lần, mắt của nàng giống như trước dính chặt vào nhau, Toái Phong cảm giác mình hiện tại giống như bị giam vào một động đen, giống như con ruồi không đầu, vô luận thế nào cũng không thoát ra được.

"Chết tiệt, không phải là biến thành người sống đời sống thực vật chứ?'

Lại liều mạng cử động một hồi, vẫn không thấy tốt hơn, Toái Phong cảm giác kiệt sức,

vô tri vô giác liền tiến vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại là lúc bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm rộn ràng.

Hoàn hảo, còn có thể nghe được.

Bởi vì vẫn không thể mở mắt, Toái Phong đem toàn bộ giác quan đều tập trung ở lỗ tai, cẩn thận phân biệt ý nghĩa của đủ loại thanh âm.

Một lúc sau, Toái Phong do thân thể vẫn đang suy yếu lại kiên trì một hồi nên lại mệt liền ngủ thiếp đi.

Hôm sau, dưới một loạt tiếng nói thầm mà khôi phục thần trí, bên tai mơ hồ truyền tới thanh âm mềm mại.

“Công tử Triệt còn chưa tỉnh lại sao?”

“Khởi bẩm công chúa, không có.”

Trầm mặc một hồi, Toái Phong đang suy nghĩ về những từ mấu chốt lúc nãy không dễ dàng nghe được kia.

Công tử Triệt? Là nói ai a?

Công chúa là ai? Ta có nhận thức người được gọi là công chúa kia không?

Ta bị như vậy, như thế nào còn không đem ta tới bệnh viện a?

Trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ, ở sâu trong nội tâm nhe nanh múa vuốt, liều mạng muốn mở to mắt, nhưng hết lần này tới lần khác đều không như mong đợi.

Mà đúng lúc này, một cảm xúc lạnh lẽo từ trên mặt truyền tới.

Toái Phong còn chưa kịp cảm thấy cao hứng vì xúc giác của mình vẫn còn, liền cảm thấy thân thể trầm xuống, cái gì đè lên a.

Rất nhẹ, rất thơm, cũng rất mềm.

Tiếp theo lại nghe được thanh âm mềm mại lúc nãy.

“Triệt, ngươi rốt cuộc muốn ngủ bao lâu a?”

Triệt? Là Công tử Triệt vừa mới nghe lúc nãy sao?

Xem ra là đang nói ta a.

Tuy rằng không được chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nhưng trong lòng Toái Phong mơ hồ đoán ra được.

Toái Phong, ngươi xuyên việt a.

Nhưng nghĩ lại hiện giờ mình đang chật vật thế nào, Toái Phong liền muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét.

Triệt công tử? Chẳng lẽ ta lại xuyên qua thành nam nhân a?

Ta không quan tâm, không nên như vậy a?

Toái Phong kích động, nữ nhân trên người nàng cũng kích động.

“Triệt, ngươi, ngươi có tri giác sao?”

Toái Phong vẫn đang lo sợ vì chuyện mình có thể xuyên qua mà trở thành nam nhân nên không có chú ý tới thân thể mình đã bị kéo lên.

Ngay sau đó, Toái Phong cảm giác trong lòng bàn tay nóng lên, thân thể giống như hồi tưởng lại cảm giác đã trải qua khi bị sét đánh, cảm giác tê dại từng đợt từng đợt lan khắp cơ thể, giống như Đại Giang hợp dòng, lập tức theo tứ chi mạnh mẽ tiến vào trung khu thần kinh của nàng.

Giật mình một cái, giống như vừa chạm phải luồng điện ngàn vạn volt, Toái Phong rốt cuộc cũng mở mắt.

Nhưng mà lại quên thở.

Trước mắt là khuôn mặt của một người khác khiến cho nàng hít thở không thông.

Làn da mềm mại trắng ngân, trang phục toàn đồ trang sức long lanh, màu tím cùng với màu vàng đan xen phối hợp giống như biểu tượng của hoàng gia, vai hơi lộ ra, eo nhỏ nhắn, mặt phấn hoa đào, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ giống như người Pháp, vừa xinh xắn vừa nhanh nhẹn, mái tóc nhẹ nhàng phiêu dật, bởi vì nguyên nhân do ánh sáng chiếu vào trong phòng nên ánh sáng lấp lánh trở nên chói mắt, nhất là đôi đồng tử long lanh kia, gần như vô cùng thuần khiết, không có một tý gợn sóng nào giống như hắc sắc bảo thạch trong suốt xinh đẹp.

Chỉ là trong ánh mắt vừa rồi còn hơi kinh hỉ nháy mắt lại trở nên lạnh lẽo.

“Hừ, ngươi rốt cuộc cũng chịu thức dậy a?”

Cô gái trước mặt thả tay của Toái Phong ra, lạnh lùng đứng dậy, cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn Toái Phong.

Toái Phong từ trong kinh ngạc liền khôi phục, chuyện thứ nhất chính là sờ về phía bộ ngực của thân thể này.

Hoàn hảo, tuy rằng độ cong không lớn nhưng vẫn cảm nhận được sự nhô lên.

Tiếp theo nàng nói một câu rất ngu ngốc.

“May mắn, vẫn là nữ nhân.”

“Ngươi nói cái gì?”

Toái Phong một lần nữa đưa ánh mắt nhìn vào nữ tử khiến nàng thất thần khi nãy.

Nghe vừa rồi cung nữ nói, nàng là công chúa sao?

Làm sao bây giờ a?

Toái Phong buồn rầu nghĩ, hồi tường mấy tình tiết trong các tiểu thuyết xuyên việt từng xem qua, Toái Phong vừa làm bộ như thực nghi hoặc ánh mắt vừa ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt.

“Cô nương, ngươi là ai? Ta giống như đã gặp ngươi ở nơi nào đó? Có phải hay không a?”

Nguyên là dựa theo Toái Phong đắc ý nghĩ tới, cô bé trước mắt này hiểu được ý nàng, nhất định sẽ cảm động mà nhào tới trong lòng nàng khóc lóc hô to nhất định phải giúp nàng phục hồi lại kí ức.

Chính là mọi việc lại lần nữa không theo như ý.

Người giống như quý tộc nước Pháp với ngũ quan tinh xảo trước mắt trong nháy mắt liền nổi giận, Toái Phong liền cảm giác được trên mặt mình phát lạnh, bàn tay nhỏ hung hăng đánh một chưởng vào bả vai của Toái Phong.

“A…” Toái Phong ngã mạnh vào giường, đau đến mức phải há miệng kêu lên.

May mắn vừa rồi là vào bả vai, bằng không một chường này đánh vào ngực thì …

“Cung tiễn công chúa.” Các cung nữ vội vàng quỳ xuống đưa tiễn Vô Song công chúa đang nổi giận.

Chuyện xưa của chúng ta, liền bắt đầu a.

Chương 2

Một hồi sau, Toái Phong mới kêu lên một tiếng.

“Công tử, ngươi thế nào rồi?”

Cuối cùng cũng có người hảo tâm lên tiếng, Toái Phong chậm rãi ngồi dậy, nhưng nửa người vẫn cảm thấy tê dại, ngoại trừ cảm giác được luồng điện đang lưu chuyển, còn có cảm giác xương cốt không được tốt.

Sức lực của tiểu công chúa kia quả thật rất lớn a.

“Vị tỷ tỷ này xưng hô thế nào a?”

“Nô tì tên là Oanh Lạc.”

“Oanh Lạc, ngươi có thể giúp ta mang cái gương tới đây không?”

Đương nhiên, Toái Phong hiện tại rất khẩn trương muốn biết hình dạng hiện tại của mình khi xuyên không tới đây a.

Cầm được gương, Toái Phong sau khi nhìn qua lại càng hoảng sợ.

“Công tử, có cái gì không ổn sao?”

“Không, không có. Ta trước kia chính là bộ dáng như vậy sao?”

“Vâng ạ.”

“A, không có việc gì, hiện tại đầu óc ta rất hỗn loạn, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”

“Vâng, nô tì cáo lui.”

Sau khi đợi cho tỳ nữ đứng ở khắp phòng lui ra ngoài, Toái Phong vội vàng kéo ống tay áo bên phải lên.

Trên đó thật sự có đầy đủ bảy nốt ruồi xếp thành hàng, không thiếu một cái nào.

Không sai, đây chính là thân thể của nàng.

Nhưng tại sao thân thể của mình đã hoàn toàn xuyên tới đây, lại có được một thân phận thực sự tồn tại? Hơn nữa còn giống như một nam nhân?

Một loạt câu hỏi hiện ra nhưng không có lời giải.

Toái Phong ngắm nhìn cách bài trí xung quanh, không có vật phẩm nào tượng trưng cho triều đại, hơn nữa đoạn đối thoại vừa rồi cũng cho thấy, mình bây giờ hẳn là đang ở trong hoàng cung.

Nhìn cách bài trí cùng tạo hình, hẳn không phải là phong cách của cổ cung Bắc Kinh, cũng không giống hoàng cung Tây An.

Nằm xuống một cách chán nản, Toái Phong hiện tại tạm thời không muốn suy nghĩ chuyện chính mình đang ở địa phương nào, có thân phận gì.

Nàng hiện tại chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc.

Tuy rằng hôn mê trong thời gian không ngắn, nhưng vẫn không thể mở mắt ra, tóm lại là vô cùng lo sợ.

Nhưng hiện tại bất đồng, chính mình vẫn sống sót tốt ở thế giới này, tuy rằng thời không bất đồng, nhưng dù sao cũng vẫn tồn tại.

Suy nghĩ tới đây, trong đầu Toái Phong đột nhiên hiện lên cô gái xinh đẹp giống người Pháp kia.

Một công chúa kiêu ngạo a.

Thật sự là không dễ thương chút nào.

Nằm một chút liền ngủ một mạch tới lúc ánh trăng lên tới ngọn liễu.

Bị hơi nước rơi xuống, Toái Phong từ trên giường ngồi dậy, xương cốt trên vai lập tức truyền tới một cơn đau nhức.

Cung nữ nghe được trong phòng có động tĩnh, vội vàng xách theo lồng đèn tiến vào.

“Công tử, cần đốt đen sao?”

“Không cần, hiện tại nên tiết kiệm năng lượng a, ta muốn đi ra ngoài một chút.”

Trong lúc chúng cung nữ vẻ mặt mờ mịt suy tư về ý tứ của việc tiết kiệm năng lượng, Toái Phong đã ra khỏi phòng ngủ, chào đón cuộc sống về đêm lần đầu tiên từ khi xuyên qua.

Có điều, trước mặt lại là một mảng tối đen.

Đúng a, sao có thể trông chờ người xưa có thần mã sinh hoạt đêm đây?

Toái Phong ở trong tiểu viện đi lòng vòng, tìm đại sảnh, ra cửa chính, thủ vệ rối rít quỳ xuống hành lễ, Toái Phong khẽ vung vạt áo của cẩm bào, thong thả quay đầu nhìn về phía bảng hiệu trên cửa.

Ô Tụ Các.

Đây là danh tự gì a?

Chẳng lẽ là lấy từ ô vân xuất tụ?

Nhưng mà ý nghĩa của xuất tụ không phải là rời núi sao?

“Danh tự này là ai đề ra?”

“Hồi bẩm công tử, chúng tiểu nhân không biết.”

Toái Phong nhíu mày, sắc mặt âm trầm xoay người rời đi.

Ra khỏi tiểu viện là đại viên.

Tuy rằng ánh sáng vô cùng tối, nhưng Toái Phong nhìn ra được người kiến tạo hoàng cung này đích xác miêu tả rất chân thực còn rất linh hoạt, rất có hương vị của lâm viên nơi Giang Nam, thích hợp thỏa đáng, biến nước thành cảnh, chỗ rộng có thể cưỡi ngựa, chỗ hẹp khó có thể ẩn tàng, lấy diện tích có hạn tạo ra không gian vô hạn.

"Thường ỷ khúc lan tham khán thủy, bất an tứ bích phạ già sơn." Toái Phong tâm tình vui vẻ đi vào một chỗ bí ẩn trong lương đình, gió đêm hiu hiu thổi, bóng cây loang lổ trong đình viên, cây sa la xào xạc giống như nhạc khúc kỳ ảo khiến người khác vui vẻ thoải mái, Toái Phong vừa định cởi giày ngâm chân vào nước thì phía sau truyền tới một thanh âm nữ nhân mềm mại đáng yêu truyền tới.

“Triệt. Ngươi cuối cùng đã tỉnh rồi?”

Toái Phong ngạc nhiên quay đầu lại, một nữ tử đứng phía sau mình cười không ngớt.

May mắn, nàng không phải tới giết ta, bằng không ta liền đi đời nhà ma rồi.

Người xưa mỗi người thực sự đều là thân mang tuyệt kỹ, cực kỳ am hiểu việc vô thanh vô tức đứng phía sau người khác.

Toái Phong tuy rằng rất bực mình, nhưng vẻ mặt lại lộ ra chút thống khổ cùng lo âu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nữ tử trước mặt.

“Ngươi là??”

Nữ tử kia kích động từng bước tiến tới, dưới ánh trăng Toái Phong rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt của nàng.

Toái Phong vốn không phải người vui buồn đều lộ trên mặt, lúc trước vị công chúa kiêu ngạo kia đã khiến nàng xuất thần một lần, còn nữ tử trước mặt này tuy đẹp nhưng vẫn không đủ để thần kinh vững chắc của Toái Phong rung động.

“Triệt, ngươi thật sự mọi chiều đều không nhớ rõ sao?”

Toái Phong ở trong lòng hô to.

Ta thật sự cái gì cũng không biết. Các ngươi có phiền hay không hả?

“Chúng ta không phải đã gặp qua a? Vì cái gì ta đối với ngươi có một loại cảm giác quen thuộc.”

Nói xong câu đó, Toái Phong đã chuẩn bị tốt, lấy tay che tai lại, dù sao công chúa kiêu ngạo kia chính là đánh vào chỗ này của mình a.

Trong lúc Toái Phong toàn bộ tinh thần đề phòng, chuẩn bị trước tiên né tránh công kích của người đối diện, nhưng là hôm nay lần thứ hai đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Nữ tử đối diện cả người mơ hồ run rẩy, cả thân thể bổ nhào về phía Toái Phong.

Toái Phong tay chân hoảng loạn.

Này, này, đây là chiêu số gì a?

Còn chưa chờ nàng thối lui, một người ôn hương nhuyễn ngọc đã nhào vào trong ngực nàng.

Trên đầu người nọ cài một cây trâm đỏ thắm, chuỗi hạt trân châu trên đó lay động theo quán tính nguyên lai đập vào mặt Toái Phong khiến nàng hảo thống khổ.

Toái Phong nghĩ ngay tới một từ, người bom.

“Triệt, ta là Linh Dao a. Làm sao ngươi có thể quên ta chứ, ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi.”

Toái Phong toàn thân nổi da gà, bị một nữ nhân quốc sắc thiên hương ôm lấy, nói thế nào cũng là có phúc a, chính là Toái Phong tựa như đứng ngồi không yên, nhưng là mọi người đều là nữ nhân, đương nhiên hiểu rõ thống khổ khi bị người trong lòng mình đẩy ra, mặc dù Toái Phong không phải người thương hoa tiếc ngọc nhưng với sự tôn trọng tối thiểu nàng vẫn để yên.

Xoa dịu nữ tử trong lòng một hồi, Toái Phong vừa định nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một thanh âm tinh tế.

“Đại hoàng tỷ, đêm hôm khuya khoắt, người như thế nào thất lễ như vậy, đi ôm một người xa lạ ở đây, có hơi mất thân phận a.”

Thanh âm này, rất quen thuộc a.

Nữ tử trong lòng Toái Phong nghe vậy vội vàng buông Toái Phong ra, sửa sang lại tóc mai, nhẹ nhàng nói: “Công tử, Linh Dao cáo từ trước.”

“Tiểu thư đi thong thả.” Tuy rằng hiểu được ba chữ đại hoàng tỷ đại biểu cho điều gì, nhưng lúc giờ phút này Toái Phong vẫn lựa chọn giả ngốc so với điều gì cũng đều an toàn.

Động tác của Linh Dao cùng tiểu công chúa rõ ràng chỉ thoáng qua, Toái Phong không có nhìn rõ, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy trưởng công chúa hình như rất e ngại tiểu công chúa a.

Tiểu công chúa mắt nhìn trưởng công chúa rời đi, liếc mắt nhìn Toái Phong một cái, hừ lạnh một tiếng chớp mắt liền xoay người ly khai.

Toái Phong vội vàng lên tiếng: “Tuổi còn nhỏ đã học được thói rình coi, có phần thiếu lễ phép a.”

Rình coi? Cái từ này cổ đại hẳn là có đi? Nàng hẳn là nghe hiểu được a?

“Ngươi nói ai rình coi?”

Toái Phong nhún nhún bả vai, nói: “Không có gì, lần sau chú ý một chút.”

Tiểu công chúa rất bất mãn, đi tới trước mặt Toái Phong, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

Trống ngực Toái Phong lập tức đập mạnh, người Pháp này dưới ánh trăng ngẫu nhiên càng lộ vẻ tinh xảo cùng linh hoạt kỳ ảo, Toái Phong phảng phất cảm thấy linh hồn của chính mình bị hút vào, một xúc động không hiểu từ đâu tuôn ra.

Rất muốn, nâng chiếc cằm thon gọn của nàng lên, hôn một cái thật sâu.

Chương 3

Dĩ nhiên, trừ phi điều kiện tiên quyết là Toái Phong mất đi một cánh tay, có lòng tin có thể tìm được đường thoát thân từ trong hồ nước sâu không thấy đáy này, nếu không tiểu công chúa đánh nàng một chưởng, nàng trực tiếp có thể trở thành xác chết trôi trên hồ.

“Công tử Triệt, trong hoàng cung, bản cung khuyên ngươi tốt nhất nên khiêm tốn một chút.”

Dáng người Toái Phong cao lớn mảnh mai, so với tiểu công chúa đại khái cao hơn một cái đầu, mà tiểu công chúa ngước đầu lên dùng ngữ khí cao cao tại thượng nói chuyện cùng Toái Phong, khiến nàng có cảm giác dở khóc dở cười.

“Ai, công chúa, ngươi tên là gì?”

“NGươi nói gì?”

Toái Phong vuốt vuốt tay, nói: “Ta muốn biết tên của ngươi.”

“Ngươi thật sự cái gì đều không nhớ rõ sao?”

Toái Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, nhỡ rõ mọi thứ thật sự rất quan trọng sao? Vì cái gì ta nhất định phải nhớ rõ mọi thứ a?

“Coi như ngươi một lần nữa nhận thức ta, nghĩ như vậy thì được rồi.”

Tiểu công chúa đầu cúi xuống, từ góc độ của Toái Phong, chiếc cổ nhỏ gầy trắng như tuyết của nàng lộ ra khiến cho người khác muốn cắn một cái.

“Ta tên là Chu Nhiễm Tình, người trước kia … đều gọi ta là …”

“Tình nhi?” Toái Phong buột miệng nói ra, chính mình cũng sợ tới ngây người.

Nhiễm Tình ban đầu vẻ mặt chợt trở nên kinh hỉ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại nguyên trạng.

“Vậy ngươi có phải hay không có một ca ca tên là Chu Doãn Văn?”

Nhiễm Tình vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu nói: “Không có.”

Toái Phong sờ sờ cằm, vậy xem ra đây cũng không phải Minh triều a, dù sao Chu Doãn Văn cũng coi như là một hoàng đề rất có “danh khí”.

Nhưng mà trong lịch sử Trung Quốc còn có một vương triều họ Chu khác sao?

Xem ra ta đã xuyên tới một triều đại lịch sử khác a.

Toái Phong bất đắc dĩ nghĩ.

“Ngươi thật sự là công tử Triệt?”

“Không phải, công tử Triệt là ai ta tuyệt không biết.”

“Xem ra ngươi quả nhiên là mất trí nhớ.”

Không đúng, không đúng mới không phải.

Toái Phong bất đắc dĩ nghĩ, nhưng như thế nào có thể cùng cổ nhân trước mắt nói về chuyện linh hồn chính mình xuyên qua đây? Chính là vì sao thân thể lại không thay đổi gì a?

Hơn nữa, các nàng giống như đều coi mình là nam nhân, điểm này mới là phiền toái lớn nhất.

Toái Phong từ trước tới nay luôn không thích vướng vào phiền phức, hơn nữa sự tình còn chưa được làm rõ, nàng bây giờ cũng không muốn giải thích cùng người khác.

Nghĩ tới đây, Toái Phong cũng muốn hỏi thăm về công tử Triệt, từ trước tới nay rốt cuộc hắn đang làm gì?

“Nhiễm Tình, trong lòng ngươi, ta, trước kia là người như thế nào?”

Nhiễm Tình nghe vậy liền cúi đầu xuống, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Toái Phong lẳng lặng đứng chờ, cảnh sắc ở hồ mông lung, hình ảnh ánh trăng trong suốt in trên làn sóng xanh lăn tăn trong hồ nước, tĩnh mịch mà hài hòa.

“Dù sao, ngươi cũng không phải người tốt, hừ.”

Toái Phong bất đắc dĩ nhìn lên, đột nhiên nàng bất thình lình nổi giận xoay người rời đi.

Không phải người tốt sao?

Toái Phong nắm lấy cằm, tiếp tục suy nghĩ hàm ý sâu xa về người tốt.

Qua mấy ngày, Toái Phong cuối cùng cũng biết rõ công tử Triệt này rốt cuộc là cái loại gì.

Công tử Triệt thực ra được xem là phong hào của nàng.

Tựa như Công tử Cưu cùng công tử Tiểu Bạch thời kỳ Xuân Thu, xem như “Công tử” nổi danh thiên hạ.

Tính danh thật của hắn không ai biết, người bình thường đều gọi nàng là công tử Triệt, thân mật một chút liền chỉ gọi một chữ duy nhất.

Để cho Toái Phong bất đắc dĩ chính là phẩm hạnh của công tử Triệt này.

Tuyệt đối là hái hoa đạo tặc mang mặt trắng.

Công tử Triệt diện mạo tuấn mỹ, tài hoa phong lưu anh tuấn, có rất ít nữ nhi không vì nàng mà tâm hồn rung động, buồn bã mất hồn.

Công tử Triệt xem như cũng là một văn nhân nhã sĩ nổi danh, thường xuyên đi du lịch ở các quốc gia, hái hoa khắp nơi, tứ xứ lưu tình.

Mấy ngày trước, là đêm trước khi bản thân xuyên việt tới đây, công tử Triệt vừa tới Tề Quốc, cũng chính là quốc gia hiện nay, một ngày đang cùng mấy người bạn mới quen đi du sơn ngoạn thủy, vừa vặn bị sét đánh lăn xuống sườn núi, kết quả lại là chính mình bị mang về.

Công tử Triệt chân chính đã đi nơi nào a?

Sẽ không phải xuyên việt tới thời đại của ta chứ?

Ông trời phù hộ, đừng để cho người quen biết ta phát hiện hắn.

Toái Phong đã quên mất, ông trời như thế nào sẽ phù hộ nàng đây? Bởi vì ông trời đem sét đánh khiến nàng xuyên tới đây a.

Khiến cho Toái Phong vui mừng chính là nàng xuyên tới đây vẫn mặc nguyên y phục lúc trước, tuy rằng bị đốt không ít, nhưng đồ vật trong túi quần vẫn còn.

Một bọc khăn giấy, một tờ vé xe, một chùm chìa khóa, cùng với một cái hộp quẹt zippo bằng bạc.

Đúng rồi, còn có mấy trăm đồng nhân dân tệ, bất quá hiện tại chỉ có thể sử dụng minh tệ (tiền thời minh).

Đem mọi chuyện cần làn thu thập xong, Toái Phong tìm người mang một lọ hoa tới bọc lại rồi nhét vào, sau đó cất kỹ.

Trên người chỉ đem theo hộp quẹt, chuẩn bị khi nào cần, có thể đốt lửa tự bảo vệ.

Toái Phong rất kỳ quái, theo đạo lý, nàng lúc hôn mê rõ ràng có người giúp nàng thay quần áo, nhưng thế nào lại không phát hiện sự thật mình là nữ nhi đây?

Cùng cung nữ nói chuyện một chút, nguyên lai giúp công tử Triệt xem bệnh rồi thuận tiện thay quần áo là một lão ngự y.

Toái Phong nghĩ liệu mình có cần phải tới bái kiến hắn hay không, nếu lão ngự y kia không đem thân phận nàng ra ngoài ánh sáng, như vậy hắn nhất định biết bí mật gì đó.

Toái Phong thay đổi hoàn toàn tác phong ngày trước của công tử Triệt, đem tất cả những người tới thăm bệnh đều đuổi đi, cả ngày chỉ ở hoàng cung sơn thủy trong đình viện du sơn ngoạn thủy, bất diệc nhạc hồ.

Trong cung có tin đồn rằng sau khi công tử Triệt bị sét đánh liền đổi tính, tin tức này không biết khiến bao nhiêu nữ tử cùng hắn có tư tình thương tâm muốn chết.

Lại qua mấy ngày nữa, hoàng đế liền triệu kiến.

Toái Phong đi theo lão thái giám tới ngự thư phòng, lão hoàng đế đang chắp tay sau đít đứng bên trong chờ nàng.

Toài Phong nhìn trái phải không có ai, liền học bộ dáng trên TV, tới yết kiến.

“Tham kiến hoàng thượng.”

“Hiền chất miễn lễ.”

Lão hoàng đế có vẻ hơi kích động xoay người lại, bước nhanh tới trước cầm chặt tay Toái Phong.

Toái Phong một trận run rẩy, bị một lão đầu nắm chặt lấy bàn tay trắng noãn của mình, cảm giác này thật sự là khó chịu.

“Trẫm biết được hiền chất gặp phải thiên tai, rất là lo lắng, nhưng quốc sự đầy mình, lại không đành lòng quấy rầy hiền chất tu dưỡng, hiền chất chớ có trách trẫm a.”

Toái Phong trong bụng thầm run rẩy vài cái, run rẩy tới mức nổi da gà.

“Được hoàng thượng yêu mến, tiểu chất thật không dám nhận..”

“Trẫm nghe nói sau khi hiền chất bị thương, có chút mất trí nhớ ..?”

Toái Phong nghe vậy liền ngẩn ra, vừa định nói sự thật, nói cho lão hoàng đế rằng chính mình cái gì cũng không biết.

Nhưng là một loại cảm giác đề phòng trời sinh nói cho nàng biết, tốt nhất cái gì cũng không cần nói.

Lão hoàng đế trong mắt rõ ràng có một tia âm độc mà nàng không rõ lắm.

Kia là một loại tuyệt kĩ mà đế vương nào cũng sở hữu a.

Trở mặt.

Toái Phong biết, nếu câu trả lời của nàng khiến lão hoàng đế không hài lòng, cái mạng nhỏ của nàng tuyệt đối sẽ không giữ được.

“A … Thánh thượng minh giám, tiểu chất chẳng qua là quên một chút chuyện không quan trọng, ngài cũng biết … bình thường tiểu chất … cái đó … hồng nhan tri kỉ a.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lão hoàng đế vỗ vỗ lên bả vai Toái Phong rất có lực uy hiếp.

“Hiền chất trở về nghỉ ngơi thật tốt a. Nếu như có thể, chuyện trẫm yêu cầu ngươi, tốt nhất có thể tiến hành càng nhanh càng tốt. Có thể chứ?”

Toái Phong cố nén lại vẻ kích động trên mặt, nói: “Tiểu chất nhất định không phục sự ủy thác của bệ hạ.”

Từ ngự thư phòng rời đi, Toái Phong chỉ cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh.

Cái tên công tử Triệt chết tiệt này đến tột cùng đã cùng lão hoàng đế thực hiện chuyện gì mờ ám a?

Chẳng lẽ là sai ta tìm kiếm nữ nhi thất lạc nhiều năm của lão hoàng đế sao?

Hoàng thượng, ngươi còn nhớ rõ ven hồ Hạ Vũ Hà của Đại Minh sao?

Trong đầu Toái Phong đột nhiên hiện lên một câu lời thoại, khiến cho nàng hoảng sợ.

Ai, nơi này cũng không có Dung Ma Ma làm chỗ dựa cho nàng a.

Vậy phải làm sao đây?

Chương 4

Toái Phong bị lạc đường.

Từ trong thư phòng đi ra, đi khắp hành lăng gấp khúc quanh co liên tục, anh hùng liền không tìm được đường về nhà.

Hoàng cung Tề quốc, cảnh tượng ở hành lang trên đường trở về có chút khác biệt, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng).

Tuy rằng gần đây đi dạo chơi không ít, nhưng nơi này là hoàng cung nội viện, so với ngoại viện nơi Toái Phong ở rất không giống nhau.

Không biết có phải nguyên nhân do thiếu ánh sáng mặt trời hay không, liễu ở nơi này cành rủ xuống, cành lá rậm rạp, thậm chí khi đi vào những hành lang quanh co, Toái Phong có cảm giác mình đang xuyên qua một rừng mưa tươi tối, có cảm giác đang vượt qua mọi khó khăn để tìm bí mật.

Nghe nói ở phía nam lâm viên có không ít dương liễu, bởi vì bồ liễu nhanh già nên làm cho cát hiện ra.

Liễu thường sống gần nước, trồng từ ba tới năm hàng, cành lá dày dặn phủ xuống giống như màn che, chỉ lộ ra một vài khe hở, tiểu viện thông thường, không thể tương xứng.

Ở phía bắc lâm viên, diện tích lớn hơn, liễu cao phủ kín như mây, dòng nước dài lướt nhẹ qua, giống như hàng nghìn hàng vạn nhu tình.

Toái Phong từ những việc đó đại khái có thể đoán ra vị trí hiện tại của bản thân.

Toái Phong gạt ra tấm màn bằng cành lá liễu ở trước mặt, nhất thời hai mắt mở to.

Trước mắt là một phiến hơi nước lượn lờ bốc lên.

Ở nơi này lại có ôn tuyền thiên nhiên (suối nước nóng thiên nhiên).

Giống như tiên cảnh, lục sắc phía sau hoàn toàn ngăn cách với thế tục.

Toái Phong có cảm giác một cỗ nhiệt khí đang lượn lờ trên da mình.

Loại cảm giác nóng lòng muốn thử này thật giống như có vật gì đó sắp từ trong lòng suối tràn ra.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới một tiếng nổ vang, ôn tuyền đột nhiên mở ra.

Toái Phong hoảng sợ, theo bản năng dùng tay áo che mắt lại, nhưng vẫn thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng.

“Công tử Triệt, ngươi thật to gan.”

Toái Phong còn chưa kịp sửa sang lại quần áo đã hơn phân nửa bị ướt, đã thấy Chu Nhiễm Tình thân mặc một bộ quần áo mỏng manh, đang đứng trên hòn giả sơn hung hăng nhìn mình.

“Lầm, hiểu lầm a.”

“Ngươi tên dâm tặc này.”

Toái Phong liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa liền co giò chạy.

Vô Song công chúa nổi giận bừng bừng, ngón trỏ khẽ cong lại, ngưng kết ở đầu ngón tay một giọt nước nhỏ trong nháy mắt tựa như một phi đao sáng loáng bay ra ngoài.

Toái Phong chỉ cảm thấy đùi tê rần, nháy mắt liền quỳ rạp xuống đất.

Tiếp theo nàng chỉ thấy đỉnh đầu phát lạnh, Vô Song công chúa đã bay tới trước mặt nàng.

“Hiểu lầm a.” Toái Phong liều mạng xua xua tay, sợ tới mức chậm rãi lui về phía sau.

Nhiễm Tình mái tóc đen rực rỡ, thủy châu trên người ở trong không khí dày đặc lại càng tỏa ra một cỗ nhu tình hấp dẫn, làn da vừa mới tắm qua ôn tuyền tỏa ra hơi ấm, làn da trắng hồng khiến cho người khác nhìn vào có xúc động muốn cắn một ngụm, khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn dưới sự phẫn nộ cùng ngượng ngùng mà thoáng hiện lên chút hồng.

“Hiểu lầm gì chứ? Ngươi cái tên tuyệt thế đại dâm tặc này.”

Ta khi nào thì thăng cấp vậy.

Toái Phong nghĩ tới mà thấy khổ sở, hiện tại cũng không phải thời điểm so đo chuyện danh hiệu, nếu không nghĩ biện pháp nàng nhất định sẽ bị tiểu công chúa này xử lý ngay tại chỗ a.

“Công chúa, thật sự là hiểu lầm. Ta chỉ lạc đường mà thôi.”

“Ai mà tin lời nói ma quỷ của ngươi.”

“Ta đều nói tiếng người a.”

“Ngươi trước kia chính là như vậy. Luôn làm những chuyện này.”

“Ta mới không có …” Toái Phong đã quên rằng thân phận hiện tại không phải là Quý Toái Phong a.

“Ngươi tại sao lại không có. Ngươi nhìn lén đại hoàng tỷ tắm rửa không nói, còn từng nhìn lén Thục Phi, Hương Phi, thậm chí là Lão Ma Ma, hiện tại liền nhìn lén ta sao? Công tử Triệt, tên dâm tặc này, đi chết đi.”

Tiếp đó, Toái Phong hét thảm một tiếng, bả vai trúng một chưởng, trực tiếp té xuống ôn tuyền phía sau.

Toái Phong đáng thương liền ướt như chuột lột.

May mắn bên cạnh ôn tuyền có nơi thay quần áo, nếu không nàng liền có thể trực tiếp trần truồng đi gặp hương thân phụ lão.

Sự kiêu ngạo của Vô Song công chúa lại một lần nữa được chứng minh, chính mình ngay cả một câu chưa nói hết liền bị nàng đánh văng xuống nước.

Nhưng Toái Phong không chỉ phiền não về chuyện này.

Nếu lời Vô Song công chúa là thật, như vậy Công tử Triệt trước đây, thực sự là một đại dâm tặc tội ác tày trời.

Nhìn lén cô nương nhà người ta tắm rửa, loại sự tình này, Toái Phong là một nữ nhân đương nhiên biết rõ tính chất nghiêm trọng của nó.

Chính là nhìn lén cô nương như hoa như ngọc thì không nói. Vì sao còn nhìn lén lão ma ma a?

Thông thường những tiểu tử huyết khí mạnh mẽ, hẳn là cũng không có sở thích như vậy a.

Trừ phi có điều bất đắc dĩ, cho nên mới phải nhìn lẽn người khác tắm rửa.

Phim truyền hình cũng thường xuyên có cảnh này a, tỷ như người nào đó có cái bớt gì sau lưng, nói không chừng công tử Triệt là đang tìm người nào đó?

Ở hành lang gấp khúc vòng vo đã lâu, Toái Phong rốt cuộc tìm thấy người cứu mạng.

“Công tử, ngươi chạy đi đâu vậy? Làm nô tỳ lo lắng gần chết.”

“Oanh Lạc.” Toái Phong nhìn thấy người quen, thiếu chút nữa liền nhào tới.

“Công tử.” Tiểu Oanh Lạc sợ tới mức mặt mũi đỏ bừng, hai tay vội vàng che trước ngực rồi lui về phía sau.

Vẻ mặt Toái Phong trở nên đen xì.

Không xong, lại quên nữa, tất cả mọi người đều cho rằng ta là nam nhân a.

“Xin lỗi, ta lạc đường, hoàng cung này cũng thật là, giống như một mê cung trong RPG vậy.”

(RPG là trò chơi thám hiểm mê cung)

“Mê cung RPG? Đó là cái gì?”

“A, là một con đường rất khó đi, tốt lắm, không nói cái này nữa, mau dẫn ta quay về Ô Tụ Các đi, ta sắp chết đói a.”

Nhiễm Tình lại lần nữa quay về Nhuyễn Tú Trì.

Nước đọng đầy trên đất giống như chứng minh cho một màn hoang đường lúc nãy.

Nhiễm Tình đi tới bên cạnh nơi Công tử Triệt thay quần áo, dùng chân đá đá lên.

Không có để lại đồ vật hữu dụng gì a, Nhiễm Tình cũng không biết mình đang tìm cái gì.

Cảm thấy Công tử Triệt hiện tại có chút kỳ quái.

Cho dù là mất trí nhớ, nhưng một vài thói quen hay cử chỉ, hẳn là ăn vào máu a, khó có thể bỏ.

Trước kia Công tử Triệt phong lưu phóng khoáng, hoa ngôn xảo ngữ, cho dù là bị người ta bắt được đang nhìn lén người khác tắm rửa, cũng có thể lập tức ba hoa chích chòe bày ra đủ loại lý do khiến nữ nhi mặt đỏ tim đập.

Chính là, hắn vừa rồi …

Đỏ mặt nhìn chính mình, thậm chí chạy trốn cũng chật vật như vậy.

Quan trọng là, Công tử Triệt võ công cùng tài văn chương là có một không hai trong thiên hạ, mà hắn hiện tại, giống như hoàn toàn không biết võ công.

Vẻ mặt uôn ngây ngốc, động một chút lại nhìn về phương xa giống như đang nghĩ tới cái gì đó.

Nhiễm Tình còn chưa phát hiện rằng mình đã quan sát Công tử Triệt nhiều ngày.

Đây là chuyện rất nguy hiểm a.

Phụ hoàng đã cảnh cáo nàng nhiều lần, không nên quá thân cận với Công tử Triệt.

Trước kia nhiều nhất chính là chán ghét.

Nhưng từ lần hắn cứu mình, Nhiễm Tình mới phát hiện kỳ thật ở trước mặt mọi người những gì Công tử Triệt biểu hiện ra ngoài cũng không phải là Công tử Triệt chân chính.

Hắn đến tột cùng là có ý gì?

Đây là sự tình mà Nhiễm Tình chắc chắn muốn biết rõ.

Chuyện đầu tiên Toái Phong khi trở lại Ô Tụ Các chính là đem tấm biển thay đổi.

Ô Tụ, Ô Tụ, nghe thật không hay.

“Không biết công tử muốn đổi tên gì cho biệt viện a?”

Toái Phong cúi đầu trầm ngâm một hồi, chợt ngẩng đầu cất cao giọng nói.

“Trung Nam Hải.”

“Trung Nam Hải Có thâm ý gì sao?” Oanh Lạc lắc lắc đầu hỏi.

“Đây là một địa phương thiêng liêng, ở quê hương trước kia.” Toái Phong giả bộ diễn cảm chân thành, nghiêm túc nhớ lại.

“Không biết công tử muốn tự mình viết chữ hay là …”

“Không, tùy tiện tìm Đại học sĩ viết đi.”

“Đại học sĩ là ai?”

Toái Phong chán nản vỗ vỗ đầu, nàng còn chưa tìm hiểu rõ cấp bậc quan lại ở triều đại này a. Xem ra không có chức quan Đại học sĩ này,

“Đại học sĩ, nói đơn giản chính là một người có học vấn, chữ viết tốt.”

“Nga? Phải không? Trong mắt nô tỷ, công tử chính là người như vậy a.” Oanh Lạc vẻ mặt sùng bái nhìn Toái Phong.

Toái Phong lại ảo não vỗ vỗ đầu mình.

Đây quả thực là tự mang đá đập lên chân mình a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro