Chương 53 + 54 + 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân sinh ô trọc này, vẫn có người trong sáng sao?

Nói đến Tiểu Hoa, sau sự kiện đạo cô ở Liên Tâm điện, cho dù là người đối với hầu hết thị phi trong cung đều rất khờ khạo như nàng cũng không khó để liên tưởng. Mới mấy ngày trước Thái tử phi cùng quý phi bàn bạc cách đối phó Hoắc chiêu nghi, vài ngày sau lập tức Hoắc chiêu nghi xảy ra chuyện, chắc chắn là do Thái tử phi và quý phi hãm hại. Tiểu Hoa đột nhiên sợ hãi, nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Hoắc chiêu nghi như thế, nàng không khỏi động lòng trắc ẩn.

“Hoắc chiêu nghi vô tội phải không? Là ngươi cùng Thái tử phi hãm hại nàng phải không?” Tiểu Hoa lên tiếng chất vấn Đổng Vân Nhu đang lười biếng nằm trên giường.

Đổng Vân Nhu hé mắt nhìn tiểu cung nữ như ăn gan hùm mật gấu trước mặt, nàng quên mất thân phận mình là gì rồi sao, sao dám dùng loại thái độ ấy cùng đường đường là Quý phi nói chuyện. Đổng Vân Nhu không thèm để ý tới nàng, tiếp tục ăn bồ đào. Trong cung cuộc sống thật sự nhàm chán đến phát cuồng, dù là hoa bào cẩm y, dù là sơn trân hải vị, nhưng trong lòng luôn luôn buồn bã khôn nguôi.

“Sao ngươi có thể luôn hãm hại người khác như thế? Lúc trước là ta, bây giờ lại muốn hãm hại Hoắc chiêu nghi, sao ngươi có thể độc ác như vậy chứ?” Tiểu Hoa tới gần Đổng Vân Nhu, nàng tức giận phi thường, nàng chán ghét Đổng Vân Nhu coi thường sinh mệnh người khác.

“Là nàng hại ta trước, lần trước chính nàng hạ dược ta làm cho ta xấu hổ, nếu không nhờ Hoàng hậu thiên vị, người phải chết chắc chắn là ta! Còn nữa, ai cho ngươi dùng loại thái độ như vậy nói chuyện với ta? Lần sau còn dám tái phạm, đừng trách bản cung không khách khí!” Cung nữ chết tiệt, dựa vào cái gì nói mình ác độc? Đổng Vân Nhu tức giận nói.

“Nhưng mà…… nhưng mà, rốt cuộc không phải ngươi vẫn bình an vô sự sao? Ngươi không thể bỏ qua cho nàng được ư? Vì sao nhất định phải trả thù?” Nàng vẫn cảm thấy Hoắc Liên Tâm không phạm vào tội như vậy, không đáng bị người ta hại mà chết oan uổng.

“Ngươi thật sự là ngây thơ đến buồn cười, sự tình đã định kết cục rồi, hiện tại dù có nói gì cũng đều vô ích mà thôi.” Đổng Vân Nhu trào phúng cười lạnh, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai, Hoắc Liên Tâm mà không chết, thì chính mình phải chết, đâu phải lần nào cũng may mắn như lần trước có thể thoát tội như vậy.

“Hoắc chiêu nghi rõ ràng bị oan uổng, cho dù nàng có phải chết thì  cũng không đáng phải chết dưới tội danh đó.” Tiểu Hoa vẫn cảm thấy nàng nên nói cho Hoàng thượng biết Hoắc chiêu nghi vô tội. Mình cũng từng trải qua chuyện này, lấy tâm so tâm mà nói, chính mình lúc đó đã hy vọng cỡ nào có người đứng ra thay mình nói lời công đạo, nhưng mà không có ai cả. Loại tuyệt vọng này Tiểu Hoa hiểu rất rõ, cho nên lòng đồng tình với Hoắc Liên Tâm cũng tăng gấp đôi.

“Sự tình này Hoàng hậu cũng biết rõ mắc mứu đằng sau, không phải ngươi cảm thấy nàng rất thiện lương sao? Nhưng chính nàng cũng chấp nhận điều đó, vậy một tiểu cung nữ như ngươi cứ cố bảo vệ chính nghĩa làm gì, ngươi không thấy nực cười sao?” Đổng Vân Nhu nhướng mày tiếp tục châm chọc.

Tiểu Hoa im lặng, nàng không tin Hoàng hậu cũng biết nội tình, Hoàng hậu là người thiện lương, chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Trong lòng Tiểu Hoa cực kỳ mâu thuẫn, nàng không ngu ngốc, chẳng qua rất nhiều chuyện nàng không so đo. Nàng là người biết chân tướng sự việc nên nếu nàng không đứng ra Hoắc chiêu nghi nhất định sẽ chết, nhưng nếu nàng đứng ra, Hoàng thượng có thể tin lời nàng không? Nếu tin, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ trị tội Đổng quý phi.

“Ta cảm thấy ngươi thực đáng sợ!” Tiểu Hoa xoay người đi ra ngoài, nàng không đảm đương nổi chức vị chúa cứu thế, nàng chỉ có thể khiển trách nữ nhân ác độc này mà thôi.

Đổng Vân Nhu không tự chủ bóp nát bồ đào đang cầm trong tay, nàng vậy mà lại bị một tiểu cung nữ cái gì cũng không hiểu khinh thường.  Nàng không sai, bất quá nàng chỉ phòng vệ mà thôi, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Hoắc Liên Tâm bị ban tội chết, làm cho mấy ngày sau đó Tiểu Hoa đều không muốn cùng Đổng Vân Nhu nói chuyện, đạo bất đồng bất tương vi, đã không cùng chí hướng thì nói nhiều cũng vô ích, lòng chính nghĩa vốn đã ăn sâu vào trong xương cốt Tiểu Hoa rồi. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu (1), cho nên thái độ nàng đang đối kháng Đổng Vân Nhu lúc này không phải là một hành động tích cực, mà là tiêu cực đối kháng.

Đổng Vân Nhu nhìn Tiểu Hoa một chút đã cảm thấy chướng mắt, một tiểu cung nữ mà thôi, còn bày đặt học cái gì “sĩ phu giả bộ thanh cao”, thỉnh thoảng lại còn dùng lỗ mũi mà nhìn mình. Cho nên Đổng Vân Nhu tâm tình tốt thì cho Tiểu Hoa ăn cơm, tâm tình không tốt thì bỏ đói nàng hai ba bữa. Vốn Tiểu Hoa khí sắc có điểm hồng nhuận nay lại không sai không kém gầy đi một vòng, khuôn mặt tròn trịa cũng hóp lại, gầy hơn so với trước, nhưng lại có thêm vài phần thùy mị.

Đổng Vân Nhu nhìn Tiểu Hoa gầy đi trông thấy liền nghĩ, một tiểu cung nữ cũng có thể được vỗ béo tốt như vậy, xem ra thức ăn trong hoàng cung cũng không tệ, nhưng gầy đi trông vẫn đẹp mắt hơn. Đổng Vân Nhu nhìn khuôn mặt Tiểu Hoa nhỏ lại thì thấy thuận mắt hơn nhiều.

Riêng Tiểu Hoa mỗi lần nhìn mình trong gương đều thở dài buồn tủi, gần đây bộ dáng mình càng ngày càng không giống mình, mới đi theo Đổng Vân Nhu có hai tháng đã bị hành hạ thành tiều tụy đến thế này.  Lúc mới tiến cung mặt tròn tròn khả ái, giờ đã biến thành mặt trái xoan nhỏ nhắn mất rồi, nàng thiệt là đáng thương mà. Tiểu Hoa đói bụng, trong lòng vô hạn ai oán.

Bất quá mà nói, gần đây Đổng Vân Nhu tựa hồ càng ngày càng không có tinh thần, hành hạ mình cũng càng ngày càng ít, tựa hồ mỗi lần Hoàng thượng lâm hạnh xong nàng đều có vẻ sống dở chết dở, thoạt nhìn còn có chút đáng thương nữa. Được Hoàng thượng sủng hạnh không phải rất cao hứng sao? Tiểu Hoa có chút khó hiểu.

Từ sau khi Hoắc Liên Tâm chết đi, Hoàng thượng lại càng chuyên cần chạy đến chỗ Đổng Vân Nhu hơn. Mà dạo này cứ gần Hoàng thượng là Đổng Vân Nhu lại có cảm giác rợn cả tóc gáy, trong lòng cực kỳ ám ảnh u sầu. Vốn bình thường chỉ có chút thô lỗ, nhưng từ sau khi ăn đủ loại đan dược lung tung gì đó quả thực như đòi mạng người ta, mỗi lần đều giống như bị cưỡng gian vậy, đã thế lại còn phải cố yêu mị mà rên rỉ cho y xem, Đổng Vân Nhu cảm giác mình may ra là gái thanh lâu mới có thể giả bộ nổi nữa!

Vốn Hoàng đế lâm hạnh phi tử, cung nữ đứng hầu một bên là chuyện tự nhiên, nhưng bình thường mỗi khi Hoàng đế đến Đổng Vân Nhu đều tìm đủ cớ đuổi Tiểu Hoa đi. Nhưng hôm nay không kịp đuổi Tiểu Hoa đi thì Hoàng thượng đến, vì lần này y không để thái giám đến thông báo một tiếng trước đã đột nhiên tới, rồi lập tức đem Đổng Vân Nhu áp dưới thân.

Tiểu Hoa sửng sốt một lúc mới phát hiện giờ phút này đích thực là hiện trường thực tế của cái gọi là xuân cung đồ, nhưng chợt nhìn thấy trên mặt Đổng Vân Nhu chợt lóe qua chút không được tự nhiên. Nàng không thích Hoàng thượng, Tiểu Hoa đột nhiên có loại ý thức này.

Nhân sinh thuần khiết mười chín năm Tiểu Hoa, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã trải qua nữ nữ chuyện, giờ lại được thấy nam nữ chuyện. Nàng nhìn Đổng Vân Nhu, cùng lần trước ở dưới thân mình có chút giống, nhưng cũng hoàn toàn không giống, rõ ràng đều là tiếng kêu mị hoặc nhưng sao lần này nghe thấy miễn cưỡng như vậy?

Tiểu Hoa nhìn động tác thô lỗ của Cao Hàn, bất giác nhíu mày. Hắn làm đau Đổng Vân Nhu, nhưng Đổng Vân Nhu vẫn cố gắng phải tươi cười, không thể cự tuyệt Hoàng thượng! Không hiểu sao Tiểu Hoa cảm thấy hiện tại Đổng Vân Nhu rất đáng thương, mọi bất mãn đối với nàng lúc trước trong nháy mắt đều tan biến.

Qua hồi lâu khi Cao Hàn rốt cuộc đã rời đi, Đổng Vân Nhu mới dùng chăn lụa bao lấy thân thể vừa rồi bị giày xéo, trong lòng nàng không biết đã nguyền rủa Hoàng đế mau chóng biến thành thái giám bao nhiêu lần mà nói. Bất quá Đổng Vân Nhu cảm thấy sau khi Cao Hàn ăn đan dược, tuy rằng sức chiến đấu kéo dài không ít nhưng thân thể càng ngày càng không còn cường tráng như trước, tay chân tựa hồ có chút héo rũ, nếu vẫn cứ phục dụng đan dược lung tung như thế, sợ là sẽ sớm như đèn dầu sắp cạn……

“Có phải rất khó chịu hay không?” Tiểu Hoa thương hại hỏi.

Đổng Vân Nhu hé mắt, nàng đâu có thảm đến mức để cho một tiểu cung nữ thương hại.

“Bản cung rất thoải mái, vì được Hoàng thượng hết dạ yêu chiều!” Đổng Vân Nhu không tự chủ đề cao âm lượng. Đổng Vân Nhu vốn là người tràn đầy tự tôn, càng tự tôn càng dễ tự ái, tự nhiên khi người ta nói thế thì cảm thấy như thể bị tát vào mặt.

“Nói dối!” Tiểu cung nữ rất không hiểu nhân tình thế thái, chẳng thèm chừa tí mặt mũi nào cho Đổng quí phi, cứ một mũi phá tan lời nói dối.

“Làm càn, đừng tưởng rằng bản cung không dám trị tội ngươi……” Bị vạch trần lời nói dối, Đổng Vân Nhu thẹn quá hoá giận hướng Tiểu Hoa quát. Đột nhiên Tiểu Hoa cảm thấy giờ phút này Đổng Vân Nhu rất giống con mèo nhỏ cong lưng thủ thế phòng vệ, cố giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế, làm cho người ta muốn vuốt ve bộ lông của nàng, làm cho nàng bình tĩnh trở lại.

Tiểu Hoa vô thanh vô tức đem Đổng Vân Nhu ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, lúc này Tiểu Hoa hoàn toàn đem Đổng Vân Nhu trở thành tiểu miêu mà đối đãi. Nàng thiệt giống nó mà, vuốt ve vài cái, thêm một chút kiên nhẫn để biểu đạt thiện ý, tiểu miêu đang nổi giận kia sẽ dần an tĩnh lại.

Đổng Vân Nhu rõ ràng đang muốn trách tội Tiểu Hoa, nhưng từ chối hồi lâu rốt cuộc cũng từ từ an định xuống. Nàng cần người an ủi, tuy rằng dù có đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận.

Làm quý phi, thái độ của Tiểu Hoa đối với mình đủ để chết vô số lần, nhưng Đổng Vân Nhu lại chỉ bỏ đói nàng vài bữa cơm, mà không quá gây khó khăn cho nàng. Bởi từ trong tiềm thức nàng đã muốn dung túng Tiểu Hoa, bằng không cũng sẽ không cho phép nàng đối với mình như thế. Cuộc đời này nàng đã tiếp xúc với quá nhiều thứ ô trọc, ngay chính bản thân nàng cũng dần trở nên ngày càng xa lạ, nhưng Tiểu Hoa lại rất trong sạch. Nàng thực sự hâm mộ nàng ấy, lớn lên ở nơi ô trọc này nhưng vẫn giữ được tâm hồn trong sáng như thế.

Đổng Vân Nhu ở trong lòng Tiểu Hoa dần dần an tĩnh lại. Nàng thích hơi thở trên người Tiểu Hoa, đó là hơi thở trong trẻo, làm linh hồn người ta cũng theo đó mà lắng đọng.

Tiểu Hoa nhìn Đổng Vân Nhu nằm im trong vòng tay mình, khẽ nhoẻn miệng cười, thật giống như con mèo nhỏ nàng trộm nuôi ngày trước, tính tình rất xấu, thường xuyên cào mình bị thương, nhưng lúc ôn thuận lại rất đáng yêu.

“Ta thay ngươi xoa một chút thuốc nhé……” Tiểu Hoa đưa tay kéo tấm chăn hồng sắc, muốn thay Đổng Vân Nhu đang toàn thân xích loã thoa thuốc, có lẽ da thịt mềm mại của Đổng Vân Nhu sẽ có rất nhiều chỗ bầm tím. Tiểu Hoa cảm thấy bị Hoàng thượng sủng hạnh cũng không phải chuyện gì tốt, Hoàng thượng thật sự rất thô lỗ, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, đáng thương cho Đổng quý phi.

Ti trù bị kéo ra, Tiểu Hoa nhìn thân thể Đổng Vân Nhu cả người xích loã khêu gợi, đột nhiên mặt đỏ bừng, nhớ lại lần đó chính dáng người mềm mại này đã gắt gao quấn quanh mình, cảm giác thực mềm mại nhu nguyễn, rất thoải mái.

Hiển nhiên Đổng Vân Nhu cũng nhớ tới sự việc hoang đường mình bị hạ dược ngày đó, mặt cũng dần đỏ lên, dù sao đã cùng nhau kinh qua chuyện đó, cảm giác cũng có chút bất đồng. Giờ phút này Đổng Vân Nhu không khỏi có chút lúng túng.

“Ta không nghĩ cái gì hết, thoa thuốc thôi!” Tiểu Hoa có chút bối rối nói, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, có tật giật mình.

Mặt Đổng Vân Nhu vốn đã ửng đỏ, nháy mắt lại càng đỏ bừng. Cung nữ chết tiệt này, thật sự là đáng giận!

May thay mấy ngày sau, nỗi tra tấn của Đổng Vân Nhu cũng tạm thời dừng lại, nghe nói là do gần đây Hoàng thượng thích xử nữ, tựa hồ cùng tu tiên có liên quan. Cho nên đến Vân Phương điện không còn qúa nhiều như trước, Đổng Vân Nhu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút đồng tình với mấy nữ tử bị Hoàng đế phá thân. Hoàng thượng càng ngày càng hoang đường, Hoàng hậu mà biết sẽ làm sao đây? Đổng Vân Nhu đột nhiên có chút tò mò.

Lại nghe nói gần đây thái tử biểu hiện khiêm tốn cùng tiến bộ, làm cho các đại thần rất tán thưởng, mà các đại thần lại đối với việc Hoàng thượng luyện đan phi thường bất mãn, lũ lượt nhiều lần can gián. Vì thế Hoàng thượng đối với thái tử lại càng ngày càng gây nhiều sức ép.

===============

Nhu tình

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đang say giấc trong lòng mình, trong tâm nói không hết lời thoả mãn. Nàng đưa tay vén những sợi tóc thật dài của Vệ Minh Khê đưa lên chóp mũi. Thơm quá! Dung Vũ Ca hít sâu một hơi dài. Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan tú nhã của Vệ Minh Khê, khó có thể tin người nhìn như không thực giữa chốn nhân gian khói lửa này khi động tình lại xinh đẹp dường ấy, khiến cho người ta phải trầm mê. Nghĩ đến đêm qua Vệ Minh Khê ở dưới thân mình vui hoan, Dung Vũ Ca vẫn còn chút khí huyết không thông.

Môi Dung Vũ Ca rơi xuống gương mặt Vệ Minh Khê, tựa như mưa bay liên tiếp không ngừng, môi nàng dần dần đi xuống, cơ hồ muốn hôn hết từng tấc từng tấc da thịt…

Vệ Minh Khê đang ngủ cảm giác được thân thể có chút khác thường liền mở to đôi mắt, đôi môi Dung Vũ Ca đang ngậm lấy hạt hồng đậu của mình, trong lúc ngón tay đang ở giữa hai chân mình như có như không mà loạn động. Cảm giác quen thuộc đêm qua một lần nữa lại tràn về, làm cho Vệ Minh Khê thiếu chút nữa lại bật lên tiếng rên rỉ.

“Dung Vũ Ca, dừng lại!” Vệ Minh Khê bỗng chốc thanh tỉnh, nhanh chóng bắt lấy bàn tay xấu xa của Dung Vũ Ca, không cho nàng tiếp tục. Giữa ban ngày ban mặt làm như vậy thật không ổn.

“Gọi người ta là bảo bối đi, gọi tên cảm thấy xa lạ lắm……” Dung Vũ Ca dùng chính thân thể mềm mại của mình cọ xát Vệ Minh Khê, thanh âm ngọt ngào, nũng nịu. Phàm những hài tử hay thích làm nũng đều tương đối thông minh, vì những lúc làm nũng luôn có vẻ dễ dàng đạt được thứ mình muốn.

   

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, “Bảo bối”? Cái từ nghe ớn vậy thế nào Vệ Minh Khê cũng không mở miệng nổi. Nhưng khi nhìn vẻ mặt chờ mong cùng bộ dáng làm nũng của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê thật sự nói không nên lời cự tuyệt, nàng đành dung túng xoa đầu Dung Vũ Ca: “Thôi mau đứng lên dọn dẹp gọn gàng đi, lỡ người khác đi vào nhìn thấy sẽ không hay……” Vệ Minh Khê thấy trên giường một đám hỗn độn, đều là kết quả do một màn phóng túng đêm qua lưu lại, mặt Vệ Minh Khê hơi đỏ lên.

“Muốn người ta rời giường cũng được, hôn người ta một cái đi!” Dung Vũ Ca quấn lấy chăn, ăn vạ nói.

Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng y như tiểu hài tử của Dung Vũ Ca, bất đắc dĩ tới gần nàng, như chuồn chuồn điểm nước nhẹ nhàng hôn lên trán Dung Vũ Ca, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Người ta là muốn đầu lưỡi cùng nhau giao triền nồng nhiệt chứ đâu phải nụ hôn đơn giản vậy đâu. Mà thôi quên đi, tính tình mẫu hậu ngượng ngùng như vậy, có thể chủ động đã quá tốt rồi, trông cậy nàng chủ động nhiệt tình hôn mình, so với bắc thang lên trời còn khó hơn. Nghĩ thế nên tâm tình Dung Vũ Ca rất tốt, tươi cười rực rỡ như hoa nở mùa xuân, quả là muốn người khác mau chóng đui mù mà.

“Ngươi xoay qua chỗ khác đi, ta phải thay y phục.” Vệ Minh Khê ra lệnh cho Dung Vũ Ca xoay người, nàng thật sự ngượng ngùng khi ở dưới ánh mắt như lang như hổ của Dung Vũ Ca mà thay quần áo.

“Người ta muốn xem Chỉ nhi, Chỉ nhi thật đẹp, mà sao cứ hay xấu hổ vậy, tính tình này phải sửa đổi mới tốt.” Dung Vũ Ca chống cằm, nghiêm trang nhìn Vệ Minh Khê nói, làm như thẹn thùng là tật xấu lớn lao gì lắm không bằng.

“Ngươi toàn nói hươu nói vượn, mau ngó qua chỗ khác đi.” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, lại nhẹ nhàng nói lần nữa, nhưng vẫn mang mang theo vài phần nghiêm túc. Dung Vũ Ca cảm thấy mình y như bị thê tử quản nghiêm, chỉ cần vẻ mặt Vệ Minh Khê hơi nghiêm túc tí xíu, mình đã không tự chủ được mà phải nghe lời. Dung Vũ Ca, ngươi thật không có tiền đồ mà.

“Vậy ta che mắt lại, nàng thay đi, ta sẽ không nhìn lén.” Dung Vũ Ca lập tức dùng bàn tay nhỏ bé xinh đẹp che kín hai mắt mình, tỏ rõ quyết tâm không nhìn lén của mình.

Vệ Minh Khê thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng thay một bộ y phục mới. Vậy mà chưa kịp thay xong đã phát hiện năm ngón tay vốn khép chặt kia không biết từ khi nào đã mở ra thật rộng, lộ ra đôi mắt to tròn đang nhìn mình không chớp, Dung Vũ Ca thật sự là…… Vệ Minh Khê chịu thua lắc lắc đầu.

“Người ta không có nhìn lén……” Dung Vũ Ca vì chột dạ mà thanh âm nhỏ xíu. Mẫu hậu nhỏ mọn, ngày hôm qua sờ cũng đã sờ rồi, nhìn thì cũng đã nhìn hết rồi, giờ có xem một chút cũng đâu mất miếng thịt nào đâu. Ờ thì, thì cùng lắm người ta cũng cho nàng xem lại là huề thôi.

Dung Vũ Ca là người thuộc phái hành động, trong lòng nghĩ thế nào thì lập tức làm vậy. Nàng đứng dậy, để mặc tấm chăn hồng rơi xuống lộ ra thân thể mềm mại gợi cảm mê người, làm cho người ta giống như đứng hình không thể thở nổi. Vệ Minh Khê nhìn mà trợn mắt hốc mồm, sao nàng có thể một chút cũng không cảm thấy xấu hổ như thế?

Một lần nữa Vệ Minh Khê ý thức sâu sắc được Dung Vũ Ca không phải nữ tử bình thường. Nhìn vóc người ngạo nhân kia của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ tới đêm qua thân hình này mềm mại cỡ nào, còn chặt chẽ cỡ nào quấn lấy thân mình, đột nhiên trên mặt nóng bừng.

   

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê hơi đỏ mặt, mẫu hậu thẹn thùng, xem ra không phải một chút phản ứng cũng không có. Dung Vũ Ca lại đem thân thể cực phẩm của mình dán lên người Vệ Minh Khê, tay bá lấy cổ nàng: “Chỉ nhi, sao tự nhiên mặt nàng hồng hồng vậy?”

Vốn khuôn mặt chỉ hơi ửng đỏ, giờ lại vì những lời này mà trong nháy mắt đã thành đỏ bừng: “Đừng nháo nữa, mau mặc y phục đi.” Vệ Minh Khê đẩy Dung Vũ Ca đang bám dính lấy mình ra, trấn định lại, cố ý nghiêm mặt nói.

Hu hu, mẫu hậu chẳng hiểu phong tình gì hết, Dung Vũ Ca vẻ mặt buồn bã nhìn Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của Dung Vũ Ca, có chút yêu chiều, cũng có chút bất đắc dĩ.

“Chỉ nhi, ta lại đổi thành nữ trang được không? Như vậy chúng ta có thể đường đường chính chính là một đôi, thuận tiện uy hiếp một ít hồ ly tinh không biết tự lượng sức mình!” Mà uy hiếp hồ ly tinh họ Giang kia mới là trọng điểm.

“Ngươi vẫn nên mặc nam trang thì hơn, bằng không sẽ gây thêm phiền toái.” Vệ Minh Khê không thương lượng nói, cho dù mặc nam trang cũng đã ngăn không nổi vẻ họa thủy kia, nếu đổi lại thành nữ trang thì cũng không khá hơn gì, mà Vệ Minh Khê tư tâm cũng không nguyện ý để vẻ xinh đẹp ấy cho người khác ngắm nhìn .

“Vậy nàng đáp ứng ta không được thân thiết với hồ ly tinh nữa.” Dung Vũ Ca thì thầm.

“Nào có ai là hồ ly tinh?” Vệ Minh Khê cảm thấy buồn cười, yêu nghiệt nhất là Dung Vũ Ca, nàng nào có tư cách nói người khác là hồ ly tinh.

“Ngày hôm qua nàng còn họa hồ ly tinh!” Dung Vũ Ca vẫn để trong lòng chuyện ngày hôm qua. Lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn vĩnh viễn đều là bệnh chung của nữ nhân!

“Thiếu nàng một phần nhân tình, đưa một bức họa cũng đâu có gì quá đáng.” Vệ Minh Khê không cảm thấy có cái gì không đúng ở đây cả.

“Nàng họa sơn họa thủy là tốt rồi, lại còn đem nàng vào làm chi?” Dung Vũ Ca hờn giận bĩu môi nói, lại còn vẽ đẹp như vậy nữa, làm cho ai cũng hiểu lầm.

Vệ Minh Khê nhất thời cứng họng, chỉ là đột nhiên cao hứng, cảm thấy Giang Ngưng Nguyệt là một nữ tử Giang Nam điển hình, nếu có thể vẽ vào thì bức tranh càng thêm hoàn mỹ thôi. Để cho Dung Vũ Ca cùng Giang Ngưng Nguyệt hiểu lầm, quả thật là có chút ngoài ý muốn của nàng. Xem ra ngày sau không thể tùy tiện người nào cũng hoạ.

“Lần sau ta sẽ chú ý, sẽ không tùy tiện họa ai nữa.” Vệ Minh Khê gật đầu nói.

“Chỉ nhi ngoan, nàng có thể họa người, nhưng chỉ có thể họa ta thôi!” Dung Vũ Ca ôm lấy thắt lưng Vệ Minh Khê, bá đạo nói.

“Ở bên ngoài không được làm ra hành động quá thân thiết, biết không?” Vệ Minh Khê không yên tâm dặn dò, chuyển ngay nội dung đề tài đang nói.

“Chỉ nhi, nàng chưa đáp ứng người ta!” Dung Vũ Ca không buông tha vẫn tiếp tục yêu cầu vừa rồi.

Vệ Minh Khê đành bất đắc dĩ gật đầu. Dung Vũ Ca này thật đúng là tiểu hài tử bốc đồng, thế nào cũng phải cầm được cục kẹo đường trong tay mới chịu bằng lòng bỏ qua.

   

“Ngươi cũng phải thu liễm tính tình một chút, không được hướng Giang tiểu thư mà phát ra tính tình đại tiểu thư nữa, ta không thích người cứ cố tình gây sự.” Vệ Minh Khê cố ý nói như vậy, muốn Dung Vũ Ca thu liễm tính cách bá đạo của nàng một chút.

“Người ta cố tình gây sự hồi nào!” Giả bộ đoan trang, cũng không phải chỉ có Giang Ngưng Nguyệt mới biết, ta cũng sẽ đoan trang, không có gì có thể làm khó Dung Vũ Ca này cả, Dung Vũ Ca phản đối nói.

***

Dung Vũ Ca nắm tay Vệ Minh Khê cùng nhau đi ra khoang thuyền, Vệ Minh Khê thấy có người liền ngăn tay Dung Vũ Ca lại, dù sao bọn họ cũng đang giả trang thành nam tử, hai đại nam nhân mà nắm tay nhau thì đúng là phi thường kỳ quái.

“Nhị vị công tử đêm qua ngủ ngon giấc chứ?” Giang Ngưng Nguyệt đầu tiên nhìn về phía Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê có chút bất đồng so với ngày hôm qua, còn bất đồng ở chỗ nào thì thực không nói ra được. Lại nhìn đến nét mặt toả sáng của Dung Vũ Ca, cùng vẻ mặt giận dỗi và không muốn ai tới gần ngày hôm qua cũng hoàn toàn không giống.

   

“Tốt lắm, đa tạ Giang tiểu thư chiêu đãi.” Vệ Minh Khê hướng Giang Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.

“Giang tiểu thư, ngày hôm qua có nhiều chỗ thất lễ, mong Giang tiểu thư thông cảm!” Dung Vũ Ca đột nhiên xin lỗi làm Vệ Minh Khê cùng Giang Ngưng Nguyệt đều vô cùng kinh ngạc. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca đột nhiên trở nên ôn hòa hữu lý, vô cùng vừa lòng. Tuy rằng cũng biết Dung Vũ Ca xin lỗi căn bản là không có mấy phần chân tình hay áy náy bên trong, nhưng người biết lễ nghĩa so với người thất lễ thì luôn tốt hơn.

   

Giang Ngưng Nguyệt cũng rất kinh ngạc, Dung Vũ Ca là loại người càn rỡ không sợ trời không sợ đất, khiến nàng phải phải xin lỗi tựa hồ là chuyện xa vời mà thôi. Tuy rằng Dung Vũ Ca xin lỗi không có chân tình thực ý, nhưng khiến nàng có thể hạ thấp tư thái như thế là không dễ dàng, hay phải khen Vệ Minh Khê dạy dỗ thành công đây?

Giang Ngưng Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị, vì cái gì nàng có thể được Vệ Minh Khê ưu ái như thế? Rõ ràng nhìn vào quan hệ của hai người không thể nào có kết quả gì tốt mới phải.

“Không có gì đáng ngại, là ta chiêu đãi không chu toàn.” Giang Ngưng Nguyệt khách khí trả lời. Kỳ thật để Thái tử phi nói lời xin lỗi, đúng là làm cho người ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà sợ hãi), nàng thật sự không dám nhận cũng không cần thiết phải nhận. Giang Ngưng Nguyệt nhìn Vệ Minh Khê hài lòng mỉm cười, tự nhiên hiểu được, thì ra người ta làm thế là cho người kia xem, xem ra Dung Vũ Ca vì Vệ Minh Khê cũng hạ không ít công phu thời gian.

“Chừng nào thỉ có thể đến Tụ hiền các?” Vệ Minh Khê hỏi, vài ngày nữa là đến đầu tháng ba rồi.

“Tối nay là có thể đến rồi, Vệ công tử muốn tham gia thiên hạ luận tài năm năm một lần ở Tụ hiền các sao?” Giang Ngưng Nguyệt hỏi.

Vệ Minh Khê khẽ gật đầu, đó vốn là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng tổ phụ.

“Lần này Tụ hiền các luận tài nhất định rất thú vị, năm đó tràng luận giữa Lí Huyền và Vệ Tử Phong đến bây giờ vẫn còn được thế nhân xưng tụng, truyền lại thành giai thoại.” Giang Ngưng Nguyệt đột nhiên đối với sự kiện thiên hạ luận tài mùng ba tháng ba tại Tụ hiền các có chút tò mò. Có thể bởi vì có thiên hạ đệ nhất tài nữ Vệ Minh Khê gia nhập mà bất đồng hay không?

==================

Cân quắc bất nhượng tu mi

( Tài hoa không nhất thiết chỉ có đấng mày râu )

Giang Lăng phong cảnh hữu tình, trước có Lăng Giang, sau có Võ lâm sơn tú lệ, chiếm hết mọi ưu ái của thiên nhiên. Mỗi khi đến mùng ba tháng ba hằng năm, thủy triều Lăng giang lại dâng cao làm cho khung cảnh càng thêm tráng lệ, thu hút vô số du khách đến tham quan. Văn nhân mặc khách cũng theo đó kết bạn mộ danh mà đến: ngắm kỳ cảnh, thi thố văn chương, múa bút đề thơ, thể hiện đầy đủ nét phong tao. Tiền triều Lí Hiền vương là chi sĩ phong nhã, ngày trước có ba ngàn môn khách, thường tụ tập cùng một nơi ngâm thi ca phú, vẽ chữ đối câu, vì vậy mà Tụ hiền các mới được lập nên.

Ngày qua tháng lại, văn nhân nhã khách đều thích vãng lai Tụ hiền các, cùng lên đài cao vọng cảnh, sau đó bàn thi luận sách, vì thế mới sinh ra sự kiện năm năm một lần tại Tụ hiền các luận tài. Bởi vì được tiên hoàng coi trọng, nên luận tài tại Tụ hiền các trở thành nơi thiên hạ tề tụ long trọng vô tiền khoáng hậu. Tuy là một hoạt động không chính thức nhưng lại hoàn toàn không kém với khoa cử ba năm một lần là bao, thậm chí còn nổi danh hơn.

Tiên hoàng cũng từng phá cách trọng dụng những anh tài siêu quần bạt tụy nổi danh từ các cuộc luận tài, nên từ đó Tụ hiền các trở thành nơi một số sĩ tử không tham gia khoa cử nhưng vẫn tiến vào tìm kiếm chút danh vọng.

Nhưng hai mươi lăm năm trước, khi Giang Nam đệ nhất tài tử Lí Huyền đánh bại đại học sĩ Vệ Tử Phong, được tiên đế phong làm thiên hạ đệ nhất tài tử. Đặc biệt ban thưởng cho chức quan hoàng gia Đại học sĩ, đây là bậc nào ưu đãi nhưng Lí Huyền lại nhất mực cự tuyệt, không muốn nhập triều đường, chỉ nguyện ở Giang Nam giảng bài dạy học, sống một cuộc sống nhàn vân dã hạc bình thường.

Lí Huyền từ sau chuyện ấy tài danh chấn động thiên hạ, còn là một quân tử không màng danh lợi nên càng được chúng văn nhân ngưỡng mộ ca tụng. Do đó mà Tụ hiền các mỗi lần thiên hạ luận tài liền sinh ra rất nhiều người noi gương ở ẩn. Không chút nào khoa trương khi nói văn nhân lợi hại đệ nhất thiên hạ không phải là Trạng Nguyên mà là quân thủ Tụ hiền các, tên cũng như nghĩa, là người quân tử đứng đầu.

***

Vệ Minh Khê bước xuống thuyền, đặt chân lên bờ Giang Lăng. Đây chính là địa phương mà nàng hâm mộ đã lâu, là nơi mà tổ phụ năm đó phải ảm đạm rời đi.

Vệ Minh Khê nhìn quanh bốn phía, lúc này đã là đầu tháng ba, Giang Lăng tràn đầy xuân ý. Vài ngọn liễu rũ nhuốm một màu xanh biếc, một đường xuôi thẳng về phương nam, càng đi càng ấm áp. Vệ Minh Khê hít sâu một hơi, cảm giác thật thoải mái!

“Chỉ nhi tựa hồ rất thích Giang Lăng?” Dung Vũ Ca tới gần Vệ Minh Khê thân thiết nói. Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ thấy Dung Vũ Ca dựa vào Vệ Minh Khê rất gần, gần gũi đến mức cơ hồ muốn đem môi mình chạm vào vành tai Vệ Minh Khê. Nhưng Vệ Minh Khê lúc này tâm tình đang mãi đắm chìm trong niềm vui sướng được đến Giang Nam, căn bản là không để ý.

Dung Vũ Ca nhìn thấy dọc theo đường đi có không ít thư sinh, so với ở kinh đô khi mở khoa cử cũng tương tự, xem ra đều cùng một dạng người.

“Chúng ta đến ven đường uống chén trà được không?” Giang Ngưng Nguyệt đề nghị làm cho Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca có chút kinh ngạc. Giang gia đại phú ở Giang Nam lại đi uống trà bên vệ đường sao, cùng thân phận nàng có chút không hợp.

“Rất kỳ quái phải không? Đi rồi sẽ biết.” Giang Ngưng Nguyệt thần bí nói.

“Lão bá, ta muốn một ấm trà ngon nhất.” Giang Ngưng Nguyệt mang theo đám người Vệ Minh Khê đến một trà quán trông không chút nào thu hút, hướng bạch phát lão ông nói.

“Vẫn theo quy cũ nhé.” Lão ông mặc dù nhìn ra ba người không phú cũng quý nhưng thái độ vẫn nhàn tĩnh thản nhiên không đổi.

“Giang Lăng là nơi có nhiều trà quán nhất, bất luận vào trà quán nào, cấp bậc cũng không hơn không kém bao nhiêu, nhưng mỗi nhà đều cất giữ một ít trà cực phẩm trân quý, có thể lấy uống như trà bình thường, đây là chuyện thích ý cỡ nào……”

“Nhưng mà không phải ai cũng có thể uống được, muốn uống trà ngon thì phải đối được tất cả liên đối ở đây, nên đến nay món trà trân quý nhất của ta vẫn còn đang cất giữ……” Lão ông cười ha hả nói, âm thầm đánh giá ba nữ tử trước mắt, một người tú nhã thanh cao, một người xinh đẹp kiều diễm, một người như hoa lan thanh khiết, xem ra đều là nữ tử của danh gia vọng tộc nào đó.

Vệ Minh Khê cảm thấy rất thú vị, nàng ngẩng đầu nhìn, có sáu thượng liên (vế trên), xếp theo thứ tự từ dễ đến khó, xem ra cũng đơn giản.

“Vệ công tử, ngươi tới đối đi.” Giang Ngưng Nguyệt nhấc váy, nhẹ nhàng ngồi vào ghế, ưu nhã chờ Vệ Minh Khê đối.

“Ta đối là được rồi, không cần Vệ công tử nhà ta phải xuất mã đâu!” Dung Vũ Ca xung phong nhận việc, độ khó ấy đối với Chỉ nhi mà nói bất quá chỉ như một bữa ăn mà thôi.

Dung Vũ Ca đối xong, làm cho lão ông vừa xem vừa liên tục gật gù, xem ra nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp này cũng có vài phần năng lực.

“Lão hủ xin dâng trà.” Lão ông lập tức bưng một chén trà nhỏ lên.

Đối với nhà bình dân mà nói đây cũng được xem như trà ngon, nhưng đối với Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca thường xuyên được uống qua loại trà cực phẩm của cung đình quý tộc mà nói thì chỉ có thể xem như loại trà hạ đẳng.

“Ta cứ tưởng là loại trà trân quý nào chứ, xem ra chỉ thế mà thôi, đã thế chỉ cho một chung nhỏ như vậy, lão đầu hẹp hòi quá……” Dung Vũ Ca nói thầm, thiệt cho mình vừa rồi còn hưng phấn như vậy, chơi không đẹp gì hết, phần thưởng chẳng làm mình hứng thú gì cả.

Vệ Minh Khê lắc đầu, tại một nơi đơn sơ thế này, được uống loại trà như vậy xem như không tệ rồi, chẳng lẽ Dung Vũ Ca cho là sẽ có Cực phẩm đại hồng bào sao? Vệ Minh Khê thật muốn cốc đầu Dung Vũ Ca  một cái, không cho nàng nói lung tung nữa.

Lão ông cười: “Muốn uống trà trân quý, còn phải xem bản sự!” Lão đầu lật lại liên đối vừa rồi, mặt sau lại thêm sáu liên khác nữa, lần này quả thật gia tăng thêm phần khó khăn, thậm chí còn có chút ngoắc nghéo.

Vệ Minh Khê cũng nổi lên một chút hứng thú: “Dung công tử, ngươi tiếp tục đối đi!” Dung Vũ Ca này là nha đầu không biết trời cao đất rộng là gì, cũng nên để cho nàng nếm chút mùi khổ sở.

Giang Ngưng Nguyệt vừa xem qua đã biết thật là khó, chính mình cũng không thể đối lại toàn bộ. Nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Khê đang hàm chứa ý cười trêu tức nhìn Dung Vũ Ca, chợt ý thức được Vệ Minh Khê muốn mượn việc này chèn ép lòng kiêu ngạo của Dung Vũ Ca xuống.

“Tuy rằng so với vừa rồi khó hơn nhiều, nhưng ta là Dung Vũ Ca, không phải chỉ là cái gối thêu hoa……” Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt Vệ Minh Khê cùng Giang Ngưng Nguyệt giống như chuẩn bị xem kịch vui, trong lòng buồn bực nghĩ. Dù Giang Ngưng Nguyệt có chê cười thì mặc nàng, dù gì chỉ là ngoại nhân, nhưng mình là người của Chỉ nhi, Chỉ nhi sao cũng mang ý cười xấu như vậy? Hu hu, mẫu hậu đến Giang Nam liền biến thành người xấu, không che chở thì thôi, lại còn học đòi bỏ đá xuống giếng!

Dung Vũ Ca vất vả lắm mới đối xong năm câu, nhìn đến câu cuối cùng, khó quá, cái liên đối đáng ghét, từ trên xuống dưới đã đủ khó rồi, từ dưới ngược lên trên lại càng khó hơn!

“Người ta không đối được!” Dung Vũ Ca suy nghĩ cả nửa ngày, hướng Vệ Minh Khê làm nũng nói. Người ta sinh ra kém mẫu hậu nhiều năm như vậy, tự nhiên không đọc nhiều sách bằng mẫu hậu, nên không đối được cũng là chuyện tự nhiên chứ bộ, mà Giang Ngưng Nguyệt nhất định cũng không đối được.

“Đối được năm câu cũng đã rất tốt rồi.” Lão ông khẳng định, sáu liên này trước giờ vẫn chưa ai đối hết được, nên đối được năm liên coi như là lợi hại nhất cho tới bây giờ rồi.

“Vệ công tử, ngươi xem, lão đầu cũng nói ta không tệ mà.” Dung Vũ Ca kéo kéo tay áo Vệ Minh Khê, muốn cho Vệ Minh Khê biết mình không quá kém.

“Được rồi, coi như ta nhìn lầm ngươi, bề ngoài như bình hoa, nhưng xem ra cũng không đến nỗi là bình hoa.” Vệ Minh Khê nói xong, mặt Dung Vũ Ca lập tức đen lại. Mẫu đang khen mình hay là xỏ xiên mình vậy!?

Giang Ngưng Nguyệt cùng lão đầu nghe xong cười không ngớt, cảm thấy Vệ công tử dùng hình tượng miêu tả chính xác cực kỳ, Dung Vũ Ca quả thật thoạt nhìn không lợi hại như vậy.

“Vệ công tử!” Dung Vũ Ca bất mãn đề cao âm lượng. Mẫu hậu sao có thể trước mặt ngoại nhân nói mình giống bình hoa đây? Làm gì có bình hoa nào xinh đẹp, lợi hại như mình chứ?

“Vệ công tử, có muốn thử một lần không?” Lão đầu nhìn người từ đầu tới cuối đều khí định thần nhàn hỏi, người này thoạt nhìn hàm dưỡng không thấp, có lẽ sẽ đối được.

“Vậy để ta thử xem.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng xuất hạ liên (ra vế dưới), đám người Dung Vũ Ca sau khi ngẫm nghĩ, đồng loạt trầm trồ khen ngợi.

“Vệ công tử quả nhiên tài hoa, làm lão hủ bội phục không thôi.” Lão đầu không khỏi tán dương.

“Đó là đương nhiên, chàng là Vệ Chỉ mà……” Còn là nữ nhân của Dung Vũ Ca ta! Dung Vũ Ca so với chính mình được khen còn kiêu ngạo hơn, tựa hồ cái đuôi cũng vểnh lên tới trời.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca kia tư thái như khổng tước xoè đuôi, có chút đau đầu, nữ nhân này không biết khiêm tốn là gì cả sao?

“Lão bá quá khen rồi, chỉ là xảo hợp thôi” Vệ Minh Khê khiêm tốn nở nụ cười.

Hảo khí độ! Lão ông đã gặp qua vô số Giang Nam tài tử, nhưng khí độ cũng không thể so sánh với được với nữ tử đang giả nam trang này. Xem ra, cân quắc bất nhượng tu mi.

“Lão hủ ra ngoài pha trà, trà trân quý, cuối cùng cũng có người tri tâm thưởng thức.” Lão ông cảm thấy mỹ mãn liền đi ra ngoài pha trà.

Giang Lăng quả nhiên là nhân tài đông đúc, chỉ một lão bá ven đường cũng đã có tài học như thế, vậy Giang Lăng thực chất còn bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ đây? Vệ Minh Khê đột nhiên có chút chờ mong cuộc luận tài ở Tụ hiền các hai ngày tới.

“Vệ công tử quả nhiên danh bất hư truyền, Ngưng Nguyệt đúng là đại khai nhãn giới.” Giang Ngưng Nguyệt nhìn Vệ Minh Khê chân tâm nói.

Dung Vũ Ca nhíu mày, Giang Ngưng Nguyệt có ý gì? Chẳng lẽ nàng đã biết thân phận Chỉ nhi? Nữ nhân của mình không cần nàng ngưỡng mộ, hồ ly tinh đáng ghét, Dung Vũ Ca không thích nhìn thấy Giang Ngưng Nguyệt.

“Vế dưới kì thật cũng không quá khó.” Vệ Minh Khê thản nhiên cười nói.

Trà ngon của lão giả quả nhiên được dâng lên rất nhanh.

“Thỉnh ba vị từ từ thưởng trà, lão hủ rất hân hạnh chiêu đãi các vị khách nhân .”

Động tác Vệ Minh Khê ưu nhã uống trà làm cho Dung Vũ Ca cùng Giang Ngưng Nguyệt đều nhìn đến ngây người, giờ phút này Vệ Minh Khê đích thực là một công tử tao nhã tuấn tú.

“Cực phẩm đại hồng bào?” Vệ Minh Khê kinh ngạc nhướng mày, nhìn không chớp mắt. Trà quán này thực sự có Cực phẩm đại hồng bào sao, loại trà quí hiếm mà cung đình cũng ít có. Sản lượng đại hồng bào hàng năm cực thấp, một năm mới tiến cung mấy lạng, chính mình cũng luyến tiếc không dám dùng. Lão ông này sợ là lai lịch không nhỏ.

“Ta cũng uống xem.” Dung Vũ Ca cũng nhanh chóng uống một ngụm, quả nhiên là Cực phẩm đại hồng bào. Mẫu hậu yêu uống trà, không ít lần nàng thay mẫu hậu cho người đi khắp nơi thu mua các loại trà ngon, nhưng chỉ duy độc mỗi loại này là thực sự khó cầu.

“Xem ra Vệ công tử thực thích uống trà, hai ngày đến có thể thử đi dạo qua các trà quán một chút, việc kinh hỉ ngoài ý muốn giống vậy chắc không phải là ít.” Giang Ngưng Nguyệt cười nói, Giang Lăng chính là địa phương tràn ngập những thứ ngoài ý muốn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro