Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Cẩm bởi vì bị thương nên dưỡng bệnh tại y quán, Noãn Mặc không để ý Khang Vương cùng Khang Vương phi khuyên can, nhất quyết không chịu hồi cung.

Khang Vương biết gần đây Hoàng Thượng vì thủy tai mà ăn không ngon ngủ không yên, liền thuận theo ý Noãn Mặc, chờ Hoàng Thượng qua cửa ái khó khăn này sẽ báo cho Hoàng Thượng biết chuyện công chúa gặp nạn, đành phân phó rất nhiều thị vệ đi theo bảo vệ cho Noãn Mặc.

Chính là Noãn Mặc luôn canh cánh trong lòng thương thế của Hoàng Cẩm, làm sao có thể ngoan ngoãn ở Vương phủ.

Lần này bởi vì Vương gia ngay cả cửa sau đều phái thị vệ cạnh gác suốt ngày đêm, Noãn Mặc cùng Điền Ngọc Ngưng không thể thường xuyên đi cửa sau chuồn ra ngoài, đành phải cầu xin lão ngoan đồng kia trợ giúp.

"Hảo gia gia, van cầu ngươi, mang chúng ta ra ngoài đi, van cầu ngươi...." Noãn Mặc ôm cánh tay lão nhân lắc lắc, thanh âm ngọt đến nổi da gà.

Lão nhân bị xoay đến chóng mặt, thuận tiện rút tay mình ra...


"Hảo gia gia, ngươi mang chúng ta ra ngoài đi a, cầu ngươi...." Điền Ngọc Ngưng ra tay, làm nũng với lão nhân gia.

Lão nhân gia cảm thấy tóc gáy chính mình đều đã dựng đứng hết cả rồi, rùng mình một cái !

Hai nữ oa này đã nháo tận ba canh giờ rồi a ! Phiền ! Phiền !!! Hảo phiền nha !!!!!

Cô lỗ - một tiếng......

Noãn Mặc cùng Điền Ngọc Ngưng hai mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía bụng cũa lão nhân gia, ánh mắt cả hai đều sáng ngời như nhìn thấy hoàng kim.

Điền Ngọc Ngưng nhanh chân chạy ra khỏi phòng, không bao lâu liền trở về trên tay là một đĩa thức ăn cùng một bình rượu.

"Hảo gia gia, ngươi xem, ta mang tới cho ngươi cái gì ?" Điền Ngọc Ngưng như hiến vật quý đem thức ăn cùng rượu đặt lên bàn, khắp nơi tràn ra mùi thức ăn.

Lão nhân gia thân thủ muốn gắp lấy thức ăn cũng không ngờ Điền Ngọc Ngưng nhanh tay lẹ mắt đem đĩa thức ăn ôm vào trong ngực

"Hảo gia gia, ngươi đáp ứng chúng ta đi, nếu không thì...." Noãn Mặc nhân cơ hội làm nũng nói

"Đĩa này chính là ta cố ý phân phó phòng bếp làm thịt gà, ăn thực ngon, còn có một nình rượu nữ nhi hồng ủ rất lâu rồi a" nói xong, đem bình rượu mở ra, một mùi hương quyến rũ lan tỏa trong không khí "Người ngửi xem, thơm không a ?"

"Thơm, rất thơm" lão nhân gia giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt say mê, thân thủ muốn ôm lấy bình rượu kia nhưng.....vẫn là chụp lấy không khí

"Hảo gia gia, ngươi liền mang chúng ta ra ngoài đi, được không ? Chỉ cần dẫn chúng ta ra ngoài, ta cam đoan mỗi ngày đều làm rượu thịt hiếu kính lão nhân gia ngài, có được không ?" Điền Ngọc Ngưng lấy rượu thịt ra dụ dỗ

"Các ngươi muốn bức ta vào đường cùng nga !" lão nhân gia chỉ tay vào Điền Ngọc Ngưng, trên mặt biểu tình thương lượng

"Đáp ứng rồi ?"

"Đáp ứng !"

"Không được đổi ý !"

"Mau đưa rượu cho ta !" lão nhân gia đoạt rượu thịt trong tay Điền Ngọc Ngưng, ngồi xổm xuống, cắn một khối to thịt, uống một ngụm to rượu.

Điền Ngọc Ngưng cùng Noãn Mặc nhìn nhau cười đắc ý.

Nhiệm vụ hoàn thành !

Đãi lão nhân gia ăn no đủ, ba người đi đến cửa sau Vương phủ, nhìn xung quanh không thấy thị vệ tuần tra, lão nhân một người mang theo hai nữ oa, nhẹ nhàng bay lên, một khắc liền bay ra ngoài.

"Hảo cao !" Điền Ngọc Ngưng quan sát phong cảnh phía dưới, một trận hưng phấn.

"Thế nào ? Lão nhân ta coi như thân thủ lưu loát đi" lão nhân gia đắc ý nói


"Không chỉ lưu loát mà quả thực quá lợi hại !" Điền Ngọc Ngưng không chút keo kiệt vỗ tay tán dương

"Ha ha...." Tâm đắc đến thỏa mãn, lão nhân gia sảng khoái cười to, thanh âm thực lớn khiến cho Điền Ngọc Ngưng cùng Noãn Mặc không khỏi bịt tai.

"Chỉ tiếc không có người thừa kế võ công a !" lão nhân gia thở dài một tiếng "Nha đầu, làm đồ đệ của ta, như thế nào ?" đột nhiên mắt lão nhân gia sáng ngời, đối Điền Ngọc Ngưng nói

Nha đầu tinh quái này thực hợp khẩu vị của ta, ân, giống chính là thực thông minh lanh lợi, lại thích giúp người....

"Ta ?" Điền Ngọc Ngưng khó tin chỉ vào mũi mình

"Đúng ! Chính là ngươi ! Thế nào ?" lão nhân gia nhìn Điền Ngọc Ngưng cười khẽ, tâm ý thu Điền Ngọc Ngưng làm đồ đệ càng mãnh liệt, thật sự là càng nhìn càng hợp ý nha !

"Hảo, hảo ! Cầu còn không được, cầu còn không được nga !" Điền Ngọc Ngưng cao hứng đến nỗi sắp bay lên trời, không đúng, chính mình chẳng phải đang bay trên trời sao.

"Đồ nhi ngoan, đợi lát nữa đến nơi mau dập đầu kính trà làm đại lễ bái sư" lão nhân gia vận công phi nhanh tốc độ, tựa hồ muốn ngay lập tức nhận đồ đệ ngoan này.

"Nhất định nhất định" Điền Ngọc Ngưng đầy hào hứng nói

Đừng nói là dập đầu kính trà, chỉ cần ngươi đem võ công tuyệt thế truyền cho ta, ta nhận người làm gia gia đều được nha !

Điền Ngọc Ngưng ta rốt cục cũng trở thành một thế hệ nữ hiệp, hắc hắc !

.

.

Đến y quán, chỉ thấy Lam Yên cùng Huyền Vũ đang ngồi ở đại sảnh, tựa hồ đang thương lượng chuyện gì đó, nhìn thấy Điền Ngọc Ngưng ba người đến đây, liền đứng dậy nghênh đón.

Lão nhân gia không quan tâm, ngồi tại ghế thái sư, một bộ dáng cao cao tại thượng.

Lam Yên cùng Huyền Vũ cảm thấy khó hiểu nhìn Điền Ngọc Ngưng lưu loát quỳ trước mặt lão nhân, cung kính dập đầu ba cái, tiếp nhận chén trà trên tay Noãn Mặc, giơ lên đỉnh đầu nói "Sư phụ, mời người dùng trà !"

Lão nhân gia mặt mày hớn hở, tiếp nhận trà trong tay Điền Ngọc Ngưng, chậm chạp uống một hớp mới nói "Đồ đệ ngoan, đứng lên đi !"

"Tạ sư phụ !" Điền Ngọc Ngưng nhảy lên, nhu thuận ôm cánh tay lão nhân gia, một tiếng kêu "Sư phụ!"

Hai thầy trò diễn một vở "Sư từ đồ hiếu" cảm động trong đại sảnh không xem ai ra gì.

Lam Yên cùng Huyền Vũ lúc này mới hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất sầu lo.

Một lão ngoan đồng cùng một tiểu ngoan đồng, này giang hồ, chỉ sợ là sớm không yên....

"Ngọc nhi...." Điền Ngọc Ngưng đang vui vẻ nhận sư phụ làm sao để ý đến sự tồn tại của Lam Yên, lúc vào cửa đến giờ ngoài lão nhân gia ra tiểu quận chúa cũng không nhìn đến ai. Bị xem là không khí như vậy Lam Yên tiểu thư thực sự tâm rất bất bình a.

"Lam Yên ! Ngươi cũng ở chỗ này nha ?" giọng Điền Ngọc Ngưng tràn đầy ngạc nhiên

Lam Yên thực sự đang rất giận dữ !

Căn bản tiểu quận chúa ngài không nhìn thấy ta nha......


"Bằng không ngươi nghĩ ta ở đâu ?" Lam Yên cười lạnh nhạt, dời bước tiến đến, bất động thanh sắc đem tay Điền Ngọc Ngưng đang vòng trên cánh tay lão nhân gia kéo xuống, dụng lực không nhỏ giống như đang trừng phạt tiểu quận chúa.

"Đau !!!" Điền Ngọc Ngưng hấp một ngụm khí lạnh

Đã biết là chọc đến Lam Yên, như thế nào vừa thấy mặt đã bắt nạt người ta nha ?!

"Tiểu Lam Lam nha, đây là ngươi không đúng, ngươi thế nào có thể bắt nạt đồ đệ ngoan của ta a ?" lão nhân gia nhìn thấy đồ đệ ngoan vừa mới nhận của mình bị khi dễ, rất là không vui.

"Nào dám nào dám, ta làm sao lại khi dễ đồ đệ ngoan của ngài đâu ? Ngài nhất định là nhìn lầm rồi, ngươi nói có phải hay không, Ngọc nhi ? Ta vừa khi dễ ngươi sao ?" Lam Yên nhìn Điền Ngọc Ngưng cười nhẹ, trong mắt tất nhiên có sự uy hiếp, ôn nhu ôm cánh tay Điền Ngọc Ngưng, ngón tay dụng lực mạnh yếu lên chỗ vừa rồi.

Điền Ngọc Ngưng chịu đựng cánh tay đau, trong mắt lóe nước mắt, trên mặt cười đến vặn vẹo, đối với lão nhân gia nói "Sư phụ, là người nhìn nhầm rồi, Lam Yên như thế nào lại khi dễ ta, hắc hắc....."

Lam Yên không bắt nạt ta a, nhưng ta đau, rất đau rất đau a.....

"Không tiền đồ...." Lão nhân gia lắc đầu, ghét bỏ liếc Điền Ngọc Ngưng một cái, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

"Ha ha...." Nghe xong lời sư phụ nói, Điền Ngọc Ngưng xấu hổ cười, nói sang chuyện khác "Lam Yên, sao ngươi lại đến đây ? Còn có Võ trạng nguyên, ngươi như thế nào cũng ở đây ? Chẳng lẽ ngươi cũng bị bệnh ?"

Lam Yên nhẹ gõ đầu tiểu quận chúa, sẳng giọng "Ta đến xem Hoàng Cẩm đã ổn chưa ? Đây là nhà Huyền Vũ, Huyền Vũ không ở đây thì ở đâu a ! Còn có, Huyền Vũ sớm đã được phong bộ binh Tả Thị Lang, không cần gọi là Võ trạng nguyên nữa"

"Ngươi biết rõ ràng như vậy ?" trong đầu Điền Ngọc Ngưng đột nhiên hiện lên tình cảnh lần đầu tiên gặp Huyển Vũ, khi đó Lam Yên cùng Huyền Vũ chưa kịp mặc quần áo.....

"Như thế nào ? Ngươi ghen ?" Lam Yên tại bên tai tiểu quận chúa nói nhỏ, thổi ra nhiệt khí khiến toàn thân Điền Ngọc Ngưng run rẩy.

"Mới không có a !" tiểu quận chúa phủ nhận, mặt không thua kém đỏ bừng lên.

"Ha ha, khẩu thị tâm phi....." Lam Yên cười khẽ

"Khụ khụ...." Lão nhân gia tai thính mắt tinh đương nhiên nghe được hai người nói nhỏ, ho nhẹ hai tiếng, ý muốn ngăn cản hai người bày tỏ tình cảm giữ thanh thiên bạch nhật.

Lam Yên mắt điếc tai ngơi liếc mắt khiêu khích lão nhân đang mất tự nhiên ngồi ở ghế thái sư, cố ý nắm lấy thắt lưng Điền Ngọc Ngưng, thị uy cấp cho lão nhân gia xem.

Một bên là sư phụ, một bên là người yêu. Thân phận hai người hoàn toàn không có xung đột nhưng lúc này chính là hai bên giống như cừu nhân liếc mắt trừng nhau, trình diễn một hồi chiến tranh.

Đáng thương, tiểu quận chúa của chúng ta chính là vật hy sinh. Trong chốc lát lại bị sư phụ sai đi châm trà rót nước, chốc chốc lại bị Lam Yên phân phó đấm lưng.....

Bạch Chỉ vào cửa đã nhìn thấy tiểu quận chúa cành vàng lá ngọc bị sai đông sai tây.

Thật sự rất nhàm chán a ! Bạch Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chỉ nhi, ngươi đã trở lại ?" Huyền Vũ vui vẻ đứng một bên xem kịch vui nhìn thấy Bạch Chỉ trở lại liền đứng dậy đi đến thân thiết nói "Hái thuốc có hay không gặp nguy hiểm ? Ta đã chuẩn bị tốt thức ăn, Chỉ nhi có đói bụng hay không ?"

"Hảo. Ta trước đi đổi quần áo" Nói xong liền rời khỏi đại sảnh.

"Có ăn ? Ta cũng đi !" lão nhân gia nghe được hai chữ "thức ăn", bất chấp đang đấu pháp với Lam Yên, nhảy lên hướng về phòng bếp bay đến.

Huyền Vũ thấy vậy vội vàng đuổi theo, đối với thực thần như lão nhân gia bất lực kêu lên "Không được ăn sạch, phải chừa cho Chỉ nhi !"

"Chỉ biết ăn thôi !" Lam Yên nói, chiến tranh cùng lão ngoan đồng chấm dứt, Lam Yên thư thái uống một ngụm trà.

"Lam Yên, hôn thê của Huyền thị lang có phải là...." Điền Ngọc Ngưng chỉ vào hướng Bạch Chỉ ly khai, tràn đầy ngạc nhiên tựa hồ phát hiện ra cái gì mới mẻ.

"Như thế nào ? Ngươi đối với vị hôn thê của người ta có hứng thú ?" Lam Yên chọn mi nói

"Không có a ! Ta chỉ tò mò !" Điền Ngọc Ngưng dùng sức phất tay, cho thấy chính mình đối với Lam Yên là tuyệt đối trung thành, tuyệt đối không hai lòng.

"Hảo !" Lam Yên hài lòng xoa xoa hai má tiểu quận chúa, gằn từng chữ "Trong lòng ngươi chỉ có thể có ta, bằng không....."

"Bằng không như thế nào ?" Điền Ngọc Ngưng khẩn trương

"Bằng không....bằng không ta cho ngươi muốn sống cũng không được !" Lam Yên gõ gõ nhẹ lên ót tiểu quận chúa, nửa thật nửa đùa nói.

"Ta sợ a!" Điền Ngọc Ngưng che chắn chính mình, giả vờ một bộ dạng run sợ.

"Không đứng đắn......" Lam Yên hung hăng chà đạp hai má đỏ hồng của tiểu quận chúa.

"Ta thực đứng đắn nga, lòng ta chỉ có ngươi, không hề có người khác !" Điền Ngọc Ngưng đem Lam Yên kéo vào trong lòng, ở bên tai người thương ôn nhu nói

"Nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói !"

"Khắc trong tâm khảm !"

-----------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ : "Bằng không....bằng không ta cho ngươi muốn sống cũng không được !"

Bị câu này của Lam Yên làm cho sợ hãi a.......[ khụ khụ, tuy rằng là ta viết ]

Oa oa oa, hảo bá đạo ! Hảo nữ vương ! Rất thích !!!!! Tiểu quận chúa còn phải chịu khi dễ thật nhiều nữa a !

P/s của editor : cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua, mặc dù bộ này không được post liên tục như bộ Con nhà giàu nhưng mình sẽ cố không drop, mọi người cứ yên tâm :))) bình luận góp ý cùng vote ủng hộ của các bạn chính là động lực giúp mình hoàn thành bộ truyện ^^ Cảm ơn rất nhiều ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro