[Bách hợp] Chu nhan vô song (Chương 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Chữ của Toái Phong thật ra không khó nhìn...

Thậm chí dùng lời nói của người hiện đại để nói thì nàng viết chữ cuồng thảo (một loại chữ) rất tinh xảo, bởi vì không có mấy người nhìn vào có thể hiểu.

Dưới sự xui khiến của Oanh Lạc, Toái Phong thật sự chuẩn bị viết tấm biển.

Bởi vì ai xem đều không hiểu a. Nhưng lại là xuất phát từ tay Công Tử Triệt phong lưu hàm súc, mọi người đều sẽ cảm thấy là cực phẩm... Tựa như Toái Phong làm sao cũng xem không hiểu tác phẩm của Picasso... Loài người đều là đối với những đồ vật không biết không hiểu đều có lực hấp dẫn vô hình.

Khi Toái Phong đang nổi lên linh cảm sáng tác, làm bộ như mạn bất kinh tâm (thờ ơ, không để ý) hỏi.

"Vô Song Công Chúa... Ta là nói Chu Nhiễm Tình... Có phải hay không cùng ta có thâm cừu đại hận gì?"

"Cái này... " Oanh Lạc lần nữa xác định xung quanh bốn phía không có ai, mới nhỏ giọng nói với Toái Phong: "Công tử cũng đã quên sao... Ngài cùng Vô Song Công Chúa ân oán..."

"Ân oán? " cái từ này không khỏi quá khoa trương đi... Toái Phong bất đắc dĩ nghĩ.

Nhưng nàng vẫn làm bộ như nghi hoặc nói: "Phải không? Ta không nhớ ra được a... Ngươi cũng biết... Đầu óc ta gần đây không được linh hoạt lắm a..."

Oanh Lạc bị vẻ mặt của Toái Phong chọc cho buồn cười, kể từ khi Công Tử Triệt tới đây nàng vẫn là thiếp thân nha hoàn chăm sóc cho hắn, trước kia Công Tử Triệt đối với nàng không tệ, vô cùng chiếu cố. Mà Công Tử Triệt hiện tại, tuy nói sau khi bị sét đánh tính tình sẽ thay đổi. Nhưng Oanh Lạc mơ hồ cảm thấy hắn giống như thật sự thay đổi thành một người khác.

Trước kia Công Tử Triệt luôn luôn là phi thường thần bí, chưa bao giờ để cho người khác đến gần phòng mình, cộng thêm danh khí lớn tới dọa người, Oanh Lạc hầu hạ bên cạnh cũng là tiểu tâm dực dực (rất cẩn thận).

Mà hiện tại Công Tử Triệt này, Oanh Lạc không biết miêu tả ra sao. Cảm giác, chính là thấy rất vui vẻ. Từ miệng của nàng thỉnh thoảng có thể phát ra một vài câu cùng từ ngữ mà Oanh Lạc nghe không hiểu. Chờ hắn giải thích rõ ràng lại cảm thấy vô cùng có mới mẻ.

Oanh Lạc rất thích cùng Công Tử Triệt nói chuyện. Cảm giác giống như mở ra một cái cửa sổ ở mái nhà, Oanh Lạc có thể từ đó thấy được một ít đồ vật mà trong nội cung nàng không được thấy, tỷ như Công Tử Triệt cùng nàng đã nói cái gì mà chủ nghĩa chuyên chế sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt, nhân dân tự mình làm chủ mới là đạo lý kiên quyết.

Mặc dù Oanh Lạc nghe không hiểu lắm, nhưng là nàng thuở nhỏ bị mua vào cung, nghe được chuyện mình có thể "tự mình làm chủ" liền kích động tới mức cả đêm không ngủ.

Cho nên, Oanh Lạc mới không để ý quy củ trong cung, cùng Toái Phong không kiêng sợ chút nào thảo luận về những chủ tử khác.

"Khi công tử vừa vào cung, hoàng thượng ở ngự hoa viên bày tiệc rượu. Vừa vặn Nhiễm Tình công chúa đang hảo hảo ngồi bên cạnh ngươi. Ta thấy nàng tự dưng tức giận rời tiệc."

Oanh Lạc đột nhiên không nói lời nào, Toái Phong đang vùi đầu vào trang giấy nghỉ ngơi chốc lát liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong nháy mắt đã hiểu được nét mặt của nàng.

Đó chính là hành vi "Dâm tặc " mà Công Tử Triệt đối Vô Song Công Chúa.

"Sau đó lại còn có một lần. Hình như là công chúa rơi xuống nước. Mà ngài vừa vặn đi ngang qua cứu."

"Hảo a. Đừng bảo là ... " Toái Phong vẻ mặt thống khổ che đầu.

Đi ngang qua cứu như lời nói, khẳng định là hô hấp nhân tạo a.

Cái tên Công Tử Triệt xui xẻo này, đã vậy còn không biết khắc chế, lưu tình khắp nơi.

Toái Phong trong lòng có cảm giác phiền não không rõ, trong nháy mắt tuyệt bút vung lên, thực hiện một động tác liền mạch.

Oanh Lạc ở một bên mở to hai mắt nhìn, nàng là người chứng kiến bút tích đầu tiên của Toái Phong ở cổ đại.

Vô Song Công Chúa Chu Nhiễm Tình là công chúa cuối cùng của lão hoàng đế, dùng cách nói của hiện đại chính là con út.

Người con út này rất khủng khiếp a. Theo truyền thuyết khi nàng ra đời, trời ban điềm lành.

Trời ban điềm lành có cái gì khó lường, a Đấu (con của Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài) khi sinh ra cũng là tiên hạc Tường Thụy, kết quả còn không phải là tên phế vật.

Toái Phong không có phát hiện, bởi vì trước kia Công Tử Triệt cùng Vô Song Công Chúa "Quan hệ mập mờ", làm cho nàng sinh ra một cảm xúc khó chịu.

Toái Phong cũng không phải là người ngu, lúc nàng còn chưa xuyên tới cái thế giới này, cũng đã biết được hướng giới tính của mình.

Không sai, Quý Toái Phong nàng, nói như thế nào cũng là đại tài nữ số một số hai, tốt nghiệp thạc sĩ kỹ thuật xây dựng. Thậm chí thời gian sau khi học xong liền tự học dược cùng pháp y.

Tướng mạo tuấn mỹ dị thường, một lần tham gia đóng kịch liền giả nam trang thành Romeo sau đó lập tức bị toàn bộ nữ sinh hâm mộ.

Thậm chí còn người tìm tới tỏ tình.

Nhưng đều bị nàng dịu dàng nói cự tuyệt.

Toái Phong thích nữ nhân, điểm này chỉ có mình nàng biết.

Nàng giấu diếm vô cùng tốt, cơ hồ không có bị bất luận kẻ nào phát hiện.

Toái Phong lúc còn rất nhỏ, vẫn không ngừng mơ một giấc mộng kỳ quái.

Trong mộng hắn luôn truy đuổi một thân ảnh, rất rõ ràng, là một bóng lưng của phụ nữ.

Một năm hai năm ba năm...

Toái Phong ngạc nhiên phát hiện, chính mình chẳng biết lúc nào đã hoàn toàn yêu cái bóng lưng kia

Mỗi lần ở trong thực tế gặp được người nào có bóng lưng tương tự người trong mộng, nàng đều thất hồn lạc phách đuổi theo nhìn khuôn mặt người đó.

Rất hiển nhiên, mỗi lần đều là mất mác mà quay về.

Đáp án chính là: cảm giác không đúng.

Toái Phong tin tưởng. Một lúc nào đó nàng và người kia nhất định sẽ gặp nhau.

Suy nghĩ kéo tới có chút xa.

Toái Phong từ trong ký ức mở hai mắt ra.

Bóng lưng Chu Nhiễm Tình, rõ ràng không phải giống với người trong mộng.

Nhưng vì sao, chính mình đối với nàng thậm chí có loại cảm giác quen thuộc.

Còn có loại xúc động muốn ôm, muốn hôn nàng.

Cho tới nay, Toái Phong vô cùng tin tưởng thân thể mình bây giờ có được chính là thân thể mình trước kia.

Nhưng là, thời gian lâu dài, Toái Phong dường như phát hiện không phải như vậy.

Người trong cung, mặc dù nàng gặp không nhiều lắm, nhưng là liếc mắt một cái liền có thể cảm giác được người nào có thể tín nhiệm, người nào cần phải đề phòng.

Cái đó giống như một loại cảm giác đã sớm tồn tại trong thân thể chính mình.

Toái Phong rất chán ghét cảm giác như vậy.

Cảm giác kia giống như là chính mình cứng rắn chiếm lấy thân thể Công Tử Triệt, tồn tại trong thế giới này tùy ý làm bậy.

Cho nên nói, tình cảm mà người khác đối với nàng, cũng không phải là đối với mình.

Kia là đối với nguyên chủ nhân của thân thể này, Công Tử Triệt.

Loại tình cảm người khác ký thác vào mình, Toái Phong rất không thích.

Hơn nữa là Chu Nhiễm Tình...

Toái Phong không phủ nhận hắn đối với vị công chúa kiêu ngạo kia rất có "Cảm giác”.

Nhưng là, dù sao người công chúa cảm thấy hứng thú chính là Công Tử Triệt trong quá khứ đã cùng nàng kết thù kết oán.

Cũng không phải là Quý Toái Phong nàng.

Từ một phương diện nào đó mà nói, Toái Phong là người có tính độc chiếm cao.

Đồ vật đã là của nàng, nếu như người khác đụng một cái, nàng tựu sẽ không chút lưu tình lập tức ném đi.

Nói cách khác, nếu như khi nàng xuyên qua thế giới này, phát hiện thân thể không phải là của mình, nói không chừng nàng sẽ lập tức chạy đi tự sát.

"Oanh Lạc."

"Dạ, công tử có gì phân phó."

"Có thể giúp ta lấy chút trang giấy tới đây không?"

"Tốt."

Oanh Lạc chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm.

Mới vừa rồi Công Tử Triệt nhắm mắt suy tư, nàng đột nhiên cảm giác có chút xa lạ.

Vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng để lộ ra một cảm giác trái ngược không rõ.

Hắn nhất định đang suy tư chuyện trọng yếu gì, cho nên ta tuyệt đối không thể phát ra âm thanh.

Oanh Lạc thu liễm thanh âm hô hấp của mình, tiểu tâm dực dực (cẩn thận) ngó chừng Công Tử Triệt.

Từ góc độ này, Oanh Lạc lại càng là vì khuôn mặt tuyệt mỹ của Toái Phong mà khuynh đảo.

Nữ nhân lúc suy tư là xinh đẹp nhất, huống chi là "Công Tử Triệt” của chúng ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro