Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Quận chúa, người đang làm cái gì a ?" nhìn thấy Ngọc Ngưng lục lọi đem những vật đáng giá trong phòng mang ra bày đầy hết trên bàn, Hiểu Điệp nhịn không được hỏi.

"Chỉ có thế này thôi sao......" Ngọc Ngưng không thèm để ý đến Hiểu Điệp, thở dài, lại tiếp tục lục tung.

"Quận chúa, quận chúa, người muốn tìm cái gì a ? Hiểu điệp giúp ngươi. . . . . . " Hiểu Điệp đi theo sau lưng Ngọc Ngưng, muốn giúp nhưng không biết phải làm sao.

"Đúng rồi !" Ngọc Ngưng mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn trên đỉnh tủ bát, liền thấy cái hộp gấm đang thò đầu ra, cao hứng vỗ tay một cái, kéo cái ghế đến bên cạnh tủ bát, nhấc chân muốn leo lên ghế.

"Quận chúa cẩn thận ! Vẫn là để Hiểu Điệp giúp người lấy" Hiểu Điệp vội vàng túm trụ Ngọc Ngưng, sợ Ngọc Ngưng không cẩn thận từ trên ghế ngã xuống.

"Hảo hảo, ngươi giúp ta lấy, ta lại đi tìm xem còn có thứ gì khác không" Ngọc Ngưng nói Hiểu Điệp cẩn thận một chút lại tiếp tục lục tung căn phòng .

"A !" Hiểu Điệp hét một tiếng chói tai, thân mình lay động mạnh rồi ngã xuống, hộp gấm đang cầm trên tay cũng bay ra ngoài, ngã xuống đất, kèm theo âm thanh khá đặc biệt phía sau.

"Mông của ta !" Hiểu Điệp kêu rên, ngồi bệt xuống đất, nước mắt lạch cạch lạch cạch thi nhau rơi xuống.

"Hiểu Điệp, ngươi không việc gì chứ ?" Ngọc Ngưng nghe tiếng vội chạy nhanh đến muốn đỡ Hiểu Điệp.

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đợi một chút a. . . . . . " Hiểu Điệp vội vã ngăn Ngọc Ngưng lại, ngồi dưới đất không động đậy.

"Ngươi a, sao cứ lỗ mãng bất cẩn như thế ? Cái gì đều làm không tốt !" Ngọc Ngưng ngoài miệng trách cứ, nhưng thấy Hiểu Điệp đau đến nhe răng trợn mắt, thật sự cũng đau lòng lắm.

Đợi cho Hiểu Điệp bớt đau, Ngọc Ngưng mới mang Hiểu Điệp đến bên giường, đợi đến khi Hiểu Điệp ngoan ngoãn dựa trên thành giường của mình, mới thở phào nhẹ nhỏm.

"Quận chúa, người đem những vật này bày ra đây làm gì nha ?" Hiểu Điệp tựa cằm trên đầu gối, tò mò hỏi.

"Đổi tiền, đổi thật nhiều tiền" Ngọc Ngưng cầm một lọ rượu thuốc chuyên trị ngoại thương, kéo y phục Hiểu Điệp ra, không chút nào kiêng kị sát dược cho Hiểu Điệp.

"Quận chúa, đau nha. . . . . . " Hiểu Điệp nhe răng trợn mắt, trong lòng oán giận Ngọc Ngưng không hết, nhưng cũng không dám nói ra ngoài miệng.

"Hảo hảo, ta sẽ nhẹ tay" Ngọc Ngưng vội an ủi, động tác ở tay mềm nhẹ lại một chút.

"Quận chúa, ngươi muốn mua cái gì sao ?" Hiểu Điệp cảm thấy Ngọc Ngưng nhẹ tay hơn , vừa lòng hừ nhẹ một tiếng.

"Không phải, ân, ngươi cứ xem là như vậy đi" Ngọc Ngưng ngẫm lại tâm lý mâu thuẫn không thôi. Thầm nghĩ "Ta mua để àm gì a ? Bất quá, tuyệt đối không thể để cho người khác mua được, thế đi !" Nghĩ như vậy, thầm hạ quyết tâm tự gật gật đầu khẳng định, bất giác tay vô thức tăng lực đạo.

"Ai u, quận chúa, ngươi nhẹ tay chút a, đau chết mất !" Lại một trận kêu la như heo bị giết, Hiểu Điệp đau đến nhỏm người dậy.

"Nga, ta không cố ý . . . . . . " Ngọc Ngưng run run, tay vội vàng nhẹ nhàng.

Hiểu Điệp bĩu môi, dưới đáy lòng thầm mắng Ngọc Ngưng một câu, nhưng ngoài miệng lại nói "Nhưng cái gì quý như vậy ? Người đem hết những vật đáng giá trong phòng đem bán đi để mua thứ đó a ?"

"Khụ khụ. . . . . . " Ngọc Ngưng đỏ mặt, trách mắng "Bản quận chúa mua cái gì phải báo cáo cho ngươi hay sao ?"

Hiểu Điệp hừ nhẹ, nói thầm "Không muốn nói thì thôi a"

Ngọc Ngưng không nghe Hiểu Điệp lầm bầm sau lưng, tự nói thầm "Mới tìm được thêm một ít bảo bối nữa, đã đủ chưa nhỉ ?" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm. Còn nhớ rõ đêm đó chỉ đơn giản là cùng Lam Yên tòa thượng tân, cái đám phá gia chi tử ấy xuất ra biết bao nhiêu bảo bối xa xỉ a. Còn lần này Lam Yên chính là bán . . . . . .

"Quận chúa. . . . . . " Hiểu Điệp vùi đầu vào gối, rầu rĩ kêu.

"Làm sao vậy ?" Ngọc Ngưng chỉ nghĩ đến Hiểu Điệp rầu rĩ vì mông còn đau, vội hỏi "Có phải đau lắm hay không ? Bằng không gọi đại phu đến xem cho ngươi?"

"Quận chúa, ngài đã quên vừa rồi ta. . . . . . từ ghế thượng ngã xuống sao ?" Hiểu Điệp càng nói thanh âm càng nhỏ.

"Không quên nha, như thế nào ? Ngươi nha, luôn như vậy lỗ mãng thất trách a, về sau cẩn thận một chút" Ngọc Ngưng cất đi lọ dược, nhẹ nhàng kéo y phục lại cho Hiểu Điệp.

"Lúc ta ngã xuống, cái kia hộp gấm cũng. . . . . . "

"A !" Một tiếng thét chói tai, vội vàng chạy đến cái tủ bát, ngay sau đó lại là một tiếng thét chói tai "A ! Hiểu Điệp ! Ngươi là đồ chết tiệt !"

"Ô ô ô. . . . . .Ta không phải cố ý, ta không phải cố ý . . . . . ." Hiểu Điệp biết chính mình gây họa, đầu vùi sâu vào gối khóc lên.

Ngọc Ngưng khóc không ra nước mắt, oán hận đem hộp gấm ném xuống đất, căm giận nói "Như thế rất tốt, thứ quý nhất lại bị nha đầu chết tiệt ngươi làm cho vỡ nát, như thế này làm sao mà đủ tiền đây !"

"Ô ô ô ô. . . . . . " Hiểu Điệp tiếp tục khóc.

"Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?" Ngọc Ngưng gấp gáp đến độ đi loanh quanh trong phòng.

.

.

.

.

"Nương. . . . . . " Ngọc Ngưng oa ở trong lòng Khang Vương phi Noãn Lan, nũng nịu ủy khuất gọi "Nương !".

"Ngọc nhi, có hay không lại gặp rắc rối ?" Noãn Lan chậm rãi chải vuốt những sợi tóc vì cọ cọ mà tán loạn trên đầu Ngọc Ngưng .

"Nào có, Ngọc nhi dạo này thực ngoan a" Ngọc Ngưng chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn ở trong lòng Noãn Lan dùng sức lắc đầu.

"Ha ha, đúng đúng, Ngọc nhi của ta ngoan nhất" Noãn Lan sủng nịch cười cười, không vạch trần lời nói dối của Ngọc Ngưng.

"Cái kia, nương. . . . . . " Ngọc Ngưng cọ đủ, rốt cục cũng chịu rời khỏi lòng Noãn Lan, ngượng ngùng cúi đầu.

"Làm sao vậy ?" Noãn Lan nhịn cười ý, sờ sờ đầu Ngọc Ngưng, cười nói "Vừa mới còn nói không gặp rắc rối, như thế nào lúc này liền làm ra bộ dáng đã làm gì sai đây ?"

"Không phải như vậy, Ngọc nhi thật sự không gặp rắc rối gì a !" Ngọc Ngưng chu cái miệng nhỏ thật cao, bị oan nha, thực ủy khuất a.

"Hảo hảo, oan uổng cho Ngọc nhi của ta, là nương không phải" Noãn Lan thấy bộ dáng không được tự nhiên của Ngọc Ngưng, đưa tay xoa xoa mặt nhỏ xinh của nàng, cười nói "Nói đi, có chuyện gì ?"

Nghe vậy, Ngọc Ngưng đỏ mặt ngượng ngùng, nhăn nhó đứng lên nhẹ giọng nói "Nương, người có thể. . . có thể cho ta chút ngân lượng không ?"

"Ân ?" Noãn Lan nhíu mi, dò xét Ngọc Ngưng, nói "Ngọc nhi, tiền tiêu vặt hàng tháng dùng hết rồi sao ?"

"Ân" Ngọc Ngưng vội vàng gật đầu.

"Lúc này mới đầu tháng thôi, đã dùng xong hết rồi ?" Noãn Lan nhẹ giọng dò hỏi, cũng không có nữa điểm trách cứ.

"Ta, ta. . . . . . " Ngọc Ngưng không biết đáp lời thế nào, vốn trong lòng có chút chột dạ, bị Noãn Lan thoáng hỏi, liền hoảng.

"Quên đi" Noãn Lan cũng không truy hỏi, đứng dậy, từ trong ngăn tủ xuất ra một hộp gỗ khắc chạm hoa văn, lấy ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Ngọc Ngưng, nói "Ngọc nhi, vi nương biết ngươi là hảo hài tử sẽ không tiêu tiền loạn. Bất quá vẫn là dặn ngươi một tiếng, phụ vương ngươi mặc dù là Vương gia, lại bởi vì là sợ người khác nói không tốt sau lưng nên không nhận đất phong vương, thật là một vị quan thanh liêm, ngày thường Vương gia chúng ta không hề phô trương, tuy nói triều đình cấp bổng lộc không ít, nhưng cũng không được phô trương, ngông cuồng"

"Ngọc nhi biết" Ngọc Ngưng chỉ cảm thấy hổ thẹn, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ há mồm xin tiền nương, bình thường tiền tiêu vặt hàng tháng hoàn toàn đủ cho mình tiêu phí, chính là lần này bất đắc dĩ. . . . . .

"Ngọc nhi gần đây có hay hảo hảo đọc sách không ?" Noãn Lan cũng không nói nhiều, bắt đầu dò hỏi, khảo nghiệm Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng cảm thấy đầu to lên, hi hi ha ha mò mẩm hai câu, liền tìm cớ trốn thoát khỏi phòng Noãn Lan.

"Aiz !" Noãn Lan nhìn bóng dáng đang đào tẩu, thở dài. Nữ nhi này tất cả đều hảo, chỉ là không chịu ngoan ngoãn yên tĩnh làm một nữ nhi an phận trong nhà.

"Hô. . . . . . " Ngọc Ngưng chạy đến hoa viên, bởi vì chạy trốn quá mau, hô hấp đình trệ, ngừng lại hít lấy hít để từng ngụm khí.

"A ! Chỉ có một trăm lượng !" Ngọc Ngưng nhìn xấp ngân phiếu kêu rên. Bị mẫu phi kiểm tra "công khóa" vất vả như vậy, chỉ có một trăm lượng ! Ngọc Ngưng không khỏi oán giận ngầm trách Noãn Lan keo kiệt. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, có một trăm lượng còn hơn là không có gì hết, phải biết là một trăm lượng này cũng rất trọng dụng a ! Nghĩ như vậy, tâm trạng liền vui vẻ.

"Ngọc nhi, có chuyện tốt gì mà cao hứng vậy a ?" Điền Ngọc Lân từ xa nhìn thấy bộ vui vẻ của Ngọc Ngưng, vội vàng đi tới, trêu đùa.

"Hắc hắc, không nói cho ngươi biết !" Ngọc Ngưng quay đầu bỏ chạy, tuy nhiên ngân phiếu trên tay nháy mắt bị trộm mất.

"Ta còn tưởng có gì tốt, nguyên lai là tấm ngân phiếu nha." Điền Ngọc Lân đắc ý cầm tấm ngân phiếu lắc lắc.

"Trả lại cho ta !" Ngọc Ngưng vội vàng triển khai thân thủ quyết cướp lại ngân phiếu trong tay Điền Ngọc Lân, nhưng không nghĩ là lão ca này thật cao a, nhảy tới nhảy lui mãi vẫn không chộp được góc nhỏ của tấm ngân phiếu.

"Lấy được liền trả lại cho ngươi, tới đây, tới đây." Điền Ngọc Lân cười khẽ, đưa tay hạ thấp chút, vừa vặn đến độ cao Ngọc Ngưng có thể lấy, đợi cho Ngọc Ngưng vừa mới sắp đụng tới liền nâng cao lên, lặp lại mấy lần, bộ dáng thích thú.

"Ca ca, ngươi thật đáng giận !" Ngọc Ngưng tức giận dậm chân xuống đất, chỉ vào cái mũi lão ca oa oa kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Ha ha, ai kêu ngươi không hảo hảo luyện công phu ? Bình thường lười biếng, bây giờ nhảy mãi mà không tới" Điền Ngọc Lân nói móc.

"Ô ô ô. Ngươi khi dễ ta, ta đi nói cho nương biết. . . . ." Ngọc Ngưng tay nắm chặt thành quyền, nước mắt tuôn rơi, một bộ dạng trông hết sức ủy khuất.

"Uy uy, ngươi đừng khóc nha, ta chỉ đùa một chút thôi mà" Điền Ngọc Lân thấy Ngọc Ngưng bị mình trêu đến bật khóc, hoảng hốt, rối rích dỗ dành.

"Ô ô ô. . . . . .Ngươi khi dễ ta, ta đi nói cho nương đây. . . . . . " Ngọc Ngưng không thèm để ý, xoay người bước đi.

"Đừng đừng đừng, ca ca sai rồi. Ca ca trả lại cho ngươi, có được không ?" Điền Ngọc Lân vội vàng túm trụ Ngọc Ngưng, ôn tồn dỗ dành.

"Ngươi khi dễ ta, ta sẽ nói cho nương, kêu nương phạt ngươi, ô ô ô. . . . . . " Ngọc Ngưng đưa tay lau nước mắt, cương quyết không bỏ qua.

"Coi như ta cầu ngươi a, đừng nói cho mẫu phi, ta cho ngươi thêm ngân phiếu được không?" Điền Ngọc Lân không có biện pháp khác, đành phải dụ dỗ, nói xong liền từ trong áo lấy ra hai tấm ngân phiếu, cùng với những tấm trước kia, tất cả nhét lại vào tay Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng nhìn nhìn xấp ngân phiếu trong tay, tròng mắt xoay tròn, khóc nói "Không đủ !"

"A ? Không đủ ?" Điền Ngọc Lân giật mình phản ứng.

Ngọc Ngưng thấy thế liền oa oa khóc "Ô ô ô. . . . . . Ngươi khi dễ ta, ta đi nói cho nương. . . ."

Điền Ngọc Lân hiểu được nguyên lai là dụ dỗ thế không đủ lớn, vội mang hết ngân phiếu trong người ra, nhét vào ngọc ngưng trong tay, nói "Đủ chưa ? Đây chính là toàn bộ, hết rồi a." Sợ Ngọc Ngưng không tin, còn lay lay vạt áo sớm đã trống không.

"Hắc hắc, đa ta ca ca a" Ngọc Ngưng ước lượng đống ngân phiếu, nhanh chân co giò bỏ chạy.

"Nha đầu chết tiệt kia, chỉ biết áp bức lão ca ngươi." Điền Ngọc Lân biết chính mình bị lừa, cũng không giận, chỉ là huy quyền đưa về hướng Ngọc Ngưng đang chạy.

"Hắc hắc." Ngọc Ngưng chạy xa, còn quay đầu về hướng Điền Ngọc Lân làm mặt quỷ.

"Nha đầu chết tiệt kia !" Điền Ngọc Lân bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ "Tiểu nha đầu này càng ngày càng tinh quái"

"Ha ha, sáu trăm, sáu trăm lượng." Ngọc Ngưng chạy về trong phòng, bắt tay vào đếm đếm xấp ngân phiếu, mừng rỡ cười không khép miệng.

.

.

.

.

.

"Cái gì ? Chỉ có năm mươi hai lượng !" Ngọc Ngưng hận không thể bóp chết tên chưởng quầy đui mù trước mắt này!

"Vị công tử này, đây chính là giá cao nhất mà ta có thể thu vào, ngài đến hiệu cầm đồ khác, tuyệt đối không có giá này đâu a." Chưởng quầy nói đến đây nói, ánh mắt như lang như sói nhìn chăm chú vào Tiểu bình sứ thượng trên tay Ngọc Ngưng xem xét.

Ngọc Ngưng không phải đứa ngốc, bình sứ này tuy nhỏ, nhưng là bảo bối do hoàng hậu thưởng. Nhìn nhìn lại bộ dạng sắp chảy nước miếng của tên chưởng quầy kia là biết chuyện gì xảy ra rồi.

"Hừ ! Ngươi lừa ai nha ? Đây chính là bảo bối, năm mươi hai ? Năm trăm lượng cũng không quá đi !" Ngọc Ngưng bĩu môi, đem bình sứ giấu gắt gao vào trong tay, không cho chưởng quầy tái xem xét hay liếc mắt dù là một cái.

"Tiểu công tử, năm trăm lượng chỉ sợ không được, hay là ta thêm lên một ít, sáu mươi hai thế nào ?" Chưởng quầy gặp Ngọc Ngưng muốn thu hồi bình sứ kia, vội vàng thỏa hiệp.

"Sáu mươi hai ? Thôi quên đi !" Đường đường bảo bối do hoàng hậu nương nương ban cho lại chỉ đáng sáu mươi hai lượng, đây là thế đạo gì đây ! Ngọc Ngưng oán hận không thôi, thầm nghĩ "Nếu không cần tiền gấp, đánh chết ta cũng không mang đồ hoàng hậu cô cô ra mà bán a, không nghĩ nữa, quên đi, quên đi !"

Ngọc Ngưng xoay người ly khai khỏi hiệu cầm đồ. Không thèm nghe lão bản hiệu cầm đồ la hét phía sau: "Bảy mươi hai""Tám mươi hai" ". . . . . . ".

"Đi, đi đến hiệu khác thử xem !" Ngọc Ngưng cùng Hiểu Điệp tay cầm vài món bảo bối mang từ trong phủ ra, hướng đến một hiệu buôn khác gần đó.

"Tiểu thư, ngươi xem, hai chủ tớ phía trước" Đỗ Quyên giật nhẹ Lam Yên đang định tiến vào cổ kiệu, vẻ mặt hưng phấn mà chỉ vào hai người cách đó không xa. Lam Yên nhìn về hướng Đỗ Quyên chỉ, liền nhìn thấy Ngọc Ngưng cái miệng nhỏ nhắn chu cao cao, nổi giận đùng đùng từ hiệu cầm đồ bước ra, thoáng dừng lại, lại hướng đến một hiệu buôn khác.

"Đi hiệu cầm đồ làm gì ?" Lam Yên lẩm bẩm, mày liễu nhíu lại.

"Đi cầm đồ đương nhiên vì thiếu tiền dùng rồi, aiz, quả nhiên là một tên tiểu bạch kiểm a, bề ngoài quần là áo lượt, lại lượn khắp nơi chạy vạy như thế, tiểu đinh đi theo hắn, nhất định chịu khổ sở." Đỗ Quyên đau lòng nhìn Hiểu Điệp vội vã đi sau lưng Ngọc Ngưng, thầm tiếc cho Hiểu Điệp đi theo loại chủ không đáng.

"Thiếu tiền. . . . . . " Lam Yên lặp lại này hai chữ, lập tức cười tươi, tâm tình tốt, liền vào cỗ kiệu, nói "Trở về đi."

Đỗ Quyên nhìn bóng Hiểu Điệp càng ngày càng xa, lúc này mới phân phó kiệu phu khởi kiệu.

.

.

.

.

.

.

"Quận chúa, chậm một chút a." Hiểu Điệp cầm vài kiện bảo bối trong lòng, không dám đi mau, sợ lại đem đống đồ này biến thành đống ve chai nát.

"Hừ, đi cả buổi vẫn không thu được gì, ta còn không lo được sao ?" Ngọc Ngưng không để ý Hiểu Điệp hét sau lưng, nổi giận đùng đùng từ cửa sau trở về phủ, mang đống đồ vất xuất ra, còn nguyên trở về.

"Ngọc nhi ?" Minh Nguyệt vừa hồi phủ vốn định tìm Ngọc Ngưng nói chuyện phiếm liền chạm mặt Ngọc Ngưng. Minh Nguyệt thấy Ngọc Ngưng một thân nam trang không khỏi kinh ngạc, hỏi "Ngọc nhi, ngươi ra phủ sao ?"

"Ha ha, Nguyệt tỷ tỷ, ta, ta vừa mới ra ngoài đi dạo một tí. . . . . . " Ngọc Ngưng không nghĩ tới bị Minh Nguyệt bắt gặp, bối rối cười ha ha.

"Phải không ?" Minh Nguyệt đánh giá Ngọc Ngưng một phen, liền đem tầm mắt chuyển hướng Hiểu Điệp phía sau Ngọc Ngưng, chú ý tới đống đồ trong lòng Hiểu Điệp đang ôm.

"Nguyệt tỷ tỷ vào trong phòng ngồi đi." Ngọc Ngưng vội vàng che trước mặt Hiểu Điệp, ngăn trở tầm mắt Minh Nguyệt, dẫn Minh Nguyệt vào phòng.

"Ta nghe nương nói Ngọc nhi thiếu tiền xài a ?" Minh Nguyệt thử tính hỏi, nhìn quanh phòng ở một lần, quả nhiên thấy vắng đi khá nhiều vật bài trí, cảm thấy càng thêm sáng tỏ.

"Ha ha, không có, không có." Ngọc Ngưng tay run lên, nước trà đổ ra ngoài, xấu hổ cười khan.

"Ngọc nhi trưởng thành không cùng Nguyệt tỷ tỷ thân cận nữa. . . . . . " Minh Nguyệt vội rút khăn chấm khô những vết nước dây trên áo Ngọc Ngưng, ai oán nói.

"Nào có ?" Ngọc Ngưng tiếp lấy khăn tay của Minh Nguyệt, định tự mình lau lấy, lại bị Minh Nguyệt né tránh, đành tùy ý để Minh Nguyệt thay mình lau.

"Không có ? Vậy vì sao không nói thật với ta, rõ ràng chính là thiếu tiền thôi, ngươi xem ngươi này trong phòng đều trống rỗng, đừng nói cho ta phòng ngươi bị đạo tắc viếng thăm, ta cũng không tin đâu."

Ngọc Ngưng lúc này mới phát hiện bài trí trong phòng mình đúng là hết sức kỳ quái, vội vàng cười nói "Ta cảm thấy phòng ốc rất loạn, cho nên dọn dẹp một chút, bài trí đều bị lấy xuống, chốc nữa thu thập tốt sẽ sắp xếp trở về, ha ha"

"Phải không ? Bất quá Ngọc nhi nên mang đồ để lại đi, nếu để nương biết, Ngọc nhi nhất định lại sẽ bị hỏi đông hỏi tây." Minh Nguyệt hảo tâm nhắc nhở Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng lúc này mới nhớ đến cửa ải của Noãn Lan, nếu như nương đến phát hiện phòng ở của mình trống rỗng, chắc chắn sẽ tra khảo mình mang đồ vật trong phòng xuất đi đâu, làm gì, sự tình chẳng phải liền bại lộ ? May mắn mình đem hết đống đồ này trở về, bằng không thật là nguy hiểm. Nhưng mà nếu không có tiền, thì phải làm sao đây a ?

"Ngọc nhi nếu thiếu tiền thì có thể nói với ta mà, ta có để dành một ít. . . . . . " Ngôn tẫn như thế, về phần Ngọc Ngưng muốn làm gì, nghĩ sao, Minh Nguyệt cũng chỉ đành mặc kệ. "Ngọc nhi, ta đi đây." Minh Nguyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ngọc Ngưng lúc này mới nhớ tới ngoại công Minh Nguyệt là Noãn Dương quốc thủ phủ, năm đó vào lúc xuất giá, đồ cưới thật chỉ có thể dùng một từ "Nhiều" để nói thôi nha ! Vội vàng đứng dậy nói "Nguyệt tỷ tỷ dừng bước !"

"Ân ?" Minh Nguyệt xoay người, nhìn về phía Ngọc Ngưng vẻ mặt đầy tiếu ý.

Ngọc Ngưng ngừng một lát, mặc kệ , có tiền trước là được, mọi sự tính sau, "Cái kia, Nguyệt tỷ tỷ có thể cho ta mượn chút ngân lượng được khộng ?"

Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Ngọc Ngưng, chỉ cười không nói. . . . . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro