Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit : Cây


Uống trà xong, hai người nói lời từ biệt, ai về nhà nấy, nhưng mà khi đi tới cửa, Khương Diệc Ngưng chợt nhận ra . Nàng quên mất mình do Sầm Tố Dĩ đưa tới, nhưng là cô ta đi rồi, xe cũng lái đi mất, xung quanh đây đều là biệt thự tư , không có xe taxi, vấn đề là chính mình muốn đón xe cũng không được.

Trang Mạch Tuyên ở một bên, tự nhiên đã nhận ra, nhìn đồng hồ đã hơn 8h tối, Khương Diệc Ngưng không có xe, chính mình cũng không thể bỏ nàng lại đây. "Khương tiểu thư, nếu không ngại, tôi đưa cô trở về." Trang Mạch Tuyên nhẹ giọng nói, nàng hôm nay nghỉ ngơi một ngày, nên có lái xe tới.

"Thật không? Mạch tuyên muốn đưa tôi về nhà?" Khương Diệc Ngưng nghe Trang Mạch Tuyên muốn đưa chính mình về nhà, trong lòng vui vạn lần, cũng vì vui quá nên lại sợ mình nghe lầm.

"Ân, cũng không thể bỏ mình cô lại đây." Trang Mạch Tuyên nói xong, đi lái xe , mà Khương Diệc Ngưng cũng vội vàng đuổi theo, sợ nàng đổi ý.

Lên xe Khương Diệc Ngưng đưa địa chỉ, Trang Mạch Tuyên nghe xong không nói gì, so với mức thu nhập của Khương Diệc Ngưng, ở đâu cũng quá bình thường. Tuy rằng đoạn đường đó không quá giàu có, nhưng là không tồi , khuyết điểm duy nhất chính là. . . từ nơi nay đi đến đó không gần, đi ít nhất phải một giờ.

Trên đường, hai người im lặng ngồi xe và lái xe, tựa hồ cũng không có gì để nói chuyện. Nghĩ đến vừa rồi Trang Mạch Tuyên xưng hô với mình, Khương Diệc Ngưng nhíu mày. Nàng lấy điện thoại di động ra, chụp cảnh đêm bên ngoài, xem xét kỹ không có vấn đề rồi đăng lên weibo, tựa đề: gần như vậy, xa đến thế.

Không ít fan đều ở hỏi nàng làm sao vậy, hoặc là đang ở nơi nào, đương nhiên cũng có vài anti-fan vào hỏi những câu khiếm nhã . Nhìn hết thảy, Khương Diệc Ngưng thấy ở một bên chăm chú lái xe Trang Mạch Tuyên, ánh mắt xinh đẹp đang nhìn xuống. Tịch mịch sao? Chỉ sợ là đúng rồi. Không chiếm được một người, thì là không ai có thể lập đầy được.

Trang Mạch Tuyên bỗng phát hiện Khương Diệc Ngưng có vẻ mất hứng, chỉ là nàng cho rằng không liên quan đến mình, nên không nói gì. Nàng xem hướng dẫn, phát hiện sắp đến khu nhà của Khương Diệc Ngưng , nhưng mà lúc này, xe lại bỗng nhiên rung lắc, tấp vào lề đường. Khương Diệc Ngưng sửng sốt, còn Trang Mạch Tuyên cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hai người không biết gì về xe cộ, không biết sao giữa đường dừng lại , Trang Mạch Tuyên biết không phải là hết xăng, dù sao nàng vừa mới đổ xăng, cho nên thực sự là . . Cái này nên làm cái gì bây giờ?

"Gọi người đến kéo sao?" Khương Diệc Ngưng đứng ở chỗ này, xấu hổ hỏi, Trang Mạch Tuyên gật gật đầu, cũng chỉ có thể gọi điện thoại gọi người đến kéo đi. Nàng nhìn đồng hồ, mười giờ tối, chắc rằng xe tải cũng không muốn đến, hơn nữa hiện tại vừa tối vừa lạnh, hai người mặc ít, cũng chỉ có thể trở lại trong xe đợi.

"Nhà cô gần đến chưa? Hay là cô về đi, không cần đợi cùng tôi." Trang Mạch Tuyên bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với Khương Diệc Ngưng, là chính mình nói muốn đưa nàng trở về , kết quả mới giữa đường."Tôi làm sao có thể để cho một mình cô chờ, hơn nữa xe tải không biết khi nào thì mới đến, nơi này cũng không biết chắn chắn có phóng viên hay không. Như vậy đi, cô cùng tôi trở về nhà tôi." Khương Diệc Ngưng nhẹ giọng nói, mang theo một chút tư tâm.

"Không cần, tôi tự bắt xe là được rồi." Trang Mạch Tuyên cự tuyệt, nàng vốn định gọi trương san tới đón, nhưng là trễ như thế nàng cũng ngại, nên chỉ có thể chính mình bắt xe."Ttrễ như thế này đón xe tôi làm sao có thể yên tâm, mạch tuyên, hay do cô không coi tôi là bạn, không muốn đi tới nhà tôi?" Khương Diệc Ngưng cúi mặt, nghĩ đến Trang Mạch Tuyên đối với mình xưng hô lại biến thành Khương tiểu thư, trong lòng sẽ không vui.

"Này. . . Được rồi, làm phiền cô ." Trang Mạch Tuyên nghe được Khương Diệc Ngưng nói như vậy, trong lòng cũng thật sự không tính cùng Khương Diệc Ngưng quá thân quen, nhưng người ta đã nói vậy , nàng nếu còn cự tuyệt, hiển nhiên là sẽ làm mối quan hệ căng thẳng. Hai người xuống xe, báo số xe cho dịch vụ xe kéo, rồi đi. Buổi tối ở hải thị gió rất lớn, nhìn Trang Mạch Tuyên trắng nõn mặt bị gió thổi trắng bệch, Khương Diệc Ngưng đem trên người áo khoác cỡi ra khoác lên người nàng.

"Không cần, tôi. . ."

"Không có gì, tôi không sợ lạnh , cô cẩn thận đừng bị cảm." Khương Diệc Ngưng nói xong, dắt tay Trang Mạch Tuyên hướng nhà mình đi. Tới nhà, Khương Diệc Ngưng cũng thực sự lạnh lắm, nàng đưa cho Trang Mạch Tuyên đôi dép lê mới, dẫn nàng đi vào trong phòng.

"Khương Diệc Ngưng, đứa ngốc, Khương Diệc Ngưng, đứa ngốc." Hai người vừa mới đến trong phòng, chói tai thanh âm theo trong bóng đêm truyền đến, làm cho Trang Mạch Tuyên hoảng sợ, Khương Diệc Ngưng cười cười vội vàng bật đèn, nhìn đến chính là chỉ vẹt đang nói chuyện, Trang Mạch Tuyên bật cười. Nàng biết vẹt có thể nói, lại không nghĩ rằng này chỉ vẹt vừa mở miệng chính là mắng chủ mình.

"Huyên Huyên, đừng nói lung tung, hôm nay tôi dẫn khách về, ngoan một chút." Khương Diệc Ngưng nhẹ giọng nói xong, nghe được hai chữ Huyên Huyên, Trang Mạch Tuyên giật mình quay đầu lại, , thì ra là đang nói chuyện cùng con vẹt. Bất quá. . . Vẹt tên gọi Huyên Huyên. . . Ngạch. . . Chính mình. . .

"Khương Diệc Ngưng, Khương Diệc Ngưng, đứa ngốc." Vẹt hiển nhiên cũng muốn ngoan, nhất là trong nhà thêm một người , liền càng không im lặng, ngay cả bánh bích quy đều bịt không được miệng của nó. Trang Mạch Tuyên nhìn vẹt nói nhiều như vậy, ngồi ở kia cũng không biết làm gì cho phải.

"Mạch tuyên, uống chút trà nóng đi." Khương Diệc Ngưng pha hai chén hồng trà, bỏ thêm chút sữa, nhìn trước mặt hồng trà khói bốc nghi ngút, Trang Mạch Tuyên nói tiếng cám ơn, lẳng lặng đánh giá phòng ở.

Nơi này không lớn, phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm cùng toilet, còn có phòng bếp cùng một phòng bị khóa, phòng bị khóa chắc là chỗ đựng đồ linh tinh. Tuy rằng rất nhỏ, phòng ở lại trang hoàng thực tinh xảo, cũng bố trí rất ấm áp, so sánh với con người Khương Diệc Ngưng cho người ta cảm giác cũng không phải rất giống nhau. Trang Mạch Tuyên trước kia cũng đi đến nhà một số bằng hữu , cũng là bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp sao kim, ở khu nhà cấp cao, trong nhà thực sự loạn, nội y, quần lót thậm chí đều bày trên ghế sa lon, nơi cày của Khương Diệc Ngưng lại hoàn toàn không giống. Trong phòng mang theo mùi thơm thoang thoảng, cùng loại trên người Khương Diệc Ngưng, rất dễ chịu cũng thực thoải mái.

"Mạch tuyên, nàng kêu Huyên Huyên, còn nữa, hình như cùng cô cũng có chút duyên phận ." Khương Diệc Ngưng tùy ý bịa một cái đề tài, nàng chỉ vào Huyên Huyên đang trừng mắt to xem các nàng , cầu mong con chim ngu ngốc này đừng nói ra cái gì kỳ quái, nhưng mà, đúng lúc này, nghe được hai chữ mạch tuyên, Huyên Huyên lại giống như trúng kích thích, toàn bộ lông đầu phía sau đều dựng lên.

"Trang Mạch Tuyên, Trang Mạch Tuyên. . . Khương Diệc Ngưng thích. . . Trang Mạch Tuyên!" Một câu nói, gằn từng tiếng rõ ràng vô cùng, có thể so với tiết mục radio tiếng phổ thông. Khương Diệc Ngưng mặt phím hồng, nàng căn bản không nghĩ tới chính mình dạy nàng nói mấy trăm lần bây giờ bổn điểu cư nhiên giờ mới nói ra, hơn nữa còn là ở trước mặt đương sự, nhận thấy Trang Mạch Tuyên tay cầm chén giữ tại chỗ, Khương Diệc Ngưng đã hồi hộp đến không biết nói gì cho phải.

"Khương Diệc Ngưng Trang Mạch Tuyên, thích." Có chết hay không , bổn điểu Huyên Huyên còn rướn cổ la to, nếu có cuộn vải, Khương Diệc Ngưng nhất định sẽ nhét vào miệng Huyên Huyên. Ngay tại lúc nàng suy nghĩ cách giải thích cho Trang Mạch Tuyên thì người sau bỗng nhiên cười rộ lên, đi qua sờ sờ đầu vẹt , bộ dạng cực kỳ vui vẻ.

"Khương Diệc Ngưng, vẹt của cô thực thông minh, lần đầu tiên tôi nhìn thấy con vẹt như vậy." Hiển nhiên, Trang Mạch Tuyên không tin là thật, thấy nàng đối với Huyên Huyên có hứng thú, bắt đầu cùng nàng nói về Huyên Huyên, Khương Diệc Ngưng cũng không biết nên cười hay là nên khóc. Cười là bởi vì Trang Mạch Tuyên trực tiếp kêu tên của mình , khóc là bởi vì. . . Nàng đại khái là thích Huyên Huyên mới nên mới gọi mình như vậy thôi .

"Cái kia, Mạch Tuyên, cô muốn đi tắm rửa hay không, chỗ này của tôi có nội y quần lót mới, khăn tắm cũng mới ." Khương Diệc Ngưng nói xong, liền đẩy Trang Mạch Tuyên đi, dù sao nàng sợ một người một vẹt tiếp tục nói chuyện lại lộ ra cái gì đó không hay. Đồng thời, đây cũng là lúc để nàng giấu hết những kỷ vật thuộc về Trang Mạch Tuyên, hôm nay bất ngờ nàng không kịp cất đi.

Đang chờ đợi Trang Mạch Tuyên tắm rửa xong, Khương Diệc Ngưng lại lâm vào khó xử, vì mình trong nhà chỉ có một phòng ngủ và một cái giường, nàng thấy đau long nếu để cho Trang Mạch Tuyên ngủ sô pha , nên nơi đó chỉ có thể là nàng ngủ. Tuy rằng không có chăn, nhưng chắc là cũng không lạnh đâu? Chính là. . . Nếu như có thể hai người cùng nhau ngủ, liền tốt nhất.

Trong lúc Khương Diệc Ngưng rối rắm, thì Trang Mạch Tuyên cũng tắm xong đi ra, Khương Diệc Ngưng quay đầu lại, lập tức quên hết định nói gì.

"Cái kia. . . Mạch tuyên, tôi đã đổi mới sàng đan cùng vỏ chăn, cô có thể đi nghỉ ngơi , tôi đi tắm rửa." Khương Diệc Ngưng nói xong, rất nhanh vào phòng tắm, thấy nàng vội vã đi mất, Trang Mạch Tuyên vào phòng ngủ, phát hiện chỉ có một cái giường, lại suy nghĩ một hồi. Mình là khách , không nên ngủ nơi này , ngủ sô pha chắc là không vấn đề gì.

Đương nhiên, Trang Mạch Tuyên trong lòng là thà rằng ngủ sô pha cũng không muốn cùng Khương Diệc Ngưng ngủ cùng, dù sao nàng không có thói quen ngủ cùng người khác, hơn nữa chính là, hai người cũng không có thân quen đến mức này.

Trang Mạch Tuyên không có lên giường, mà là ngồi vào trên ghế sa lon lau tóc, cúi đầu nhìn di động. Ở trong phòng tắm, Khương Diệc Ngưng cởi quần lót, nhìn mặt trên có chút ướt át, không khỏi xấu hổ đỏ mặt. Nàng biết mình không còn là tiểu cô nươngg, loại này phản ứng cũng đã xuất hiện vô số lần. Nhưng là nàng không nghĩ tới, mình chính là nhìn nhìn Trang Mạch Tuyên bộ dạng sau khi tắm rửa liền thành như vậy.

Khương Diệc Ngưng có chút tức giận đem tiểu quần lót bỏ vào giỏ đựng quần áo bẩn, ở trong lòng chửi mình Khương Diệc Ngưng cô rốt cuộc có chút tự chủ hay không. Vì không cho Trang Mạch Tuyên chờ lâu lắm, Khương Diệc Ngưng tắm rất nhanh, đến lúc đi ra, Trang Mạch Tuyên liền cũng thấy được bộ dáng sau khi tắm rửa của Khương Diệc Ngưng. Khác nhau ở chỗ Khương Diệc Ngưng là kích động, còn Trang Mạch Tuyên là thuần túy tán thưởng.

Khương Diệc Ngưng tắm rửa xong đi ra, kế tiếp vẫn bị kích động.

"Mạch tuyên, cô như thế nào tại đây?"

"Tôi là nghĩ, ở đây chỉ có một cái giường, tôi ngủ ở phòng khách là hợp lý." Quả nhiên, Khương Diệc Ngưng liền đoán được Trang Mạch Tuyên sẽ nói như vậy, tuy rằng trong lòng có chút buồn bã, nhưng nàng không cam tâm.

"Tại sao có thể cho cô ngủ phòng khách, cô phải đi phòng ngủ ngủ, tôi ngủ sô pha là được rồi, vừa hay có thể cùng Huyên Huyên." Khương Diệc Ngưng luyến tiếc để cho Trang Mạch Tuyên ngủ sô pha , nơi này không có chăn, lạnh làm sao bây giờ? Nàng ngày mai còn có công tác, mà chính mình, cho dù bị cảm cũng không có việc gì, rất rãnh rỗi.

"Không được, tôi là khách , không thể để cho cô ngủ sô pha, vẫn là tôi. . ."

"Mạch tuyên, chúng ta đâu cần phải giành ngủ sô pha, nếu cô tiếp tục cùng tôi tranh cãi, chi bằng chúng ta cùng nhau ngủ một cái giường cho rồi, dù sao đều là nữ cũng không có gì." Khương Diệc Ngưng nói xong, rất có cảm giác đang lợi dụng cơ hội, cùng lắm thì bị cự tuyệt, nàng còn chấp nhận được, nhưng là Trang Mạch Tuyên nghe xong do dự một hồi, cư nhiên gật đầu đồng ý .

"Ân, vậy cùng nhau ngủ đi, làm phiền ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro