Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn cơm xong, Trang Mạch Tuyên định rời đi nhưng nhìn Khương Diệc Ngưng mang đồ tráng miệng ra, nhất thời lại không muốn đi. Khương Diệc Ngưng nói, nếu muộn vậy, hay ở lại chỗ cô một đêm, Trang Mạch Tuyên suy tư một hồi liền đồng ý. Dẫu sao đồ ăn đồ uống cũng đã bày ở trước mắt, hai người cũng vô cùng thân thiết, ở đây một hôm thì sao đâu chứ.

"Tuyên Tuyên, cô thích ăn cái này?" Hai người ngồi ở trước ti vi, chờ đài SE phát sóng chương trình, để ý, Khương Diệc Ngưng phát hiện Trang Mạch Tuyên thi thoảng lại ăn một miếng bánh ngọt nho nhỏ. Cô biết Trang Mạch Tuyên thích ăn ngọt, nhưng trễ như vậy ăn quá nhiều bánh ngọt, không tốt lắm.

" Ừ, mùi vị cũng không tệ lắm." Trang Mạch Tuyên cái này mới ý thức tới mình ngồi một lúc lại có thể ăn hết hơn nửa đĩa bánh ngọt, cô có chút ngượng ngùng buông nĩa xuống, thấy biểu tình của Trang Mạch Tuyên, Khương Diệc Ngưng thầm cười trộm, đem trái cây đã rửa sạch, đưa đến trước mặt cô. Hai người ăn một hồi, đồng hồ điểm đúng 9 giờ, chương trình của đài SE chính thức phát sóng.

Hôm nay là ngày phát sóng thứ 3, có lẽ vẫn là ở Hạ Uy Di. Khương Diệc Ngưng tràn đầy hứng thú nhìn, cô còn nhớ khi đó mình cùng Trang Mạch Tuyên quan hệ còn có chút lúng túng, nhưng bây giờ. . . Cô quay đầu nhìn một chút người đang chăm chú xem nhưng vẫn không quên cắn quả mâm xôi màu xanh lam bên cạnh mình, không nhịn được nhoẻn miệng cười,

Những phút đầu là chiếu lại nội dung 2 tập trước, sau đó liền màn hình liền tối sầm, tiếp đến là nhiệm vụ trọng đại, Khương Diệc Ngưng biết đến phân đoạn các cô lặn xuống nước, cũng là lần đầu tiên cô cùng Trang Mạch Tuyên kéo gần mối quan hệ. Tổ hậu kỳ cắt ghép rất xuất sắc, cơ hồ cách mấy phút đều sẽ có một đoạn làm điểm nhấn. Đang trong quá trình học lặn xuống nước, Trang Mạch Tuyên bị nước làm ướt mái tóc dài khiến chúng ôm sát khuôn mặt cô, nhìn qua, lại khiến cô thật mê người.

Để che dấu vẻ mặt lúng túng của mình, Khương Diệc Ngưng liền ho khan một tiếng, vội lấy một viên ô mai ăn, Trang Mạch Tuyên giống như đang xem truyền hình rất nghiêm túc, cũng không có chú ý tới. Sau khi huấn luyện kết thúc cũng là lúc chính thức lặn xuống nước, Khương Diệc Ngưng biết mình cùng Trang Mạch Tuyên ở dưới nước, mặt cũng không có bị quay tới, như vậy cũng tốt, đỡ thêm phiền toái cùng rắc rối.

Tiết mục đến hồi cuối, cũng chỉ thấy mình cùng Trang Mạch Tuyên bị nhân viên làm việc dẫn tới, sau đó nói với các cô đã quay hình xong và hoàn toàn đạt. Toàn bộ quá trình Khương Diệc Ngưng nhìn nghiêm túc, cũng cảm thấy SE quả nhiên là thật người tú đích dẫn quân tiết mục, chi tiết cùng hậu kỳ xử lý đều rất ca tụng. Trang Mạch Tuyên nhìn xong nhưng lại trầm mặc, giống như có chút không vui.

"Tuyên Tuyên, thế nào?"

"Không có gì tôi chẳng qua là cảm thấy thật đáng tiếc, tổ hậy kì không cho cảnh cô cứu tôi vào trong phân đoạn này. Nếu không, danh tiếng của cô sẽ còn tăng lên rất nhiều." Trang Mạch Tuyên nhẹ giọng nói, hoàn toàn không chú ý tới mình lại nói lời như vậy, nghe giống như cô đang vì mình mà bất bình thay, Khương Diệc Ngưng cười một tiếng, bỗng nhiên tựa vào bả vai nàng.

"Tuyên Tuyên, không cần để ý cái này a, tham gia SE, cùng cô trở thành bạn tôi đã rất vui vẻ nga. Huống chi, chúng ta còn được hợp tác thêm lần nữa." Nghĩ đến bộ phim kế tiếp, Khương Diệc Ngưng vui vẻ cơ hồ muốn nhảy cỡn lên. Trời mới biết lần trước cô có bao nhiêu tiếc nuối, mặc dù cùng Trang Mạch Tuyên hợp tác, nhưng cảnh diễn chung lại ít đến đáng thương, nhưng mà lần này, đa số đều là phân cảnh quay của mình cùng Trang Mạch Tuyên. Nghĩ đến mình cùng Trang Mạch Tuyên thời gian trùng nhau sẽ nhiều hơn, Khương Diệc Ngưng liền không nhịn được cười lên.

"Nga? Cô xem kịch bản rồi?"

"Đã xem."

"Lần này nhiệm vụ, nếu như cô thua, sẽ chết, đến lúc đó đừng nói là báo thù tôi, sự tồn tại của cô cũng coi như là không hề có." Trang Mạch Tuyên nhìn Khương Diệc Ngưng, bỗng nhiên nói lời thoại. Cô mang trên mặt nụ cười, trong mắt tràn ngập cảnh cáo cũng rất rõ ràng.

"Tiến sĩ, tôi sẽ sống sót, sau đó tới đây, giết cô." Khương Diệc Ngưng biết Trang Mạch Tuyên đang cùng mình tập thoại, cô cũng lập tức tiến vào trạng thái, hai người nhìn lẫn nhau, sau đó vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mắt thay đổi, đều nở nụ cười. Mắt thấy thời gian không còn sớm, Khương Diệc Ngưng để Trang Mạch Tuyên đi tắm trước, còn mình đi vào trong phòng đổi mới rồi ga trải giường cùng chăn đắp. Chờ Trang Mạch Tuyên tắm xong sau rồi mới đi tắm.

Đúng lúc đó, trong phòng bỗng nhiên rơi vào bóng tối, Khương Diệc Ngưng cũng nghe được Trang Mạch Tuyên ở trong phòng tắm có chút đè nén tiếng kêu rên. Cô vội vàng chạy tới, muốn đem cửa kéo ra, nhưng lại do dự thu tay về."Tuyên Tuyên, cô thế nào? Hình như bị cúp điện, cô không té bị thương chớ?" Khương Diệc Ngưng lo lắng hỏi, cô rất muốn vào xem một chút Trang Mạch Tuyên, nhưng lại không tiện tùy tiện đi vào.

"Không. . . Tôi không có sao, thật. . . Có chút tối." Trang Mạch Tuyên giả bộ trấn định, nhưng Khương Diệc Ngưng biết, cô rất sợ tối, cũng biết Trang Mạch Tuyên xưa nay ngủ sẽ luôn bật đèn. Cô do dự, nghĩ đến trong nhà có cây nến, nhưng đang tắm, cũng không thể đốt nến a. . .

"Tuyên Tuyên, cô tắm nhanh một chút đi, tôi ở bên ngoài chờ cô."

" Được. . . Làm phiền cô rồi."

Trang Mạch Tuyên vừa nói, bên trong lại vang lên tiếng nước chảy, sau một lát, tiếng nước chảy lại dừng lại. Khương Diệc Ngưng ở bên ngoài đứng đến phát ngốc, sau đó, cửa phòng tắm cạch một tiếng, liền mở ra.

"Diệc Ngưng, nếu không cô vào bồi tôi đi, tôi sẽ không làm ướt cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro