Chương 9 (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vì sao phải đi ?" Lam Yên sau khi đem Ngọc Ngưng kéo vào trong phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống ở bên cạnh bàn uống trà, giọng điệu tựa như hờ hững cất tiếng.

Ngọc Ngưng không được tự nhiên quay đầu qua một bên, không trả lời vấn đề của Lam Yên.

"Ha ha, chỉ vài canh giờ không thấy mà thôi, sao lại biết nói dối rồi a !" Lam Yên nhấm nháp tách trà Long Tĩnh, trêu đùa Ngọc Ngưng

"Hừ !" Ngọc Ngưng khinh thường hừ một tiếng, một bộ dáng trưng ra biểu tình "Đừng để ý đến ta, rất phiền"

Nghe một tiếng "Hừ" như thế, Lam Yên khẽ cau mày liễu, liền đứng dậy đi đến bên người Ngọc Ngưng, ủy khuất nói "Lam Yên làm gì đắc tội tiểu công tử sao ? Lam Yên đã làm gì để tiểu công tử chán ghét Lam Yên như vậy ?"

Ngọc Ngưng khẽ nhích nhích thân, cách xa xa Lam Yên một chút, thầm nghĩ "Ai kêu ngươi câu dẫn ca ca ta, không để ý tới ngươi nữa, không để ý tới ngươi a !"

"Tiểu công tử ~~~" Lam Yên lại bước đến gần hơn, ôm cánh tay Ngọc Ngưng, nhẹ nhàng lắc khẽ, âm thanh nũng nịu dụ hoặc đến tận xương tủy "Tiểu công tử" kêu như thế khiến Ngọc Ngưng bất chợt thấy run rẩy.

Ngọc Ngưng vội vàng rút lấy cánh tay ra, dùng âm thanh lạnh lùng nói "Cô nương nếu đã biết ta là nữ tử, không nên gọi ta là tiểu công tử như thế !" Trời biết, Lam Yên sao mà quyến rũ đến thế a! Nghĩ đến bộ dạng thiên kiều bá mị này của Lam Yên trước mặt các nam nhân người đầy tửu khí, Ngọc Ngưng liền hận sao lại không thể đem nữ nhân này tha ra khỏi Túy Nhan lâu.

"Ta nên gọi ngươi là gì, tiểu công tử ?" Lam Yên thấy Ngọc Ngưng cuối cùng cũng nói chuyện, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thầm nghĩ "Chỉ cần ngươi chịu nói chuyện, hết thảy đều dễ dàng a"

"Cái gì cũng được, nhưngg đừng bảo ta tiểu công tử !" Ngọc Ngưng tức giận nói, nhưng vẫn không chịu liếc nhìn Lam Yên dù là một cái.

"Ngọc nhi ~~~" Lam Yên lại kéo cánh tay Ngọc Ngưng, thuận thế đem sức nặng toàn thân phó thác lên người Ngọc Ngưng, nhẹ giọng gọi.

"Ngươi không thể kêu như vậy !" Ngọc Ngưng nhíu mày, trừ những người thân bên cạnh, chưa từng có người nào kêu mình như thế. Chợt nghe Lam Yên kêu một tiếng như vậy, Ngọc Ngưng có chút rối loạn trong lòng.

Lam Yên nghe vậy, trên mặt kết một tầng băng, buông ra cánh tay Ngọc Ngưng ra, lạnh lùng nói "Là Lam Yên làm càn, Ngưng Ngọc quận chúa thân phận cao quý như vậy, Lam Yên là phong trần nữ tử làm sao xứng gọi thẳng tục danh quận chúa chứ ? Ha ha, Lam Yên thật sự là. . . . . . "

"Được rồi, cho ngươi gọi như thế là được có phải không ?" Ngọc Ngưng không chịu nổi việc Lam Yên tự hạ thấp đi chính mình như vậy, vội vàng ngắt lời Lam Yên, ngữ điệu thỏa hiệp cất lên.

"Lam Yên không dám !" Lam Yên bộ dáng ủy khuất hạ thấp người hành lễ, một bộ dạng tiểu nữ tử ủy khuất

"Ngươi muốn thế nào ?" Nghe Lam Yên nói hai chữ "Không dám" không hiểu trong lòng Ngọc Ngưng bốc lên một trận hỏa khí.

"Lam Yên không dám" Lam Yên lặp lại bốn chữ vừa rội, mặt không chút thay đổi.

"Không dám ! Không dám ! Thân phận của ta khiến ngươi có gì cố kỵ sao ?" Ngọc Ngưng rốt cục nhịn không được, xoay người đối mặt với Lam Yên, hai tay vịn lên bả vai Lam Yên, cảm giác mất mát chưa từng có chợt dâng lên.

"Lam Yên không dám" Vẫn là bốn chữ như cũ, Lam Yên nhìn bộ dáng Ngọc Ngưng lúc này, rốt cục nhịn không được nhẹ giọng cười rộ lên.

Ngọc Ngưng mở to hai mắt nhìn Lam Yên cười đến mức không thể đứng thẳng người, rốt cục cũng biết chính mình lại bị nữ nhân trước mắt này trêu đùa, buồn bực nói "Ngươi đang đùa giỡn với ta sao?"

"Lam Yên không dám. Phốc ! Ngươi cảm thấy thế sao ?" Nhìn Ngọc Ngưng đang trợn tròn hai mắt nhìn mình kinh ngạc, Lam Yên nhịn không được cười rộ lên lần nữa.

Ngọc Ngưng thẹn quá thành giận, cảm thấy bản thân vừa rồi quả thực là điên rồi, cư nhiên vì này nữ nhân này mà cảm thấy mất mát ? Nhấc chân hướng cửa phòng bước đi.

"Uy ! Ngươi thực sinh khí sao ?" Lam Yên vội vàng ngưng cười, giữ chặt tay Ngọc Ngưng.

"Không dám quấy rầy cô nương" Ngọc Ngưng quệt miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận .

"Quả nhiên là nữ nhi gia, chính là nhỏ mọn như vậy. . . . . ." Lam Yên nhẹ giọng than thở , nhưng âm thanh đó rơi thẳng đến tai Ngọc Ngưng rất rõ ràng.

"Ngươi mới nhỏ mọn a !" Ngọc Ngưng bỏ tay Lam Yên ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Ha ha, không phải nhỏ mọn ? Vậy chứ là gì nào ? Chẳng lẽ là ghen tị a ?"

"Mới không có a !" Ngọc Ngưng phủ nhận, hai má lại càng thêm đỏ.

Lam Yên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Ngưng ngày càng hồng, tâm rung động, nhịn không được bất giác hai tay xoa nhẹ hai má Ngọc Ngưng, ngón tay ở nơi da thịt trơn mềm ấy nhẹ nhàng hoa động, trong mắt tràn đầy nhu tình khó che dấu, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Ngọc Ngưng "Ngươi có biết hay không, bộ dáng này của ngươi khiến bao nhiêu người say mê. . . . ."

Đầu "Ông" một tiếng, Ngọc Ngưng cảm thấy bản thân như đang bị mê hoặc, muốn cách nữ nhân này xa một chút, nhưng cũng không khống chế bản thân muốn đến gần đối phương.

Hơi thở ấm áp kia đang phả ra nơi cổ kia, phảng phất một mùi hương thơm tinh tế, nụ cười như khỏa lấp cả mùa xuân. . . . . . Này hết thảy đều khiến Ngọc Ngưng bối rối không biết làm sao.

Lam Yên thấy vẻ mặt si ngốc của Ngọc Ngưng, thật khác xa dự đoán ban đầu của bản thân, không khỏi có chút ảo não, thầm nghĩ "Xem ra, để ngốc tử này thông suốt còn cần một đoạn thời gian"

Đúng lúc này, từng đợt thanh âm kỳ quái truyền vào tai hai người.

Lam Yên lập tức sáng tỏ, không khỏi xem thường, thầm nghĩ "Hai người kia càng phát ra không có tiết chế a, ban ngày ban mặt liền. . . . . ." liếc đôi mắt mê hoặc nhìn Ngọc Ngưng, môi anh đào khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng cười, nhẹ kéo Ngọc Ngưng ngồi dựa lưng vào tháp thượng.

"Ngọc nhi có muốn ăn một chút điểm tâm không ?" Lam Yên đứng dậy, mang đĩa điểm tâm trên bàn lên, quay trở lại ngồi bên người Ngọc Ngưng, cầm lấy một ít điểm tâm, đưa đến miệng Ngọc Ngưng.

"Không, không cần, ta chính mình làm được rồi" Ngọc Ngưng vội vàng nhận lấy miếng điểm tâm trong tay Lam Yên, hướng miệng đưa. Chỉ là còn chưa kịp nuốt xuống, chợt nghe bên kia tường lại một trận âm thanh vút cao của nữ nhân.

"Khụ khụ khụ. . . . . . " Ngọc Ngưng bị sặc, ho kịch liệt.

"Ngọc nhi. . . . . . " Lam Yên cố gắng nhịn cười, vỗ nhẹ sau lưng Ngọc Ngưng, lại gọi thêm một tiếng "Ngọc nhi", động tác lại mềm nhẹ hơn, vỗ nhẹ không biết khi nào trở thành khẽ vuốt.

Bên tường kia lại vọng lên một tràng âm thanh rên rỉ khiến trong đầu Ngọc Ngưng bất giác hiện ra một màn hương diễm ở cách vách phòng bên kia, hơn nữa Lam Yên kia không an phận, cứ nhẹ nhàng đụng chạm, khiến Ngọc Ngưng cảm thấy cả người khô nóng, miệng khô lưỡi khô khốc, vội vàng tránh tay Lam Yên, đứng dậy đi bên cạnh bàn rót một ly trà, uống ừng ực, mới cảm thấy đỡ phần nào. Xoay người trở lại liền nhìn thấy Lam Yên mở to nhìn mình, Ngọc Ngưng đại quẫn, hận không thể tìm một cái hang nào chui vào.

"Ngọc nhi khát nước sao ?" Lam Yên biết rõ còn cố hỏi.

"Ân" Ngọc Ngưng cúi đầu, đứng ở bên cạnh bàn vuốt ve góc áo, tư thái rõ ràng là một tiểu cô nương đang bối rối.

"Ngọc nhi biết thanh âm đó là gì không ?" Lam Yên đứng dậy, đi đến bên người Ngọc Ngưng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang vuốt vuốt góc áo, tay kia nắm lấy bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi còn lại của Ngọc Ngưng, ngón tay không yên phận vẽ vẽ vài vòng trên đó.

"Không, không biết. . . . . . " Ngọc Ngưng rút tay của mình lại, lắp bắp nói dối.

"Vậy để ta nói cho Ngọc nhi biết, được không ?" Lam Yên áp sát, nhẹ nhàng vừa nói vừa thổi nhẹ một hơi bên tai Ngọc Ngưng, đến khi thấy thân thể Ngọc Ngưng run nhè nhẹ, mới hài lòng nhích ra khỏi Ngọc Ngưng một chút.

"Không, không cần" Ngọc Ngưng vội vàng cự tuyệt "hảo ý"của Lam Yên.

Lam Yên cũng không dây dưa thêm về vấn đề vừa rồi, khẽ cười rồi nói "Ngọc nhi cảm thấy y phục này của ta có đẹp không ?" Nói xong, liền nhấc làn váy màu lửa đỏ lên, nhẹ nhàng đung đưa trước mặt Ngọc Ngưng.

"Rất đẹp a, bất quá. . . . . . " Dễ nhìn thì dễ nhìn, nhưng cứ cảm thấy không được tự nhiên, Ngọc Ngưng nhìn thân rực đỏ này cảm giác không thật, nhịn không được, bất chợt nhíu mày.

"Bất quá như thế nào ?" Lam Yên giục Ngọc Ngưng tiếp tục nói.

"Chỉ là cảm thấy không giống ngươi, rất. . . . . . " Kỳ thật Ngọc Ngưng muốn nói là thấy phản cảm, nhưng chợt nhìn thấy mày liễu của Lam Yên đang nhíu lại, vội vàng sửa lời nói "Bất quá cũng đẹp, ân, rất đẹp"

"Ngọc nhi thấy ta mặc như thế này hay vẫn như trước kia là tốt hơn ?"

"Trước kia !" Ngọc Ngưng không hề nghĩ ngợi nhiều liền thốt ra.

"Phải không. . . . . " Lam Yên cúi đầu, trầm ngâm, ngay sau đó liền ngẩng đầu lên cười với Ngọc Ngưng "Hiện tại ta thay y phục, được không ?"

Ngọc Ngưng không hiểu chuyện gì, ngơ ngác gật đầu.

"A ! ngươi, ngươi. . . . . . " Ngọc Ngưng vội vàng che mắt lại, nhưng nhịn không được khẽ nhích ngón tay tạo thành một khe hở nhỏ bối rối nhìn về tấm lưng trần của Lam Yên trước mắt mình.

Lam Yên đổi quần áo hảo, nhìn thấy Ngọc Ngưng đang ngốc nhìn lén, cười duyên nói "Giả đứng đắn".

"Khụ khụ. . . . . . " Ngọc Ngưng ho nhẹ hai tiếng, che dấu sự xấu hổ của bản thân.

"Hiện tại đã đẹp chưa ?" Lam Yên không quan tâm đến việc Ngọc Ngưng nhìn lén mình, ngược lại trưng cầu ý kiến Ngọc Ngưng.

"Ân..." Ngọc Ngưng ngây ngốc gật đầu.

Ọt, Ọt. . . .  Ngọc Ngưng vội vàng che bụng mình lại, mặt đỏ bừng.

Lam Yên cười khẽ, nhìn thấy sắc trời đã là chạng vạng, nói "Đói bụng sao ? Ngươi vẫn chưa ăn cơm trưa sao ?" Nghĩ đến hai ngày nay Ngọc Ngưng mang cơm đến cho mình, thậm chí có đôi khi còn cùng mình ăn ở nơi lao lý, Lam Yên dâng lên một trận đau lòng.

Ngọc Ngưng gật gật đầu. Giữa trưa vội vàng mang cơm đến cho Lam Yên, bản thân cũng chưa ăn cơm trưa, vốn định cùng nhau ăn , kết quả Lam Yên ra khỏi nhà lao, giờ đã muốn là chạng vạng , không đói bụng mới là lạ !

"Ngươi ăn điểm tâm trước để dằn bụng, ta lập tức gọi người chuẩn bị cơm chiều" Lam Yên nói xong liền xuất môn thu xếp đồ ăn.

Ngọc Ngưng ngồi yên ở bên cạnh bàn, cầm lấy một miếng điểm tâm đưa lên miệng, nhịn không được gật gật đầu, bộ dáng thỏa mãn, thầm nghĩ "Ăn ngon thật, không biết là mua ở nơi nào, đợi lát nữa trở về tiện đường mua một ít cấp cho Nguyệt tỷ tỷ nếm thử"

Lam Yên trở về thấy đôi mắt to tròn của Ngọc Ngưng cười thành hai vầng trăng khuyết, cười nói "Ăn ngon lắm sao ?"

"Ân, ngon lắm a !" Ngọc Ngưng miệng vẫn nhai điểm tâm, trả lời.

Lam Yên không thích đồ ngọt, bình thường cơ hồ động cũng không động vào những món điểm tâm như thế này, chẳng qua là vì nha đầu Đỗ Quyên kia thích ăn, dù sao hoa khôi có quyền được ăn ngon, cho dù bản thân không ăn, nhưng trong phòng cũng có trữ một ít, cũng chỉ toàn nhằm thỏa mãn tiểu miêu tham ăn Đỗ Quyên này.

"Ngươi nếm thử. . . . . . " Ngọc Ngưng cầm lấy một ít đưa đến miệng Lam Yên.

Lam Yên vốn định cự tuyệt, nhưng thấy Ngọc Ngưng đang hứng khởi, đành phải hé miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.

"Ăn ngon không ?"

"Ân, cũng không tệ lắm" Lam Yên gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy đồ ngọt ăn cũng rất hảo.

"Ngươi mua điểm tâm này ở đâu vậy ? Khi ta trở về thuận tiện thì mua cấp Nguyệt tỷ tỷ một ít, Nguyệt tỷ tỷ nhất định thích" Ngọc Ngưng tự cố tự nói, không có chú ý tới mặt Lam Yên đang kết một tầng băng.

Nguyệt tỷ tỷ ? Lam Yên nhớ tới một nữ tử và ánh mắt đầy địch ý của nàng trong đêm hôm đó.

Nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của Ngọc Ngưng, Lam Yên bất giác sinh khí, nhưng trên mặt lại gió êm sóng lặng, cầm lấy một ít điểm tâm, hướng miệng Ngọc Ngưng đưa đến, đáp "Là tiểu vương gia đưa tới, mua ở nơi nào ta cũng không biết". Nói xong ra vẻ giật mình, cả kinh nói "Tiểu vương gia chẳng phải là huynh trưởng của Ngọc nhi sao ? Ngươi trực tiếp đến hỏi hắn đi a"

Ngọc Ngưng vốn muốn há mồm để được Lam Yên đút điểm tâm, nghe xong lời này, sửng sốt, lập tức sắc mặt trầm xuống.

Nhìn Ngọc Ngưng như thế, Lam Yên khoái ý không thôi, đưa tay lý điểm tâm đưa vào miệng của mình, chậm rãi nhấm nháp, híp mắt lại, cảm giác đây thật sự là nhân gian mỹ vị.

"Ngươi về sau không được cùng ca ca ta dây dưa không rõ nữa" Thật lâu sau, Ngọc Ngưng thốt ra được một câu.

"Nga ?" Lam Yên tâm tình càng thêm tốt, cười nói "Vì cái gì ?"

"Ca ca ta đã thành thân rồi"

"Ha ha, người đến lâu lý này của chúng ta, không ít người đã thành thân, còn ba vợ bốn nàng hầu lại đếm không hết, lý do này chỉ sợ. . . . . . " Lam Yên cười khẽ, nhìn vẻ mặt quẫn bách của Ngọc Ngưng, muốn bức Ngọc Ngưng nói ra suy nghĩ thật sự.

"Ca ca ta không giống với . . . !" Người khác như thế nào Ngọc Ngưng không xen vào, nhưng là ca ca tuyệt đối không được.

"Không giống với gì a ?" Lam Yên càng hứng thú, hỏi dồn.

"Ca ca ta đã có Nguyệt tỷ tỷ, bọn họ rất tốt, ngươi không thể chia rẽ bọn họ" Ngọc Ngưng nghĩ tới ánh mắt cô đơn của Minh Nguyệt, cảm thấy một trận đau lòng.

Nguyệt tỷ tỷ ? Lại là nàng !

"Nếu là bọn họ cảm tình hảo, ta nghĩ có muốn chia rẽ cũng không được !" Lam Yên cảm thấy bản thân cũng bị đầu gõ này làm cho tức chết rồi, đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, muốn hít thở một ít không khí nhằm hạ hỏa.

"Ngươi ! Ngươi già mồm át lẽ phải !" Lam Yên cứng đầu khiến cho Ngọc Ngưng chán nản.

"Mở cửa buôn bán cầu sinh ý, chúng ta không thể cự tuyệt bất cứ khách hàng nào !" Lam Yên nói lại lời tú bà thường hay nói. Trước kia lúc tú bà nói lời này Lam Yên luôn cười nhạt, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày dùng lời này, Lam Yên cười khẽ, thật nực cười !

"Sinh ý. . . . . . " Ngọc Ngưng lặp lại hai chữ này một lần, không nghĩ tới hai chữ này từ miệng Lam Yên nói ra. Vốn tưởng rằng Lam Tên là thân bất do kỷ, không nghĩ tới. . . . . .

Lam Yên thấy Ngọc Ngưng nửa ngày không nói một chữ, nhịn không được quay đầu lại, nhìn thấy Ngọc Ngưng đang thất hồn lạc phách.

"Ngọc nhi ?" Lam yên khẽ gọi Ngọc Ngưng.

"Ta mặc kệ cái gì sinh ý không sinh ý, tóm lại ngươi không thể dây dưa với ca ca của ta, không thể làm cho Nguyệt tỷ tỷ thương tâm !" Ngọc Ngưng nắm chặt tay, âm thanh lạnh lùng cất lên.

Lại là Nguyệt tỷ tỷ ! Lam Yên giận dữ phản cười, nói "Dây dưa ? Chỉ sợ người dây dưa không ngớt không phải là ta đi !"

"Ta rất hiểu ca ca ta, nếu không phải ngươi, ngươi có tâm câu dẫn, ca ca ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này đâu !" Ngọc ngưng đỏ mắt, bắt đầu khẩu không trạch ngôn.

Lam Yên không khỏi tự trào phúng, thầm nghĩ "Ngươi rất hiểu ca ca ngươi ? Ha ha, nguyên lai ở trong mắt ngươi ta đúng là loại nữ tử không biết thẹn như vậy ?"

"Ngươi rốt cuộc là đáp ứng hay không đáp ứng ?" Ngọc Ngưng thấy Lam Yên im lặng không nói gì, có chút hoang mang rối loạn vội hỏi. Thầm nghĩ bản thân chỉ cần Lam Yên một lời cam đoan, cam đoan Lam Yên không hề cùng ca ca dây dưa không rõ.

"Ha ha, ta vì sao phải đáp ứng ngươi ? Chuyện này có lợi ích gì với ta ?" Lam Yên khôi phục khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Ngọc Ngưng.

"Lợi ích ?" Ngọc Ngưng khó hiểu, cần cái gì lợi ích sao ? Vội hỏi "Ngươi muốn lợi ích gì ?"

"Ha ha, đương nhiên là những cái tốt chỉ tiểu vương gia mới có" Lam Yên cười khẽ, "Ngươi cấp được sao ?"

"Ca ca ta có thể cho, ta tự nhiên cũng cấp được !" Ngọc Ngưng tràn đầy tự tin đáp lời.

"Chắc chắn chứ ?" Lam Yên nhìn Ngọc Ngưng từ trên xuống dưới, có thâm ý khác.

"Ngươi sao lại nhìn ta như vậy ?" Ngọc Ngưng bị Lam Yên nhìn như thế có chút ngượng ngùng, không được tự nhiên hỏi.

Lam Yên tiến lên, thổi nhẹ bên tai Ngọc Ngưng, cười duyên nói "Ngươi xác định ngươi cấp được ?"

"Bất cứ trân bảo gì chỉ cần là ca ca có thể cho, ta đều cấp được !" Ngọc Ngưng thầm nghĩ "Cùng lắm thì cùng ca ca chém giết, dù sao từ nhỏ đến lớn chỉ cần là mình muốn ca ca đều tặng cho mình !"

Lam Yên nhìn bộ dáng bất khuất không sờn của Ngọc Ngưng, chỉ cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu tựa trên vai Ngọc Ngưng, một trận thì thầm.

Ngọc Ngưng lắng nghe Lam Yên nói, không tự giác nhìn về phía bức tường kia, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Ta, ta không biết..... " Ngọc Ngưng nắm chặt hai tay vào nhau, vặn vẹo, hận không thể tìm được một cái hố để chui vào.

"Ta có thể chỉ cho ngươi...." Lam Yên tiếp tục nói ở bên tai Ngọc Ngưng, thanh âm trở nên mềm mại dị thường. Không biết là vô tình hay vẫn là cố ý, môi va chạm vào vành tai nhỏ nhắn của Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng giật mình một cái, vội né tránh, cả kinh nói "Ngươi bắt đầu nói đùa sao? Chúng ta đều là nữ tử, như thế nào có thể....." Càng nói càng lo lắng, cảm thấy lời nói của mình có gì đó bất lực.

"Các nàng cũng là nữ tử nha, ngươi không phải đã thấy rồi ư ?" Lam Yên nhìn về phía bức tường kia, có chút đăm chiêu.

"Ngươi như thế nào biết ta. . . . . . " Xem qua? Ngọc Ngưng không đánh đã khai, vội vàng che miệng mình. Trong lòng mặc niệm tam biến "Phi lễ vật thị, phi lễ vật thị".

"Ngươi gạt được ai chứ ?" Lam Yên chỉ nhẹ lên trán Ngọc Ngưng, bộ dáng hiểu rất rõ nàng.

"Ta. . . . . . " Ngọc Ngưng do dự, rốt cuộc không biết như thế nào cho phải, đều là nữ tử, thật sự có thể chứ ?

"Dù sao quá mấy ngày nữa, tú bà sẽ bán đêm đầu tiên của ta, đến lúc đó. . . . . . " Lam Yên không nói nên lời.

"Cái gì? Ngươi không phải, không phải chỉ bán nghệ không bán thân sao ?" Ngọc Ngưng kinh hô.

"Bán nghệ không bán thân a ?" Lam Yên cười khẽ, "Thanh lâu này làm gì có chuyện vĩnh viễn không xảy ra"

"Không được !!!" Ngọc Ngưng căm giận nắm tay thành quyền,"Ta sẽ không để cho người khác làm bẩn sự trong sạch của ngươi !"

"Chỉ sợ việc này không phải do ngươi và ta làm chủ" Lam Yên thở dài, đột nhiên cầm tay Ngọc Ngưng, mắt phủ một tầng sương, rưng rưng nói "Ngọc nhi, ngươi thích ta sao?"

"Ta, ta......" Ngọc Ngưng nghe Lam Yên hỏi như vậy, không biết phải làm sao, không đành lòng nhìn Lam Yên rơi lệ, theo bản năng gật gật đầu.

"Vậy ngươi thích của ngươi Nguyệt tỷ tỷ không ?" Lam Yên cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng, ngốc tử này nói không chừng không hiểu được thích của nàng hỏi là gì đâu.

Ngọc Ngưng như trước gật gật đầu.....

Quả nhiên ! Lam Yên sa sầm nét mặt, buông tay Ngọc Ngưng, giễu cợt nói "Người Quận chúa thích thật đúng là không ít a !"

"Ân, cũng không nhiều lắm đâu, phụ vương, mẫu phi, cô cô, Nguyệt tỷ tỷ, ca ca...." Ngọc Ngưng đếm đầu ngón tay, nói một hơi, thật sự rất nhiều, duy độc quên mất Lam Yên.

Lam Yên quả thật muốn ngất đi, đụng phải cái đồ đầu gỗ này, thật sự là tức đến đòi mạng a !

"Được rồi, đừng đếm nữa !" Lam Yên ngắt lời Ngọc Ngưng đang lải nhải, nói "Quận chúa mời trở về đi"

"Ân ?" Ngọc Ngưng kéo kéo đầu ngón tay, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Lam Yên, buồn bã nói "Ta còn chưa ăn cơm chiều a ?"

Lam Yên xem thường liếc nhìn Ngọc Ngưng một cái, thầm nghĩ "Hóa ra ngươi không đi vì chưa ăn cơm chiều a !" Lạnh lùng nói "Ta chưa cho người chuẩn bị cơm chiều cho ngươi ! Muốn ăn cơm mời về nhà ăn đi !"

"Nhưng mà rõ ràng ngươi vừa mới nói. . . . . . " Ngọc Ngưng nhỏ giọng phản bác, chợt nhìn thấy ánh mắt giết người của Lam Yên đang quét đến, vội vàng ngậm miệng.

"Ngươi đi hay là không đi ?" Lam Yên phát ra tối hậu thư.

"Đi, đi. . . . . . " Ngọc Ngưng vội vàng rời khỏi phòng, bước ngang qua cái bàn còn nhanh tay chộp lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng.

Lam Yên thấy gương mặt ngốc ngếch của Ngọc Ngưng lúc này vừa tức vừa giận, sau khi đẩy Ngọc Ngưng ra khỏi cửa, cuối cùng nhịn không được oán hận dậm chân một cái !


---------------------------

Editor : Mình đã trở lại sau 3 tháng trời drop bộ này vì công việc và thời gian không cho phép nên mong mọi người thông cảm. Bắt đầu từ hôm nay 2 ngày sẽ ra 1 chương. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình cùng bộ truyện ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro