Chương 9 (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điệp Liên Đỗ Quyên nhạ thanh mật. . .

Thố hải sinh ba tâm liên y thượng. . . .




Ngọc Ngưng từ đại lao trở ra liền thẳng một đường tiến đến Túy Nhan lâu, cước bộ nhanh như gió, Hiểu Điệp gắng sức chạy theo nhưng vẫn chậm lại ở phía sau, vội vàng kêu "Chậm một chút, chậm một chút a. . . . . . ", Ngọc Ngưng mắt điếc tai ngơ, cước bộ vô thanh vô tức lại tăng.

"Công tử, tiểu thư nhà ta đang gặp khách, ngươi không thể vào đi !" Đỗ Quyên giống môn thần giữ cửa đứng chắn trước của phòng, chặn đường đi của Ngọc Ngưng.

"Gặp khách ? Gặp khách nhân nào ?" Ngọc Ngưng kinh ngạc, lúc này chẳng qua là buổi trưa, thanh lâu không phải đến buổi chiều mới mở cửa tiếp khách sao ?

"Đương nhiên là khách nhân quan trọng của Túy Nhan lâu rồi" Đỗ quyên khẽ vuốt vuốt lọn tóc mai của mình, mắt lười biếng liếc nhìn Ngọc Ngưng, tràn đầy khinh thường.

Thầm nghĩ "Tiểu công tử này tuy rằng bộ dạng có phần tuấn tú, nhưng theo kinh nghiệm ở lâu lý của ta lâu nay, loại tiểu bạch kiểm này tốt nhất không nên tiếp cận, lâu lý có bao nhiêu cô nương hết lòng vì loại tiểu bạch kiểm, kết quả là có người nào lại không đau lòng, không trở thành hoa tàn liễu úa không chứ ? Tiểu vương gia Khang vương phủ tuy rằng đã có vợ, nhưng cho dù không được làm Vương phi nhưng hắn so với tên tiểu bạch kiểm này đương nhiên cũng có phần hơn a!"

"Rốt cuộc khách nhân quan trọng nào ? Mau nói cho ta biết !" Ngọc Ngưng nghe nói Lam Yên ở trong phòng tiếp khách trong lòng vốn đã không thoải mái, hơn nữa này tiểu nha hoàn bày ra bộ dàng khinh thường mình, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến Ngọc Ngưng tức giận không nhịn nữa, lớn tiếng chất vấn Đỗ Quyên.

"Ngươi. . ngươi lớn tiếng làm gì ?" Đỗ Quyên bị khí thế của Ngọc Ngưng dọa cho sợ hãi, nhưng vẫn cứng rắn mà chống, lớn tiếng đuổi khách "Tiểu thư nhà ta đang tiếp đãi Tiểu vương gia Khang vương phủ !"

"Cái gì !" Tựa như bị sét đánh trúng, Ngọc Ngưng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tự giễu nói "Ta thật là ngu ngốc, cư nhiên đã quên ước nguyện ban đầu của chính mình, thật sự ngu ngốc!"

Nghĩ đến ca ca cùng Lam Yên ở trong phòng nói chuyện yêu đương, Ngọc Ngưng muốn phá cửa, kêu Lam Yên rời xa ca ca của mình, nhưng chân nâng lên, lại không có dũng khí đạp vào.

Quên đi, ta vô dụng như vậy, vẫn là đi thôi, không nên quấy rầy người ta mới tốt.

Ngọc Ngưng ngây ngốc một hồi, xoay người thất thần, muốn rời đi.

"Ngươi đi đâu đấy ?" Đỗ Quyên thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Ngọc Ngưng, tự biết chính mình vừa rồi có chút quá phận , chạy nhanh túm trụ cổ tay áo Ngọc Ngưng, vội nói "Ngươi không được đi ! Tiểu thư nhà ta đã phân phó. . phân phó ta chờ ngươi a !"

"Buông quận. . . . . . Công tử ta ra!" Hiểu Điệp hất tay Đỗ Quyên, đẩy Đỗ Quyên ra khỏi người Ngọc Ngưng, hướng Đỗ Quyên la lớn. Nàng chưa từng thấy quận chúa nhà mình rầu rĩ không vui như vậy, nghĩ rằng đều là do Đỗ Quyên kia khẩu bất trạch ngôn. Hiểu Điệp sốt ruột bảo vệ, thái độ đối với Đỗ Quyên dị thường lạnh lùng.

"Ngươi?" Đỗ Quyên vuốt lấy tay đau đớn, cắn răng nói "Ngươi dám đánh ta?".

"Đánh ngươi thế nào?" Ai kêu ngươi khi dễ quận chúa nhà ta chứ!

"Ngươi ! ngươi. . ta không bao giờ để ý ngươi nữa !" Nói xong, Đỗ Quyên lau nước mắt rồi chạy đi, lưu lại Ngọc Ngưng chủ tớ hai người, ở ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ chả biết làm sao.

"Quận chúa, chúng ta đi thôi" Hiểu Điệp nghĩ chủ tử nhà mình nhất định là vì biết tiểu vương gia đến chốn thanh lâu, cho nên mới không vui . Vốn theo tính tình quận chúa trước giờ, đợi lát nữa nếu gặp mặt còn không đem này lâu hủy đi a ? Vẫn là mau mau rời đi mới hảo.

"Không đi, chúng ta chờ ở đây !" Ngọc Ngưng thật muốn xem Lam Yên kêu mình chờ ở đây làm gì, nàng ấy muốn làm trò gì đây. . .

"Nhưng quận chúa, đợi lát nữa tiểu vương gia đi ra. . . . . . " Hiểu Điệp thấy vẻ mặt ngưng trọng của Ngọc Ngưng, tựa như đang muốn đánh người, càng thêm lo lắng cho an nguy của tòa lâu lý này.

"Yên tâm, ta không làm gì lâu lý này đâu" Biết trong lòng Hiểu Điệp đang lo lắng chuyện này, Ngọc Ngưng cấp Hiểu Điệp một câu làm thuốc an thần.

"Nga ! A ? Quận chúa người như thế nào lại biết ta nghĩ cái gì a ?" Hiểu Điệp vô cùng kinh ngạc, mắt mở to, tròn xoe nhìn Ngọc Ngưng.

"Tâm tư ngươi đơn thuần như thế, người khác liếc mắt một cái có thể nhìn thấu ngay!" gặp thấy Hiểu Điệp vẫn một bộ dạng ngu ngơ, tâm trạng tốt hơn một chút, dùng sức cốc lên đầu Hiểu Điệp một cái.

"Đau quá !" Hiểu Điệp ôm đầu, tránh xa Ngọc Ngưng một tí, tránh xa một chút đỡ phải lát nữa lại thành nơi trút giận.

"Đi mau !" Ngọc Ngưng chợt nghe thấy có chút động tĩnh, vội túm Hiểu Điệp trốn nhanh vào phòng bên cạnh.

"Quận chúa?" Hai người đang nép sau cánh cửa bên trong phòng, nghe bên ngoài có thanh âm gọi nhẹ.

"Hư. . . . . . suỵt" Ngọc Ngưng đưa ngón tay lên môi, ra dấu cho Hiểu Điệp im lặng, lẳng lặng nghe động tĩnh ngoài phòng.

"Quận chúa, ta giống như nghe được. . . . . . " Hiểu Điệp còn muốn lên tiếng, lại bị Ngọc Ngưng thẳng thừng giơ tay bịt miệng lại, còn bị trừng mắt liếc nhìn một cái, Hiểu Điệp đành phải câm miệng.

Ngọc Ngưng lắng nghe bên ngoài không có động tĩnh, mới bỏ tay đang thượng trên miệng Hiểu Điệu, vuốt ngực, may là không chạm mặt ca ca a, bằng không không biết sẽ nháo loạn thế nào đây. Nếu đã không thể khống chế cảm xúc của bản thân, vậy nên tránh để chạm mặt a !

"Ân? Âm thanh gì vậy?" Lúc nãy lo chú ý đến diễn biến bên ngoài, mới phát giác trong phòng này có chút điểm không bình thường. Tựa hồ có âm thành gì đó, tựa như. . . giống như là thanh âm nữ nhân rên rỉ, khóc than gì đó a, lâu lâu còn nấc lên nữa chứ ! Ban ngày ban mặt, không phải gặp ma quỷ chứ ? Ngọc Ngưng nhìn về phía Hiểu Điệp, hai người rất ăn ý đồng loạt quay đầu ra đằng sau, liền phát hiện phía sau là một cái giường, màn trướng bị thả xuống dưới, chiếc giường dường như đang run lên, phát ra âm thanh kẽo kẹt ~~~ kẽo kẹt, còn kèm theo thanh âm thở dốc rên rỉ của nữ tử, hơn nữa chân lại đang đứng ở mép giường, lộ cả ra ngoài màn trướng, một bàn tay đưa ra, vuốt ve mơn trớn cái đùi trắng noãn đó. . . . . .

"Hô. . . . . . A......" Hai người tông cửa xông ra, dựa ở trên tường, thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Giữa ban ngày , cư nhiên. . . . . . cư nhiên. . .

"Các ngươi nãy giờ chạy đi đâu ?" Đỗ Quyên vội vã bước tới , đứng trước mặt hai người, tức giận nói với Ngọc Ngưng "Tiểu thư tìm ngươi, mà ngươi lại chạy đâu mất , hại ta tìm nửa ngày, vốn tưởng rằng ngươi đi rồi. . . . . . "

"Tìm ta ?" Ngọc Ngưng chỉ vào cái mũi của mình, trưng ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh.

Đỗ Quyên thấy bộ dáng của Ngọc Ngưng, tin là thật, nên xem thường, bĩu môi "Đúng vậy, chính là tìm ngươi, còn không mau đi, người khác muốn gặp cũng không thấy đâu a"

Ngọc Ngưng thấy tiểu nha hoàn này cao ngạo xem thường người khác, trong bụng chợt sinh khí, song trên mặt lại vẫn trưng ra vẻ tươi cười "Ta cũng không dám đi, chuyện tốt tự dưng trên trời rớt xuống, ta không dám tiếp đâu, sợ tổn thọ a !" Nói xong, liền nhấc chân muốn ly khai.

"Ngươi phải đi sao ?" Lam Yên đột nhiên mở cửa ra, đôi mắt trong veo có phần tiếu ý, nhìn Ngọc Ngưng.

"Là. . . . . . Là....." Không biết vì sao, Ngọc Ngưng nhìn Lam Yên đang tủm tỉm cười duyên, khí thế lúc nãy biến đâu mất, lắp ba lấp bắp, tục ngữ nói thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân*, Ngọc Ngưng giờ đây khí thế bay mất, tứ chi mềm nhũn.

[*thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân = đại loại là không đánh người đang cười a ]

"Một ngày không thấy, như cách tam thu, công tử nếu đã đến đây, thì đừng đi nữa a" Lam Yên bước ra khỏi cửa, nắm lấy cánh tay Ngọc Ngưng, cười duyên nói.

"Ta, ta. . . . . ." Ngọc Ngưng khí thế sớm bay mất không thấy tăm hơi, tựa đang lơ lửng tận chín tầng trời, bị Lam Yên kéo vào trong phòng.

Lam Yên nháy mắt với Đỗ Quyên một cái, liền đóng cửa lại. Đỗ Quyên tuy có một ngàn, một vạn điều bất mãn, bất đắc dĩ tiểu thư có mệnh, đành phải đem Hiểu Điệp lôi đi.

.

.

.

"Ngươi sao lại đưa ta đến đây?" Hiểu Điệp bị đưa một gian trong phòng lạ, nghi hoặc hỏi "Rốt cuộc là sao, sao phải mang ta tới nơi này chứ?"

"Đây là phòng của ta" Đỗ Quyên ngồi ở trên giường, lạnh nhạt nói.

"Ngươi sao phải mang ta đến đây a ?" Hiểu Điệp nhấc chân muốn chạy, quận chúa còn đang ở bên cạnh Lam Yên tiểu thư a, mình phải hảo hảo thủ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chính mình sẽ không chịu trách nhiệm nổi đâu a !

"Ngươi quay lại đây !" Đỗ Quyên túm trụ Hiểu Điệp, nói "Ngươi nghĩ rằng ta muốn mang ngươi tới phòng ta lắm sao, nếu không tiểu thư phân phó, ta vĩnh viễn cũng không thèm để ý đến ngươi. . . ngươi. . . " Nói xong, liền ủy khuất khóc lên.

"Ngươi khóc cái gì nha ? Ta cũng chưa làm gì ngươi a ?" Hiểu Điệp tính cách cũng giống như chủ tử, rất sợ phải nhìn nước mắt của các cô nương, bối rối hỏi Đỗ Quyên, nhất thời quên mất ý nghĩ phải thủ hộ chủ tử của mình khi nãy.

"Ô ô ô. . . . . . Ngươi khi dễ ta, các ngươi đều khi dễ ta, ta không để ý tới ngươi. . . . . . " Đỗ Quyên hai ngày này vốn nhận biết bao nhiêu điều ủy khuất, tay bị thương do bị mama bắt làm việc vẫn còn đau, kết quả lại bị Hiểu Điệp chạm mạnh tới miệng vết thương, ủy khuất không thôi.

"Ta khi dễ ngươi khi nào a ?" Rõ ràng là ngươi khi dễ quận chúa của ta, ta thấy thế nên bất mãn, mới ra tay trả thù cho chủ thôi. Hiểu Điệp dưới đáy lòng thầm than, bất quá thấy Đỗ Quyên khóc thương tâm như vậy, nên đành nuốt vào trong bụng, không hé ra.

"Ngươi đánh ta ! Bây giờ còn rất đau !" Đỗ Quyên lên án Hiểu Điệp hung ác.

"Ngươi, ngươi vu oan cho người khác a ! Ta bất quá chỉ vỗ nhẹ nhẹ tay ngươi một chút, căn bản là không nặng, sao có thể đau đến giờ chứ ?" Đỗ Quyên phản bác.

"Chính là đau, không tin ngươi xem !" Đỗ Quyên đưa tay giơ trước mặt Hiểu Điệp.

"Sao lại thế này ?" Hiểu Điệp nắm lấy tay Đỗ Quyên thủ, nhìn những vết thương còn mới trên đó, trong lòng có chút đau nhói.

"Không liên quan đến ngươi !" Đỗ Quyên giật khỏi tay Hiểu Điệp, quyết tâm từ giờ trở đi thực hiện lời thề không thèm để ý đến Hiểu Điệp.

"Như thế nào không liên quan đến ta ? Như thế nào biến thành như vậy ?" Hiểu Điệp lại nắm tay Đỗ Quyên lên, thầm nghĩ "Là ai như vậy nhẫn tâm, khiến cho cánh tay vốn xinh đẹp lại thành ra dạng này chứ !"

"Ngươi buông ra, ta nói rồi không để ý tới ngươi nữa !" Đỗ Quyên vặn vẹo tay, muốn thoát ly khỏi bàn tay đang nắm lấy ngọc thủ của mình, nhưng mãi mà vẫn không được, đối phương nắm chặt quá a.

"Không được !" Hiểu Điệp khẽ lật qua lật lại, xem xét vết thương trên tay của đối phương, một trận đau lòng, khẽ than "Như thế nào hội biến thành cái dạng này ? Mới hai ngày không thấy thôi mà. . . . . . "

Đỗ quyên thấy bộ dáng thật sự đau lòng của Hiểu Điệp, quên việc giãy dụa, cứ như vậy tùy ý Hiểu Điệp nắm.

"Ta vẫn chưa biết tên của ngươi ?" Đỗ Quyên hỏi, thanh âm mà Hiểu Điệp chưa bao giờ nghe qua, ôn nhu vô cùng a.

"Ân, ta gọi là Hiểu. . . . . . Tiểu Đinh" Hiểu Điệp buông tay Đỗ Quyên ra, ngẩng đầu nhìn Đỗ Quyên, nói "Ngày mai ta lấy một ít dược đến đây cho ngươi, tốt cho vết thương này a"Khang Vương gia xuất thân là võ tướng, trong Khang vương phủ dược tự nhiên đều là hảo dược chữa thương. Hiểu Điệp nghĩ rằng chỉ cần van cầu quận chúa một ít, quận chúa nhất định sẽ cho.

"Cám ơn, tiểu thư đã cho ta dược, dùng cũng tốt lắm rồi" Đỗ Quyên cúi đầu, bị Hiểu Điệp nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào vi diệu. . .

"Nga, mấy ngày nay ngươi không nên để tay chạm nước a, miễn cho sinh mủ. Đúng rồi, tay ngươi sao lại bị như thế này ?" Hiểu Điệp lại cầm lấy tay Đỗ Quyên chăm chú nghiên cứu.

"Không có gì, do không cẩn thận mà thôi" Đỗ Quyên rút tay lại, thần sắc có chút kích động.

"Ngươi lừa ai thế, bị thương như thế này làm sao mà lại là do không cẩn thận, chắc chắn là do người khác khiến ngươi bị thương ! Nói cho ta biết, ta kêu công tử nhà ta thay ngươi trút giận !" Hiểu Điệp có chút buồn bực, có cái gì không thể nói ?

"Ta nói cho ngươi, ngươi không được nói cho tiểu thư nhà ta biết a" Đỗ Quyên thấy Hiểu Điệp kiên trì như vậy, cũng không muốn tiếp tục nói dối, không thể nói với tiểu thư, vậy nói với tiểu tử này một ít, bằng không nghẹn ở trong lòng cũng khó chịu lắm .

"Chẳng lẽ là tiểu thư nhà ngươi làm ngươi bị thương a ?" Hiểu Điệp kinh hãi ! Người ta nói mỹ nữ là rắn rết, rắn rết mỹ nữ, nguyên lai lời này là thật a!

"Ngươi nói cái gì nha !" Đỗ Quyên nhịn không được bỉu môi "Tiểu thư nhà ta không phải là người như vậy đâu, nàng đối với ta rất tốt ! Ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không ? Không được ngắt lời ta !"

"Hảo hảo, ta không ngắt lời, ngươi nói mau" Hiểu Điệp le lưỡi, thúc giục nói.

"Tiểu thư bị quan bắt vào trong nhà lao, mọi người đều cảm thấy tiểu thư lần này chạy trời không khỏi nắng , cho nên các nữ nhân khác trong lâu lý này vốn ghen tị với tiểu thư, liền đều nhân cơ hội khi dễ ta, trút giận trên người ta, bắt ta làm hết mọi việc bẩn thỉu, còn muốn. . . còn muốn cưỡng ép ta. . . . . . tiếp khách, chỉ một chút là đã bị. . . . . Ta liều chết không theo kết cục chính là thành ra dạng này a" Đỗ Quyên lắc lắc tay trước mặt Hiểu Điệp, ra vẻ thoải mái nói "Ta trước kia còn thấy qua có nhiều cô nương không muốn tiếp khách bị đánh cho thảm hại hơn đấy, ta như vầy xem ra còn tốt "

"Ngươi ngốc lắm, ngươi còn cười được nữa ?" Hiểu Điệp nghe Đỗ Quyên nói một hơi, thực không biết trong lòng có tư vị gì. Trước kia vẫn cảm thấy mình là nha hoàn cũng đã khổ rồi, hiện tại thấy Đỗ Quyên như vậy, cùng là nha hoàn, mình đi theo quận chúa xem ra tốt quá rồi.

"Ha ha, hiện tại không phải không có việc gì sao, tiểu thư đã trở lại, sẽ không có người dám khi dễ ta nữa đâu" Đỗ Quyên an ủi ngược lại Hiểu Điệp.

"A, còn phía dưới ? Ngoài ở tay, ngươi còn thương tích ở đâu ?" Hiểu Điệp quên chính mình hiện tại là nam nhân, vừa nói vừa dùng tay vén váy Đỗ Quyên lên, định xem phía dưới chân của nàng.

"Uy, ngươi làm gì nha ? Đăng đồ tử !" Đỗ Quyên nóng nảy, một bàn tay nắm chặt lấy tay Hiểu Điệp, tay còn lại nhắm thẳng vào mặt đối phương,

Một âm thanh thanh thúy có phần hơi chói tay vang lên.

"Đau quá !" Hiểu Điệp vuốt vuốt mặt đang nóng đỏ lên, mơ hồ, bực bội gắt "Ngươi vì cái gì lại đánh ta?"

"Ngươi, ngươi, ai bảo ngươi. . . . vén váy ta lên . . . . . . Ngươi xứng đáng bị đánh a !" Đỗ Quyên đứng lên, chống hai tay lên thắt lưng, đúng chuẩn một cô nương đanh đá a, tuy nhiên, trên mặt lại hồng một mảng.

"Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi có bị thương ở đâu nữa không thôi !" Hiểu Điệp cũng nóng nảy, đứng lên, ưỡn ngực, hất mặt lên trời, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt không thẹn với lương tâm.

"Ta, ngươi, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao, như thế nào có thể. . . . . . " Đỗ Quyên khí thế yếu xuống, biết chính mình vừa rồi xuống tay quá nặng , nhìn khuôn mặt trắng nõn giờ đây in rõ dấu năm ngón tay của Hiểu Điệp, có chút hối hận.

"Nga, thực xin lỗi, vừa rồi ta có chút sốt ruột, cho nên. . . . . . Ta không phải cố ý" Hiểu Điệp ngẫn người, chợt nhớ tới mình đang trong thân phận nam nhi, vội vàng giải thích.

"Ân, nhìn ngươi cũng không phải cố ý" Đỗ Quyên thấy thái độ thành khẩn của Hiểu Điệp, rộng lượng tha thứ.

"Chỗ vết thương của ngươi nghiêm trọng lắm không?"

"Không nghiêm trọng, chỉ là đau một chút, qua vài ngày sẽ tốt thôi" Đỗ Quyên lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, khẽ nói "Ngươi là người thứ hai quan tâm ta như thế a. . . . " Thứ nhất đương nhiên là tiểu thư rồi.

"Phải không ? Ha ha. . . . . . " Hiểu Điệp ngốc ngốc, cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

"Cám ơn ngươi. . . . . . "

"Không cần cảm tạ. . . . . . A ! Ngươi !" Hiểu Điệp bị hôn một bên má, giật mình mở lớn miệng, "Ngươi. . . . . . " Đây là tình huống gì đây ? Vì cái gì muốn, muốn hôn ta ?

Nửa bên má lúc nãy bị đánh cho sưng lên, lúc này lại bị Đỗ Quyên hôn. Này~~ thật là một sự tương phản quá lớn a, Hiểu Điệp không lý giải được, hoàn toàn choáng váng nha.

"Bộ dạng ngơ ngác của ngươi thật khả ái a" Dù sao cũng là nha hoàn nơi thanh lâu, lại đã thấy qua Hiểu Điệp nhiều lần, vì thế Đỗ Quyên không giống các nữ tử khác sau khi thân mật lại thẹn thùng bụm mặt chạy đi, ngược lại chăm chú đứng nhìn phản ứng buồn cười của Hiểu Điệp lúc này.

"Ngươi, ngươi. . . . . . " Hiểu Điệp giơ lên ngón tay, chỉ vào gương mặt không đổi sắc của Đỗ Quyên, gấp đến độ nói không ra lời.

"Ta như thế nào ? Có muốn một lần nữa không ?" Nói xong liền bắt lấy tay Hiểu Điệp đang chỉ vào mặt mình, hôn thêm một lần nữa, hơn nữa lần này không phải hai má mà là môi !

Hiểu Điệp lần này xem như hoàn toàn choáng váng, sau khi Đỗ Quyên rời ra, Hiểu Điệp vẫn ngơ ngác, hai mắt trợn trừng, mở to, không có một chút phản ứng.

"Này. . . !" Đỗ Quyên lắc lắc tay trước mặt Hiểu Điệp,"Sao lại ngẩn ra như thế a ?" Chẳng qua thân mật một chút thôi mà, mình thường xuyên thấy các cô nương trong lâu lý thân mật với nam nhân như thế, nhưng mà các nam nhân kia không giống người trước mắt nha, sao lại ngây ngốc như thế chứ ?

"Ngươi sao lại hôn ta a?" Hiểu Điệp không tin được việc vừa rồi.

"Bởi vì ngươi rất tốt với ta, ta thích ngươi !" Đỗ Quyên trả lời rõ ràng. Hiểu Điệp lại nghe xong lại càng thêm không minh bạch "Ngươi rốt cuộc là vì thích ta mới hôn ta a ? Hay là bởi vì ta đối với ngươi tốt mới hôn ta ?"

"Khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có !"

"Vậy cho là ta thích ngươi đi, ngươi thích ta không?"

"Ta, ta không biết. . . . . . " Tuy rằng cảm giác thân mật vừa rồi không tệ lắm, ân, giống như là ăn mật ngọt vậy a, Hiểu Điệp nhịn không được liếm liếm miệng mình, cảm giác ngọt ngào a, nhưng mà. . . . . .

"Ta thích ngươi, ngươi dám không thích ta ?" Đỗ Quyên tay chống lên thắt lưng, mắt ửng đỏ, sớm thấy nếu không cư xử cho vừa lòng chắc chắn lại khóc to hơn.

"Ngươi, ngươi đừng sinh khí nha, ta, ta thích ngươi là được phải không ?" Hiểu Điệp sợ hãi, tim đập mạnh, thầm nghĩ "Bảo mệnh quan trọng hơn, vẫn là giữ mệnh quan trọng a"

"Cũng gần được rồi. . . . . . " Tay Đỗ Quyên lúc này mới rời khỏi thắt lưng, vừa lòng đưa lên, xoa xoa hai má Hiểu Điệp.

"Như thế nào nữa a ?" Hiểu Điệp oa oa kêu to.

"Ta vui, ngươi dám không theo ?"

". . . . . . "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro