Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi hương trên người Trang Mạch Tuyên thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi Khương Diệc Ngưng, rõ ràng câu nói kia đã qua rất lâu, nhưng lại giống như còn quanh quẩn trong tai khiến đầu cô giống như có những con muỗi đang vo ve. Cảm thấy Trang Mạch Tuyên ôm bả vai mình, Khương Diệc Ngưng gật đầu một cái, lại vội vàng lắc đầu. Cô luôn cảm thấy, sau khi hai người thân thiết với nhau, Tuyên Tuyên hình như toàn làm ít việc khiến người khác hiểu lầm. Mình. . . đâu có để cho cô ôm mình a? Nhưng mà, nếu như có thể ôm lâu hơn một chút, có lẽ còn tốt hơn.

"Tuyên Tuyên, cô thật xấu." Khương Diệc Ngưng rất nhanh hồi phục lại dáng vẻ bình thường, cô nghịch nghịch lọn tóc, nghĩ đến có thể cùng Trang Mạch Tuyên quay phim thật hưng phấn muốn chết, mới vừa rồi cô đọc qua kịch bản, trong đó có cảnh nữ chính thứ nhất tiến hành thí nghiệm. Nhìn miêu tả, cảnh kia hình như ngập tràn máu thịt, hơn nữa có chút. . . Có chút cọ xát nhau thì phải. Nghĩ đến thời điểm diễn cảnh phim này, Khương Diệc Ngưng thật mong đợi.

"Tuyên Tuyên, có muốn ăn cơm chung không?" Khương Diệc Ngưng hướng về phía Trang Mạch Tuyên chớp chớp mắt, các cô tới cũng là gần trưa, vốn là chưa ăn thứ gì, toàn bộ buổi chiều cũng đều nói chuyện về kịch bản, nhất định là chưa ăn rồi. Sắp tối, Khương Diệc Ngưng đói, cô phỏng đoán Trang Mạch Tuyên cũng đói.

" Được a, đi nơi nào?"

" Ừ. . . Nếu không còn đi Tĩnh Ảnh Cư? Cô thích cái đó."

"Cũng tốt."

"San tỷ, em cùng Khương Diệc Ngưng đi ăn cơm, mọi người nghỉ ngơi đi." Trang Mạch Tuyên quay đầu về Trương San cùng Vương Duyệt nói, thấy cô không có ý định mang người quản lý cùng phụ tá, Khương Diệc Ngưng quay đầu liếc nhìn Kỳ Niệm Ông, nàng chưa kịp nói gì, Kỳ Niệm Ông liền tự động đi mất, dẫu sao cô cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi.

Chỉ trong chốc lát, trên xe chỉ còn Trang Mạch Tuyên cùng Khương Diệc Ngưng, Trang Mạch Tuyên lái xe, Khương Diệc Ngưng ngồi kế bên nhìn gò má cô đến ngẩn người. Hai người đến Tĩnh Ảnh Cư, nhưng lại không đặt được chỗ, quản lý lần nữa nói thật xin lỗi, do không biết Trang Mạch Tuyên sẽ đến cho nên cũng không giữ lại chỗ. Trang Mạch Tuyên lắc đầu một cái nói không sao, còn ngăn cản quản lý đang chuẩn bị hủy chỗ của người khác để sắp xếp cho các cô.

"Tuyên Tuyên, nếu không. . . Đến nhà tôi đi, mặc dù tôi làm không ngon như Tĩnh Ảnh Cư, bất quá cũng không tệ." Việc đã đến nước này, hai người cũng không muốn đi tìm nhà hàng khác, nếu Khương Diệc Ngưng nói đến nhà cô, Trang Mạch Tuyên cũng đồng tình, hơn nữa cô cảm thấy tay nghề nấu ăn Khương Diệc Ngưng so với Tĩnh Ảnh Cư không hề kém. Hai người ở siêu thị ngay dưới nhà, tùy tiện mua chút nguyên liệu nấu ăn, vì phòng ngừa bị ký giả chụp ảnh được nên rất nhanh liền đi lên nhà.

Lần thứ hai tới nhà Khương Diệc Ngưng, so với lần trước, lần này Trang Mạch Tuyên khá thoải mái, cô ngồi ở phòng khách trêu chọc Huyên Huyên đang ăn hạt, thỉnh thoảng cô còn thấy chim anh vũ đọc tên, không biết là Huyên Huyên hay Tuyên Tuyên. Sau một lát, Trang Mạch Tuyên cảm thấy nhàm chán, liền tới gần cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng Khương Diệc Ngưng đang làm món ăn.

Về đến nhà, cô mặc rất đơn giản, một cái áo lông nhiều màu sắc, bên dưới là quần dài màu trắng rộng thùng thình, cô đem tay áo vén lên cao, lộ ra cổ tay mảnh khảnh , ở trên cổ tay, là chiếc lắc tay hoàng kim, nhìn qua, thật tinh xảo. Cô cọt gọn mái tóc đen lại lộ rõ gò má căng mọng. Trang Mạch Tuyên ngơ ngác nhìn, đột nhiên cảm giác được quan hệ giữa cô cùng Khương Diệc Ngưng, chính là cảm giác chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.

Rõ ràng trước kia hai người là bạn chung thời đại học, nhưng bởi vì rất nhiều hiểu lầm cùng bỏ qua mà không cùng nhau nói chuyện, nay ở vòng giải trí có quan hệ. Cùng Khương Diệc Ngưng càng thân thiết, Trang Mạch Tuyên lại càng phát giác được cô thật tốt. Biết nấu ăn, quan tâm người khác, lại còn biết chọc cười người ta. Vô luận ở bất cứ phương diện nào, đều rất thích hợp cưới về nhà làm vợ.

Trang Mạch Tuyên đột nhiên cảm thấy Đổng Hàm cùng Khương Diệc Ngưng vốn rất xứng đôi giờ nghĩ lại, Đổng Hàm không xứng chút nào. Nhìn canh rau cải ngon mắt bưng lên, Trang Mạch Tuyên không nhịn được đi qua nhìn một cái, Khương Diệc Ngưng cho là cô đói không chịu được, liền dùng đôi đũa, gắp một chút lên, thổi qua rồi đưa đến bên miệng cô.

"Đói bụng rồi? Nếm thử một chút xem." Khương Diệc Ngưng cười, cặp mắt xinh đẹp cong lên, Trang Mạch Tuyên đi qua, há miệng ăn, rõ ràng chỉ đơn giản là rau cải, nhưng đưa vào miệng nào cảm thấy vừa thơm vừa ngọt, thật khiến người khác muốn ăn miếng thứ hai. Trang Mạch Tuyên ăn xong, hướng về phía Khương Diệc Ngưng giơ tay lên làm động tác like.

"Ăn thật ngon, tôi đột nhiên cảm giác được, nếu như có thể cưới được cô, đời người chỉ cần vậy là viên mãn rồi." Trang Mạch Tuyên khẽ cười, nhưng ngược lại, tay Khương Diệc Ngưng bỗng nhiên ngưng lại, lỗ tai thì đỏ bừng.

" Ừ. . . Phải không? Kia. . . Vậy tôi gả cho Tuyên Tuyên, có được hay không?" Khương Diệc Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hết sức nghiêm túc nói, Trang Mạch Tuyên không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, hơn nữa Khương Diệc Ngưng lại làm bộ mặt nghiêm túc, tuyệt đối không giống lúc đùa giỡn, Trang Mạch Tuyên sững sốt một chút, thậm chí không biết có nên hay không dùng giọng điệu đùa lúc trước để trả lời cô, đúng lúc này, Khương Diệc Ngưng tiến một bước về phía cô rồi phá lên cười.

"Tuyên Tuyên, chọc cười cô thôi, tôi thích người đàn ông đẹp trai kìa, cô muốn kết hôn tôi nga, đáng tiếc rồi." Khương Diệc Ngưng nói như vậy vừa, Trang Mạch Tuyên ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, cô không tiếp tục ở lại phòng bếp mà trở về phòng khách trêu chọc anh vũ, nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười trên môi Khương Diệc Ngưng lập tức biến mất, cô siết chặt đôi đũa trong tay.

Nếu có thể gả cho cô, thật tốt.

( Ed định nộp 3 chương nhưng mà nguyên ngày chủ nhật lười biếng và ăn chơi sa đọa, hẹn các bạn 1 ngày gần gần có chương mới) ^^

---------------------------------------

Bắt đầu từ chương sau Hiểu Bạo lướt nhanh quá, làm tui cũng ko muốn làm 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro