Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trải qua những rắc rối vào buổi sáng, ngay cả khi Trang Mạch Tuyên còn chưa tỉnh ngủ cũng hoàn toàn tỉnh táo. Sau đó nàng dành mười phút để hiểu những gì đang xảy ra, thực ra tổ chương trình đã lên kế hoạch ghi lại một thông báo đáng chú ý, cho nên mới phải đột ngột đột kích. Tất nhiên, tất cả nhân viên xông vào đều là nữ. Khương Diệc Ngưng không biết cô và Trang Mạch Tuyên mới vừa cử động có bị ghi lại hay không, chỉ cần nghĩ đến Trang Mạch Tuyên vừa rồi ở trong ngực mình, trong lòng có chút không cam lòng nha, nếu như tổ chương trình đến trẽ tí thì tốt biết mấy.

Đến thời gian tập hợp, mọi người đi xuống lầu, tổ chương trình cũng công bố hành trình hôm nay. Bốn nhóm tách ra hành động, mỗi nhóm đi một chỗ, như vậy vừa tiết kiệm thời gian, hiệu quả của việc cắt nối rồi đặt nó chung một chỗ phát sóng tốt hơn. Nơi Trang Mạch Tuyên và Khương Diệc Ngưng đi là Wat Bo, nó được cho là một trong những ngôi đền lâu đời nhất ở Thái Lan, mỗi năm đều có rất nhiều khách du lịch đi tới đó để cầu nguyện. Các khách mời đã ăn xong bữa sáng, và họ tách ra hành động.

Vì tiết kiệm thời gian, nhóm chương trình trực tiếp lái xe đưa mọi người đến các địa điểm, sau đó xuống xe, Khương Diệc Ngưng và Trang Mạch Tuyên đi về phía ngôi đền. Ở ngôi đền đứng đầu là Phật Niết Bàn, trước khi tới Khương Diệc Ngưng cũng tưởng tượng ra hình dáng nó ra sao, nhưng tận mắt chứng kiến mới phát hiện thực sự là quá lớn, ở lòng bàn chân tượng phật còn khắc một số bức chân dung.

Hai người đi tới lòng bàn chân tượng phật, Khương Diệc Ngưng nghĩ trong lòng là muốn tới đây cầu nguyện, cô đứng đó, nhìn Trang Mạch Tuyên, chậm rãi nhắm mắt lại. Thực ra nguyện vọng của nàng rất đơn giản, chính là có thể cùng Trang Mạch Tuyên sống hạnh phúc. Cô đem nguyện vọng của chính mình đều cho Trang Mạch Tuyên, bởi vì cô thích nàng, chỉ muốn người mình thích có thể vui vẻ, mình cũng vui vẻ.

Hai người nhắm mắt lại, sờ lòng bàn chân phật một cái, lại nhẹ nhàng sờ đầu mình một cái. Lúc đi ra, Khương Diệc Ngưng nhịn không được liền hỏi Trang Mạch Tuyên đã cầu nguyện gì, Trang Mạch Tuyên chỉ mỉm cười và không trả lời. Thực ra, nàng cũng không có gì để cầu nguyện.

Với nàng mà nói, nàng đã có rất nhiều thứ mà người khác không có, mong muốn duy nhất là cô hy vọng công việc có thể thuận lợi.

Sau khi ra khỏi đền, hai người lại bị nhóm chương trình đưa đi một nơi khác, chính là một phòng massage ở Thái Lan. Dù sao ở Thái Lan massage cũng có điểm đặc sắc nhất có thể trải nghiệm, tất nhiên tổ chương cũng sẽ không quên tiền tài trợ cho chương trình cũng không thiếu.

Hai người bị mang tới phòng massage, mà trước đó Tử Tiểu Hàm và Tiêu Lâm cũng sớm đi vào trong đó rất lâu rồi. Phòng massage có phòng đơn và phòng đôi, tổ chương trình chọn phòng đôi. Khương Diệc Ngưng và Trang Mạch Tuyên quấn khăn tắm đi ra, được sắp xếp nằm ở đó. Hai người ở Trung Quốc lúc rảnh cũng đi chăm sóc, chỉ là cùng nhau làm vẫn là lần đầu tiên.

Nằm ở trên giường, Khương Diệc Ngưng nghiêng đầu, nhìn vào khuôn mặt của Trang Mạch Tuyên , có chút ngây người. Mà lúc này đây, Trang Mạch Tuyên đột nhiên mở mắt, hai người cứ như vậy nhìn nhau. Khương Diệc Ngưng có chút xấu hổ, hạ thấp đôi mắt xuống, mà động tác này không thoát khỏi tầm nhìn của Trang Mạch Tuyên.

" Cô xấu hổ sao ?" Trang Mạch Tuyên luôn cảm thấy Khương Diệc Ngưng đối với mình có chút câu nệ, hết lần này tới lần khác đối với mình không giống như những người khác. " Đúng vậy, Mạch Tuyên quá đẹp. tôi thấy cô sẽ cảm thấy xấu hổ" lời Khương Diệc Ngưng nói là thật, có thể Trang Mạch Tuyên xem lời nói của cô là nói đùa, cũng không để ý tới.

Hai người rất thích massage, gần như rơi vào giấc ngủ, sau đó nhân viên xoa bóp nhẹ nhàng vỗ vai của các nàng mới biết đã xong. Hôm nay là ngày đầu tiên tất cả các khách mời cùng một chỗ, và cũng là ngày đầu tiên bọn họ ăn cơm cùng nhau trong biệt thự.

Hôm qua đã làm một cuộc khảo sát, biết nấu cơm chính là Yuko, Lô Kiên Quyết, và người không thích nấu ăn là Khương Diệc Ngưng. Nhóm chương trình đưa ra bốn món ăn đơn giản vào buổi tối, mỗi nhóm sẽ tự mình làm và còn phải làm cho người trong chương trình. Cuối cùng điểm số cao nhất, làm ngon nhất, có thể giành chiến thắng.

Tối về, Khương Diệc Ngưng và Trang Mạch Tuyên ở trong phòng thay quần áo, cho tới bây giờ, hai người đã có thể thay quần áo trong phòng mà không cố kỵ chút nào. Tuy là Khương Diệc Ngưng vẫn không dám nhìn, nhưng ít nhất cô cũng có thể kiểm soát nhịp tim của mình. Hai người thay quần áo đơn giản và đi xuống cầu thang.

" Tôi không nghĩ tới cô còn biết nấu cơm ." lúc đầu nghe thấy Khương Diệc Ngưng biết nấu cơm, Phản ứng của Trang Mạch Tuyên giống như những người khác. Dù sao ngoại hình Khương Diệc Ngưng như vậy, tính tình của cô không giống như một người biết nấu ăn. Vừa mới dứt lời, Khương Diệc Ngưng mỉm cười và bước lại gần đưa tay nhéo mặt nàng một cái. Trang Mạch Tuyên rất ít bị người khác nhéo mặt, bỗng nhiên Khương Diệc Ngưng đưa tay nhéo như vậy, ngược lại nàng cảm thấy không khó chịu, chỉ là ngơ ngác nhìn Khương Diệc Ngưng.

" Mạch Tuyên, tối nay tôi sẽ làm đồ ăn mà cô thích, tôi có thể hay không nấu cơm, cô chờ chút sẽ biết ." Khương Diệc Ngưng cười nói, cha mẹ cô sống riêng khi cô còn rất nhỏ, vẫn luôn là cô và mẹ ở cùng một chỗ. Khương Diệc Ngưng khi còn bé đã học được một chút nấu ăn với mẹ của mình, càng về sau cũng là cố ý học nấu ăn, còn vì người nào, trong lòng Khương Diệc Ngưng biết rõ.

Hai người xuống dưới lầu, tổ chương trình không có chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, mà là yêu cầu khách mời đến chợ hoặc siêu thị để mua. Khương Diệc Ngưng cười cười và cảm thấy điều đó đúng. Ngược lại là cô không quan tâm đến khẩu vị của những người trong tổ chương trình, cô chỉ muốn làm món gì đó mà Trang Mạch Tuyên thích, có thể tự mua, dĩ nhiên là tốt nhất.

Nghĩ đến hôm nay mình có thể tự tay làm cơm cho Trang Mạch Tuyên, Khương Diệc Ngưng vui vẻ có chút quên mình, lúc đi ra cửa nắm lấy tay Trang Mạch Tuyên một cách tự nhiên. Người bên cạnh sửng sốt một chút, nhìn thấy Khương Diệc Ngưng vui vẻ như vậy cũng liền để cho cô nắm. Dù sao ở trong lòng Trang Mạch Tuyên, đã xem Khương Diệc Ngưng là bạn, và đó là điều bình thường khi các cô gái nắm tay đi trên đường.

Khương Diệc Ngưng không chọn đến siêu thị để mua đồ, bởi vì tổ chương trình đưa tiền cũng có giới hạn, cho nên đi chợ là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Nhìn thấy đoàn người đông đúc ở chợ, Trang Mạch Tuyên vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như thế. Nàng nắm tay Khương Diệc Ngưng, sợ đám đông làm hai người tách ra, cảm thấy Trang Mạch Tuyên luống cuống, Khương Diệc Ngưng cũng kéo cánh tay của nàng và chặn tất cả mọi người đi ngang qua, không cho họ có cơ hội đụng tới Trang Mạch Tuyên.

" Mạch Tuyên, tối nay cô muốn ăn cái này không ? A đúng rồi cô thích uống canh có phải không ? Kia cũng mua a! Còn cái kia nữa, ở Trung Quốc không có, tôi làm cho cô uống ." Khương Diệc Ngưng mua thật nhiều đồ, mặc dù có những cái cô chưa ăn qua, nhưng đa số đều là Trang Mạch Tuyên thích ăn. Nhìn thấy Khương Diệc Ngưng lúc nào cũng nhìn vào chính mình, bận mua đồ ăn với cái trán đầy mồ hôi. Trang Mạch Tuyên tự tay xách một ít đồ ăn trên tay cô, tự tay giúp cô lau mồ hôi trên trán.

" Cô chậm một chút, không có ai giành với cô đâu, còn nữa, đừng luôn nghĩ về tôi, cô cũng làm món gì mà cô thích ăn." Trang Mạch Tuyên có chút thương tiếc Khương Diệc Ngưng, nàng cảm thấy người này ngây ngốc, luôn nghĩ về những món người khác thích ăn, và không chọn món cho chính mình.

" Tôi chọn rồi a, Mạch Tuyên thích món gì, tôi cũng thích món đó." Lúc này Khương Diệc Ngưng bị nhìn bởi ánh mắt ôn nhu của Trang Mạch Tuyên, cảm thấy thân thể như nhũn ra, hai người mua xong đồ ăn trở về biệt thự, những nhóm khác đã về và chuẩn bị làm.

Lô Kiên Quyết và Yuko đều là những người hay nấu ăn, và họ có hai món trong một ngày, có khả năng giành chiến thắng. Mà Tiêu Lâm và Anh Thần, Tử Tiểu Hàm và Tả Dĩ Nam là hai nhóm không thể nấu ăn, hai nhóm chỉ có thể mua những món ăn làm sẵn, sau đó về chế biến một chút, cho rằng là đồ ăn mình làm. Có thể nhìn thấy Tử Tiểu Hàm đem đồ ăn không nóng ném vào nồi, mà Tiêu Lâm khi đi vào bị dầu văng đến cũng không dám lại gần, tổ chương trình đem những này đều ghi lại, ừm, nhìn rất buồn cười.

Tới nhóm Khương Diệc Ngưng và Trang Mạch Tuyên, Trang Mạch Tuyên cũng không biết nấu ăn, toàn dựa vào Khương Diệc Ngưng sắp xếp toàn bộ, nàng có chút băn khoăn, cũng chỉ có thể ở một bên làm trợ thủ cho Khương Diệc Ngưng, ví dụ như rửa nguyên liệu, sau đó cắt ít đồ, món ăn đẹp mắt bị nàng cắt ra hình dạng kỳ lạ, Khương Diệc Ngưng nhìn rất khả ái, căn bản là cưng chìu không được.

Càng về sau Trang Mạch Tuyên cũng cảm giác mình không làm tốt những việc này, cũng chỉ có thể ở một bên lau mồ hôi cho Khương Diệc Ngưng, cả làm tóc, cộng thêm đưa nước. Khương Diệc Ngưng bị nàng làm ngứa, liền không cẩn thận rắc nhiều muốn vào đồ ăn, cô âm thầm ghi lại, quyết định đem đồ ăn này cho người trong tổ chương trình.

Hai giờ sau đó, thời gian nấu ăn kết thúc, khách mời đem món ăn đã làm xong đặt lên bàn, bắt đầu dùng cơm. Lô Kiên Quyết đa số là làm món chính, cái gọi là món chính là những món ăn sang trọng, ví dụ như món hầm, cá kho và sườn. Mà Yuko làm toàn bộ món ăn Nhật Bản, ví dụ như sushi và trứng nướng. Sự kết hợp giữa Trung Quốc và Nhật Bản không chỉ đẹp mà còn ngon, và số lượng cũng đủ, xứng đáng là người chiến thắng.

Thứ hai chính là nhóm Trang Mạch Tuyên và Khương Diệc Ngưng, hai người chủ yếu là lấy món chay làm chủ, thanh đạm ngon miệng, trang trí cũng tỉ mỉ, phong cách hơn giống một món ăn bóng tĩnh. Về phần tại sao thất bại, nguyên nhân là số lượng quá ít, và nhóm chương trình nghi ngờ rằng phần của họ bị cắt bớt, vì vậy được xếp ở vị trí thứ hai. Đối với vị trí thứ ba và vị trí thứ tư, ngược lại còn khó đánh giá hơn hai vị trí trước.

Bởi vì thứ ba và thứ tư làm, căn bản không có cách nào phân biệt đồ ăn nào khó ăn nhất. Hai tổ này không ai biết nấu, hầu như đều đem đồ ăn mua bên ngoài về. Khi người trong tổ chương trình thấy rằng họ đã cắt xúc xích Thái thành miếng và hầm gà cũng một một chỗ, họ cảm thấy rằng nó không phải là nấu ăn, mà là đang mưu sát.

Cho nên, hai tổ cuối cùng, được xếp vào cuối, hơn nữa hai tổ chính mình làm đồ ăn, nhất định phải tự ăn. Trong lúc Tử Dĩ Nam chạy đến bên Khương Diệc Ngưng muốn ăn đồ ăn của các nàng, Khương Diệc Ngưng cười đem đồ ăn cho anh, Tử Dĩ Nam cười hì hì lấy về, sắc mặt Tử Tiểu Hàm nhìn rất khó chịu, điểm này bị nhiếp ảnh chụp lại, nhưng Khương Diệc Ngưng lại không chú ý tới.

Sau khi ăn cơm xong, hai tổ nấu ăn kém nhất ở lại rửa chén bát, mà Khương Diệc Ngưng và Trang Mạch Tuyên trở về phòng nghỉ ngơi. Đứng ở ban công, Trang Mạch Tuyên nhớ đến các món ăn lúc nãy, rất ngon, cũng rất hợp khẩu vị của mình. Nghĩ về những món Khương Diệc Ngưng làm, trong lòng Trang Mạch Tuyên mang theo tình cảm ấm áp, đúng lúc này, một đôi tay từ phía sau lưng vòng tới, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy nàng.

Trang Mạch Tuyên ngửi thấy được mùi hương trên người Khương Diệc Ngưng, hai người ở bên nhau trong thời gian dài, nàng có thể nhớ được mùi hương trên người cô, rất thoải mái, khiến người ta an tâm. Nhìn hai tay đang ôm mình trên tay cầm một cái khay, trên khay chứa một cái bánh ga-tô, Trang Mạch Tuyên sủng sốt một chút, hoàn toàn không biết cái bánh từ đâu tới,

" Mạch Tuyên, còn có món điểm tâm, cái này là tôi vừa rồi lén làm, lượng đường không cao buổi tối có thể ăn." Khương Diệc Ngưng đem bánh đưa đến trước mặt Trang Mạch Tuyên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, Trang Mạch Tuyên cười cầm lấy cái nĩa, khơi một miếng bánh không phải đưa đến miệng mình, mà là đút cho Khương Diệc Ngưng.

" Cái này, chúng ta ăn chung." Trang Mạch Tuyên cười nói, lần này làm cho Khương Diệc Ngưng sững người.

....................................................

Mình cần tuyển edit và beta cho bộ này, có ai ứng cử không ạ 

Buổi tối vui vẻ ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro