Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phẫn bất bình kiều trang xuất phủ . . .

Cuống thanh lâu sơ thức họa thủy . .

( Tức giận cải trang ra khỏi phủ, đến thanh lâu quen biết họa thủy. . )




Noãn Dương Quốc, đời thứ ba, hoàng đế -- Noãn Duệ, niên hiệu Phổ Nhạc. Phổ Nhạc đế kế tục ngôi vị hoàng đế từ đệ phụ Văn Đế, chăm lo việc nước, khiến cho quốc khố đầy đủ, dân chúng an cư lạc nghiệp.

[Năm thứ 16, Phổ Nhạc đế]

Noãn Đô, kinh đô Noãn Dương Quốc, là thiên hạ tam đại đô thành chi nhất.

Khang vương phố,  do phủ đệ Khang Vương đặt tại đây nên tên đường cũng được đặt dựa vào đó. Trên đường phố hấp dẫn, phồn hoa này nhất định phải kể tới Khang vương phủ uy vũ kia, trước phủ trái phải hai bên là cực đại thiết sư tử, trước cửa có thị vệ đeo đao gác, rất khí phái. Nói lên Khang Vương phủ, nhất định phải nói đến Khang Vương. Khang Vương họ Điền danh Khang Bác, do đã phù trợ Phổ Nhạc đế thuận lợi lên ngôi, lập nên bao công lao hãn mã, cho nên được Phổ Nhạc đế phong làm Khang Vương.

Phải biết rằng Khang Vương làm một tự vương, chúc thân vương, vương tước đệ nhất đẳng, mà thân vương được truy phong là hoàng tử cùng là huynh đệ với hoàng đế, bởi vậy có thể thấy được địa vị Khang vương ở trong lòng hoàng đế là như thế nào.

Khang Vương có một nam một nữ, nam nhi Điền Ngọc Lân, nữ nhi Điền Ngọc Ngưng, nguyên do muội muội của Hoàng đế, cũng chính là đương triều Trưởng công chúa Noãn Lan sở sinh.

Trưởng tử Điền Ngọc Lân kế tục phụ nghiệp, năng chinh thiện chiến, được phong Trấn quốc Đại tướng quân. Năm thứ 15 Phổ Nhạc đế, Điền Ngọc Lân được Hoàng đế tứ hôn, cưới con gái duy nhất của Minh vương Minh Nguyệt quận chúa làm vợ. Trai tài gái sắc, dân chúng khắp đất nước đều phải tán thưởng mối lương duyên trời sinh này.

Tiểu nữ Điền Ngọc Ngưng, truy phong Ngưng Ngọc quận chúa, năm vừa tròn mười sáu, khuê nữ. Do được hoàng hậu sủng ái, thường thường ngụ ở trong cung, làm bạn bên cạnh hoàng hậu, được hoàng hậu vô cùng cưng chiều.

.

.

Ngày hôm nay, Ngọc Ngưng ở trong cung ở hơn nửa tháng, thật sự nhớ nhà, làm nũng nhất định đòi về, hoàng hậu nương nương rốt cục phải cho Ngọc Ngưng hồi phủ.

"Ngưng Ngọc quận chúa, đã đến" Đại tổng quản đối với Ngọc Ngưng tất cung tất kính nói. Đại tổng quản tự mình đưa Ngọc Ngưng hồi phủ, có thể thấy được hoàng hậu sủng ái nàng đến mức nào.

"Làm phiền Điền tổng quản thay ta hướng hoàng hậu cô cô cảm tạ, hãy nói Ngọc Ngưng khi rảnh rỗi nhất định hồi cung bồi cô cô" Ngọc Ngưng vừa từ trên xe nhảy xuống, nhìn Tổng quản nói cảm tạ liền xoay người cùng nha hoàn Hiểu Điệp hồi vương phủ.

Đại tổng quản dùng tay vuốt vuốt ngực, gọi Ngọc Ngưng, nhắc nhở nói "Ngưng Ngọc quận chúa, cũng không thể như vậy mà nhảy xuống nha ! Người muốn dọa lão nô chết a, vạn nhất có gì sơ xuất, lão nô làm thế nào mà giải trình cùng Hoàng hậu a !" Nói xong, giả vờ muốn quỳ xuống hướng về phía hoàng cung nơi hoàng hậu nương nương ở tạ tội.

"Được rồi được rồi, ta về sau nhất định sẽ chú ý , lão Tổng quản không cần phải chuyện nhỏ mà xé ra to như thế, ta không phải không có việc gì đấy thôi" Chạy nhanh đỡ lấy lão tổng quản đang muốn quỳ xuống, đối với lời nói vừa rồi của Điền Tổng quản, nói "Điền tổng quản lớn tuổi như vậy, cũng không thể quỳ đến quỳ đi như vậy nha ! Định bêu xấu Ngọc Ngưng , vạn nhất khi lạy mà gặp chuyện gì không xong, kêu Ngọc Ngưng như thế nào mà giải trình cùng Hoàng hậu cô cô a !"

Điền Tổng quản bị bộ dáng nghịch ngợm của Ngọc Ngưng chọc cười , vừa rồi thấy chính mình cũng lo lắng thái quá, cười nói "Ngươi thật đúng là quỷ nha đầu !"

Ngọc Ngưng nhìn lão tổng quản không hề lo lắng, cười nói "Ta đi đã lâu, lão tổng quản mau mau hồi cung cùng cô cô phục mệnh đi, đỡ phải khiến cô cô lo lắng" Nói xong, liền bước nhanh đi về hướng vương phủ.

"Trách không được hoàng hậu nương nương như thế thích Ngưng Ngọc quận chúa. . . . . . " Lão tổng quản nhìn bóng dáng Ngọc Ngưng lẩm bẩm, nhìn rõ Ngọc Ngưng an toàn vào vương phủ mới rời đi.

.

.

.

.

"Quận chúa ! Quận chúa !" nha hoàn hồi môn của Minh Nguyệt là Châu nhi, vội vàng chạy về phòng, tựa hồ có tin tức gì tốt muốn nói cho chủ tử.

Minh Nguyệt đang nghiên cứu sách dạy đánh cờ, nghe được Châu nhi hô to gọi nhỏ , không khỏi buông quyển sách xuống, mày phượng cau có "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần chuyện gì cũng gấp gáp như vậy, như thế nào mà vẫn không nghe?"

Châu nhi nhìn Minh Nguyệt ngượng ngùng le lưỡi, nói "Châu nhi nhớ kỹ, về sau sẽ không tái phạm nữa"

Minh Nguyệt nhìn bộ dáng khả ái của Châu nhi, không thể trách cứ gì thêm, đành nói "Xảy ra chuyện gì ? Sao lại gấp như vậy ?" Nói xong liền lại cầm lấy sách dạy cờ, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu.

"Nga, mới đây lại quên, Ngưng Ngọc quận chúa đã trở lại, trước mắt đang ở chỗ Vương phi"

"Phải không ?" Minh Nguyệt buông quyển sách dạy đánh cờ, có chút đăm chiêu nói "Đã muốn hơn nửa tháng rồi không gặp" Nói xong, đứng dậy đi vào trước bàn trang điểm, chiếu chiếu gương, xem chính mình có chỗ nào không ổn.

Châu nhi đứng một bên nhìn quận chúa nhà nàng, chủ tử nghe Ngưng Ngọc quận chúa hồi phủ liền đi nhìn gương, cười nói "Quận chúa thật là, khi Tiểu vương gia hồi phủ cũng không thấy quận chúa để ý nhiều như vậy nha ! Ta muốn nói là, quận chúa vẫn nên ở trước mặt Tiểu vương gia chú ý nhiều hơn mới đúng, đỡ cho Tiểu vương gia đến giờ vẫn cứ mãi miết ở nơi. . . . . . "

Minh Nguyệt nghe Châu nhi lại nói năng lung tung, trách mắng "Lại lắm chuyện, có vẻ như bản quận chúa đối với ngươi quá nuông chiều a ? Nên ngươi mới không biết lớn nhỏ như vậy !"

Châu nhi le lưỡi, không dám nhiều lời nữa.

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm của Ngọc Ngưng"Nguyệt tỷ tỷ, ta đã trở về." Nói xong liền mở cửa ra đi vào phòng.

Minh Nguyệt vội vàng đứng dậy, nhìn Ngọc Ngưngtừ trên xuống dưới , cười nói "Hơn nửa tháng không gặp Ngọc nhi, Ngọc nhi ngày càng xinh đẹp hơn"

Ngọc Ngưng ngượng ngùng cười nói "Nguyệt tỷ tỷ lại giễu cợt ta, nhìn xem, đây là ta theo trong cung mang điểm tâm về cho Nguyệt tỷ tỷ a, Hoàng hậu cô cô cố tình dặn ngự phòng làm, ăn rất ngon" Nói xong, xoay người lấy món điểm tâm ngọt từ tay nha hoàn Hiểu Điệp, như vật quý hiến đến trước mặt Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt tiếp nhận điểm tâm, đưa cho Châu nhi, nắm tay Ngọc Ngưng, vẻ mặt giả vờ buồn rầu, nói "Lời ta nói vốn là lời thật, Ngọc nhi càng ngày càng đẹp, bảo ta phải làm sao bây giờ nha ?"

"Nào có, Nguyệt tỷ tỷ ở trong lòng Ngọc nhi vĩnh viễn là xinh đẹp nhất, không ai sánh bằng !" Ngọc Ngưng cũng nắm chặt tay Minh Nguyệt, đưa ra bộ dáng tuyên thệ lời son sắt.

"Ha ha, vẫn là chỉ có Ngọc nhi biết trêu chọc cho ta cười" Nữ nhi coi trọng nhất chính là dung mạo của bản thân, được người khác khen xinh đẹp, tất nhiên là đáy lòng vui vẻ, Minh Nguyệt nghe Ngọc Ngưng khen như vậy, tâm tình thật tốt.

"Không cần chỉ lo nói chuyện, Nguyệt tỷ tỷ mau nếm thử điểm tâm này thế nào, xem có hợp khẩu vị không" Nói xong, Ngọc Ngưng cầm lấy một miếng điểm tâm, đưa cho Minh Nguyệt.

"Ân" Minh Nguyệt tiếp nhận điểm tâm, khẽ cắn một ngụm, xem vẻ mặt Ngọc Ngưng khẩn trương, không khỏi buồn cười, nói "Ngon lắm. "

"Hô....." Ngọc Ngưng thở phào nhẹ nhỏm nói "Nguyệt tỷ tỷ thích là tốt rồi. "

"Ngọc nhi cùng ta đánh cờ có được không ?"

"A ?" Ngọc Ngưng nhăn nhó, nói "Nguyệt tỷ tỷ cũng không phải không biết, kỳ nghệ của ta.... "

"Không vấn đề gì, coi như là giúp ta giải sầu đi mà, đã lâu không chơi cờ, thật khó chịu tay chân a" Minh Nguyệt lắc lắc cánh tay Ngọc Ngưng, bộ dạng làm nũng.

"Không cần thế, Nguyệt tỷ tỷ cùng ca ca đánh cờ đi, ca ca là cao thủ kỳ nghệ, hai người cùng nhau đánh sẽ hay hơn. Di ? Ca ca đâu ? Hôm nay không phải ngày nghỉ của huynh ấy a ? Như thế nào không thấy người ?" Nói xong, Ngọc Ngưng nhìn quanh trong phòng, quả nhiên không thấy thân ảnh ca ca nàng.

Minh Nguyệt nghe Ngọc Ngưng nhắc đến phu quân của mình, sắc mặt ảm đạm, nói "Hắn còn có việc bận rộn, làm sao có thể cả ngày cùng ta chứ ?"

Một bên Châu nhi nhìn không được, thay quận chúa nhà mình ủy khuất, nhỏ giọng nói thầm "Làm gì có chuyện bận rộn, không bồi quận chúa lại chỉ thích đi bồi hoa khôi Túy Nhan lâu kia..... "

"Châu nhi !" Minh Nguyệt cả giận nói.

Châu nhi gặp quận chúa nhà mình tức giận, ngoan ngoãn ngậm miệng. Chỉ là càng thêm bất bình thay quận chúa của mình, thầm nghĩ "Quận chúa nhà ta so với nữ tử kia rõ ràng cao quý hơn rất nhiều, tiểu vương gia như thế nào mà thà rằng đi tìm nữ tử đó, cũng không chịu cùng quận chúa một lần dùng điểm tâm sáng ? Cả ngày cũng không thấy Tiểu vương gia !"

Ngọc Ngưng đem từng lời của Châu nhi nghe không sót chữ nào, nhìn nhìn lại Nguyệt tỷ tỷ sắc mặt không tốt, cảm thấy sáng tỏ. Nhất định là ca ca mình không làm chuyện tốt, khiến Nguyệt tỷ tỷ thương tâm. Chỉ là trước mặt Nguyệt tỷ tỷ không tiện hỏi nhiều, đành phải đợi lát nữa tìm Châu nhi để hỏi rõ ràng.

Cùng Minh Nguyệt đánh cờ một lúc lâu, trong lúc hai người tùy ý trò chuyện việc nhà, thời gian trôi qua nhanh, bất tri bất giác đến hoàng hôn.

Ngọc Ngưng nhìn Nguyệt tỷ tỷ tâm tình tốt hơn nhiều, liền lấy cớ đi gặp phụ thân, rời khỏi cửa liền đứng trước Châu nhi nháy mắt một cái, xong mới rời đi.

Châu nhi cũng là nữ nhi thông minh, trong chốc lát liền tìm cái lấy cớ, ra khỏi phòng đi tìm Ngọc Ngưng, đem chuyện Tiểu vương gia trầm mê hoa khôi kỹ viện nói cho Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình, không nghĩ tới lão ca nhà mình làm ra loại sự tình này.

Nói với Châu nhi, nàng sẽ thay Nguyệt tỷ tỷ làm chủ, dặn Châu nhi hảo hảo chiếu cố Nguyệt tỷ tỷ, liền trở về phòng của mình.

Càng nghĩ càng giận, lấy ra nam trang giấu ở trong tủ thay ra. Muốn tự mình đi đến Túy Nhan lâu kia, nhìn xem hoa khôi trước mặt thật ra là thần thánh phương nào, có thể làm cho ca ca tính tình trầm ổn, hiểu rõ đạo lý, trầm mê nàng ta như thế.

Nha hoàn Hiểu Điệp bên cạnh nhìn Ngọc Ngưng lấy bộ nam trang ra, chỉ biết quận chúa nhất định là muốn xuất môn, liền cũng thay nam trang, nhìn như một gã nô bộc, cùng Ngọc Ngưng lẻn ra ngoài.

.

.

.

"Quận.....Công tử, nơi này là... kỹ viện ?" Hiểu Điệp nhìn khung cảnh trước mắt, không dám bước chân, đứng sát quận chúa của mình, nhỏ giọng nói "Quận chúa, chúng ta không thể đi nơi này, nếu làm cho Vương gia biết, nhất định phải chịu phạt rất nặng đó !"

"Yên tâm, ta sẽ không để cho phụ vương đến, ta mọi chuyện đều đúng mực" Nói xong, vỗ vỗ tay Hiểu Điệp, không quay đầu lại mà thẳng tiến.

"Quận.....Công tử, đợi. . .đợi ta !" Hiểu Điệp dậm một chân, cắn răng, nhìn quận chúa của mình một cái, vội chạy theo.

"Ai u, vị tiểu công tử tuấn tú này hảo lạ mặt nha, lần đầu tiên đến đây sao, mau mau, cô nương Túy Nhan lâu chúng ta, ai ai cũng đều xinh đẹp, công tử ngài là tới đúng rồi.... " Tú bà nhìn Ngọc Ngưng mặc y phục hoa lệ, toàn thân lại lộ ra quý khí, vừa thấy liền biết đây là người có tiền, cười nịnh nói.

"Ta muốn tìm hoa khôi của các ngươi !" Ngọc Ngưng bị tú bà cuốn lấy không kiên nhẫn, trực tiếp từ trong lòng lấy ra mấy tấm ngân phiếu, điểm danh muốn gặp hoa khôi.

Tú bà nhìn thấy kia ngân phiếu, trong đầu nghĩ đến những nén bạc bóng loáng, chỉ là cũng không dám tiếp, khó xử nói "Điều này thật khiến ta khó xử, Lam Yên cô nương không phải có tiền là có thể thấy được đâu a . . . . . . "

"Nga ? Có tiền cũng không thấy được ? Như thế nào mới thấy được nàng ta ?" Ngọc Ngưng thấy tú bà thế có tiền nhưng không lấy, hay là ngại tiền ít ? Liền đưa tay vào trong lòng muốn rút thêm ngân phiếu.

Tú bà vội nhanh đè tay Ngọc Ngưng lại, nói "Không phải tú bà ta ngại tiền ít, thật sự là không có biện pháp, muốn gặp Lam Yên cô nương, còn phải xem quý công tử có được Lam Yên cô nương chấp nhận trước hay không !"

"Ha ha, cho tới bây giờ đều là khách nhân tuyển cô nương, chưa từng nghe qua cô nương tuyển khách nhân , có ý tứ, có ý tứ..... " Ngọc Ngưng nghĩ đến đây liền thích thú, muốn nhìn xem Lam Yên cô nương này dung mạo bất phàm như thế nào.

"Vậy quý công tử có thể đến khu vực chờ Lam Yên cô nương đợi a." Tú bà nhìn Ngọc Ngưng vốn hướng về phía Lam Yên, cũng là không hề dây dưa, thức thời tự ly khai.

Ngọc Ngưng tìm trong góc được một cái bàn để ngồi, đỡ phải bị người khác làm phiền. Uống ngụm trà, ánh mắt đảo qua mọi người trong đại sảnh, tìm kiếm thân ảnh ca ca, chỉ là nửa ngày tìm mà vẫn không thấy, đành phải bỏ cuộc.

Đúng lúc này, tiếng người ồn ào khắp đại sảnh nhưng trông không có gì khác lạ ! Ngọc Ngưng nhìn theo ánh mắt mọi người hướng trên lầu, chỉ thấy một lam y nữ tử trên mặt có mạng che, chậm rãi từ trướng trung đi ra......... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro