Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngọa nhuyễn tháp diễm kinh tứ tọa . . .

Triển phong lưu địch sắt hòa minh . . .


Ngọc Ngưng nhìn theo ánh mắt mọi người hướng trên lầu, chỉ thấy một lam y nữ tử trên mặt có mạng che chậm rãi từ trướng trung đi ra, lộ ra đôi mắt chậm rãi đảo qua mọi người, bước đến nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp sớm đã chuẩn bị trước. Tay phải nhẹ nhàng đặt trên chiếc khăn che mặt, khuỷu tay thượng nơi gối mềm, chống đỡ sức nặng của đầu, tay trái lướt ngang trên lưng dừng lại nơi eo thon, ngón ngọc thon dài như vô tình lướt qua thắt lưng nhưng lại lộ ra mỵ hoặc mê người, khiến người ta khó cưỡng lại.

Trong đại sảnh nam tử nhìn một màn hương diễm này, hoặc cứng họng, hoặc trừng lớn hai mắt, hoặc nuốt nước miếng, hận không thể một ngụm đem mỹ nhân phía trên nhuyễn tháp nuốt vào.

"Bọn háo sắc !" Ngọc Ngưng nhìn bọn nam tử trong đại sảnh gần như chảy nước miếng ra ngoài, cảm thấy từng đợt chán ghét.

Ngẩng đầu nhìn lam y nữ tử trên lầu, lắc đầu, thầm nghĩ "Nhất định phải làm như thế sao....." Đáy lòng dân lên cảm giác tiếc hận thay cho lam y nữ tử.

Lúc này tú bà đứng bên người Lam Yên mở miệng, lạc lạc thanh nói với mọi người "Đa tạ các vị đại gia đến tham dự, đều là người quen cũ, nói vậy mọi người cũng đều biết quy cũ Túy Nhan lâu chúng ta, mụ mụ ta sẽ không lắm lời , bắt đầu đi !"

Ngọc Ngưng lắng nghe lời tú bà vừa nói, không khỏi tức giận, thầm nghĩ "Ai với ngươi là người quen cũ ! Ta không biết cái gì quy cũ !"

Chỉ là không đợi Ngọc Ngưng hoàn hồn, liền truyền đến từng trận tiếng nói to

"Lại bộ Thượng Thư phủ Từ công tử đưa Lam Yên cô nương một đôi ngọc như ý !"

Ngọc Ngưng theo tiếng nhìn lại, mới chú ý tới lầu hai phía trên lại có thật nhiều gian nhã gian, mà thanh âm kia chính là đến từ một trong gian nhã gian đó.

Nhìn xem cái gọi là Lại bộ Thượng Thư công tử đó chỉ có bộ dạng ngang tàng cao ngạo, nhìn đến đôi ngọc như ý đang được mang đến trước mặt lam y cô nương đó, Ngọc Ngưng dường như đã hiểu được quy cũ mà vừa rồi tú bà nói, bất quá chỉ là cao giá hơn thì được thôi!

Tiếp đó một thị đồng tại nhã gian khác hét lên, so với thanh âm vừa rồi lại càng vang to "Thành nam phú thương Lưu công tử đưa Lam Yên cô nương một trăm lượng hoàng kim !"

Ngọc Ngưng bất giác cười thành tiếng, thật sự là phú thương biết hoàng kim tác dụng tốt !

Tâm trạng như người xem hài kịch, Ngọc Ngưng mỉm cười khi nghe những tiếng gào không dứt bên tai, nhìn các kỳ trân bảo bối lần lượt hướng lên lầu nơi lam y nữ tử đang thượng, ánh mắt bất giác hướng về vị nữ tử đang thượng trên nhuyễn giáp ấy, không biết này lam y nữ tử này thu được nhiều bảo bối như vậy, không biết bộ dạng hưng phấn đến như thế nào đây !

Chính là vừa nhìn thấy, Ngọc Ngưng lại một lần kinh ngạc !

Lam y nữ tử ấy chỉ là lẳng lặng nằm thượng nơi nhuyễn tháp, hai mắt khép hờ, giống như nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không bị những động tĩnh xung quanh làm ảnh hưởng, khi những lễ vật được dâng đến trước mắt nàng, chỉ liếc mắt một cách lười biếng, nhìn một chút!

Dường như cảm giác được ánh mắt Ngọc Ngưng đang nhìn đến, lam y nữ tử chậm rãi mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Ngưng chợt thấy ngượng ngùng, vội vã làm ra điệu bộ chăm chú nhìn các bảo bối, đem ánh mắt dời đi nơi khác.

Lam Yên cười khẽ, thầm nghĩ "Chẳng lẽ ta không phải là một bảo bối để ngươi nhìn? Có ý tứ...." Liền nhắm mắt lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Ngọc Ngưng chỉ cảm thấy tim dường như đập loạn, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, ão não không thôi, thầm mắng chính mình thật vô dụng, chỉ mới vừa so nhãn lực thì đã bại thế này, như vậy làm thế nào thay Nguyệt tỷ tỷ đòi công đạo ?

Bên tai như trước lại nghe thêm ba tiếng gào to, không biết vì sao, Ngọc Ngưng không còn tâm trí để xem hài kịch này như vừa rồi nữa.

"Trung vương phủ Tiểu vương gia đưa Lam Yên cô nương dạ minh châu Nam Hải một quả !" Trung vương phủ Thái Lượng đắc ý xem liếc mắt nhìn người trong nhã gian đối diện, dáng vẻ khoái trá, đắc ý vô cùng.

Điền Ngọc Lân không thèm nhìn ánh mắt khiêu khích của Thái Lượng, thản nhiên uống trà. 

"Khang vương phủ Tiểu vương gia đưa Lam Yên cô nương đồ gia truyền, ngọc kỳ lân !"Thái Lượng cả kinh, quạt trong tay suýt nữa rơi trên mặt đất.

Ngọc kỳ lân?!

Ngọc Ngưng lắng nghe từng chữ một, một lúc sau mới có thể khôi phục tinh thần, cảm thấy như sét đánh trúng đầu!

Cái gì? Ca ca như thế nào lại đem đồ gia truyền đưa cho nữ nhân này ! Trước không phải nói ngọc kỳ lân là gia truyền chi bảo, không thể tặng người khác. Này ngọc không phải đã làm sính lễ, được Nguyệt tỷ tỷ bảo quản sao? Như thế nào lại ở trong tay ca ca ?

Ngọc Ngưng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tuấn lãng thiếu niên ngồi ngay ngắn ở một gian nhã gian, đôi mắt đầy ẩn tình nhìn vào Lam Yên đang thượng trên nhuyễn giáp, mà Lam Yên kia cũng nhìn lại thiếu niên này, trong mắt đúng là khó nén tiếu ý !

Ngọc Ngưng nhìn hai người mắt đi mày lại, tức giận vô cùng, tự trách không được vừa rồi trong đại sảnh tìm không thấy ca ca, nguyên lai là học đòi văn vẻ, trốn trong nhã gian ! Tay nắm chặt thành hình nắm đấm, hận không thể xông thẳng về phía nhã gian kia, đánh ca ca hồ đồ của mình một trận !

Tú bà nhìn Lam Yên tiếp nhận ngọc kỳ lân kia, liền cao giọng tuyên bố nói "Nếu Lam yên cô nương tiếp lễ vật tiểu vương gia, như vậy hôm nay tòa thượng tân đó là..... "

"Khoan đã ! Ta có lễ vật đưa cho Lam Yên cô nương !" Ngọc Ngưng lên tiếng chắn ngang giọng tú bà.

"Nga? Không biết vị tiểu công tử này có lễ vật gì tặng cho Lam Yên cô nương đây?" Tú bà dù sao cũng gặp qua nhiều trường hợp như vậy, đối với việc nữa đường mới bước ra như Ngọc Ngưng cũng không để tâm, chỉ là cảm thấy hứng thú, Ngọc Ngưng có thể xuất ra bảo bối gì mà có thể sánh được với ngọc kỳ lân. Thế nhân có ai không biết, ngọc kỳ lân này là bảo bối duy nhất trên đời, có một không hai

"Ta...... " Ngọc ngưng vừa rồi cũng chỉ là quýnh lên, sợ đồ gia truyền thật sự bị tặng người khác, liền thuận miệng nói bậy nay thông suốt, chỉ vì ca ca chú ý tới chính mình, dừng cương trước bờ vực, đem ngọc thu hồi về, chính mình nào có bảo bối gì đâu a !

Tú bà xem vẻ mặt quẫn bách của Ngọc Ngưng, liền biết Ngọc Ngưng không có bảo bối gì, liền ngoài cười nhưng trong không cười nói "Chẳng lẽ tiểu công tử lúc xuất môn đã quên mang bảo bối ở trên người, hay là...... " Ngụ ý, không cần phải nói đã muốn sáng tỏ, ánh mắt tối sầm, giận dữ , giống như đang cảnh cáo Ngọc Ngưng không cần làm loạn.

Ngọc Ngưng nhìn thấy biểu tình tức giận khinh bỉ của tú bà, Ngọc Ngưng trước giờ chưa từng bị ai nói nặng, làm sao có thể chịu được tú bà khinh thị, lấy ra sáo ngọc tùy thân, cười nói "Lễ vật của ta chính là nó !"

"Ha ha a. . . . . . " Tú bà nhìn sáo ngọc trong tay Ngọc Ngưng, tràn đầy khinh thường, khẽ cười nói "Tuy nói sáo ngọc của công tử cũng là ngọc, bất quá ngọc của ngài thật không thể sánh với ngọc của Tiểu Vương gia"

"Ta đưa không phải sáo ngọc này, mà là muốn dùng sáo ngọc này vì Lam Yên cô nương thổi một khúc !" Nói xong, liền không để ý mọi người cười nhạo cùng bất mãn, đem sáo ngọc đặt ở bên môi.

Lam Yên rất hứng thú với sự tình vừa phát sinh này, hoàn toàn không còn thái độ lười biếng như ban đầu, ngồi thẳng dậy, thật lòng muốn nghe vị tiểu công tử chưa từng gặp qua có thể thổi ra khúc nhạc như thế nào.

Âm thanh tiếng sao chậm rãi véo von, lúc trầm lúc bổng, từng chút một chậm rãi lướt qua bên tai Lam Yên, nàng nghe một khúc nhạc vốn quen thuộc, nhưng lại khiến cho nàng phút chốc trở nên ngây ngốc. Mãi khi khúc nhạc vang lên đã được một lúc, xoay người nói với nha hoàn Đỗ Quyên bên cạnh gì đó, Đỗ Quyên nhanh rời đi, chỉ chốc lát sau liền ôm một cây đàn chạy trở về.

Đem đàn đặt ở án thượng, hoàn hảo theo kịp, điều chỉnh tâm tình, hòa cùng với tiếng sáo, tấu nên một giai điệu tương tự.

Nhất lam nhất bạch, nhất địch nhất sắt, nhất xuy nhất đạn [ một thổi, một đàn], một người thanh tú tuấn lãng, một người kiều nhu vũ mị, thật là hài hòa.

Khúc nhạc đã kết thúc, dư âm còn văng vẳng bên tai.

Bên này tay cầm sáo ngọc, bên kia khẽ vuốt cầm huyền, bốn mắt nhìn nhau, đều muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra điều gì đó.

Chính là lúc này Ngọc Ngưng lại một lần nữa dời tầm mắt, nhìn về nhã gian phía bên kia, không nhìn thấy ca ca của mình nữa, không khỏi khẩn trương, nhìn khắp nơi xung quanh, cuối cùng vẫn không tìm được.

Lam Yên nhìn Ngọc Ngưng không thèm nhìn nàng lại cứ nhìn xung quanh, có chút buồn bực, mày phượng không tự giác nhíu lại

"Lam Yên, hôm nay . . . . . . " Tú bà thấp giọng hỏi

"Liền hắn !" Lam Yên liếc mắt nhìn Ngọc Ngưng tâm thần không yên đang đứng dưới lầu, không quay đầu lại mà bước đi.

"Chúc mừng , hôm nay Lam Yên cô nương chọn chính là vị tiểu công tử này !" Tú bà vui vẻ ra mặt, nói với Ngọc Ngưng.

Mọi người thổn thức không thôi, không nghĩ tới bảo bối của mình đáng giá biết bao, vậy mà vẫn không bằng một khúc nhạc, nhưng mà lại là khúc nhạc làm cho Lam Yên cô nương người ta thích, thì biết phải làm gì đây, chỉ hy vọng lần sau có thể lọt vào pháp nhãn của Lam Yên nàng. Tùy tiện chọn lấy một cô nương bên cạnh, bù lại cho đêm nay trống vắng, điều này có ai mà không muốn?

"Ta ?" Ngọc ngưng nhìn tú bà đang "Nghênh đón" chính mình, không thể tin được, sờ sờ vào mũi của mình.

"Đúng rồi, chính là ngài ! Mau cùng ta đi nào, để cho Lam Yên cô nương chờ lâu, thật không hảo !" Nói xong tú bà liền lôi kéo Ngọc Ngưng hướng thẳng lên lầu, một bộ dáng ép người phải đi cùng.

"Buông ! Ta có thể tự đi !" Rút tay ra, duy trì khoảng cách với tú bà, nàng không chịu được mùi vị son phấn ngạt thở của tú bà

"Công tử !" Hiểu Điệp đứng cạnh kinh hoảng giữ chặt Ngọc Ngưng, thầm nói "Quận chúa, không thể đi thế này, chúng ta nên hồi phủ nhanh, bằng không...... "

"Không có việc gì, ngọc kỳ lân của ca ca còn trong tay cô nương kia, ta phải mang nó về, bằng không bị phụ vương mà biết liền nguy !" Nói xong, bỏ qua lời ngăn cản của Hiểu Điệp, đi theo tú bà lên lầu.

Hiểu Điệp đành phải theo sát sau đó, không dám rời đi chủ tử nửa bước.

"Tiểu vương gia, này......phải làm sao ?" Gã sai vặt kinh hồn táng đảm.

"Này, cũng chỉ có đi một bước tính một bước , chỉ là ngọc kia...... " Điền Ngọc Lân đứng ở chỗ khuất, nhìn muội muội của mình lên lầu, nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải, trên trán toát ra mồ hôi trộm.

.

.

.

"Ngươi không thể bước vào !" Đỗ Quyên ngăn trở Hiểu Điệp đi theo phía sau Ngọc Ngưng, không cho Hiệp Điệp cùng Ngọc Ngưng vào phòng.

"Ta như thế nào không được đi vào? Ta phải đi cùng công tử của ta !" Hiểu Điệp cũng không yếu thế, hung hăng đẩy cánh tay đang giăng ra cản đường mình.

"Công tử của ngươi có tiểu thư ta ở cùng, không cần ngươi phải bồi !" Cánh tay lại giăng ra trước người Hiểu Điệp.

"Ngươi !" Hiểu Điệp tức giận, tưởng đẩy cánh tay kia ra, chỉ là lần này lại không đẩy ra. Âm thầm hối hận ở trong phủ nhàn hạ, không hảo hảo làm việc, giờ thì hối hận không kịp !

"Được rồi, ngươi cứ ở tại đây đợi, ta không có việc gì . " Ngọc Ngưng thấy thế, liền trấn an.

"Dạ !" Hiểu Điệp ngoan ngoãn lưu tại bên ngoài, vẻ mặt xem thường Đỗ Quyên, tỏ vẻ ta hiện tại là nam nhân, hảo nam tử không tranh chấp cùng nữ nhi!

"Hừ !" Đỗ Quyên không phục, tức giận hừ lạnh Hiểu Điệp một cái.

Hai cái tiểu nha hoàn ở ngoài cửa đấu đến đấu đi, người hung hăn ra vẻ xem thường, ta ghét người, ta làm mặt quỷ, ngươi đối ta lãnh trào, ta đối với ngươi nhiệt phúng.....Ngươi tới ta đi, rất náo nhiệt !

.

.

.

Ngọc Ngưng bước vào phòng, chỉ thấy phòng rất lớn, một cánh cửa chia phòng ra làm hai gian, phòng trong cùng gian ngoài, gian ngoài trang trí nhẹ thanh lịch, trên tường treo vài bức tranh chữ, làm cho người nhìn phải chú ý, án thượng có một chỗ trống, đúng là nơi vừa để huyền cầm khi nãy song tấu, giữa phòng là một cái bàn tròn, xung quanh có vài cái ghế, trên bàn có một bộ trà cụ, góc tường lộ ra một nhuyễn tháp, chắc là nơi nha hoàn ngủ.

Đẩy cửa bước vào, chính là phòng trong, so với phòng ngoài, thật ấm áp hơn rất nhiều. Giường lớn chiếm một phần ba vị trí phòng trong, trên giường là một bộ áo ngủ bằng gấm xếp ngay ngắn. Nằm trên đó nhất định thực thoải mái, Ngọc Ngưng trong đầu bất giác nảy sinh ý nghĩ này, lắc đầu, không hiểu chính mình đang nghĩ đến cái gì lung tung nữa !

Mặc dù tủ quần áo, cái bàn, cùng với hắn nữ tử khuê phòng không khác. Bất quá bình phong kia thật hấp dẫn ánh mắt Ngọc Ngưng, bình phong thật to ngăn cách gian trong làm hai, trên bình phong là một bộ y phục nữ nhân đang được vắt lên đấy, chợt thấy hơi nước theo sau bình phong chậm rãi dâng lên, xuyên thấu qua bình phong, loáng thoáng có thể nhìn thấy một cái bồn tắm lớn còn có. . . . một nữ nhân đang tắm ở đó. . . . . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro