Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc chờ đợi sẽ kéo dài thời gian, nhất là trong tình huống như thế này càng đáng sợ. Hai người chen ở dưới gầm bàn, và cơn dư chấn xảy ra thường xuyên làm cho căn phòng rung nhẹ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì to lớn. Trong phòng không có một chút ánh sáng, còn lại cái đèn pin cũng mới vừa hết pin, trong bóng tối, Khương Diệc Ngưng cũng chỉ nghe được tiếng thở của Trang Mạch Tuyên.

" Tuyên Tuyên, cô có muốn ăn gì không?" Khương Diệc Ngưng nuốt nước miếng, nhẹ nói. Cô cảm thấy vết thương ở lòng bàn chân đang rất nóng cháy, mặc dù đã không còn chảy máu, nhưng vẫn không dám cử động.

" Không, thức ăn giữ lại khi nào cực đói rồi ăn."nghe âm thanh Khương Diệc Ngưng, Trang Mạch Tuyên sinh ra cảm giác không an lòng, đối với người này sự mất lòng tin và sự hiểu lầm cũng dần dần tiêu tán.

Vừa rồi Khương Diệc Ngưng có cơ hội chạy thoát, nàng biết rõ hơn bất cứ ai khác, nhưng người này chẳng những không chạy thoát, ngược lại chạy kêu chính mình, làm trễ nãi thời gian tốt nhất để thoát. Nghĩ đến lời nói Khương Diệc Ngưng và Tử Tiểu Hàm, đột nhiên Trang Mạch Tuyên cảm giác được chính mình rất ngây thơ, trong showbiz lời nói thật thật giả giả nàng đã sớm nghe qua, Khương Diệc Ngưng cũng nói như vậy, không chừng có lý do của cô, nếu chính mình muốn biết, cần gì phải suy đoán? Không bằng trực tiếp đi hỏi, để khỏi nghi ngờ vô căn cứ.

" Trước đó, lời nói của cô và Tử Tiểu Hàm, tôi đã nghe được." Trang Mạch Tuyên nói một câu phá vỡ bầu không khí an tĩnh, cũng đủ làm thân thể Khương Diệc Ngưng cứng lại. Qủa nhiên, suy nghĩ của cô là chính xác, cũng cảm thấy Trang Mạch Tuyên xa lánh mình, lại không nghĩ rằng bởi vì cuộc trò chuyện của mình và Tử Tiểu Hàm bị nghe được nên mới tạo ra hiểu lầm này.

" Thì ra là vậy, trách không được, cả buổi tối Tuyên Tuyên đều không để ý đến tôi. Thực ra là tôi cố ý nói cho Tử Tiểu Hàm nghe, chỉ là không nghĩ tới sẽ bị cô nghe được. Chẳng qua, cô xa lánh tôi cũng chỉ vì hiểu lầm, nếu như cô thật sự chán ghét tôi, tôi ngược lại càng không biết nên làm thế nào mới tốt."

Khương Diệc Ngưng nhẹ nhàng nói, giọng nói của cô có chút vui sướng, tựa như có cảm giác trút được gánh nặng, Trang Mạch Tuyên nghe xong cũng bình thường trở lại, nghe Khương Diệc Ngưng giải thích nàng thật sự tin, Khương Diệc Ngưng làm tất cả đối với mình đều phát ra từ tâm, dù sao người này đã cứu mình hai lần, dù tình huống có nguy hiểm như thế nào cũng cứu mình.

" Tuyên Tuyên, tôi có chút buồn ngủ, có thể dựa vào cô tí được không?" Khương Diệc Ngưng cảm thấy tầm mắt của mình ngày càng mơ hồ, cuống họng nàng rất đau, cơ thể lạnh run. Cô biết rằng đó có thể là do vết thương trên chân khiến cơ thể phát nóng, nghe cô nói như vậy, Trang Mạch Tuyên gật đầu, nàng thả tay mình quanh chân và ôm cô từ phía sau. Chủ động ôm như vậy làm cho Khương Diệc Ngưng rất dễ chịu, cô ôm lấy khóe miệng tới gần trong lòng Trang Mạch Tuyên, thậm chí cảm thấy được, nếu như mình chết ở chỗ này cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên, nguyện vọng của Khương Diệc Ngưng sẽ không trở thành sự thật, cô rơi vào hôn mê, lúc tỉnh lúc ngất, người đã sạch sẽ nằm trong bệnh viện. Người đang cúi đầu xem điện thoại ở bên cạnh cô chính là Kỳ Niệm Ông, phát hiện mình tỉnh, Kỳ Niệm Ông tức giận trừng mắt liếc cô, cái nhìn này làm cho Khương Diệc Ngưng đem câu trong miệng nuốt xuống ' Trang Mạch Tuyên ở đâu.'

" Thức rồi à? Đại anh hùng." Kỳ Niệm Ông nói, trong lời nói mang thêm vài phần oán giận, ai cũng không nghĩ tới, Tokyo sẽ xảy ra động đất, hết thảy các khách mời đa số đều trốn thoát, cũng không có nhiều thương vong, mà bị thương nặng nhất, ước tính chính là Khương Diệc Ngưng.

Khi họ tìm thấy các nàng, Trang Mạch Tuyên và Khương Diệc Ngưng bị nhốt trong đống sụp đổ suốt một ngày một đêm, Trang Mạch Tuyên được bảo vệ tốt, có thể Khương Diệc Ngưng lại hôn mê sốt cao ở bên người nàng. Vết thương nhiễm trùng, lòng bàn chân bị đâm xuyên, vết thương sâu tới hai centimet, cũng không biết cô là điên hay ngu, lại có thể chịu đựng được như vậy.

Sau đó cảnh sát qua tới cứu người, trực tiếp đem Khương Diệc Ngưng đưa tới bệnh viện, người này hôn mê một ngày, tin tức về vụ tai nạn của chương trình SE cũng xuất hiện vào tin tức Nhật Bản và các tiêu đề giải trí trong nước ngay lập tức. Trong vài ngày qua, đã lọt vào top 5 trên weibo. Nghe Kỳ Niệm Ông nói những thứ này, Khương Diệc Ngưng lắng nghe cũng ngẩn người.

Cô vội vàng mở điện thoại di động lên weibo, quả nhiên, weibo của mình có mấy ngàn tin nhắn, bình thường đều màu đen, lúc này đây ở phía dưới bình luận gần như là đang cầu nguyện cho mình không có việc gì, cảm ơn mình đã cứu Trang Mạch Tuyên.

Nhà chủ Tiểu Bạch : Tôi trước đây đã nhìn lầm đồng chí Khương, đây là một cô gái tốt. Thời điểm động đất cũng không quên đánh thứ diễn viên của chúng ta, còn mang cô ấy chạy trốn, bản năng sinh tồn của con người, tôi chưa làm đều này, có thể tôi bị chính cô ấy làm cảm động, bất kể dư luận, tôi đều yêu thích cô ấy

Diệc Ngưng vĩnh viễn Ngưng: Tiểu Ngưng Ngưng lần này thực sự khiến chúng tôi cảm thấy đau lòng muốn chết, biết cô theo đuổi Trang diễn viên, thế nhưng cũng phải chú ý đến mình a. Thấy cô nằm trên xe cứu thương chúng tôi đều đau lòng [ khóc lớn ] [khóc lớn]

Sau khi đọc những bình luận, Khương Diệc Ngưng ngơ ngác nhìn về phía Kỳ Niệm Ông, cô cho rằng việc mình cứu Trang Mạch Tuyên sẽ không ai biết, hơn nữa Trang Mạch Tuyên cũng không phải dạng nói cho người khác biết. Nhận thấy được ánh mắt của cô, Kỳ Niệm Ông mở bài viết đầu tiên. #chương trình SE gặp động đất ở Nhật Bản# nhìn thấy bài này, Khương Diệc Ngưng mờ mịt đi vào, phát hiện ở trong nhà có cameras, còn ghi lại cảnh mình đánh thức Trang Mạch Tuyên, còn có cảnh mình bảo vệ Trang Mạch Tuyên đi tới nhà bếp.

Khương Diệc Ngưng không nghĩ rằng máy ảnh lúc đó còn hoạt động, càng không biết là ai phát đoạn video này ra bên ngoài, Kỳ Niệm Ông nói là vì tìm người tổ chương trình đã yêu cầu cảnh sát vào cuộc, sau đó không biết làm thế nào đã phát tán ra ngoài. Mặc dù chuyện xấu lần này ngoài ý muốn, nhưng người hâm mộ Khương Diệc Ngưng cũng tăng lên, dù sao điều này ít người có thể làm được. Khương Diệc Ngưng chẳng những làm, mà còn làm rất liều lĩnh.

Tai nạn lần này mang đến độ nóng chưa từng có cho SE, đặc biệt trong mấy ngày nữa sẽ phát sóng tập thứ nhất, có thể nói rằng, trận động đất lần này là thời điểm tốt, trực tiếp đưa chương trình này nóng lên và nhiều người biết tới. Tuy là chuyện lần này xảy ra, tạm thời khả năng ghi hình sẽ dừng lại, hơn nữa cũng cần thời gian nghỉ ngơi, bất quá tất cả mọi người chờ nổi, khán giả cũng vậy.

Sau khi biết được sự tình, Khương Diệc Ngưng vẫn là không nhịn được liền hỏi Trang Mạch Tuyên ở đâu. Dù sao tổ chương trình tạm dừng ghi hình, nhiều minh tinh cũng đều đi, cô không biết Trang Mạch Tuyên có đi hay không, nếu quả thật đi, tựa hồ cũng không có gì không thích hợp, chỉ là mình có chút mất mát mà thôi.

" Không đi, mọi người còn ở lại Nhật Bản, còn nói nếu em tỉnh lại báo cho cô ấy một tiếng."

" Vậy chị báo chưa?"

" Chưa "

" Nhanh báo đi !"

Khương Diệc Ngưng nói, hận không thể lấy điện thoại Kỳ Niệm Ông báo tin cho Trang Mạch Tuyên, nghĩ đến đối phương không đi, nhìn Kỳ Niệm Ông báo tin cho nàng. Mắt nhìn đối phương lấy điện thoại di động ra đánh vài chữ, tim Khương Diệc Ngưng muốn nhảy ra ngoài, kế tiếp im lặng làm cho cô lo lắng. Có thể không quá lâu, tin nhắn tới, Khương Diệc Ngưng kích động nhìn Kỳ Niệm Ông, nếu như chân không đau thậm chí còn muốn nhảy dựng lên, có thể kết quả...Trang Mạch Tuyên chi trả lời một chữ

" Vâng."

Nói như thế nào đây, cái chữ này có thể có rất nhiều cách giải thích. Rõ ràng.vào lúc này nghe được, đại khái cũng chỉ có thể thờ ơ. Lúc nãy nét mặt còn hưng phấn như giờ giống như bị tạt một thau nước lạnh, cô không nói gì thêm, mà nằm xuống giường, tuyệt vọng. Không bao lâu, dần dần ngủ thiếp vì sốt nhẹ.

Kỳ thực Trang Mạch Tuyên không phải thơ ơ, mà đối phương là Kỳ Niệm Ông, cô cũng không tiện nói thêm gì, huống chi thăm hỏi trong điện thoại, không phải là trực tiếp nói, cho nên, chưa tới một giờ, Trang Mạch Tuyên cùng Trương San chạy tới bệnh viện. Lúc này Kỳ Niệm Ông còn chơi điện thoại, nhìn thấy Trang Mạch Tuyên tự mình qua đây, suýt chút nữa làm rớt điện thoại.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Kỳ Niệm Ông, tay Trang Mạch Tuyên đặt trên miệng, nhẹ nhàng làm một động tác, lúc này người này mới nhớ tới Khương Diệc Ngưng còn đang ngủ, lại cảm thấy động tác của Trang Mạch Tuyên, thật sự nhịn cười không được. Ngày hôm nay nàng ăn mặc rất đơn giản, áo sơmi quần màu đen, thậm chí không mang giày cao gót, nhưng vẫn có một chiều cao ấn tượng. Kỳ Niệm Ông thấy nàng đứng ở giường bệnh nhìn Khương Diệc Ngưng, chính mình lui ra ngoài.

Trang Mạch Tuyên biết trong phòng chỉ có mình và Khương Diệc Ngưng, mà người này còn nằm ở trên giường, an tĩnh ngủ. Đây không phải lần đầu nhìn dáng vẻ cô ngủ, nhưng mỗi lần nhìn vào, đều có một loại cảm giác tuyệt vời, thời điểm Khương Diệc Ngưng ngủ không có sâu giấc, khuôn mặt sạch sẽ thậm chí đưa ra một cảm giác vô hại.

Một ngày trước, Trang Mạch Tuyên và cô gặp chuyện ngoài ý muốn, khi đó nàng và Khương Diệc Ngưng bị nhốt ở trong đống đổ nát, rõ ràng người này nói chỉ ngủ một lát, nhưng gọi mãi đều không tỉnh, sau đó Trang Mạch Tuyên mới phát hiện Khương Diệc Ngưng sốt cao. Ngay sau đó là chờ đợi trong vô vọng cho đến khi có người đến giúp, nàng mới biết được Khương Diệc Ngưng bị thương, những vẫn lừa mình.

Trang Mạch Tuyên vẫn không hiểu, vì sao Khương Diệc Ngưng luôn luôn giúp mình, thậm chí ngay cả sinh mạng cũng mình cũng không quan tâm, trong lòng nói không cảm động, không xúc động, là sai. Cho nên nàng không để ý đến sự ngăn cản của Trương San, nàng không thể rời đi, và không thể bỏ rơi người cứu mình.

Nhìn thấy Khương Diệc Ngưng nằm trên giường bệnh, Trang Mạch Tuyên nhịn không được ngồi vào một bên, nhẹ nhàng sờ lên mặt cô. Cái sờ này làm người ta tỉnh dậy, nhìn cô mở mắt từ từ và rồi nhìn vào chính mình, sau đó cầm lấy tay của mình, đặt tay của nàng lên mặt mình.

" Thật tốt, Tuyên Tuyên đã tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro