Chương 51 + 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn lửa tình âm ỉ đã từ lâu

“Không cho nói, không đàng hoàng chút nào……”

Vệ Minh Khê theo bản năng đem khuôn mặt đỏ bừng vùi vào chăn. Dung Vũ Ca thật là quá phóng đãng, loại chuyện này sao có thể tùy tiện không hề giấu diếm mà thốt ra như vậy?

“Chỉ nhi, chuyện này đâu có gì khiến người ta cảm thấy xấu hổ, thực sự rất tốt đẹp mà. Chẳng lẽ nàng không muốn cùng ta da thịt tương thân, thể xác hoà hợp sao?

Nhìn Vệ Minh Khê vùi mặt vào chăn, Dung Vũ Ca mỉm cười, niềm sung sướng khẽ trào dâng trong lòng. Nàng càng thừa thắng xông lên, chẳng những không ngoan ngoãn dừng lại mà ngược lại còn ghé sát bên tai Vệ Minh Khê mà tiếp tục thì thầm những lời ân ái trêu chọc lòng người. Tâm Vệ Minh Khê trước kia như nước lặng hồ sâu nay lại vì Dung Vũ Ca khuấy đảo mà nổi lên rung động, cảm giác dần nóng lên.

Thanh âm mềm mại ngọt ngào như thể từng con trùng nhỏ chui vào lòng Vệ Minh Khê, cảm giác ngứa ngáy rạo rực xa lạ trong rừng lúc trước lại nhẹ nhàng bị khơi dậy. Vệ Minh Khê càng đỏ bừng mặt hơn, cảm giác như vậy thực khiến người ta phải xấu hổ mà, mặt lại vùi vào chăn, cơ hồ muốn đem mình chôn luôn trong ấy……

Cảm giác được động tác không tự nhiên của Vệ Minh Khê, lời Dung Vũ Ca lại càng thêm quá phận gợi tình. Mà tay Dung Vũ Ca cũng không nhàn rỗi, lời nói đến đâu thì tay đi theo đến đó, làm cho lý trí Vệ Minh Khê theo mỗi câu nói của Dung Vũ Ca lại càng lúc càng yếu mềm. Bàn tay của nàng như linh xà xuất động, sớm đã thoát khỏi trói buộc mà hướng hai gò đất kia thăm dò, ngón tay chậm rãi trượt vào vào trung y, cách cái yếm tơ lụa nhẹ nhàng vuốt ve, trêu đùa đôi bồng đảo đầy đặn mềm mại……

“Chỉ nhi……”

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê tựa hồ đã muốn nhuyễn ra thì biết tình cảnh mà vô số lần mình gặp trong mộng nay đã sắp thành sự thật……

“Dung Vũ Ca.” Thanh âm Vệ Minh Khê hàm chứa chút kiều mỵ bình thường khó gặp, nhẹ nhàng gọi tên Dung Vũ Ca làm nàng cảm giác như xương cốt mình đều mềm nhũn, nàng biết tựa hồ Vệ Minh Khê đã động tình.

“Ừ?” Dung Vũ Ca nhẹ giọng trả lời.

“Ngoan ngoãn ngủ thôi!” Vệ Minh Khê miễn cưỡng đem chút lý trí còn lại uy nghiêm nói, lúc này thanh âm Vệ Minh Khê tựa như đóa hoa đang run rẩy, rõ ràng đã động tình nhưng vẫn còn cố lấy lý trí ra khắc chế.

“Cái gì?!” Dung Vũ Ca không thể tin, thanh âm vốn đầy dục tính trong nháy mắt cao vút lên. Sao có thể như vậy? Mẫu hậu không phải đã sắp mềm lòng sao? Hiện tại sao lại làm vậy chứ!

“Dung Vũ Ca, ngoan ngoãn ngủ không được sao?” Thanh âm Vệ Minh Khê nhu hòa năn nỉ nói. Việc này là không đúng, tuy rằng trong lòng nàng quả thật có mấy phần khát vọng nhưng một khi vượt qua ranh giới này, Vệ Minh Khê sợ ngày sau khó có thể quay đầu lại được, cho nên phải dùng chút lý trí còn lại cố kiềm chế mình.

“Không được! Ta muốn Chỉ nhi. Chỉ nhi không phải nói trong rừng không được sao? Vậy vì cái gì mà không thể ở nơi này?” Dung Vũ Ca bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên. Nàng mặc kệ, mẫu hậu sao có thể lâm trận lùi bước, mẫu hậu nào biết người ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi đâu?

“Vệ Minh Khê, nàng không cảm giác được sao? Nàng phải biết ta khát vọng mức nào được cùng nàng dung hoà một thể!” Dung Vũ Ca bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên ngực mình.

“Nơi này, nơi này là thuyền Giang gia……” Vệ Minh Khê do dự lại tìm thêm một cái cớ: “Trước tiên cứ ngoan ngoãn ngủ đi được không…” Vệ Minh Khê xoay người đối mặt Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng một chút. Ánh mắt ấy toát lên vẻ mất mát làm trái tim Vệ Minh Khê khẽ nhói đau.

“Ừ, vậy thôi cứ theo lời Chỉ nhi đi……” Ngữ khí Dung Vũ Ca chùng xuống, như thể đứa nhỏ bị đoạt mất cục kẹo đường nhưng vẫn hết sức biểu hiện nhu thuận. Tuy vậy nỗi mất mát trong lòng vẫn toát ra theo câu nói.

Vệ Minh Khê nhu tình dỗ dành, Dung Vũ Ca lại nghĩ đến khi còn bé bị Cao Hiên đẩy ngã trật chân mới được Vệ Minh Khê ôm ấp vỗ về vô cùng ấm áp, giờ ngẫm lại thế này cũng đã quá hạnh phúc rồi, tuy rằng thực lòng không tình nguyện dừng lại như vậy nhưng Dung Vũ Ca phát hiện thật sự mình rất khó để có thể miễn cưỡng Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê chỉ lẳng lặng ôm Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca cũng thuận theo đem mặt vùi vào lòng Vệ Minh Khê. Giờ phút này hai người không nói thêm lời nào, chỉ im lặng hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào ôn nhu này.

Dung Vũ Ca an tĩnh như vậy, đang tiến vào mộng đẹp sao?

Vệ Minh Khê an lòng trở lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi, vừa rồi chính mình thiếu chút nữa không kìm nén được, Giang Nam hành còn một khoảng thời gian nữa, mấy ngày tới hai người nhất định phải ở cùng một chỗ, phải làm sao bây giờ? Vệ Minh Khê khẽ thở dài, thân thể vẫn còn chút dư âm khô nóng.

Tựa như phiêu hốt lạc bước vào mộng cảnh, Vệ Minh Khê đang mê man theo giấc mộng tiên cảnh mờ ảo kia, đột nhiên một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi đến mang theo làn hơi nước vào đôi mắt nặng trĩu cơn buồn ngủ của nàng, bỗng chốc một cảm giác kỳ dị chậm rãi xông lên đầu…

“Dung Vũ Ca!” Cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu thất, Vệ Minh Khê kinh hô một tiếng.

Trên tay đưa đến cảm giác tràn ngập co dãn, mùi hoa ngọt lịm không khiến người ta chán ghét quấn quít nơi chóp mũi, ở trước ngực lại vô cùng mềm mại, còn có chuyển động vuốt ve nơi bụng mình, bàn tay đang đặt lên người truyền đến xúc cảm mịn màng như tơ… Vệ Minh Khê ý thức được Dung Vũ Ca căn bản không mảnh vải che thân đang dán chặt lấy mình, thần kinh Vệ Minh Khê lập tức khẩn trương hẳn lên.

Trước mặt là Dung Vũ Ca sóng mắt hàm tình đang tự cắn lấy môi dưới của nàng, rõ ràng là yêu nữ, hoàn toàn loã thể nép vào ngực mình, mà tay mình lại đang ôm trọn lấy thân dưới của nàng, Vệ Minh Khê cả kinh thiếu chút nữa đã từ trên giường nhảy cẫng lên.

Không phải thỏa thuận là không làm gì rồi sao?

Người ta cũng muốn tĩnh tâm ngủ mà. Dung Vũ Ca cảm thấy mình thực sự đã rất cố gắng nhu thuận, nhưng mà cơ thể nhu nhuyễn đang trong lòng mình, nàng làm sao mà ngủ được đây? Thường cái gì càng ép buộc mình không muốn thì trong đầu lại càng khắc chế không được mà nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái, mà khắc chế không được nhất là khát vọng đối với Vệ Minh Khê….

“Dung Vũ Ca, y phục của ngươi đâu!” Vệ Minh Khê cố trấn định hỏi.

“Ta cảm thấy nóng quá nên cởi ra, hơn nữa ta cũng chỉ muốn gần Chỉ nhi hơn một chút……” Dung Vũ Ca ra vẻ đương nhiên nói.

“Mau mặc y phục vào, để vậy không tốt……” Bởi vì thiếu một tầng chướng ngại kia mà cảm giác mềm mại trên người Dung Vũ Ca truyền tới rất rõ ràng.

Tuy nói là chỉ gần sát thân mình, nhưng phối hợp với tấm chăn không biết đã bị đá xuống chân từ khi nào thì cho dù là vô tình cũng vẫn có thể nhìn thấy cảnh xuân quang vô hạn kia, Vệ Minh Khê bối rối đến mức không biết nên làm thế nào cho phải……

“Chỉ nhi, chúng ta đều là nữ tử, có cái gì không tốt đâu? Hay là Chỉ nhi xấu hổ?” Dung Vũ Ca yêu nghiệt hướng Vệ Minh Khê cười, thứ mềm mại trước ngực lại nhẹ nhàng lướt qua người Vệ Minh Khê, ngữ khí thật ngây thơ vô tội.

Dung Vũ Ca biết rõ nàng cùng mình tuy có quan hệ nhưng Vệ Minh Khê chắc chắn tuyệt không thừa nhận hai nàng có quan hệ nữ tử không bình thường.

“Dung Vũ Ca, mau đem y phục mặc vào!” Vệ Minh Khê quay đầu sang một bên, cuống quít tăng thêm khoảng cách giữa mình cùng Dung Vũ Ca.

“Ta không muốn! Ta nóng quá, Chỉ nhi, nàng không nóng sao?” Dung Vũ Ca đưa tay hướng vạt áo không biết từ khi nào trong lúc ngủ đã bị mở ra, nhẹ luồn vào.

“Dung Vũ Ca… ngươi!” Đôi nhũ phong bất chợt bị nắm lấy khiến Vệ Minh Khê trợn to hai mắt, nhìn thẳng vẻ mặt vô tội nhưng trong mắt vô hạn yêu mị của Dung Vũ Ca, trong nháy mắt cổ cùng hai má đều e thẹn đỏ ửng lên, rồi lại kinh sợ không biết nên phản ứng thế nào.

“Chỉ nhi thật mềm mại…” Theo tay Dung Vũ Ca vuốt ve thăm dò, vạt áo Vệ Minh Khê vốn đã bị hé mở, nay lại càng mở rộng. Vệ Minh Khê ban đầu còn đờ người, lúc này mới phản ứng kịp, vội vã nắm chặt vạt áo. Giỏi cho Dung Vũ Ca tay mắt lanh lẹ, bắt lấy cổ tay Vệ Minh Khê, lật người một cái đem Vệ Minh Khê vững vàng đè dưới thân.

“Chỉ nhi, thật sự ta nhịn không được, Chỉ nhi……” Dung Vũ Ca tràn ngập thâm tình cùng ham muốn đối với nữ nhân mà nàng yêu thương mười hai năm thấp giọng cầu xin, trên mặt biểu tình đầy thống khổ khó khăn ..

Vệ Minh Khê nhìn có vài phần không đành lòng, nàng vuốt ve khuôn mặt khiến người ta vô cùng kinh diễm của Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xem như là cho phép.

Dung Vũ Ca quả thật rất hiểu Vệ Minh Khê, biết giả bộ đáng thương nhất định sẽ hữu dụng, nhưng mà tính kế với Vệ Minh Khê như vậy khiến nàng có một chút bất an.

“Chỉ nhi, thật sự được sao? Ta có thể nhịn mà!” Dung Vũ Ca dối lòng nói.

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cười một tiếng. Dung Vũ Ca kia thiệt nhỏ mọn, đã muốn ăn thịt lại còn giả vờ cao thượng. Vệ Minh Khê đột nhiên có cảm giác mình luôn dung túng đứa nhỏ này làm mấy chuyện xấu xa.

“Tốt lắm, vậy cứ vậy đi, ngủ thôi.” Vệ Minh Khê cười nói.

“Không được, mẫu hậu hư quá, biết rõ người ta dối lòng mà còn nói vậy……” Dung Cũ Ca nói xong, lập tức vùi đầu vào cổ Vệ Minh Khê, bắt đầu nhẹ nhàng hôn cái cổ khêu gợi ấy. Vệ Minh Khê có cảm giác như bị con kiến gặm nhắm từng chút, cảm giác vừa nhồn nhột vừa có chút tê dại, nàng cực lực muốn khắc chế loại cảm giác này.

Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Vệ Minh Khê, nàng đâu cần mẫu hậu chịu đựng vất vả như vậy.

Môi Dung Vũ Ca dần dần đi xuống, khẽ kéo trung y Vệ Minh Khê, để lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng, lại nhìn đến xương đòn hơi nhô lên, thực khêu gợi khiến Dung Vũ Ca lưu luyến không rời. Môi Dung Vũ Ca cơ hồ muốn đem toàn bộ da thịt của Vệ Minh Khê đều hôn qua hết, còn có cấm địa càng mê người hơn đang chờ nàng xâm nhập, thăm dò. Dung Vũ Ca cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người Vệ Minh Khê đều làm cho nàng mê muội.

Khi môi Dung Vũ Ca hôn đến địa phương quen thuộc kia, nàng bất giác nhớ lại lần xấu hổ trước khi nàng lén làm chuyện xấu, so với làm tiểu tặc vụng trộm ăn trái cấm thì lần này rốt cục cũng có thể quang minh chính đại mà trìu mến rồi. Tay Dung Vũ Ca khẩn cấp đặt lên cặp song nhũ mềm mại, cách cái yếm ôn nhu xoa nắn.

Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình ngày càng trở nên không giống mình, mỗi một tấc da thịt bị Dung Vũ Ca chạm đến đều trở nên dị thường mẫn cảm. Nóng quá, vừa khó chịu lại vừa khoái hoạt, còn có loại cảm giác rạo rực khó có thể gọi tên. Hạt hồng đậu nho nhỏ kia vì môi Dung Vũ Ca mà dần dần trở nên se cứng, dù cho vẫn còn cách một lớp yếm mỏng.

Vệ Minh Khê khắc chế không được đưa tay nắm chặt sàng đan, theo nhịp điệu Dung Vũ Ca trêu chọc mà tay Vệ Minh Khê càng lúc càng nắm chặt, nhưng dù thế nào nàng cũng là không dám đem cảm giác khiến người ta xấu hổ đó hóa thành thanh âm phát tiết ra ngoài. Trong lòng Vệ Minh Khê, đó vẫn là việc khiến người ta cảm thấy thẹn thùng xấu hổ….

Dung Vũ Ca ngẩng đầu hôn Vệ Minh Khê, đầu lưỡi gắt gao giao triền, quấn quít lấy đầu lưỡi Vệ Minh Khê, một nụ hôn đầy nóng bỏng: “Chỉ nhi, không cần chịu đựng vất vả như thế, cứ thuận theo thanh âm của thân thể mình, nàng thực sự thích ta làm vậy mà phải không……” Dung Vũ Ca đưa tay cởi yếm Vệ Minh Khê xuống, nhìn đến đôi tiểu bạch thỏ no tròn không lớn không nhỏ mà trắng mịn, Dung Vũ Ca như thể nhập ma, môi lập tức áp lên mà liếm mút, có chút kìm lòng không đặng mà dùng sức hơi quá.

“Đau……” Vệ Minh Khê kêu lên, nhưng ngoài đau ra lại còn có chút hơi tê dại. Nàng cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, cơ hồ muốn đem mình thiêu cháy mất rồi. Khuôn mặt Vệ Minh Khê vì kích thích phiến tình mà nhiễm một tầng đỏ ửng.

“Ta thổi chút sẽ không còn đau nữa ……” Dung Vũ Ca đau lòng nói, hướng hai hạt hồng đào thổi một luồng nhiệt khí ấm áp. Vệ Minh Khê cơ hồ khắc chế không được, khẽ rên một tiếng ……

Dung Vũ Ca thật giống như tiểu hài tử âu yếm món đồ chơi ưa thích, đối với cặp song nhũ càng ngày càng sưng trướng cứ thế đùa bỡn hồi lâu, làm cho Vệ Minh Khê chịu đủ mọi hành hạ. Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình căng lên đầy hứng khởi, loại cảm giác khiến người ta phải xấu hổ đỏ mặt này lại tràn ngập trong đầu khiến nàng chỉ biết đem mặt vùi vào gối.

“Dung Vũ Ca…… mau chút……” Nhanh một chút chấm dứt sự hành hạ này.

Dung Vũ Ca nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt Dung Vũ Ca có cảm giác trái tim mình như ngừng đập. Giờ phút này Vệ Minh Khê xinh đẹp bức người, dung nhan như nhuộm sắc hoa đào còn mang theo nét thanh nhã đặc hữu, dù bị dục tình ảnh hưởng nhưng khí chất cũng không hề thay đổi, nhưng so với loại khí chất cao quý xa vời mọi ngày lại có chút bất đồng.

Dung Vũ Ca dám khẳng định Hoàng đế cữu cữu nhất định chưa bao giờ thấy qua Vệ Minh Khê như vậy, bằng không những kẻ được xưng tụng là tuyệt sắc trong thiên hạ đều đã ảm đạm thất sắc. Dung Vũ Ca dám chắc tất cả những ai gặp được Vệ Minh Khê lúc này đều sẽ phải động tâm.

Trên thực tế Cao Hàn quả thật chưa từng thấy qua, bằng không hậu cung ba ngàn nhất định chỉ độc sủng một người.

“Chỉ nhi giờ phút này thật đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi……” Dung Vũ Ca nhẹ giọng nói, làm Vệ Minh Khê càng thêm ngượng ngùng.

Khi môi Dung Vũ Ca trượt đến vùng bụng bằng phẳng, Vệ Minh Khê có cảm giác bụng mình trở nên nóng rực đến mức có thể nổ tung.

“Dung Vũ Ca……” Vệ Minh Khê bất lực thốt tên Dung Vũ Ca. Nàng không biết giờ phút này mình muốn gì nữa. Nàng muốn Dung Vũ Ca dừng lại, nhưng đến khi Dung Vũ Ca dừng lại, nàng lại cảm thấy trống vắng, hư không…

“Ta ở đây……” Dung Vũ Ca an ủi Vệ Minh Khê, nàng bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên lưng mình, nàng muốn Vệ Minh Khê hoà nhập vào màn tình ái nóng bỏng này.

Vệ Minh Khê khắc chế không được cũng ôm lấy Dung Vũ Ca, cảm giác Dung Vũ Ca như thể khúc gỗ cứu sinh cuối cùng nàng nắm được mà ghì lấy thật chặt.

Dung Vũ Ca đem tiết khố Vệ Minh Khê từ từ cởi ra, còn Vệ Minh Khê chỉ biết ngượng ngùng khép chặt lấy hai chân. Dung Vũ Ca nhìn nụ tầm xuân mơ hồ ẩn hiện mà trở nên mê muội, nàng muốn, thực rất muốn được nhìn thấy tiên cảnh bên trong…

Dung Vũ Ca tách nhẹ hai chân Vệ Minh Khê nhưng nàng vẫn phản kháng, không cho Dung Vũ Ca tách ra. Dung Vũ Ca chỉ còn cách dùng chính thân thể mình xâm nhập giữa hai chân Vệ Minh Khê, không cho nàng khép lại nữa, Vệ Minh Khê chỉ có thể để mặc Dung Vũ Ca muốn làm gì thì làm, ngượng đến cơ hồ phát khóc.

“Vũ Ca, không….đừng…đừng mà……” Vệ Minh Khê nức nở cầu xin, nhưng Dung Vũ Ca lúc này sớm đã khắc chế không được dụ hoặc mất rồi, nàng chẳng những không thuận theo lời Vệ Minh Khê mà ngược lại càng mở rộng hai chân Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca giống như nhập ma nhìn chằm chằm cánh hoa phấn hồng dính một tầng sương mờ ảo, dịch thuỷ trong suốt, mê người đến cực điểm.

Cảm giác khiến người ta xấu hổ đến cực điểm này làm cho Vệ Minh Khê như thấy có một dòng nước ấm chảy ra, khiến nàng càng ngượng ngùng không dám nhìn Dung Vũ Ca, nhưng lại sợ Dung Vũ Ca làm ra chuyện gì quá phận hơn thế nên đành không thể không nhìn.

“Đừng…… nhìn……mà” Vệ Minh Khê giữ chặt Dung Vũ Ca, nhưng đúng lúc này Dung Vũ Ca bất chợt úp mặt chôn vào nơi đó, hơn thế lại còn lớn mật dùng đầu lưỡi……

Vệ Minh Khê nhìn gương mặt Dung Vũ Ca đang nhấp nhô giữa hai chân mình, bất luận thân thể hay tâm lý cũng đều chịu đả kích trước nay chưa từng có, nàng cơ hồ bị Dung Vũ Ca bức cho điên rồi! Rõ ràng là chuyện cực kì đáng thẹn nhưng thân thể lại giống như đang bay lên, lâng lâng run rẩy, vô số khoái cảm lạ lùng bùng nổ mãnh liệt…. Nỗi xấu hổ cùng khoái cảm hành hạ Vệ Minh Khê đến quằn quại……

Dung Vũ Ca hút càng lúc càng nhiều mật ngọt, nàng nhìn khuôn mặt Vệ Minh Khê sau khi động tình thực cực hạn câu hồn, nàng yêu vô hạn Vệ Minh Khê phong tình giờ phút này, hận không thể ngay lập tức moi trái tim ra mà dâng lên cho nàng.

Dung Vũ Ca có cảm giác mỗi khi lưỡi mình trêu chọc đoá hoa ấy, thân thể Vệ Minh Khê luôn run rẩy vô ngần, Vệ Minh Khê rốt cục cũng khó có thể tự kiềm chế nữa mà rên thành tiếng, bởi vì nàng cũng bị thứ khoái cảm như sóng cuộn trào này dồn dập bao phủ.

Dung Vũ Ca thử đưa ngón tay tiến nhập mật huyệt ướt át kia, cảm giác được bên trong nóng hổi mà co bóp, cơ hồ muốn đem ngón tay Dung Vũ Ca hút chặt. Dung Vũ Ca nghe thấy Vệ Minh Khê khắc chế không được thanh âm, nàng thực thích nghe thấy tiếng mẫu hậu như vậy…

Lúc đạt tới cao trào, Vệ Minh Khê rốt cục chịu không nổi mà bật khóc, cũng không biết là vì không chịu nổi cảm giác hoàn toàn xa lạ như vậy hay là bởi vì nàng hoàn toàn phóng túng mà xấu hổ. Nàng không dám nhìn Dung Vũ Ca. Giờ nàng cùng Dung Vũ Ca xem như chân chính đúng nghĩa loạn luân, không thể quay đầu.

Dung Vũ Ca nhìn về phía Vệ Minh Khê, mái tóc đen hơi tán lạc, kia dung nhan kiều diễm tận cùng, còn có vài giọt lệ vương nơi khoé mắt… Nhìn Vệ Minh Khê lúc này làm cho Dung Vũ Ca thực đau lòng.

Dung Vũ Ca nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Vệ Minh Khê.“Chỉ nhi, đây không phải chuyện sai lầm, đây là chuyện hai người yêu nhau phát sinh một cách tự nhiên, là chuyện rất tốt đẹp.” Dung Vũ Ca thì thầm an ủi.

==============

Chúng ta sẽ xuống địa ngục phải không?

“Dung Vũ Ca, chúng ta sẽ xuống địa ngục phải không?” Vệ Minh Khê kéo tấm chăn tàm ti che lấy thân thể mình cùng Dung Vũ Ca.

“Không đâu, cho dù xuống địa ngục ta cũng sẽ nhận hết mọi tội lỗi, nàng chẳng qua bị ta dụ hoặc mà thôi.” Dung Vũ Ca vuốt ve mái tóc ái nhân, nhẹ nhàng nói. Nàng muốn đem mọi trách nhiệm đều đặt hết lên người mình, nàng không muốn trong lòng Vệ Minh Khê có bất cứ gánh nặng gì, hơn nữa cho tới bây giờ nàng cũng không tin vào thuyết quỷ thần.

“Hiên nhi……” Vệ Minh Khê nghĩ đến Cao Hiên, lòng dâng lên cảm giác tội lỗi nặng nề. Nàng đã cùng thê tử của con làm chuyện nghịch luân, nàng lẽ ra không nên không cưỡng nổi dụ hoặc này, tất cả đều là lỗi của nàng.

“Nàng hối hận sao?” Dung Vũ Ca nhìn biểu tình tràn đầy mặc cảm tội lỗi của Vệ Minh Khê, tâm tình không khỏi trầm xuống.

“Nhưng ngươi là thê tử của hắn, ta vốn nên làm tốt bổn phận trưởng bối của mình, sao lại có thể cùng ngươi làm ra chuyện như vậy……” Có đôi khi con người ta kỳ quái như thế đó, tại thời điểm đó thì không cảm thấy chút tội lỗi nào, nhưng khi khoảnh khắc ấy trôi qua, cảm giác hối hận lại dâng lên như sóng trào, cơ hồ muốn đem Vệ Minh Khê vùi lấp…

“Vệ Minh Khê, ta chỉ muốn biết, nếu nàng quên đi thân phận Thái tử phi của ta, thì nàng có thích chuyện vừa rồi không?” Dung Vũ Ca nâng cằm Vệ Minh Khê, buộc Vệ Minh Khê phải nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh mắt Dung Vũ Ca như thể muốn đem Vệ Minh Khê nhìn xuyên suốt đến tận linh hồn.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, chần chờ hồi lâu mới gật đầu, kia như là thứ độc dược đầy dụ hoặc, dù biết rõ một khi nếm thử sẽ đoạn trường, nhưng dù có thế nào cũng không kháng cự nổi ma lực đó mà nuốt vào.

“Vậy là đủ rồi, đây là Giang Nam, không phải hoàng cung. Nàng hiện tại là Vệ Chỉ, không phải Vệ Minh Khê, nàng trở lại làm một Vệ Minh Khê chân thật với lòng mình không tốt sao? Thích cái gì, muốn cái gì, đều thuận theo tim mình không được sao? Coi như chúng ta trộm mấy ngày hạnh phúc chẳng lẽ không thể? Tất cả mọi phiền não, bao giờ về hoàng cung muốn từ chối cũng đâu từ chối được đúng không?” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng dỗ dành, hôn lên hai má Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê có chút né tránh nhưng Dung Vũ Ca đưa tay giữ chặt lấy nàng, không cho Vệ Minh Khê tránh được.

Vệ Minh Khê ngần ngừ, kia chỉ là biện pháp trị phần ngọn không thể trị phần gốc: “Nếu Hiên nhi biết……” Căn bản Vệ Minh Khê không dám tưởng tượng sẽ thế nào nếu chuyện đó xảy ra. Lúc nàng ở dưới thân Dung Vũ Ca vui hoan, căn bản là không để Hiên nhi trong đầu.

“Hắn sẽ không biết, chúng ta có thể giấu hắn cả đời mà, tương lai hắn chính là Hoàng đế, bên người cũng không phải chỉ có một nữ nhân là ta, hắn sẽ giống cữu cữu thôi, tương lai sẽ có rất nhiều phi tử. Chỉ nhi, tạm thời quên hắn được không? Lúc này chỉ nghĩ đến một mình ta không được sao? Ngươi không biết đâu, từ nhỏ đến lớn, người ta ghen tị nhất chính là thái tử biểu đệ, cho nên mới hay khi dễ hắn như thế.” Dung Vũ Ca tiếp tục dụ dỗ, lúc này mà không tìm được cớ giúp Vệ Minh Khê thoát tội, chắc Vệ Minh Khê sẽ bị cảm giác tội lỗi dìm chết mất.

Vệ Minh Khê vẫn cón chút hoang mang, nhưng giờ phút này tâm lý so với vừa rồi dễ chịu hơn rất nhiều. Sự tình dù sao cũng đã phát sinh, trừ việc gạt Hiên nhi ra thì thật sự không còn biện pháp nào khác, hơn nữa Dung Vũ Ca nói cũng có chút đạo lý, sau này Cao Hiên là Hoàng đế, không có khả năng chỉ độc sủng một người, hắn về sau cũng sẽ giống phụ hoàng hắn có rất nhiều, rất nhiều phi tử.

“Chỉ nhi luôn làm lòng ta đau, luôn luôn tạo cho mình vô số trói buộc, đem chính mình bó buộc thật chặt ……” Dung Vũ Ca ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, nàng sẽ không để cho Vệ Minh Khê lùi bước.

Ngón tay Dung Vũ Ca men theo cần cổ trắng mịn của Vệ Minh Khê từ từ chậm rãi vuốt ve xuống dưới. Dung Vũ Ca phát hiện khát vọng của nàng đối với Vệ Minh Khê luôn mãnh liệt như thế, luôn muốn nhìn thấy Vệ Minh Khê ở dưới thân mình lần lượt, lần lượt nở rộ.

“Dung Vũ Ca, không được……” Vệ Minh Khê có cảm giác bàn tay xấu xa của Dung Vũ Ca lại tiếp tục đặt trên thân thể xích loã của mình mà hoạt động, bàn tay nàng đi đến chỗ nào, chỗ đấy đều dấy lên một ngọn lửa. Thân thể vừa trải qua một trường hoan lạc, vẫn còn dị thường mẫn cảm.

Dung Vũ Ca phát hiện để kích thích thân thể Vệ Minh Khê có vẻ chậm, nhưng một khi đã tiến nhập trạng thái, thân thể của nàng sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm, sau đó sẽ chậm rãi nở rộ, thanh nhã cùng yêu mĩ, là cực hạn mị lực.

Dung Vũ Ca thấy thật may mắn khi Vệ Minh Khê có thể chất như thế, may mà cữu cữu quen được nữ nhân hầu hạ, lại là nam nhân không có tính nhẫn nại mà từ từ khai phá, cho nên đã tự đánh mất bảo tàng tốt đẹp nhất thiên hạ!

“Chỉ nhi, chúng ta đã bước được một bước rồi, lần đầu tiên cùng lần thứ hai không có gì bất đồng……” Dung Vũ Ca tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất yêu tinh dụ hoặc lòng người, không ngừng cổ vũ mê hoặc Vệ Minh Khê.

“Nhưng mà……” Vệ Minh Khê rụt rè yếu ớt chống cự, đã có lần đầu tiên tất nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba… Con người ta chính là từ lần đầu tiên mà bắt đầu sa đọa.

Ngón tay Dung Vũ Ca từ từ trượt vào giữa hai chân Vệ Minh Khê, ở mật huyệt vẫn còn chút ướt át nhẹ nhàng ấn xuống hạt đậu nho nhỏ trên cánh hoa, thân thể Vệ Minh Khê chịu không nổi kích thích liền cong lên, nhỏ giọng khẽ “ưm” một tiếng.

“Thích ta làm như vậy sao?” Dung Vũ Ca khẽ liếm vành tai Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng hỏi, ngón tay lại càng không an phận ở trên cánh hoa mà trìu mến vuốt ve. Cảm giác như bị chiếc lông vũ khẽ lướt qua làm cho Vệ Minh Khê khó nhịn cực kỳ, bên tai lại còn truyền đến thanh âm dâm mị của Dung Vũ Ca, trong nháy mắt khuôn mặt Vệ Minh Khê nhuốm một màu hồng vựng, thân thể rất thành thực đưa ra đáp án, dần dần đã ươn ướt căng cứng, đem tay Dung Vũ Ca phủ đẫm sương.

“Thân thể Chỉ nhi đẹp quá, ta trước kia từng nhìn lén Chỉ nhi tắm, lúc ấy mới mười sáu tuổi thôi. Hai năm nay mỗi lần nhìn thấy Chỉ nhi ta đều muốn làm chuyện này với Chỉ nhi……” Dung Vũ Ca tham lam đưa đầu lưỡi tiến nhập vành tai Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng liếm qua. Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình như bị dòng điện đánh trúng, tê dại vô cùng, lại nghe lời Dung Vũ Ca nói, mặt càng thêm đỏ bừng, sao Dung Vũ Ca có thể như vậy……

Trước kia vẫn cảm thấy ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn mình rất kỳ quái, thì ra là…… Vừa tưởng đến Dung Vũ Ca mang tâm tư như thế, cả người Vệ Minh Khê càng thêm nóng rực.

Rất nhanh Dung Vũ Ca bắt đầu đợt tập kích thứ hai. So với lần đầu tiên, lần này thân thể Vệ Minh Khê nhanh chóng nóng rực hơn, mãnh liệt hơn. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca lặn ngụp giữa hai chân mình, lại nghe thấy thanh âm Dung Vũ Ca hút nước mật chảy ra, càng xấu hổ cực kì, cũng không dám nhìn tiếp, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lại, nhưng thính giác cùng xúc giác lại càng thêm mẫn cảm.

Vệ Minh Khê mở mắt đúng lúc Dung Vũ Ca cũng ngẩng đầu lên nhìn Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca vì nhiễm dục tình mà mặt mày đỏ bừng, diễm lệ như đoá mẫu đơn xinh đẹp. Dung Vũ Ca đẹp quá! Sắc đẹp làm cho người ta có cảm giác tim đập nhanh hơn.

“Vũ Ca thực xinh đẹp……” Vệ Minh Khê phát ra lời tán thưởng từ nội tâm.

Dung Vũ Ca được ca ngợi thì tâm can càng thêm hưng phấn, đây là lần đầu tiên Vệ Minh Khê trực tiếp khen mình. Nếu mẫu hậu nhận ra chính nàng giờ phút này phong tình đến nhường nào thì sẽ biết nàng mới là nữ tử tuyệt sắc nhất thiên hạ, mình căn bản so ra còn kém.

“Chỉ nhi mới đẹp nhất.” Dung Vũ Ca ngẩng đầu che lại đôi môi Vệ Minh Khê, hôn đến mức cơ hồ muốn đem không khí trong phổi nàng vét sạch mới luyến tiếc phân li, ngón tay đột nhiên đưa vào huyệt động nóng ấm làm Vệ Minh Khê phải khẽ rên thành tiếng. Vẻ mặt cực lực khắc chế khoái cảm của Vệ Minh Khê làm cho đầu Dung Vũ Ca muốn nổ tung.

Dung Vũ Ca nuốt nước miếng, nàng cảm giác thân thể mình cũng đang hoảng hốt đói khát như vậy, thực muốn để mẫu hậu đối với mình làm chuyện đồng dạng. Tay nàng chuyển động cũng nhanh hơn làm Vệ Minh Khê cơ hồ không chịu nổi.

“Vũ Ca, dừng lại…nhanh…quá…” Dung Vũ Ca nghe lời liền chậm lại, nhưng lại khiến Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình càng thêm khó chịu, mà nàng vốn không thốt nổi lời cầu xin nên thân thể chỉ biết theo bản năng mà vặn vẹo. Dung Vũ Ca khẽ cười, tiếp tục ở trên người Vệ Minh Khê làm mấy chuyện xấu xa, càn rỡ……

Đột nhiên một trận co rút, thân thể Vệ Minh Khê lại đạt tới cao trào, qua hồi lâu mới bình phục. Lúc này Vệ Minh Khê mới tìm được một tia lý trí, nhưng nàng cảm giác Dung Vũ Ca vẫn còn ở trên người mình mà vặn vẹo. Vệ Minh Khê đột nhiên có chút sợ, lại thêm lần nữa sao, nhưng lập tức nàng cảm giác được Dung Vũ Ca cùng vừa rồi bất đồng. Giờ phút này Dung Vũ Ca dùng chính thân thể nàng ma sát với thân thể mình, cặp ngọc thố mềm mại đè ép lên song nhũ mình, đến nỗi Vệ Minh Khê có thể cảm giác được điểm cương cứng của nàng đang đè ép lên nhũ hoa của mình.

Vệ Minh Khê không biết Dung Vũ Ca muốn làm gì, thân thể mình bởi vì Dung Vũ Ca cọ xát mà nổi lên một chút khác thường. Nàng nhận ra Dung Vũ Ca đưa hai chân kẹp lấy chân mình, giữa hai chân nàng truyền đến thứ gì đó rất ướt át, lạ lùng. Vệ Minh Khê đột nhiên ý thức được Dung Vũ Ca đang làm gì, lập tức kinh ngạc nhìn nàng.

“Dung Vũ Ca……” Vệ Minh Khê thiếu chút nữa không thốt nổi thành lời.

“Ta cũng có chút khó chịu, cứ để mặc ta làm là được rồi.” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê mỉm cười, đem chân Vệ Minh Khê kẹp càng chặt hơn, cảm giác đè ép khiến nàng tràn đầy khoái cảm. Nàng biết bản thân mình đang chờ mong Vệ Minh Khê đối với mình làm chuyện tương tự, bất quá hiện tại Vệ Minh Khê không dám làm gì cả, mẫu hậu quá ngại ngùng.

Ừ, mà cũng có lẽ là do chính mình quá phóng đãng thôi, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Mà âu đó cũng là chuyên đương nhiên, không có gì phải thẹn với lương tâm cả. Bởi vì nàng cũng chỉ muốn một mình mẫu hậu mà thôi, nếu có phóng đãng thì cũng chỉ phóng đãng với một mình mẫu hậu.

Vệ Minh Khê nằm im không dám động, nàng biết giờ phút này Dung Vũ Ca rất cần mình, nhưng mà làm chuyện như Dung Vũ Ca vừa rồi, Vệ Minh Khê thật không có đủ dũng khí. Cho nên nàng không dám động, nhưng khi nhìn bộ dáng khổ sở của Dung Vũ Ca, nàng lại có vài phần không nỡ.

Dung Vũ Ca chờ thân thể mình bình phục mới đem đầu dụi vào lòng Vệ Minh Khê: “Ôm ta ngủ thôi.” Dung Vũ Ca làm nũng nói, mà Vệ Minh Khê cũng nghe lời đem Dung Vũ Ca ấp ủ trong lòng. Cảm giác được da thịt trắng mịn, mềm mại như tơ lụa của nàng, đột nhiên cảm thấy Dung Vũ Ca thực sự là vưu vật, là người mà thiên hạ đều hận không thể đem nàng chiếm làm của riêng.

Mới nếm thử hương vị khoái lạc của ái ân, Vệ Minh Khê có chút mệt ôm chặt Dung Vũ Ca, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Riêng Dung Vũ Ca vẫn mở mắt ngắm nhìn Vệ Minh Khê, nàng nhìn như thế nào cũng không đủ, chỉ cần nằm trong lòng Vệ Minh Khê liền cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro