Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi có khỏe không ? Đừng đứng ở đó, gió lạnh !" Noãn Mặc vào phòng chỉ thấy Hoàng Cẩm đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn ra bên ngoài, gió theo ô cửa tiến vào, phát ra hơi lạnh.

Noãn Mặc đóng cửa sổ, hơi hơi tức giận trừng mắt với Hoàng Cẩm một cái, đem Hoàng Cẩm kéo đến bên giường ấn nàng ngồi xuống.

"Hảo hảo nằm đi, ta đã hỏi qua Bạch cô nương, nàng nói ngươi chỉ cần hảo hảo tịnh dưỡng rất nhanh sẽ khỏi" nói xong liền ngồi xuống thân thủ muốn thay Hoàng Cẩm cởi hài.

"Mặc nhi....ta tự mình làm...." Hoàng Cẩm vội ngăn cản nói "Ngươi là công chúa, làm sao có thể để ngươi làm loại chuyện này ? Ta có thể tự làm !"

"Ngươi bị thương, tốt nhất đừng nên xoay người, huống chi ngươi vì ta mới bị thương đến như vậy, ta bất quá chỉ cởi giày cho ngươi mà thôi, như thế nào so được chuyện ngươi làm...." Noãn Mặc không để ý Hoàng Cẩm ngăn cản, nâng cổ chân Hoàng Cẩm lên thay nàng cởi giày.

"Không được !" Hoàng Cẩm kiên quyết nói, vội vã thu chân lại.

Hoàng Cẩm như thế nào lại không nhìn ra tâm tư của Noãn Mặc, sợ là vì cứu nàng một mạng, nàng cảm động nên mới làm như vậy....

Mặc nhi có thể mặc kệ thân phận giống như thê tử cởi giày cho phu quận như vậy nàng mới cảm thấy ta nhận đủ tâm ý của nàng.

Chính là, hài này nếu cởi ra, rất nhiều chuyện sẽ không có đường lui, Mặc nhi căn bản còn chưa biết rõ thân phận nữ tử của ta, nếu để nàng biết, chỉ sợ sẽ hối hận khi phải hạ mình như vậy, càng vì chuyện này mà hận ta đến thấu xương.....

Này lý trí con tim hỗn loạn, kia không biết phải làm sao......

Vốn là Hoàng Cẩm đã yêu trong lo lắng, giờ phút này Noãn Mặc vì cảm kích mà hạ mình càng làm cho Hoàng Cẩm không yên bất an.

"Ngươi....Ta làm như vậy ngươi không muốn sao ? Cũng là vì ngươi thích Lam Yên cô nương ?" tay dừng lại giữa chừng, trong mắt Noãn Mặc lộ vẻ mất mát.

"Không phải ! Ta.....ta...." Hoàng Cẩm bởi vì nhìn thấy biểu tình bi thương của tiểu công chúa mà lòng quặn đau, muốn giải thích lại không thể nói nên lời.

Chẳng lẽ nói tất cả sự thật cho nàng biết ? Nói cho nàng biết người nàng đang yêu thích chính là một nữ nhân ?!

"Ngươi không thích nàng vậy thì vì cái gì lại trốn tránh ta ? Ta biết ngươi thích ta, thời điểm ngươi dùng tánh mạng để bảo hộ ta, ta đã biết, ngươi vì cái gì lại không nhận tình yêu này ? Cũng là vì ta là công chúa nên ngươi cảm thấy không xưng với ta ? Ta không cần, thật sự không cần ! Khi nhìn thấy ngươi vì ta mà bị thương đến chết đi sống lại ta đã quyết tâm cùng ngươi một chỗ, ta....." Noãn Mặc xoa nhẹ đầu gối Hoàng Cẩm, lời nói tràn đầy chân thành.

Buông xuống sự kiêu ngạo của công chúa đại nhận, buông xuống sự rụt rè của nữ nhân, Noãn Mặc ánh mắt nhu tình nhìn Hoàng Cẩm.

"Không, không phải, ta.....bởi vì ta là...." Hoàng Cẩm nhìn ánh mắt tha thiết trong suốt của Noãn Mặc, lòng tràn đầy xấu hổ.

Như thế nào ta lại lừa tiểu công chúa đây ?!

Vẫn là nói ra chân tướng đi, Hoàng Cẩm cầm lấy đôi tay đang thượng trên đầu gối chính mình, nhẹ hít sâu một hơi "Mặc nhi, kỳ thật, kỳ thật ta là...."

Chi xoay - một tiếng, tại thời điểm mành treo chuông, cửa phòng lại bị đẩy ra....

"Khụ khụ, thực xin lỗi, ta vừa rồi có gõ cửa, các ngươi...." Bạch Chỉ vừa vào cửa đánh gãy không khí ám muội trong phòng, một chân đã muốn bước vào trong phòng, do dự mãi không biết là nên vào hay đi ra ngoài.

"Bạch tỷ tỷ, ngươi là tới đổi dược cho ta sao ?" Hoàng Cẩm nhìn băng vải cùng bình dược trên tay Bạch Chỉ, thầm hạ quyết tâm ! Nhất định phải nói ra chân tướng cho Mặc nhi biết !

"Đúng vậy, bất quá lúc này có vẻ như...., không bằng ta ra ngoài một lát sẽ quay lại sau" Bạch Chỉ nói xong, toan bước ra ngoài.

"Bạch tỷ tỷ lưu lại bình dược, công chúa sẽ làm thay người" Hoàng Cẩm nhìn bình dược cùng băng vải trên tay Bạch Chỉ nói

"Ngươi nói cái gì ?" Bạch Chỉ kinh ngạc, nhìn về phía bàn tay đang gắt gao nắm của hai người, hỏi "Nàng đã biết ngươi....."

Hoàng Cẩm lắc đầu, ánh mắt lại dị thường kiên định.

"Được rồi" Bạch Chỉ hiểu được ý đồ của Hoàng Cẩm, thuận theo đem bình dược cùng băng vải giao cho Noãn Mặc, dặn dò cách dùng thế nào, sau đó liếc nhìn Hoàng Cẩm một cái, sau đó liền ra ngoài đóng cửa lại.

Đợi Bạch Chỉ đi ra, trong phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Noãn Mặc tim "Bang bang" không ngừng, trong lòng vui mừng không thôi, Hoàng Cẩm cho ta đổi dược, như vậy đã nhận tình cảm của ta sao ?

Hoàng Cẩm hít sâu một hôi, nói "Phiền toái ngươi"

"Cái kia, ngươi không phải cần đem quần áo......" hai má Noãn Mặc lúc này đã là một mảnh hồng nhuận

Hoàng Cẩm nghe vậy, xoay người sang hướng khác, đem ngoại bào cởi ra, nhưng là.....vẫn không có dũng khí cởi áo trong.

Hoàng Cẩm sợ....sợ khi cởi áo này ra, cảm tình này sẽ như vậy mà bay mất, khó có thể nắm giữ !

Tay run rẩy, tâm phát run....

"Ta giúp ngươi" Noãn Mặc nhìn thấy Hoàng Cẩm nửa ngày vẫn cởi không xong, đỏ mặt nói.

"Ta tự mình làm...." Hoàng Cẩm ngăn tay Noãn Mặc lại

Như thế nào ta có thể nhẫn tâm để tiểu công chúa vạch trần chuyện này đây ?!

Vẫn là ta tự mình làm đi, làm cho ta gánh vác hậu quả đi, chỉ hy vọng....hy vọng Mặc nhi sẽ không hận ta....

Gắt gao nhắm mắt lại, bất cứ giá nào xả dây áo, kéo ao trong hơi hơi lỏng ra

"Ha ha, ngươi làm sao vậy ? Một bộ dạng sợ chết như vậy a ?" Noãn Mặc cười cười, thân thủ muốn túm lấy áo của Hoàng Cẩm

Hoàng Cẩm phản xạ đè lại tay của Noãn Mặc, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu công chúa.

Áy náy, bi thương, cầu xin.....

Noãn Mặc thấy được tia gơn sóng trong mắt Hoàng Cẩm, không khỏi tâm sinh nghi hoặc, khó hiểu nhìn Hoàng Cẩm

"Ta là nữ tử...."

Bốn chữ, lại giống như gánh nặng ngàn cân, ép Hoàng Cẩm đến không thở nổi. Nay nói ra bốn chữ này, Hoàng Cẩm cảm thấy tâm nhẹ nhõm, liền nhìn xem Noãn Mặc

Bị mắng, bị đánh, bị giết, Hoàng Cẩm đều không sợ.

Chỉ sợ bị tiểu công chúa hận đến chết !

Ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Noãn Mặc, hy vọng xa vời sẽ được chấp nhận.

Chính là, sau khi nghe bốn chữ kia, trong mắt Noãn Mặc hiện lên một tia khiếp sợ, ngoài ra không có chút gợn sóng gì, làm cho Hoàng Cẩm đoán không ra.

Nhẹ nhàng cởi áo khoác Hoàng Cẩm ra, nhìn đến ngực bị quấn vải, Noãn Mặc không khỏi sửng sốt một chút.

Vội vàng dời mắt đi, cởi xuống băng vải bên hông, rồi nhìn đến miệng vết thượng thật dài kia, Noãn Mặc cuối cùng không thể trụ được nữa, lệ như mưa rơi xuống.

Hoàng Cẩm thân thủ muốn lau lệ kia, lại bị Noãn Mặc quay đầu né tránh, tay đình trệ giữ không trung, chạm đến không khí lạnh lẽo.

Quả nhiên, tất cả hy vọng chỉ là xa vời.....

Tâm Hoàng Cẩm ngã xuống đáy cốc, đã biết tất cả chỉ là hão huyền.....

Không có ai mắng, cũng không có ai mắng, không phải hẳn nên vui sao ? Nguyên lai chính mình lại muốn bị đánh bị mắng còn hơn.....

Mắt nhìn Noãn Mặc thượng dược cho chính mình, nhìn tiểu công chúa vì mình mà tháo đi từng vòng băng vải, Hoàng Cẩm cảm thấy tâm như đóng băng.

Đổi dược hảo Noãn Mặc thu thập mọi thứ dự định rời đi, nhưng tới cửa lại quay trở về.

Vốn Hoàng Cẩm đang ngồi ngây ngốc trên giường, nhìn thấy Noãn Mặc quay lại, nhãn tình sáng lên.

Noãn Mặc bắt buộc bản thân phải bỏ qua ánh mắt mong chờ của Hoàng Cẩm, đem băng vải bó ngực của Hoàng Cẩm mở ra để sang một bên.

"Ngươi đang bị thương, trước đừng quấn băng vải" Noãn Mặc đỏ mặt đem áo trong của Hoàng Cẩm mặc lại, cúi đầu buồn thanh nói

"Ân" Hoàng Cẩm tùy ý Noãn Mặc làm hết thảy, yên lặng nhìn Noãn Mặc.

"Hảo hảo là một cô nương, vì cái gì lại giả làm nam nhân đây ?" lẩm bẩm cho chính mình nghe, lại giống như đang chất vấn đối phương, trong mắt khó nến thầm oán "Ta mấy ngày nữa khả năng sẽ không đến thăm ngươi, ngươi hảo hảo dưỡng thương....." Noãn Mặc cuối cùng ngẩng đầu, nhìn Hoàng Cẩm thật sâu, nhìn đến cô đơn, đau lòng. Cuối cùng cũng phải rời khỏi ánh mắt ấy.

"Thực xin lỗi, ta....thực xin lỗi...." Hoàng Cẩm ôm lấy người đang chuẩn bị bước đi, đầu chôn trên vai Noãn Mặc, như hài tử làm sai, khóc rống thật to.

Noãn Mặc tay nâng lên muốn an ủi người kia, do dự mãi, cuối cùng vẫn hạ tay xuống. Tay nắm chặt thành quyền, nhẫn tâm đẩy Hoàng Cẩm ra, Noãn Mặc nhanh chạy ra cửa.

"Mặc nhi, ta thích ngươi, là thật lòng thật dạ thích ngươi !" Hoàng Cẩm cố lấy dũng khí cuối cùng đối với người kia hô to.

Noãn Mặc vì câu này mà tay chuẩn bị đẩy cửa ra lại dừng lại, yên lặng đứng trước cửa, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích, cuối cùng đẩy cửa bước ra ngoài.

"Không nên ép ta...."

Đây là câu cuối cùng Hoàng Cẩm nghe Noãn Mặc nói.

"Ngọc nhi, chúng ta hồi Vương phủ !" Noãn Mặc như chạy trốn thật nhanh đến đại sảnh, nhìn thấy Lam Yên cùng Điền Ngọc Ngưng đang ngọt ngào, vội vàng nói

"A ? Thời gian còn sớm, chúng ta ở lại một chút, ngươi cũng được hảo hảo bồi Hoàng Cẩm, tốt xấu gì người ta cũng vì ngươi mà bị thương nha !" Điền Ngọc Ngưng nói đạo lý nhưng ánh mắt nhìn Lam Yên lưu luyến không rời, làm cho ý đồ của bản thân bị bại lộ.

"Ngươi không đi vậy ta đi !" bất chấp Điền Ngọc Ngưng, Noãn Mặc hiện tại rất muốn đi khỏi chỗ này.

"Mặc nhi, ngươi làm sao vậy ?" Điền Ngọc Ngưng lúc này mới chú ý sự khác thường của Noãn Mặc, túm trụ Noãn Mặc đang muốn rời đi.

"Ta....ta không sao, ta muốn đi về !"

"Nhưng là....." Điền Ngọc Ngưng còn muốn nói gì đó lại bị Lam Yên ngăn cản.

Lam Yên tựa hồ ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đối với Điền Ngọc Ngưng nói "Nếu tiểu công chúa muốn trở về vậy ngươi cũng trở về đi thôi, nếu phát hiện các ngươi không có trong phủ, sợ là trong phủ hỗn loạn không yên...."

"Được rồi, ta cùng Mặc nhi trở về, ta buổi tối sẽ đến tìm ngươi...." Nếu Lam Yên lên tiếng, tiểu quận chúa nào dám không theo, lưu luyến nhìn Lam Yên một chút, lôi kéo tay Noãn Mặc nói "Đi, tìm sư phụ tham ăn, gọi hắn mang chúng ta bay trở về" nghĩ đến có thể bay tới bay lui, Điền Ngọc Ngưng trưng ra bộ dáng hưng phấn.

"Ngốc tử vô tâm vô phế !" Lam Yên nhìn vẻ mặt của tiểu quận chúa, xem bóng dáng hai người, tức giận mắng Điền Ngọc Ngưng một câu.

Xem ra, sự việc đã bại lộ nha....

Lam Yên lắc đầu, hướng phòng của Hoàng Cẩm đi tới.

.

.

.

.

"Cái gì !" tại trong phòng hoa khôi Túy Nhan lâu truyền ra một trận kêu sợ hãi, người đi ngang qua đã muốn thấy nhưng không thể trách, lắc đầu liền bước nhanh ly khai.

"Ngươi kêu la cái gì a ?" Lam Yên xoa xoa tai chính mình, bất mãn trừng mắt liếc Điền Ngọc Ngưng một cái.

Điền Ngọc Ngưng thấy vậy, như chân chó nhẹ nhàng đến xoa tai cho Lam Yên

Lam Yên đẩy bàn tay không an phận của tiểu quận chúa ra, hỏi "Tiểu công chúa thế nào rồi ?"

Điền Ngọc Ngưng bộ dạng bừng tỉnh, nói thầm "Trách không được Mặc nhi một hồi ồn ồn đỏi phải về cung, nguyên lai là vì Hoàng Cẩm là nữ nhân nha, chậc chậc....Thật đúng là không thấy thì không biết, ngày thường một bộ dáng công tử trêu hoa ghẹo nguyệt như thế"

"Ngươi nói tiểu công chúa hồi cung sao ?" Lam Yên thấy sự tình không ổn, này Noãn Mặc hồi cung vậy Hoàng Cẩm làm sao bây giờ ? Xem Hoàng Cẩm một bộ dạng sống dở chết dở, sợ là không thể từ bỏ tiểu công chúa. Chính là Noãn Mặc quyết tuyệt như vậy, chạy về cung, này rõ ràng chẳng phải không muốn cho Hoàng Cẩm cơ hội sao !

"Thật không nghĩ tới, không ngờ lại là một nữ nhân...." Điền Ngọc Ngưng vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, căn bản không trả lời vấn đề của Lam Yên.

Lam Yên nhìn thấy tiểu quận chúa là một bộ dạng xem kịch vui, liền tức giận, kéo tai tiểu quận chúa, giận dữ nói "Ta hỏi ngươi, công chúa thật sự hồi cung sao ?"

"Ai u, đau a ! Là thật, thật...." Điền Ngọc Ngưng ôm lấy tai mình, hai mắt đẫm lệ.

"Cái này khó nga...." Lam Yên nói thầm

"Ngươi nói cái gì khó ?" Điền Ngọc Ngưng hiếu kỳ hỏi

"Ngươi cảm thấy tiểu công chúa cùng Hoàng Cẩm một chỗ có xứng hay không ?" Lam Yên không trả lời vấn đề của Điền Ngọc Ngưng mà nhẹ nhàng xoa tai tiểu quận chúa vừa nãy bị chính mình chà đạp, nũng nịu hỏi, trong mắt tràn đầy tính kế

"Hoàng Cẩm ?" Điền Ngọc Ngưng bĩu môi nói "Ta không thích nàng !"

"Nga ? Vì cái gì ?" Lam Yên nhíu mày, tay đang xoa tai cho tiểu quận chúa không khỏi tăng độ mạnh yếu

Điền Ngọc Ngưng lại hồn nhiên nói kể tội Hoàng Cẩm "Đầu tiên, ở đại hội tuyển thân của ngươi, nàng cùng ta tranh giành, hại ta thiệt hại rất nhiều bạc, tiếp theo, nàng cư nhiên cường hôn ngươi !" Nói đến người này, Điền Ngọc Ngưng lại căm giận, nếu Hoàng Cẩm ở chỗ này nhất định sẽ cho nàng một quyền.

Lam Yên nghe như thế, nguyên bản đang nhăn mặt nhíu mày lập tức giãn ra, nguyên lai tiểu quận chúa không thích Hoàng Cẩm là vì ta nha.

"Cuối cùng, Hoàng Cẩm không nên gạt Mặc nhi, đây là lý do quan trọng nhất"

"Nga ?" Lam Yên chọn mi "Đầu tiên, ở đại hội tuyển thân Hoàng Cẩm xuất hiện là do ta mời đến, nàng chẳng qua là muốn bảo trụ trong sạch cho ta, về phần nâng cao giá như vậy, ngươi cảm thấy không đáng giá sao ? Ân ?"

"Giá trị, tất nhiên là giá trị nha, Lam Yên ngươi đối với ta chính là vô giá !" tiểu quận chúa cảm nhận được nguy hiểm gần kề, vội vàng làm chân chó nịnh nọt Lam Yên.

"Tiếp theo, khụ khụ.....đêm đó ta mới là người cường hôn nàng....."

"Cái gì !!! Ngươi......" Điền Ngọc Ngưng không thể tin được chỉ vào Lam Yên, đang muốn sinh khí thật to lại bị Lam Yên trừng mắt một cái, đành phải thôi.

"Cuối cùng ngươi nói Hoàng Cẩm phẫn nam tran lừa gạt công chúa, ta thế nhưng nhớ rất rõ ngươi lúc trước cũng là phẫn nam trang lừa ta a. Nếu như vậy Hoàng Cẩm không thế tha thứ, vậy ta đây có cần lần nữa suy nghĩ lại có nên tha thứ cho ngươi hay không nha...."

"Này này, ta cũng chưa nói là Hoàng Cẩm không thể tha thứ a ! Ta chỉ là...." Tiểu quận chúa nhìn thấy Lam Yên muốn đòi lại nợ cũ, liền vội vàng đính chính.

"Nói như vậy, ngươi là nguyện ý giúp Hoàng Cẩm ?"

"Ta xem như là nể mặt ngươi giúp nàng vậy" Điền Ngọc Ngưng phát hiện chính mình bị Lam Yên tính kế, đối với Lam Yên thực hận nga, nhưng chính là sợ nương tử đại nhân tức giận nên đành thỏa hiệp.

"Hảo, Ngọc nhi thực ngoan a" Lam Yên xoa hai má nhỏ của Điền Ngọc Ngưng, đôi môi cố ý để sát vào môi tiểu quận chúa, nhẹ nhàng thổi khí nói

"Ân...." Tiểu quận chúa lúc này còn có thể nói cái gì đây ?!

-----------------

Tác giả nói ra suy nghĩ : Lam Yên lần này tính kế với tiểu quận chúa cũng là hảo ý a. Lúc này ta chỉ có thể nói, Lam Yên rõ ràng là yêu tinh nga....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro