Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit : Tử Mặc

Tuy là đã đáp ứng Khương Diệc Ngưng cùng ngủ chung rồi, nhưng thói quen không thể ngủ cùng người lạ của Trang Mạch Tuyên rốt cuộc vẫn là không thay đổi được. Hai người nằm ở trên giường, chắc hẳn hôm nay trước khi ra ngoài, các nàng ai cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải đối phương mà buổi tối còn ngủ cùng một chỗ. Trang Mạch Tuyên nằm ngửa lên, mùi hương trên người Khương Diệc Ngưng nhàn nhạt mùi thơm ngát tràn ngập khắp căn phòng, giống như là mùi hương hoa hòa cùng mùi trái cây tạo thành mùi hương rất là dễ ngửi.

Drap giường bằng bông rất thoải mái, đồ ngủ mà Khương Diệc Ngưng tìm cho nàng cũng rất mềm mại. Rõ ràng chỗ nào cũng không có vấn đề, nhưng Trang Mạch Tuyên lại không có biện pháp ngủ, Khương Diệc Ngưng liên tục yêu cầu khiến nàng không còn cách nào cự tuyệt, huống chi mình là khách, càng không thể nào để cho chủ nhân đi ngủ sô pha. Giường nhà Khương Diệc Ngưng không tính là quá lớn, Trang Mạch Tuyên cẩn thận đến từng li từng tí rất sợ đụng tới Khương Diệc Ngưng, muốn xoay người cũng không thể trở mình, nhắm mắt lại cảm thấy bên cạnh còn có người lại không ngủ được. Trang Mạch Tuyên nhíu chặt lông mày, đột nhiên cảm giác nếu được còn về nhà thì không còn gì tốt bằng.

"Mạch Tuyên, cô vẫn chưa ngủ sao?" có lẽ qua hơn mười phút, thanh âm Khương Diệc Ngưng từ bên kia truyền đến, tiếng nói của nàng ấy rất trong suốt, hiển nhiên cũng là không ngủ.

"Ân. Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là rất vui vẻ, cho nên ngủ không được, tôi không nghĩ tới có thể cùng cô ngủ cùng một chỗ."

Khương Diệc Ngưng là nói lời từ trong thâm tâm, nếu như nói Trang Mạch Tuyên ngủ không được là bởi vì bên cạnh có người, thì Khương Diệc Ngưng thì thật sự là bởi vì quá hưng phấn. Thích người đang ở ngay bên cạnh mình, hít thở trong không khí cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng, chuyện hạnh phúc như thế làm cho Khương Diệc Ngưng vui vẻ đến ngay cả ngón chân cũng đều co rúc. Cô rất muốn quay đầu lại nhìn Trang Mạch Tuyên, thế nhưng cô không dám. Ánh mắt có thể bóc trần khát vọng của mình, mà cô không muốn hù dọa Trang Mạch Tuyên làm hủy hoại mối quan hệ của hai người mà cô thật vất vả kéo gần lại được.

"Lúc trước không phải làm việc chung cũng cùng nhau nghỉ ngơi qua sao." Trang Mạch Tuyên nhớ kỹ hai người không phải lần thứ nhất ngủ chung, lúc trước quay phim đều có nghỉ trưa, mà khi đó, người trong đoàn làm phim đều biết tìm chỗ nằm úp sấp một chút, Trang Mạch Tuyên nhớ đến lúc ấy nàng chính là cùng Khương Diệc Ngưng nằm úp sấp ở trên cùng một cái bàn.

"Không giống nhau, Mạch Tuyên... kỳ thực... lúc trước cô có phải hay không rất chán ghét tôi?" Khương Diệc Ngưng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là có ý định hỏi ra lời. Cô muốn biết ý nghĩ của Trang Mạch Tuyên đối với mình.

"Sao lai hỏi như vậy?"

"Bởi vì là, lúc học đại học tôi muốn tìm cô nói chuyện phiếm, nhưng là mỗi lần như vậy cô đều không để ý đến tôi. Lúc ăn cơm tôi muốn cùng cô ngồi chung một chỗ, nhưng là cô thấy tôi liền quay đầu đi."

Bắt đầu nhớ lại những chuyện thời đại học, trong đôi mắt Khương Diệc Ngưng mang theo nhàn nhạt thất lạc. Khi đó cô khát vọng tiếp cận Trang Mạch Tuyên, lúc đầu chỉ là xa xa liếc mắt nhìn nàng sau đó lại muốn nói chuyện cùng nàng, trở thành bạn bè. Khương Diệc Ngưng biết khả năng của mình không phải là cái dạng có thể dễ dàng làm cho nữ sinh yêu thích, nhưng là cô khi lớn lên lại như vậy thì cô còn có biện pháp gì chứ. Lâu ngày, những người trong trường, mỗi lần thấy cô muốn tiếp cận Trang Mạch Tuyên đều nói thành cô có ý khiêu khích, Khương Diệc Ngưng chỉ có thể lo lắng suông, cuối cùng cũng từ từ không dám đến gần nữa.

Cô sợ, sợ Trang Mạch Tuyên chán ghét cô, như vậy đừng nói là kết giao bằng hữu, ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.

"Xin lỗi, tôi lúc đó thật sự không có cố ý xa lánh cô, chẳng qua là bằng hữu bên cạnh tôi, có thể có thể có chút mâu thuẫn với cô." Nói đến việc này, Trang Mạch Tuyên cũng có chút ấn tượng, nàng lúc đó cùng Khương Diệc Ngưng là học cùng một ngành, hai người đều là học diễn xuất, mà lớp diễn xuất lại rất nhiều người, cũng chia làm rất nhiều nhóm nhỏ. Trước đây Trang Mạch Tuyên ở lớp một, mà Khương Diệc Ngưng thì ở lớp ba.

Hai người đều được sinh viên trong trường gọi là hoa hậu giảng đường, lại có câu cái gì một núi không thể chứa hai cọp các loại đồn đãi. Cho nên mỗi lần Khương Diệc Ngưng tìm đến mình, thì đám bằng hữu đều kéo mình đi. Lúc đó Trang Mạch Tuyên đối với Khương Diệc Ngưng cũng không có ý gì khác, nhưng không hiểu sao các bằng hữu đều kéo mình đi, nàng tự nhiên cũng không có cơ hội cùng Khương Diệc Ngưng nói cái gì.

"Ah, tôi biết rồi, là Nhã Lâm cùng Tưởng Lộ chán ghét tôi." Nhắc tới hai người kia, Khương Diệc Ngưng trong lòng có chút oán giận, hai người bọn họ thời đại học chính là bằng hữu của Trang Mạch Tuyên, quan hệ với Trang Mạch Tuyên tốt đến mức làm cho cô thấy đố kị. Mỗi một lần cô muốn tới gần Trang Mạch Tuyên, nếu thấy hai người đó đang ở bên cạnh nàng, cơ hội cũng chỉ có thể lần lượt bỏ qua.

"Khương Diệc Ngưng, tôi sẽ không bởi vì nghe người khác nói cái gì thì liền suy đoán phẩm hạnh của một người. Ít nhất là hiện tại, tôi không có ghét cô. " Trang Mạch Tuyên ăn ngay nói thật, coi như nàng trước đây đối với Khương Diệc Ngưng có cái gì hiểu lầm, hiện tại cũng đều bỏ qua đi. Muốn hiểu rõ một người thì cần phải tiếp xúc, mà sau khi tiếp xúc, Trang Mạch Tuyên biết là Khương Diệc Ngưng không giống với những lời đồn đãi.

" Hai chúng ta, bây giờ là bằng hữu sao?" Khương Diệc Ngưng nghe Trang Mạch Tuyên nói như vậy, bỗng nhiên vui vẻ, cô xoay người nhìn Trang Mạch Tuyên, mặc dù trong đêm tối cũng có thể thấy rõ từng đường nét trên người nàng.

"Ân." Trang Mạch Tuyên không biết Khương Diệc Ngưng tự nhiên sẽ quay đầu lại, nhưng có thể cảm giác được khí tức của nàng ấy so với trước đó càng gần thêm một ít.

"Vậy là tốt rồi, tôi chỉ sợ Mạch Tuyên không muốn xem tôi là bằng hữu, chúng ta chưa từng ngủ với nhau ở cùng một chỗ, nếu như cô không coi tôi là bạn, tôi sẽ rất khổ sở." Khương Diệc Ngưng vui vẻ nói, vì không được chạm đến Trang Mạch Tuyên, tuy là cô rất muốn hướng về phía nàng, nhưng vẫn là xoay người đưa lưng về phía nàng. Trang Mạch Tuyên nhìn cô xoay qua chỗ khác, tự nhiên cũng xoay người lưng đối lưng với nhau. Trong lòng đối với lời nói mới vừa rồi có chút nghi vấn, cái gì gọi là... ngủ với nhau?

Gian phòng bỗng nhiên an tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Khương Diệc Ngưng biết Trang Mạch Tuyên không ngủ, chính xác mà nói, nàng là ngủ được một lúc, sau liền tỉnh lại, mà chính cô cũng là cả đêm đều không thể yên giấc. Nghe tiếng hít thở của Trang Mạch Tuyên dần dần lại khôi phục bình ổn, Khương Diệc Ngưng thận trọng xoay người, nương ánh sáng yếu ớt nhìn nàng.

Lúc Trang Mạch Tuyên ngủ so với bình thường còn muốn an tĩnh hơn, đẹp nhất chính là khuôn mặt càng lộ ra vẻ cao cao tại thượng không thể chạm tới. Khương Diệc Ngưng giật giật tay, rất muốn kiểm tra gương mặt này, rồi lại sợ đánh thức nàng rất khó mới có thể ngủ say. Suy nghĩ một chút, Khương Diệc Ngưng cảm thấy Trang Mạch Tuyên chính là không có thói quen bên cạnh có người, cô ôm lấy chăn cùng với gối đầu của mình đi một mạch ra phòng khách.

Trong phòng khách bởi vì nguyên nhân là có Huyên Huyên cho nên mỗi đêm đều sẽ lưu một chiếc đèn, khi thấy được cô đi ra, Huyên Huyên rống cổ muốn kêu lên, Khương Diệc Ngưng vội vàng đem ngón tay đặt ở trên môi, làm một động tác xuỵt, Huyên Huyên nhìn, bỗng nhiên liền an tĩnh lại, đập cánh ở trong lồng đi tới đi lui. Khương Diệc Ngưng thấy nó nghe lời, an ổn nằm trên ghế sa lon, ôm gối đầu nhắm mắt lại.

Lúc Trang Mạch Tuyên mở mắt ra, sắc trời đã dần dần sáng, đêm nay nàng ngủ cũng không phải là ngon giấc, nhưng dù sao cũng là ở một cái trong hoàn cảnh lạ lẫm. Nửa đêm nàng có cảm giác Khương Diệc Ngưng ly khai, nghĩ là nàng ấy là đi vệ sinh, kết quả đợi rất lâu rồi người cũng chưa trở lại, chờ đợi một lúc rồi mơ mơ màng màng lại ngủ mất. Nhìn thấy gối đầu bên cạnh không có, Trang Mạch Tuyên xỏ dép đi ra phòng khách, chỉ thấy Khương Diệc Ngưng đã nằm trên ghế sa lon, ôm gối đầu đang ngủ say.

Lúc nàng ấy ngủ dáng vẻ có chút khả ái, khóe miệng nhếch lên mang thêm vài phần trẻ con, so với lúc bình thời tưởng chừng như hai người. Trang Mạch Tuyên liếc nhìn sinh vật tên Huyên Huyên ở một bên, con mắt nó đen như mực đang nhìn nàng, rồi lại thành thật không có phát ra âm thanh. Trang Mạch Tuyên sợ Khương Diệc Ngưng cảm lạnh, đến phòng trong tìm cái chăn lông cho cô, rồi lại rửa mặt qua loa một cái, để lại tờ giấy liền đi. Nàng chuẩn bị về nhà thu thập ít đồ cùng ngủ bù một chút, công việc của hôm nay là bắt đầu lúc trưa, nàng chí ít có thể nghỉ ngơi vào lúc giữa trưa.

Trang Mạch Tuyên đi vội vội vàng vàng, vì cho rằng hừng đông bốn năm giờ sáng nơi đây sẽ không có ký giả, nên là cứ quang minh chính đại đi ra. Có thể nàng không có phát hiện, có một người trốn ở phía sau cái cây, đem hình ảnh nàng từ tiểu khu của Khương Diệc Ngưng rời đi chụp đến rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro