Chương 3 : Lần đầu gặp mặt và hẹn gặp lại tiểu tỷ tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


           Trong khi đám người Mạc Tử Khanh đang nháo lên tìm cô thì cô đã đến nơi mà nữ chính của chúng ta Độc Cô Thiên Diệp

            Cô tìm 1 cành cây cao để quan sát gõ Độc Cô Thiên Diệp 1 cách gõ ràng và người cô nhìn thấy là 1 "thiếu niên " Hắc y đang chuẩn bị chiến đấu, đối với 1 Huyễn tôn như cô thì việc nhìn ra đó là 1 nữ tử quá dễ dàng

Độc Cô Thiên Diệp đi tới rừng cây, tay phải cầm một chủy thủ lấy ra từ nhẫn không gian, chuôi đao mạ vàng óng ánh, lưỡi đao mỏng như cánh ve. Nàng chọn nó là vì nhìn nó rất sắc bén, còn về phẩm chất của vũ khí, thứ lỗi cho nàng, nàng cũng không biết.

Rào rào rào rào………

Độc Cô Thiên Diệp dừng bước, nhìn lùm cây trước mắt.

Rào rào rào rào………

Bỗng dưng, Độc Cô Thiên Diệp nhảy về phía bên trái. Nơi nàng vừa đứng bị nọc độc ăn mòn thành một cái động lớn.

Thu hồi chủy thủ, hai tay ngưng tụ huyễn lực đánh về phía lùm cây. Một con rắn độc khổng lồ dài mười thước xuất hiện trước lùm cây, vảy rắn màu bạc, đuôi chuông vung lên phát ra tiếng.

Linh thú rắn đuôi chuông cấp ba! Linh thú sơ cấp, lực công kích tương đương với Huyễn sĩ đỉnh (đỉnh: cao nhất). Hiện tại, đối với nàng, đây là một khiêu chiến không nhỏ.

Một người một rắn giằng co một lúc, sau đó con rắn phát ra công kích đầu tiên, cái đuôi vung về phía Độc Cô Thiên Diệp, tạo nên một vùng đầy bụi. Độc Cô Thiên Diệp vận dụng bộ pháp Phiêu Miểu lùi về sau, đồng thời phát ra huyễn lực ném về phía rắn đuôi chuông, cái đuôi bị huyễn lực đánh trúng.

Không dừng lại ở đó, Độc Cô Thiên Diệp liền đánh vào nơi bảy tấc của con rắn. Đầu rắn đuôi chuông uốn éo, phun ra nọc độc hướng về phía Độc Cô Thiên Diệp, khiến nàng đổi hướng, nhảy tránh sang một bên.

Nọc độc con rắn phun đến liên tiếp, Độc Cô Thiên Diệp càng không ngừng né tránh, vận hành tận cùng bộ pháp Phiêu Miểu tầng hai, vừa tránh nọc độc của con rắn, vừa ngưng tụ huyễn lực đánhvào nơi bảy tấc của nó.

Nhìn thấy nàng không ngừng né tránh, rắn đuôi chuông phun nọc độc vào bên trái Độc Cô Thiên Diệp, đuôi rắn lại đánh vào bên phải nàng

Độc Cô Thiên Diệp nhất thời không tránh được, bị đuôi rắn đánh trúng, bị văng ra ngoài, ngã xuống đất, một ngụm máu tanh ngọt phun ra từ yết hầu.

        Khi thấy Độc Cô Thiên Diệp phun ra máu không hiểu sao lúc đó cô định tiến đến giúp nàng, nhưng nghĩ kĩ lại cho sự trưởng thành của nàng nên đành thôi

Đuôi rắn được dịp dánh tới, Độc Cô Thiên Diệp lăn một vòng trên đất, né tránh thành công.

Đứng lên, phun ra một ngụm máu, ý niệm vừa động, chủy thủ xuất hiện trên tay phải. Tay trái ngưng tụ huyễn lực, đánh vào con mắt của rắn đuôi chuông. Vì né tránh, con rắn nghiêng đầu qua bên trái. Nhân cơ hội này, Độc Cô Thiên Diệp đi về phía sau con rắn, nhảy lên trên, vận dụng Vô tướng thần công, vung chủy thủ chém mạnh vào chỗ bảy tấc của nó. Rắn đuôi chuông đau đớn, thân thể loạng choạng trong không trung, Độc Cô Thiên Diệp lại bị đánh văng ra ngoài.

Hai chân vừa tiếp đất, nàng ngẩng đầu, nhìn con rắn đuôi chuông mất dần hô hấp, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Không hề giữ hình tượng, nàng ngồi xổm xuống, thở hổn hển. Cảm nhận được huyễn lực trong đan điền rỗng tuếch, Độc Cô Thiên Diệp liền biết, Huyễn sĩ lục cấp, thật sự không đủ !

Sau khi nghỉ ngơi khá tốt, Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên cạnh con rắn, rút chủy thủ ra. Nhìn chủy thủ không dính máu, nàng vừa long gật đầu. Quả nhiên là đao tốt. Da rắn cứng như vậy, nó lại dễ dàng chém vào lại không hề dính một giọt máu.

Đứng trước đầu rắn, mổ ra lấy ma tinh, vung tay lên, xác rắn liền bị thu vào nhẫn không gian.

         Lúc này cô xuất hiện sau lưng Độc Cô Thiên Diệp , trên tay cô là 1 viên đan dược cao cấp, khi nàng thấy cô cũng lúc mà cô đứng kế bên mình, định bật dậy để tấn công nhưng hiện tại đâu còn sức để tấn công nữa nên đành ngồi nhìn người phía trước định làm gì, còn trong lòng thì đang thắc mắc "người này đến đây từ khi nào, sao mình lại không biết, hay là do cấp bật của tiểu cô nương này quá cao hay là do mình chưa đủ khả năng phát hiện ra "

        Cô tiến lại gần Độc Cô Thiên Diệp nói

-uống đi : cô điềm đạm nói

         Độc Cô Thiên Diệp vẫn ngồi đó không cử động, không muốn nghe theo, không biết người này có ý gì

      Thấy nàng không phản ứng cô lại nói

-yên tâm ta không làm hại ngươi : cô nói nở 1 nụ cười tươi

        1 giây đó Độc Cô Thiên Diệp bất động, vì nụ cười, còn cô thì nghĩ là Độc Cô Thiên Diệp nghĩ mình sẽ hại nàng nên làm 1 việc

          Cô bỏ viên thuốc vào miệng rồi tiến lại hôn lên môi Độc Cô Thiên Diệp, dùng lưỡi đẩy thuốc vào họng nàng ép nàng phải nuốt xuống, sau khi thành công cho nàng uống thuốc thì cô rời môi nàng, cô lại có cảm giác muốn chạm vào nàng nhiều hơn, không chỉ 1 cái chạm môi

         Lúc này nàng chưa hết đứng hình thì cảm giác vết thương trong người dần dần hồi phục, và thoải mái hơn, thầm nghĩ đan dược có tác dụng nhanh như vậy thì phải là rất cao cấp, lúc này nàng hoàn hồn nói

-tại sao lại giúp ta : nàng nhìn cô lại nhạt nói, 1 người không quen biết sẽ không tự nhiên giúp mình nếu không có nguyên nhân

-ta cũng không biết nữa, không hiểu sao ta lại muốn giúp tỷ, nhưng yên tâm ta không hại tỷ đâu, ta còn có việc ta đi trước : Tiêu Nguyệt Vũ nói rồi chuẩn bị rời đi

       Nhưng không ngừng lại ở đó, Độc Cô Thiên Diệp kéo cô lại và lại thêm 1 nụ hôn lần này Độc Cô Thiên Diệp đã thực sự chìm vào sự ngọt ngào đó của môi cô không muốn dứt ra, đến khi rời ra thì cũng là lúc hai người đã hết hơi, Độc Cô Thiên Diệp thở dốc nói

-đây coi nhưng là... là cảm ơn vì đã giúp ta : Độc Cô Thiên Diệp nói, người này nhận ra nàng là nữ tử không lẽ lớp cải trang của mình tệ lắm àk

-vậy là ta có lợi rồi, tạm biệt , chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi , tiểu tỷ tỷ : cô nói rồi như 1 cơn gió bay đi mất

       Độc Cô Thiên Diệp giật mình nhớ là mình không biết tên người kia nên lớn tiếng nói

-dùng sao cũng phải cho ta biết tên chứ : Độc Cô Thiên Diệp nói dù không biết người kia có nghe được hay không

-ta tên Tiêu Nguyệt Vũ hãy nhớ kĩ , lần sao gặp lại không được quên ta đây, ta đợi tỷ ở học viện đế quốc : cô nói rồi không còn nghe tiếng nữa

-Tiêu Nguyệt Vũ, điệu múa dưới trăng, tên đẹp mà người cũng đẹp, tiểu yêu tinh, ta sẽ nhớ kĩ cái tên này : Độc Cô Thiên Diệp tự nói với mình

          Từ hôm đó đến mấy hôm sau cô đều âm thầm theo sau Độc Cô Thiên Diệp, giúp nàng tránh bị thương nặng, nếu cô giúp nàng tránh hết tất cả thương tích thì nàng làm sao ổn định lại tu vi của mình được, nên cô đành phải để nàng chịu 1 chút thương tích

Hôm nay, Độc Cô Thiên Diệp ở bờ song rửa sạch miệng vết thương. Vừa rồi, nàng chiến đấu với một linh thú cấp năm. Lực công kích cùng phòng ngự của đối phương không tệ, thật vất vả mới giết được nó, mà chính nàng cũng bị thương.

Băng bó vết thương thật tốt, Độc Cô Thiên Diệp chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên phát hiện bên bờ song có một loại thực vất cao khoảng 20 – 40 ly. Thân ngoài bóng loáng, cuống lá dài bằng ngón tay cái, lá có hình kim, phiến lá có nhiền lá ghép thành hình bầu dục, giữa các phiến lá có long cứng màu trắng.

Chớp chớp mắt, quả thật, đây không phải là tư nhiên, một loại gia vị dành cho đồ nướng mà kiếp trước nàng hay ăn sao?

Kiếp trước, nàng thân là Đại tiểu thư của thế gia cổ võ, trừ bỏ tủ luyện và làm nhiệm vụ, nàng thích nhất là thức ăn ngon. Mấy món ăn thường, dù trung hay tây, hay là món ăn nổi tiếng nàng đều làm được. mà đồ nướng là món nàng thích nhất. Cho nên, vừa nhìn thấy gia vị của món nướng, nàng cùng không nhịn được tia giật mình.

Hái được hơn phân nửa, để lại một ít. Cho nó tiếp tục phát triển, về sau lại hái tiếp.

Thu thập xong xuôi, nàng tiếp tục đi vào bên trong. Trước trời tối, nàng rốt cuộc cũng tìm được một nơi trống trải. Ở đây không có dấu vết gì, hiển nhiên đây là nơi người ta thường lui tới.

Thuần thục dựng lều trại, sau đó nàng đi tìm một ít củi về nhóm lửa. Lúc trở về, nàng phát hiện bên cạnh có thêm hai cái lều trại, bên cạnh còn có bốn người. Mấy người kia nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đều có chút kì quái, bất quá cũng lễ phép gật đầu chào hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp cũng gật đầu chào, liền trở về lều của mình, nhóm lửa, sau đó lấy ra thịt rắn đuôi chuông đã được rửa sạch sẽ, rồi lại lấy chủy thủ cắt thịt ra từng miếng nhỏ.

Nhìn vào nhẫn không gian, cuối cùng lại chọn một loại vũ khí bằng thiết, đem thịt xếp lên, đặt lên ngọ lửa nướng. Trong lúc nướng, nàng theo thứ tự rải ít muối, dầu vừng. Thịt rắn săn lại, phát ra âm thanh “xèo xèo”. Mùi hương lan ra, liền thu hút ánh mắt của những người kia.

-Oa, thơm quá a : Màn lều trại được vén lên, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện, trong chớp mắt liền đứng trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.

-Oa, thơm quá , Huynh đệ, có thể mời ta một chút không : Thân ảnh nam tử di chuyển trước đống lửa.

Độc Cô Thiên Diệp giương mắt nhìn hắn một cái, một thiếu niên mười tám mười chin tuổi, mắt màu vàng kim, vóc dáng cao 1m8, trường bào đỏ thẫm được hắn mặc tùy ý mà đàng hoàng.

-Vì sao ta phải mời ngươi ăn : Không hề nhìn hắn, lấy ra gia vị hôm nay mới hái, rắc lên trên thịt, nhất thời, một hương vị đậm đà dâng lên.

-Bởi vì đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với người khác mới được a! Thịt nướng của ngươi thật thơm, khẳng định ăn cũng rất ngon nha : Mỗ nam sắp bị nước miếng của mình bao phủ rồi.

Hai mắt Độc Cô Thiên Diệp nhíu lại. Lần đầu tiên nướng thịt cho Như Yên, nàng cũng đã nói “Thịt nướng của ngươi thật thơm, khẳng định ăn cũng rất ngon nha!”

-Cho ngươi : Đem thịt nướng đã chín đặt vào đĩa, đưa cho mỗ nam, nàng lại cúi xuống tiếp tục nướng thịt.

Mỗ nam bưng đĩa lên, cầm thịt nướng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Ăn ngon thật , Quả nhiên là món thịt nướng ngon nhất ta từng ăn a, Đúng rồi, ta gọi là Đạn Kinh Thiên, ngươi tên gì"

Nhìn Đan Kinh Thiên vừa ăn vừa phồng miệng vì nóng, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên muốn trêu chọc hắn, nghĩ nghĩ nói: “Ta là con nhà niết nê hoàn (cái này ta không biết là gì) ở phố Huyền bí, trấn Hư Ảo bên cạnh thành Giả Dối.”

Đan Kinh Thiên xoa xoa gáy, nói: “Thành Giả Dối, trấn Hư Ảo? Sao ta chưa từng nghe qua? Còn có, niết nê hoàn là cái gì?”

“Xì…”

“Xì…”

“Ha ha…”

Một trận cười truyền đến, là mấy người lúc trước gặp qua. Ba nam một nữ, đều là khoảng trên dưới 20 tuổi. Nữ tử mặc váy dài màu tím, tóc cột sau đầu đơn giản, khuôn mặt tươi cười trong sang. Ba nam tử khác, một người mặc trường bào màu lam, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa. Một người khác mặc trường bào màu đen, trên mặt cũng hiện lên nụ cười. Người còn lại mặc áo giáp màu hoàng kim, vẻ mặt không chút thay đổi

-Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi đừng để ý đến hắn. Cái tên Kinh Thiên này chính là người tham ăn, suy nghĩ rất đơn giản , Ta là Dạ Thương Lan, người mặc áo màu lam là Mạc Tử Khanh, áo đen là Long Tường, còn tên mặt than kia là Hạ Nham, vẫn còn 1 người nữa,nhưng không biết đã chạy đi đâu rồi, Ta có thể nếm thử thịt nướng của ngươi không : Dạ Thương Lan nói

Đan Kinh Thiên bị mọi người cười liền khó hiểu: “Có gì mà buồn cười chứ?”

-Ngốc : Mạc Tử Khanh gõ đầu Đan Kinh Thiên rồi nói tiếp

-Ngươi thử ghép mấy cái tên đó lại đi : Mạc Tử Khanh cười nói

-Giả dối, hư ảo, đậu, nê hoàn, ách, giả dối hư ảo đậu ngươi ngoạn (cái này ta bó tay)! Không phải chứ, huynh đệ, ngươi đùa giỡn ta : Đan Kinh Thiên tỉnh ngộ nói

Thấy Đan Kinh Thiên bừng tỉnh đại ngộ, mấy người kia cười càng vui vẻ hơn. Độc Cô Thiên Diệp cũng nhịn không được mà bật cười.

-Huynh đệ, ngươi thả cái gì vào thịt nướng vậy, sao lại thơm như vậy chứ :  Đan Kinh Thiên ăn xong phần của mình, lại chôm vài miếng trong đĩa của bọn Thương Lan.

-Này : Độc Cô Thiên Diệp lấy ra vài ngọn tư nhiên rồi nói tiếp -“Đây gọi là tư nhiên, là gia vị của món nướng. Lúc ngươi nướng thịt, rắc lên một ít, chẳng những tang thêm hương vị cho món ăn, còn có thể khử mùi thịt.”

Đan Kinh Thiên ngửi ngửi thử: “Nghe mùi cũng không mãnh liệt như vậy a.” Bất qua hắn vừa nói, lại vụng trộm đem mấy ngọn tư nhiên thu vào nhẫn không gian, cũng kín đáo nhìn biểu cảm của Độc Cô Thiên Diệp.

“Ngươi thích thì giữ đi.” Nhìn động tác của Đan Kinh Thiên, Độc Cô Thiên Diệp có chút buồn cười.

-Ha ha, thật sao , Huynh đệ, ngươi thật tốt, người bạn như ngươi ta định rồi.” Đan Kinh Thiên cười ha ha: “Nhưng mà, huynh đệ, ngươi tên gọi là gì?”

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mạc Tử Khanh một cái, nói: “Ta gọi là Độc Cô Thiên Diệp, mọi người ở Kỳ Phong thành đều gọi ta là phế vật A Cửu. Ta như vây, ngươi còn muốn làm bạn sao?”

“Hả? Ngươi chính là phế vật A Cửu nổi tiếng khắp Kỳ Phong thành sao?” Đan Kinh Thiên trợn tròn mắt ếch lên...

__________

Ta nói tìm cái tên chuyện này là 1 vấn đề, nhưng không sao tìm được là được rồi, nên là trong truyện chỗ mấy cái chiến đấu là của bên truyện góc hết, mình chỉ thay đổi cốt truyện thôi

Mình đã nói rõ rồi á

Mọi người nhớ Ấn ⭐⭐ trước khi thoát ra nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro