Chương 4 : Phế vật A Cữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


              Nghe thấy người trước mặt chính là phế vật A Cửu mà khắp Kỳ Phong thành không ai không biết, mấy người Dạ Thương Lan vô cùng bất ngờ. Nhất là Mạc Tử Khanh, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ, ánh mắt chợt lóe.

-Đúng vậy, ta chính là phế vật A Cửu. Ngạc nhiên lắm sao : Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Độc Cô Thiên Diệp có chút khinh thường nói.

-Ách, có chút kinh ngạc. Nhưng mà, cho dù ngươi không thể tu luyện huyễn lực cùng kiếm khí, ngươi vẫn là bằng hữu của Đan Kinh Thiên ta!” Đan Kinh Thiên bắt lấy bả vai Độc Cô Thiên Diệp, vỗ ngực nói: “Hơn nữa, ngươi nướng thịt ngon như vậy, về sau, ai dám nói ngươi là phế vật, ta liền đánh hắn.”

Nhìn bộ dáng Đan Kinh Thiên vỗ ngực hùng hồn, trên trán Độc Cô Thiên Diệp đổ mồ hôi lạnh, tình cảm của tên nhóc này lại gắn liền với thịt nướng a.

-Ngươi thực sự không thể tu luyện huyễn lực và kiếm khí sao? Vậy ngươi đến sơn mạch Miễn Miễn rất nguy hiểm đó.” Dạ Thương Lan nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt toát lên vẻ không đồng ý.

Bình thường, Huyễn sư và Kiếm sư cũng không dám đến sơn mạch Miễn Miễn một mình, huống chi là người không thể tu luyện như nàng?

-Ha ha, ta đến sơn mạch Miễn Miễn đương nhiên là để đi săn, bằng không thịt nướng các ngươi đang ăn là từ đâu ra? Không thể tu luyện thì sao, con đường nay không đi được, thì vẫn còn con đường khác. Cường giả chân chính, cho dù là thể chất phế vật, cũng không thể ngăn hắn tiến về phía trước. Nếu không, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật : Nghĩ đến cha mẹ đang bị mất tích, trong mắt Độc Cô Thiên Diệp nảy lên một tia lãnh ý.

-Ha ha… không hổ là huynh đệ của ta! Đủ bá đạo : Đan Kinh Thiên cười lớn.

-Ân, Thiên Diệp, ngươi thật không tệ : Dạ Thương Lan cũng nói.

-Ngươi có một trái tim mạnh mẽ, không tệ : Ngay cả Hạ Nham cũng không nhịn được nói một câu, bất quá mặt than thì vẫn là mặt than.

Mạc Tử Khanh cùng Long Tường đều cười tươi, vẻ mặt vẫn còn nét tự hỏi.

Đột nhiên, Độc Cô Thiên Diệp đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía. Tiếp theo, mấy người Hạ Nham cùng Mạc Tử Khanh cũng đứng lên.

Một con phong lang từ trong rừng phóng ra, tiếp theo là con thứ hai, thứ ba,… Rất nhanh, mấy người bọn họ liền bị mười mấy con linh thú cấp ba vây quanh.

-Nhiều linh thú như vậy : Đan Kinh Thiên bước từng bước, đứng chắn trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Huynh đệ, lất nữa ngươi nhớ theo sát ta. Bằng không, nhiều linh thú như vậy, ta cũng khó bảo vệ cô an toàn.”

Mấy người khác cũng đứng bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, cố ý vây nàng bên trong

         Còn cô à, nói đến cô thì như 1 cái bóng luôn theo sau Độc Cô Thiên Diệp, nhưng hiện tại vẫn không ra tay, cô là đang chờ xem nhóm người kia đánh trước

Nhìn mấy người chắn phía trước mình, Độc Cô Thiên Diệp nhếch khóe miệng, nói: “Đây còn không làm khó được ta. Ta hiện tại không cần bằng hữu. Ta cần là đồng đội có thể khiến ta yên tâm phó thác phía sau lưng của mình, cùng nhau song vai đối chiến với kẻ địch.” Nói xong, cầm lấy chủy thủ, vận hành bộ pháp Phiêu Miểu tấn công vào bầy sói.

Đá, chém, đâm, động tác sạch sẽ lưu loát, chỉ chốc lát đã giải quyết xong mấy con phong lang.

Nhìn Độc Cô Thiên Diệp lao ra khỏi vòng bảo hộ, mọi người đều sững sốt. Sau đó, họ đều ngưng tụ huyễn lực, đánh về phía mấy con phong lang khác. Dạ Thương Lan, Đan Kinh Thiên cùng Long Tường, Mạc Tử Khanh đều là huyễn lực màu vàng. Dạ Thương Lan cùng Long Tường có 7 ngôi sao nhỏ, Đan Kinh Thiên cùng Mạc Tử Khanh có 8 ngôi sao nhỏ. Mà Hạ Nham lại có một thanh kiếm 7 ngôi sao nhỏ. Trình độ như vậy, 20 năm tu luyện, không ai không phải thiên tài.

Sau một khắc (15 phút), hai mươi mấy con phong lang té ngã xuống đất. Nhìn thi thể phong lang dưới chân Độc Cô Thiên Diệp, mọi người đều ngạc nhiên không khếp được miệng.

Thật lâu sau đó, Đan Kinh Thiên mới phun ra một câu: “Mẹ nó, ngươi thật sự là phế vật A Cửu?”

Thuần thục lấy ma tinh, đem thi thể cất vào nhẫn không gian, Độc Cô Thiên Diệp quay đầu, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của mọi người. Nhún nhún vai, nàng cung không định giải thích

Họ mải mê nói chuyện mà quên mất còn 1 còn phong lang đầu đang vẫn còn sống, nó lao nhanh đến tấn công Độc Cô Thiên Diệp tốc độ của nó nhanh hơn những con khác rất nhiều, nó xong đến khiến mọi người không kịp trở tay, tất cả nhanh chóng nhảy ra sau, nhưng do nàng đứng quá gần nên nếu tránh đi sẽ không kịp , nên nàng dùng chủy thủ nhảy lên tấn công đầu của nó, nhưng con đầu đàn nếu dễ chết như vậy thì sau có thể làm con đầu đàn, nó lại tấn công nàng lần nữa, nhưng lần này nàng chưa kịp ra tay thì con phong lang đó đã rêu lên 1 tiếng thê thảm và chết ngay lập tức

Những người phía sau thì còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng có thể qua mắt đám người Mạc Tử Khanh nhưng làm sao có thể qua mắt nàng, thứ làm con phong lang chết ngay tại chỗ là do 1 hòn đá cấm sâu vào đầu, nàng cũng không nghĩ xem ai đã làm vì nàng chĩ nghĩ đơn giản có lẽ là do người theo bảo vệ cho bọn Mạc Tử Khanh

Thu thập xong chiến lợi phẩm, mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, tìm một nơi cách xa nơi này mà hạ trại một lần nữa.

Nhưng họ không biết gằng thịt nướng của Độc Cô Thiên Diệp đã mất đi 1 vài miếng

Sáng sớm hôm sau, tia nắng mặt trời len lỏi vào từng kẽ lá.

-Huynh đệ Thiên Diệp, chúng ta đều là đệ tử của Học viện Đế quốc, lần này đi đến đây là làm nhiệm vụ. Hiện tại, thời gian làm nhiệm vụ không còn nhiều lắm, cho nên chúng ta phải trở về. Ngươi có muốn đi chung với chúng ta không : Đan Kinh Thiên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, ánh mắt chớp chớp không ngừng.

Nhìn nhìn con đường đi vào nội vi, Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu: “Các ngươi đi về trước đi, ta còn muốn ở đây một thời gian.”

Mấy ngày nay, nàng luôn có cảm giác như có gì đó gọi mình. cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, cho nên nàng quyết định vào trong xem thử. Nhưng nàng cũng không định nói cho mấy người trước mắt biết, bằng không kế hoạch của nàng phải ngâm nước nóng rồi.

-Vậy được rồi ! Về sau, ngươi nhất định phải đến Đế Đô tìm bọn ta đó ! Ta sẽ nhớ thịt nướng của ngươi. Ân, cũng sẽ nhớ ngươi : Nói xong, Đan Kinh Thiên còn trịnh trọng gật đầu.

-Tháng 9 năm sau, Học viện Đế quốc chiêu sinh, nếu có cơ hội, cô có thể thử xem.” Long Tường mỉm cười.

“Học viện Đế quốc chiêu sinh? Ta sẽ lo lắng.” Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết nói.

“A, đúng rồi. Ngươi là huynh đệ của ta, ta phải cho ngươi tin vật mới được.” Nói xong, Đan Kinh Thiên liền tìm gì đó trong nhẫn không gian. Một hồi lâu, hắn lấy ra một cái lệnh bài, bên trên điêu khắc văn tự phức tap, mặt trái có khắc bốn chữ ‘Thiếu chủ đánh thuê’.

“Thiếu chủ đánh thuê?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn lệnh bài, mờ mịt một lúc.

“Đúng vậy. ta là thiểu chủ Tổng Công hội Lính đán thuê, có lệnh bài của ta, về sau, có ai khi dễ ngươi, ngươi có thể cầm lệnh bài đến Công hội Lính đánh thuê nào đó điều động một nửa lực lượng. Thế nào, lệnh bài của ta không tệ nhỉ !” Hai mắt Đan Kinh Thiên tinh thuần trừng lớn, chờ khích lệ.

Đột nhiên, nàng nhớ đến lúc trước nghe nói, Công hội Lính đánh thuê có một Hội trưởng chuyên bao che khuyết điểm, một Thiếu chủ hay làm bậy. Hiện tại mới biết, Thiếu chủ hay làm bậy kia vẫn là một tiểu hài tử tham ăn, vì thịt nướng mà bán mình.

Độc Cô Thiên Diệp thu lệnh bài vào nhẫn không gian, cứ nhận trước, có dung hay không thì để sau.

Trước khi đi, Độc Cô Thiên Diệp trò chuyện cùng Mạc Tử Khanh.

“Ta biết ngươi là người Mạc gia tại Đế Đô. Cám ơn ngươi đã giữ bí mật giúp ta, chưa nói ta là nữ.” Độc Cô Thiên Diệp mở miệng đầu tiên.

“Có một số việc không cần dùng mắt nhìn.” Nhìn Độc Cô Thiên Diệp rõ ràng đã 15 tuổi, vọc dáng lại nhỏ bé như mới 12, 13 tuổi, không cần tưởng tượng cũng biết mấy năm nay nàng sống như thế nào.

Tuy rằng cảm thấy lời nói của Mạc Tử Khanh có chút khó hiểu, Độc Cô Thiên Diệp vẫn gật gật đầu.

Sau đó, bọn họ liền cáo từ. Đan Kinh Thiên đi được mấy chục thước, đột nhiên quay lại, hét: “Sang năm ngươi nhất định phải đến nha, đến lúc đó ta liền tiếp ứng ngươi.”

Mọi người lại đầy hắc tuyến ! Độc Cô Thiên Diệp thực không còn gì để nói. Kỳ thực nàng rất muốn nói, chúng ta không phải làm chuyện gì xấu, ngươi không nên dung từ tiếp ứng này chứ?

Còn về Tiêu Nguyệt Vũ thì bọn Mạc Tử Khanh trở về thì đương nhiên cô cũng phải về theo, nhưng mà cô không muốn xa Độc Cô Thiên Diệp chút nào, cô nói với hệ thống

-"tiểu thống tử, ngươi có thứ gì có thể giúp được không " : cô hỏi

-'đương nhiên là có, nhưng cần 3000 tích điểm để nhận, cô đồng ý đổi chứ ': hệ thống tự tin nói ý bảo chỗ ta không gì không có

-ngươi thật biết kiếm tiền, được rồi đưa ra : cô không muốn đồng ý cũng phải đồng ý a

-trao đổi thành công : hệ thống lập tức trao đổi đồ cho cô

Khi nhìn vào thứ đó, cô thật cạn lời, nó chỉ là 1 cái túi nhỏ có sợi dây, nhìn như 1 sợi dây chuyền, lúc cô còn đnag ngẩn người thì giọng hệ thống nói

-"cái đó giống như máy định vị nhưng khác ở chỗ là cô sẽ cảm nhận được người giữ nó gặp nguy hiểm, ví dụ cô lấy 1 thứ trên người cô bỏ vào sao đó đưa nó cho Độc Cô Thiên Diệp, thì khi cô ấy có nguy hiểm cô sẽ cảm nhận được, dù có ở xa đến mấy ": hệ thống tận tình giải thích

Cô dù không tin vẫn phải tin, vì đâu còn cách khác, cô lấy tóc mình cẩn thận bỏ vào sao đó thì tìm thời điểm thích hợp đưa cho nàng

Bên phía nàng, khi nhận được vật đó còn kèm theo lá thư nói là

" Chào tỷ tỷ, tuy là không có việc gì nhưng xin tỷ hãy giữ thật kĩ vật này, sao này còn gặp lại, ngàn vạn lần đừng bỏ nó, đây xem như là tín vật của ta cho tỷ, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi

                           Tiêu Nguyệt Vũ, nhớ tỷ"

Đó là nội dung trong thư cô để lại, đọc xong Độc Cô Thiên Diệp không tự chủ nở 1 nữ cười nhẹ trong lòng nghĩ

-'chúng ta nhất định sẽ gặp lại và ta cũng sẽ giữ thứ này thật kĩ , ta cũng sẽ nhớ nàng Tiêu Nguyệt Vũ ': rồi thì nàng cũng cất lá thư vào và tiến sâu vào Sơn Mạch

Sau khi tách khỏi mấy người kia, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu đi vào vùng nội vi. Tiếng gọi ngày càng mãnh liệt, cho dù biết nội vi nguy hiểm vô cùng, nàng cũng muốn nhìn xem đó là cái gì.

Đột nhiên, bầu trời như bị che khuất, bóng đen bao trùm. Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con chim khổng lồ bay trên không trung. Hình dạng giống như gà, trên đỉnh đầu có ba sợi lông vũ. Cánh chim màu da trời, lông đuôi thật dài, bay dươi ánh nắng như coa hào quang, hai cảnh sải dài ước chừng hơn mười thước.

Thần điểu Thanh loan!

Thanh loan bay trên đầu Độc Cô Thiên Diệp chốc lát, bay xuống, bắt lấy nàng rồi bay lên cao. Cuồng phông thổi loạn, Độc Cô Thiên Diệp bị thổi làm đau.

Không biết bay bao lâu, Độc Cô Thiên Diệp chỉ biết mình bày ra khỏi trung vi, thậm chí qua khỏi nội vi. Cuối cùng, Thanh loan đáp xuống một sơn động, mở miệng nói: “Vào đi !”

Đối mặt với thức lực chênh lệch quá lớn, Độc Cô Thiên Diệp thuận y bước vào trong động. Bị chộp tới đây lâu như vậy, nàng cũng biết trong đây có chuyện cần nàng giải quyết. Thấy Độc Cô Thiên Diệp di vào, Thanh loan nhanh chóng biến hóa, đi sau vào.

Độc Cô Thiên Diệp bước vào, đi qua một con đường hẹp dài, cuối cùng vào trong một cái động rộng lớn. Sơn động trống trải chỉ có một quả trứng phát ra kim quang được dặt trên một tảng đá

Nhìn kim đản (quả trứng màu vàng kim) trước mặt, cảm giác kêu gọi quen thuộc khiến nàng bất tri bất giác đến gần hơn. Độc Cô Thiên Diệp vươn tay phải ra, vuốt ve kim đản, ngón giữa đột nhiên tê rần, một giọt máu tươi rơi trúng kim đản, chậm rãi thấm vào. Dung hợp máu tươi, kim quang chậm rãi biến thành màu đỏ. Sau đó, phần lớn huyễn lực thông qua tay phải tiến vào thân thể, tiến sâu vào từng tế bào gân mạch nhỏ hẹp.

Bất thình lình xảy ra đau đớn, sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng. Nàng muốn rút tay về, lại phát hiện tay phải bị dính chặt vào kim đản.

Một thanh âm nhẹ nhàng phát ra: “Lấy giọt máu tươi, sinh mệnh dung hợp, tương giao tương hòa, khế ước sinh tử, từ nay về sau, chung một sinh mạng, có bằng lòng không?”

Biết tình huống hiện tại không còn quay lại, Độc Cô Thiên Diệp cắn răng nói: “Ta nguyện ý.”

Nói xong, xung quanh tạo thành một vầng bạch quang bao vây một người một trứng, sau đó hình thành một khế ước hiện lên mi tâm của Độc Cô Thiên Diệp, sau đó chậm rãi biến mất.

Huyễn lực không ngừng tiến sâu vào trong thân thể, nàng cảm nhận được gân mạch toàn thân như đứt lìa từng đoạn. Phốc, một đạo hỏa diễm kim sắc phát ra từ đan điền, chạy khắp nơi trong gân mạch, đốt cháy từng nơi, đánh gãy gân mạch rồi chậm rãi biến mất. Đau đớn kịch liệt làm cho nàng không thể chống đỡ được thân thể, té ngã trên mặt đất.

Nửa canh giờ sau, gân mạch không còn bị xé rách, lúc này, nàng giống như mới ngoi lên trong nước, tóc dán vào gương mặt, y phục cũng có thể vắt ra nước. Dưới chân hiện ra 6 ngôi sao nhỏ màu đỏ, sau đó hiện ra thêm một viên, lại một viên, rồi lại thêm một viên, 9 ngôi sao chậm rãi dung hợp, hình thành một ánh sáng màu cam, ánh sáng chậm rãi biến mất rồi xuất hiện 9 ngôi sao màu cam

Huyễn sư cữu cấp ! Độc Cô Thiên Diệp một lúc thăng từ huyễn sĩ lục cấp đến Huyễn sư cửu cấp !

Chậm rãi, Độc Cô Thiên Diệp tỉnh lại trong đau đớn. Nàng dùng tinh thần lực tra xét gân mạch, nhất thời ngấy ngẩn cả người. gân mạch nhỏ hẹp trước kia trở nên rộng lớn, trước kia và hiện tại như dòng suối nhỏ cùng sông lớn. Hơn nữa, độ dày của gân mạch cũng không thể so sánh nổi, còn ẩn ẩn kim sắc.

Trong đầu nàng đột nhiên nghe thấy thanh âm của Đản Đản: “Tầng phong ấn thứ nhất của Luyện Yêu hồ đã được giải.” Đồng thời, trong đầu nàng hiện lên một đoạn ngự thú quyết.

“Ngự thú quyết?”

Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, nhìn kim đản trên tảng đá. Đây là khế ước thú sinh tử của nàng? Nàng khế ước với một quả trứng khó hiểu?. ......

_____________________

Nói thiệt truyện này chiến đấu nhiều kinh

Nhưng cố gắng vì các đọc giả, nhớ ủng hộ mình nha
Cmt nhiều vào để mình có động lực viết nha

Và nhớ ấn ⭐⭐cho mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro