Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, trước cửa Túy Nhan lâu ngựa xe như nước, đông như trẩy hội.

Điền Ngọc Ngưng một thân áo trắng, tay cầm chiết phiến, tuấn lãng tiêu sái đúng chuẩn cậu ấm nhà quyền quý, nhìn cảnh tượng đông đúc trước mắt không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ "Lam Yên a Lam Yên, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu yêu thích đây chứ !"

"Công tử, đêm nay náo nhiệt quá a !" Hiểu Điệp túm túm tay áo Điền Ngọc Ngưng, vẻ mặt hưng phấn không thôi.

"Không náo nhiệt mới kì lạ a !" Điền Ngọc Ngưng lấy cây quạt gõ nhẹ lên đầu hiểu điệp Hiểu Điệp  "Hôm nay là đại hội tuyển thân của Lam Yên, đương nhiên có nhiều người đến !"

"Đại hội tuyển thân ?" Hiểu Điệp vẻ mặt ngây thơ hỏi Điền Ngọc Ngưng

"Có nói với ngươi cũng không hiểu, mau đi thôi" Điền Ngọc Ngưng mở chiết phiến ra, khẽ phẩy phẩy hướng cửa Tủy Nhan khệnh khạng bước vào, tựa như một công tử ăn chơi trác táng.

"Công tử dừng bước." Ba đến năm đại hán trước cửa giang tay chặn đường Ngọc Ngưng.

Điền Ngọc Ngưng nhíu mày, miệng "Nga?" một tiếng, liếc nhìn ngăn đại hán chặn đường mình.

"Ha ha. . . . . . " Một tên quy công* (ma cô) thấy Điền Ngọc Ngưng không vui, vội vàng chạy tới, cười nịnh nọt "Công tử có điều không biết, vì tránh cho những kẻ sinh sự nhân trà trộn vào lâu lý chúng ta, để không quấy rầy nhã hứng các vị công tử, đêm nay muốn vào lâu này phải giao một trăm lượng a, ha ha, các vị công tử đều là người có thân phận, một trăm lượng này. . . . . . " Nói xong, bàn tay đưa ra trước mặt Điền Ngọc Ngưng.

Điền Ngọc Ngưng bĩu môi xem thường, thầm nghĩ "Muốn tiền thì cứ nói rõ, còn ráng tìm nhiều lý do văn hoa, thật dối trá mà !" Theo trong lòng lấy ra tấm ngân phiếu đưa cho quy công, liền tiêu sái xoay người đi vào lâu.

"Công tử nha, là một trăm lượng nha !" Hiểu Điệp thấy một trăm lượng nhẹ nhàng ra đi, đau lòng không thôi, một trăm lượng này là năm tháng tiêu vặt của mình a !

Điền Ngọc Ngưng nhìn bộ dáng tiếc tiền của Hiểu Điệp, gõ lên đầu Hiểu Điệp một quạt, nói "Ta cũng đau lòng lắm, thật vất vả theo nương cả buổi trời mới xin được một trăm lượng, nay cứ nhẹ như không mà đi, không có một trăm lượng này, ngay cả cửa cũng không bước qua được nha !"

"Ai u, đau !" Hiểu Điệp vuốt đầu, vẻ mặt đầy oán niệm liếc xéo Điền Ngọc Ngưng, than thở nói "Ta bị đánh mà ngốc là tại ngươi. . . . . . "

Lỗ tai Điền Ngọc Ngưng lúc này hảo thính, cười nói "Vốn đã ngốc, có ngốc thêm nữa cũng không sao."

"Hừ !" Hiểu Điệp không phục hừ một tiếng, không thèm quan tâm Điền Ngọc Ngưng.

"Thật đúng là tuyển thân nha !" Điền Ngọc Ngưng nhìn quang cảnh trước mắt, cảm thán kêu lên.

Chỉ thấy lâu lý này từ trên xuống dưới lửa đỏ một màu, hỉ tự đỏ thẫm được dán khắp nơi, đèn lồng đỏ thẫm cao cao quải khởi, dải lụa đỏ dễ dàng nhìn thấy khắp mọi nơi, thật sự giống như đang làm hỉ sự !

Điền Ngọc Ngưng không khỏi cảm thán thanh lâu này thật đúng là phục vụ quá chu đáo, mĩ kỳ danh viết "Tuyển thân đại hội" xử lý tinh xảo thật sự mang lại cho người ta cảm giác rất chân thật đối với việc "Thành thân".

Điền Ngọc Ngưng thấy lâu lý so với chính mình lúc đầu tưởng tượng còn ồn ào hơn, nhưng thật ra thì cũng yên tĩnh hơn nhiều so với dòng người như lũ bên ngoài khi nãy, trong đại sảnh thậm chí gần như chẳng còn bàn trống, cảm khái nói "Một trăm lượng quả nhiên cũng là một cái cửa a, đem rất nhiều người chắn ở bên ngoài, xem ra một trăm lượng của mình xác thực cũng có chỗ trọng dụng a !"

Ngay lúc ánh mắt Điền Ngọc Ngưng lơ đãng liếc nhìn xung quanh, chợt thấy một nam tử mặc sam y đạm hoàng sắc ngồi trong một góc khá sáng sủa, vừa vặn nam tử kia cũng nhìn về phía Điền Ngọc Ngưng, bốn mắt nhìn nhau, Điền Ngọc Ngưng chỉ cảm thấy người này lạ mặt, không có một chút ấn tượng, không kềm được cố gắng nhìn thêm lần nữa. Người nọ cũng không để ý, cùng Điền Ngọc Ngưng đối kháng, môi bạc khẽ nhếch lên, mang theo tiếu ý, tia tiếu ý đó khiến Điền Ngọc Ngưng có chút khó hiểu, trêu tức ? Khiêu khích ? Lễ phép ? Cũng không giống.

Đây là cậu ấm nhà ai nha ? Điền Ngọc Ngưng cố gắng lục lọi trong ký ức, cũng tìm không ra nửa điểm kí ức về người này. Cũng không thể trách Điền Ngọc Ngưng quá hiếu kỳ, mấu chốt là Điền Ngọc Ngưng nữ phẫn nam trang ra phủ đi dạo số lần đều không đếm được, cùng các công tử danh môn đối ấm rất nhiều, cơ hồ đối với công tử các nhà đều có chút ấn tượng a ! Chỉ là hoàng y nam tử này Điền Ngọc Ngưng một chút ấn tượng cũng không có, không khỏi làm Điền Ngọc Ngưng tò mò không thôi. Chẳng lẽ là ngoại địa đến ? Nghĩ đến cũng có khả năng, Lam Yên danh chấn tam quốc, thanh danh tại ngoại, nói không chừng người này chính là ái mộ danh tiếng nàng mà đến a.

Điền Ngọc Ngưng bên này miên man suy nghĩ, bên kia hoàng y công tử không biết khi nào đã đi tới bên người Điền Ngọc Ngưng, hướng Ngọc Ngưng ôm quyền nhẹ nhàng thi lễ, nói "Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ có thể ngồi cùng bàn không ?"

Điền Ngọc Ngưng ôm quyền đáp lễ, làm động tác mời ngồi, cười nói "Cứ tự nhiên." Trong lòng thầm nghĩ nên nhân cơ hội hỏi thăm lai lịch của người này.

Điền Ngọc Ngưng rót cho mình và hoàng y nam tử kia mỗi người một chung rượu, cầm lấy bôi rượu của mình lên, nói một tiếng "Mời".

Nam tử kia cũng hào sảng, cầm lấy bôi rượu, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Qua ba tuần rượu, cả hai bắt đầu đàm thoại, Điền Ngọc Ngưng đảo mắt, cười nói "Tiểu đệ cảm thấy huynh đài đây lạ mặt, không biết tôn tính đại danh của huynh đài thế nào ?."

Nam tử ha ha cười, đáp "Tại hạ họ Hoàng danh Cẩm, nhà ở Hàn Tinh quốc, trên đường đi qua nơi đây, nghe nói Lam Yên cô nương mở đại hội tuyển thân, liền đến giúp vui, không biết tiểu huynh đệ tôn tính đại danh thế nào ?"

Điền Ngọc Ngưng thầm nghĩ "Hoàng kim ? Là thỏi vàng sao ? Danh tự ác tục như vậy a ! ha ha ha ! Bất quá Hàn Tinh quốc ? Vốn rất xa Noãn Dương quốc chúng ta thì phải ? Chỉ là vãng lai, sao phải đi qua Noãn Đô nhỉ ? Đi ngang qua thì đi ngang qua đi, việc gì phải đi xem náo nhiệt chứ ? Ăn no rỗi việc a ?" Tuy nhiên trên mặt cũng không biểu hiện gì, rót cho nam tử thêm một bôi rượu, cười nói "Tiểu đệ họ Điền tên Ngọc Kỳ, ha ha, cũng là đến giúp vui a. . haha . "

"Duyên phận duyên phận." Nam tử sảng khoái uống cạn bôi rượu xong vỗ vỗ bả vai Điền Ngọc Ngưng, bộ dạng hối hận đã tương kiến muộn.

Điền Ngọc Ngưng ha ha cười, thầm nghĩ "Gặp phải đối thủ rồi, không biết làm sao mà đuổi đi đây, xem ra phải tìm hiểu chi tiết thân phận của hắn".

Vội vàng rót thêm cho đối phương một bôi rượu nữa, rồi hỏi "Hoàng huynh đến Noãn Đô có việc gì vậy, là việc buôn bán sao?"

Nam tử xua xua tay, cười nói "Ha ha, không có, không có, tại hạ vốn nghèo hèn, muốn làm ăn nhưng không có tiền vốn a."

Điền Ngọc Ngưng thầm bĩu môi xem thường, thầm nghĩ "Người nghèo mà có thể xuất ra một trăm lượng để vào cửa này a ?" Bất quá nghe đối phương nói như vậy, cũng an tâm chút ít. Tự động đem "Thỏi vàng này" xếp vào loại nhà giàu mới nổi, không đủ uy hiếp a.

Đang lúc hai người trò chuyện, chợt nghe một tiếng dài "Lam Yên cô nương đến lâu", liền thấy Lam Yên thân hỉ phục hồng rực lửa, được Đỗ Quyên đỡ ra, không giống trước kia dùng khăn che mặt, lần này dùng khăn trùm đầu của tân nương, tuy nhiên lúc này khăn ấy vẫn chưa được rũ xuống, lấy chân diện mục kì nhân.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó không ngừng than thở, cảm thán, rõ ràng không nghĩ có thể nhìn thấy phong thái của Lam Yên cô nương.

Đợi cho Lam Yên ngồi xuống chúc tháp trên lầu, tú bà cười nói "Các vị công tử nhất định đang rất khẩn cấp a, tú bà ta sẽ không dài dòng , giá khởi điểm một ngàn lượng, ai trả cao giá có thể hội cùng Lam Yên cô nương trong một tháng, nắm chắc cơ hội nha !" Nói xong, liền vẫy vẫy khăn tay đỏ, lui xuống.

Tức thì dưới lầu nổ tung một tràng....

"Một ngàn năm trăm lượng !"

"Hai ngàn hai !"

"Hai ngàn năm trăm lượng !". . . . . .

"Điền huynh đệ không tham gia sao ?" Hoàng y nam tử uống chung rượu xong liền hỏi.

Điền Ngọc Ngưng chỉ cười, không trả lời mà hỏi lại "Hoàng huynh không tham gia ư ?"

Nam tử cười, nói "Ta chỉ đến giúp vui thôi ."

Hai người nhìn nhau cười, cũng không nói thêm gì nữa.

"Năm ngàn lượng ! Cao hơn năm ngàn lượng có hay không ? Nếu không có ai nữa, Lam Yên cô nương liền về tay Lưu công tử phú thương thành Nam a." Tú bà vẫy khăn lụa đỏ không ngừng, lớn giọng hỏi .

Điền Ngọc Ngưng thấy cũng đã đến lúc, đang chuẩn bị tham gia đấu giá, lại bị Hoàng Cẩm bên cạnh đoạt trước.

"Sáu ngàn lượng !" Hoàng Cẩm nâng thủ, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, tự rót cho mình một chung rượu, uống cạn.

Lưu công tử đang chuẩn bị ôm mỹ nhân về liền choáng váng, tự dưng đâu ra một Trình Giảo Kim phá bỉnh thế này, khẽ cắn môi, cao giọng nói "Tám ngàn lượng !"

"Một vạn lượng !" Vẫn một bộ dáng phong vân khinh đạm, Hoàng Cẩm sau khi ra giá liền tự mình rót một chung rượu.

Điền Ngọc Ngưng hận không thể tự tay bóp chết tên công tử nhà giàu mới nổi này, ngươi không phải đến giúp vui thôi sao ? A ?

Điền Ngọc Ngưng bật mạnh dậy, hô "Một vạn một ngàn lượng !" Điền Ngọc Ngưng đau lòng vô cùng, đây chính là một vạn một ngàn lượng nha, bản thân lớn như vậy còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy a, thế mà giờ phải dâng cho người a !

Hoàng Cẩm nhướng mắt nhìn Ngọc Ngưng, vẻ mặt đầy tiếu ý.

Cười ! Ngươi còn cười ? Điền Ngọc Ngưng từ đáy lòng ân cần thăm hỏi thập bát đại tổ tông tên đại công tử nhà giàu mới nổi này, khiêu khích nhìn về phía Hoàng Cẩm, cười nói "Hoàng huynh thành toàn cho ta đi. . . . . . "

"Một vạn năm ngàn lượng !" Hoàng Cẩm liền cấp cho Ngọc Ngưng một câu trả lời.

"Ngươi ?" Điền Ngọc Ngưng chỉ vào mũi Hoàng Cẩm, hét "Hai vạn lượng !"

Hoàng Cẩm ngẩng đầu liếc nhìn Lam Yên trên lầu, quay đầu nhìn Điền Ngọc Ngưng, cười nói "Tặng cho ngươi , ta là đến vẫn là giúp vui , ha ha. " Nói xong, liền đứng dậy ly khai Túy Nhan lâu.

"Khá lắm giúp vui a, một lần giúp vui khiến ta tốn chín ngàn lượng, xem như ngươi lợi hại !" Điền Ngọc Ngưng hướng về phía bóng dáng người nọ huy huy quyền đầu, phát tiết uất hận.

"Hai vạn lượng ! Còn ai trả cao hơn hai vạn lượng không ? Không ai trả nữa, Lam Yên thuộc về bạch y công tử này a." Tú bà mặt mày hớn hở, hai vạn lượng nha ! Nửa đời sau không cần phải lo lắng nữa a !

Điền Ngọc Ngưng hướng Tú bà bĩu môi xem thường, là hai vạn lượng , ngươi không biết là bao nhiêu a ? Ta cũng không tin còn có ai ra giá hơn hai vạn lượng !

"Hai vạn năm ngàn lượng !" Từ một góc sáng khác truyền đến một thanh âm thanh thúy.

Tất cả mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ai vậy nha ? Làm gì mà có nhiều tiền như vậy a ? Hết thảy không khỏi liếc nhìn về phía góc sáng kia.

Điền Ngọc Ngưng cũng oán hận nhìn về phía góc kia, chỉ thấy góc sáng sủa ấy một thanh y "Nam tử", mắt Điền Ngọc Ngưng lúc này không khỏi hoa lên, "Nguyệt, Nguyệt tỷ tỷ?"

Minh Nguyệt thấy Điền Ngọc Ngưng che che giấu giấu nguyên nhân vay mượn tiền, cũng không truy hỏi thêm. Chỉ là xuất phát từ quan tâm, sợ Điền Ngọc Ngưng dùng tiền không đúng, liền thay đổi nam trang, lặng lẽ đi theo Điền Ngọc Ngưng ra khỏi phủ.

Chỉ là không nghĩ tới trường hợp này, Ngọc nhi cư nhiên vì một phong trần nữ tử. . . . . .

Vừa tức vừa giận, liền bất kể hậu quả cùng Điền Ngọc Ngưng tranh chấp ! Vừa hô lên, liền hối hận !

Bốn mắt nhìn nhau, Điền Ngọc Ngưng thấy Minh Nguyệt vẻ mặt u oán nhìn mình, áy náy không thôi, nhất thời sửng sờ ngây ngốc.

"Hai vạn năm ngàn lượng ! Còn ai trả cao hơn hai vạn năm ngàn lượng không ?" Tú bà kia hưng phấn hét lên ! hai vạn năm ngàn lượng nha ! Kiếp sau cũng không cần lo a !

Điền Ngọc Ngưng hoàn hồn, khẽ liếc mắt nhìn Minh Nguyệt một cái, nhắm mắt hét lên "Ba vạn lượng !"

Giờ phút này, Điền Ngọc Ngưng chỉ biết là đêm đầu tiên của Lam Yên không thể bị người khác mua đi, cho dù là Nguyệt tỷ tỷ, cũng không được !

Minh Nguyệt thở dài, không để ý tới ánh mắt mọi người, yên lặng xuyên qua đám người, rời khỏi Túy Nhan lâu.

"Được rồi, vị tiểu công tử này, Lam Yên là của ngài rồi a !" Tú bà thét to một tiếng, nghĩ đến tam vạn lượng bạc trắng bóng, vui vẻ kêu lên.

"Nguyệt tỷ tỷ. . . . . . " Điền Ngọc Ngưng nhìn bóng dáng cô đơn Minh Nguyệt đang dần khuất, một trận đau lòng, vội vàng đuổi theo, túm trụ góc áo Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói "Nguyệt tỷ tỷ. . . . . . Thực xin lỗi, ta. . . . . . "

Minh Nguyệt nhẹ đẩy tay Điền Ngọc Ngưng ra, thở dài, nói "Về nhà sớm một chút, tránh cho phụ mẫu phát hiện, ta. . . . . . " Muốn nói lại thôi, từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày, nhét vào trong tay Điền Ngọc Ngưng,"Thêm phần này nữa là đủ rồi, về nhà sớm một chút." Nói xong, liền xoay người ly khai.

"Nguyệt tỷ tỷ, thực xin lỗi. . . . . . " Điền Ngọc Ngưng nhìn bóng dáng Minh Nguyệt càng lúc càng xa, đến khi mất dạng, xoay người, liền nhìn thấy Lam Yên đang đứng trên lầu, tay nắm chặt lan can chăm chú nhìn mình, bỗng dưng, giật mình một cái, bất giác lạnh người. Lam Yên mỉm cười với Điền Ngọc Ngưng, khiến Ngọc Ngưng không hiểu sao càng thêm lạnh người.

8�y�o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro