Chapter 10: Chảy máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tần Nam tỉnh lại, trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua lỗ hổng trần nhà chiếu xuống dưới, chói vào mắt nàng ẩn ẩn phát đau. Vô thức nâng tay lên che lấy ánh mặt trời, nàng mới giật mình kinh ngạc, phát hiện tự mình có thể thấy được ngàn vạn mao tế [1] mạch máu trong cánh tay của nàng, mạch máu đen nhánh trải rộng cả cánh tay, nhìn qua có chút làm cho người ta rờn rợn ! Nghĩ đến chính mình đêm qua đã nuốt vào gì đó, nàng vội vàng vén lên ống tay áo xem xét cánh tay kia, kết quả đồng dạng khiến nàng tiếp tục muốn xem đến tất cả những chỗ khác trên người.

*[1] mao tế: sợi mảnh dài và hẹp nhỏ.

Kết quả, toàn thân nàng đều đã phủ đầy một tầng mạch máu như vậy, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy bên trong có máu đen đang chảy, nhìn qua có vẻ giống như làn da của nàng là trong suốt......

Máu ? !

Nàng là "xác sống"...... Sẽ không chảy máu......

Đây là chuyện thật không cần biện giải, lại chăm chú nhìn về động mạch phía cổ tay, nàng xác thực thấy máu đang chảy...... Điều này làm cho nàng khiếp sợ rất nhiều, khó hiểu vạn phần! Không có khả năng...... Chính mình không có khả năng chảy máu! Vì thuyết phục chính mình, nàng không chút do dự xướt một đường qua cổ tay, vốn tưởng rằng như thường lệ giống nhau, sẽ không chảy ra một giọt chất lỏng, nàng lại thấy chất lỏng màu đen một giọt một giọt cuồn cuộn không ngừng tích lạc [2] ở trên mặt đất......

*[2] tích lạc : nhỏ giọt.

Nhìn thấy kết quả như vậy, nàng khiếp sợ, hưng phấn ; nỗi vui sướng cự đại khiến nàng nhịn không được mà cả người run rẩy, kiềm nén kích động trong lòng mà ngồi ở trên mặt đất......

"Xác sống" sẽ không chảy máu, thế nhưng nàng hiện tại đang chảy máu !

Trong lòng dần dần sinh ra một nghi vấn, nàng còn có thể trở lại làm con người sao? Nói cách khác, nếu nàng tiếp tục nuốt những loại kết tinh giống với loại ngày hôm qua tìm được, nàng còn có thể trở lại làm người ? Ý tưởng này ở trong lòng nàng lặng lẽ đâm chồi, sau đó bắt đầu không ngừng nảy nở ; nhớ lại hành vi của mình chính là liên tục ăn đại não "xác sống", cũng vì thế mà sinh ra nhiều thay đổi, đích xác giống như nàng đang dần dần tiến hóa trở thành con người !

Hành động của nàng trở nên không còn cứng ngắc nữa, thị giác cũng dần dần khôi phục, trừ bỏ việc không thể nói chuyện, cũng không chảy máu, bên ngoài nhìn vào, nàng xác thực giống như một con người !

Càng suy đoán, nàng liền cảm thấy càng kích động, thân thể nhịn không được mà run rẩy, suy đoán này khiến nàng hận không thể lập tức xuất phát để tìm kiếm kết tinh !

Chính là hiện tại......

Mặc hảo quần áo, đem cả khuôn mặt giấu vào sâu trong mũ, nàng đi ra khỏi tiệm sách báo, nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp tới giữa trưa. Chính mình phải chạy về nhà, ngày hôm qua ra ngoài nàng cũng không có lưu lại đôi câu vài lời, vốn tưởng rằng đêm đó có thể trở về, lại không nghĩ rằng một chậm trễ lại tới mức này! Tối gay go chính là hiện tại là ban ngày! Nàng chỉ có thể chọn một con đường vắng vẻ về nhà, cứ như vậy lại loanh quanh một vòng lớn......

Trước khi xuất phát, đem hai "xác sống" gần đó giải quyết xong, phá vỡ một con trong đó, đem huyết nhục của "xác sống" bôi loạn ở trên người, sau khi hoàn tất, nàng liền bước nhanh chạy về nhà. Dọc theo đường đi, nàng lựa chọn một con đường vắng, tình huống giáp mặt "xác sống" rất ít, nhưng tình huống gặp phải con người thì rất nhiều. Tới gần giữa trưa, có vài người lục tục ra ngoài tìm kiếm nguồn nước hoặc là đồ ăn, mà đối những người này, nàng trước sau như một đều không nhìn tới, mãi sau khi tới trước đường hầm gần nhà, nàng gặp được một đám người.

Đối phương vừa thấy được nàng liền khẩn trương giơ lên vũ khí cầm trong tay, một người trong đó còn giơ súng. Mà nhìn đến tình huống này, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn giơ hai tay lên, tỏ vẻ chính mình cũng không có ác ý. Đối phương tổng cộng có sáu người, thuần một sắc nam tử [3]. Đi đầu chính là một nam nhân cao lớn, mặc một thân trang phục cảnh sát, cũng chính là người cầm súng trên tay. Năm người còn lại, hai người đồng dạng ước chừng không quá hai mươi tuổi, khuôn mặt ngây ngô vẻ như vẫn còn là học sinh, ba người còn lại đều là người lao động. Mỗi người trên người đều vác một cái bao tải, phỏng chừng tất cả (đồ mang theo) đều là thức ăn nước uống.

*[3] thuần một sắc nam tử : đều là nam.

Nam nhân cầm đầu quét mắt nhìn nàng từ đầu đến chân, phát hiện phía sau nàng giắt một thanh khảm đao, liền không chút do dự mà cầm lấy. Nam tử dùng súng chỉ vào đầu của nàng, đem đao ném cho một học sinh trong đó, liền vẫy tay ý bảo những người khác đi mau. Đợi cho tất cả mọi người đi qua rồi, mới đem súng dời khỏi đầu của nàng, không mặn không nhạt mà nói một câu :

"Huynh đệ, xin lỗi a ~"

Nói xong lời này, nam nhân cũng đuổi theo đám người, luôn quay đầu lại cảnh giác mà nhìn nàng.

Đợi cho đám người kia hoàn toàn biến mất ở trước mắt nàng, nàng mới xoay người bước nhanh hướng về nhà chạy tới. Kỳ thật, nàng đối với chuyện khảm đao bị cướp lấy cũng không có phản cảm quá lớn, bởi vì nhóm người này cũng vừa dịp nhắc nhở nàng, chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là ———— vũ khí.

Khi nàng gần tới nhà, ở chỗ tầng trệt, nàng nghe thấy được mùi máu tươi, mùi máu tươi rất nồng đậm, mà cửa thoát hiểm [4] cũng đã bị mở rộng ra. Trong lòng nhất thời cả kinh, nàng vội vàng chạy về nhà. Bên trong hành lang, không ít thi thể đang nằm la liệt trên mặt đất, có người cũng có "xác sống", trong đó có một con "xác sống" nàng nhận thức được là cụ ông ở lầu 33, nói như vậy, đã có người chạy xuống dưới này, tiện đà dẫn theo đám "xác sống" này xuống đây ?

*[4]Nguyên văn: an toàn thông đạo môn.

Chuyển qua chỗ ngoặt, nàng nhìn thấy ba con "xác sống" đang vây quanh ở trước cửa nhà nàng, một con trong đó vẫn không ngừng tát vào cửa rào phòng trộm, dựa vào thị giác tốt, nàng có thể nhìn đến cửa phòng trộm đã sắp lõm xuống......

Đem "xác sống" giải quyết hoàn, nàng gõ mạnh cửa, gõ thêm vài lần, cửa mới mở.

An Lâm cầm búa vẻ mặt mệt mỏi, thấy người vào là nàng mới thoáng bình phục hoảng sợ trong mắt. Nàng vội vàng vào nhà đóng lại cánh cửa chống trộm đã tan hoang, An Lâm liền vội vàng đem một cái bàn học đẩy đến trước cửa.

Trong phòng khách, đã có thêm rất nhiều người, có nam có nữ, tất cả đều không chút khách khí mà ăn đồ ăn lúc trước nàng mang về, mà cha mẹ thì ngồi ở một góc sô pha. Nàng chuyển mắt nhìn về phía An Lâm, An Lâm còn chưa kịp mở miệng, ngược lại, một nam nhân trắng nõn đang ngồi ở trên sô pha đã trước một bước, đưa ra nghi vấn:

"Vị này chính là?" Đảo mắt cảnh giác, đem nàng đánh giá một lượt.

"Vị này chính là Tần Nam mà ta đã nói." Giải đáp hoàn nghi vấn của nam nhân xong, An Lâm lại hướng nàng giải thích: " Bọn họ là hộ gia đình trên lầu, vốn là tính toán sáng nay chạy đi, cũng không dự liệu được lại kinh động đến "xác sống", mới chạy trốn tới chỗ này."

"Đúng vậy, nếu không có An tiểu thư cùng Hạ lão sư mở cửa, chỉ sợ, tất cả chúng tôi đều đã nộp mạng cho cương thi!" Một phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, vẻ mặt cảm kích mà nói.

Thuận theo nữ nhân kia cảm kích, một đám người ngươi một câu ta một câu đều hướng An Lâm cùng cha mẹ thiên ân vạn tạ.

Nàng không không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, liền hỏi An Lâm, hy vọng nhận được một thân quần áo sạch sẽ. Thấy nàng cần quần áo, lão ba lập tức đứng dậy vào nhà cầm một thân quần áo sạch sẽ cấp nàng. Nàng cầm lấy bộ quần áo được phụ thân cấp, xoay người vào phòng tắm. Lúc này, nàng mới có thể rõ ràng thấy chính mình trừ bỏ khóe mắt không có mạch máu, ngoài ra, tất cả địa phương khác đều bị che kín bởi những mạch máu màu đen ngoằn ngoèo, rối rắm [5]. Bộ dạng như vậy, khiến nàng nghĩ tới ác quỷ trong phim điện ảnh, nàng bây giờ cũng giống "xác sống", so ra, lại càng giống quỷ hơn.

*[5] Nguyên văn: uyển diên khúc chiết.

Người không ra người, quỷ không ra quỷ......

Đem quần áo đã cởi ra, theo cửa sổ thông gió ném ra ngoài, thay ra bộ đồ thể thao của phụ thân. Cũng may đồ thể thao của phụ thân cũng theo phong cách vệ y [6], có mũ. Sau khi xác định bất luận kẻ nào cũng đều nhìn không thấy mạch máu trên người mình, nàng mới đi ra phòng tắm. Mới ra khỏi phòng tắm, nàng đã bị An Lâm lôi kéo vào phòng ngủ.

*[6] vệ y : áo thun chất liệu co dãn, có mũ trùm đầu.

Rút về cánh tay bị An Lâm giữ chặt, nàng thọc tay vào túi quần, chờ đối phương đặt ra nghi vấn.

"Ngươi đêm qua đã đi đâu ?" Nàng thức dậy lúc nửa đêm đã không thấy người, tránh cho Hạ gia hai lão lo lắng, cho nên, đến nay nàng mới mượn cớ đi ra ngoài điều tra. Nhìn thấy Tần Nam nửa ngày không nói lời nào, An Lâm mới nhớ tới Tần Nam không thể nói chuyện, liền xuất ra giấy bút để tới trước mặt Tần Nam.

Nhìn thấy An Lâm đưa ra giấy bút, Tần Nam liền viết câu trả lời xuống giấy:

" Nhà cậu mợ của Hạ Diệp."

"Tay ngươi bị gì vậy ?" An Lâm kinh hãi khi nhìn thấy tay cầm bút của Tần Nam có những đường màu đen, nàng nhớ rõ ngày hôm qua cũng không có nhũng vết như vậy, tiếp tục nghĩ đến Tần Nam vừa rồi vội vã rút tay về.

Bị An Lâm hỏi như vậy, nàng không khỏi cả kinh. Nghiêm mặt lại, nàng đã quên đám mạch máu trên tay ! Chết tiệt !

Nhìn thấy An Lâm một bộ dốc lòng truy hỏi kỹ càng sự việc, nàng giận đến nghiến răng.

"Hình xăm."

An Lâm nhìn đến đáp án trên giấy, có chút hoài nghi, nhưng (nàng) biết Tần Nam cũng không nguyện nhiều lời, cũng sẽ không hỏi lại. Ngược lại, Tần Nam lại viết xuống giấy một câu hỏi :

"Người bên ngoài là ngươi cho vào sao ? Còn có, bọn họ đã làm chuyện gì ?" Nàng gặp qua cái bộ dáng kia của cha mẹ, đó là vào năm năm trước, lúc đám thân thích bức tới cửa, giận mà không dám nói gì, nhẫn nại...... Nhẫn nại...... Bởi vì hoàn toàn không có năng lực đánh trả.

Thấy nghi vấn của nàng, An Lâm sắc mặt rất khó xem, khẽ gật gật đầu :

"Ta không nghĩ tới bọn họ sau khi vào nhà thì......" Cưu chiếm thước sào [7].

*[7] Cưu chiếm thước sào : Con tu hú giành tổ của con chim khách. Đại ý : chiếm tiện nghi; được nước lấn tới ; trơ trẽn.

Nàng bị cái gật đầu của An Lâm khiến cho thực căm tức, nữ nhân này là "trư đầu óc" sao ? Nàng thật hoài nghi trong gần nửa tháng này, thật là nữ nhân này đã trợ giúp phụ mẫu của nàng sao! Người này như thế nào mà sống sót được ? Càng nghĩ càng giận ! Cũng may nàng trở về sớm, đồ ăn coi như cũng đủ cho nhóm người này ăn vài ngày, nếu đã không còn thức ăn nước uống, vậy thì ai sẽ đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn nước uống đây ?

Nhân tiện, vừa rồi nàng gõ cửa, là ai sẽ đi ra mở cửa đây ?

An Lâm có thể cảm giác được Tần Nam đang sinh khí, rồi lại cực lực áp chế. Ngày hôm qua, người đến gõ cửa chính là vị nữ nhân ôm đứa nhỏ kia, mặc dù biết rằng phải ngoan tâm bất quản [8], chính là nàng thật sự không có biện pháp nhìn thấy hai mẹ con họ bị nuốt sống ăn tươi......

*[8] ngoan tâm bất quản. Máu lạnh mà mặc kệ.

"...... Thực xin lỗi..." An Lâm nghĩ không ra câu gì có thể trấn an lửa giận trong lòng Tần Nam, chỉ có thể xin lỗi.

Tần Nam cố gắng bình phục lửa giận của mình. Nàng rất rõ ràng chính mình đối việc khống chế cảm xúc luôn luôn rất kém cỏi, nhưng hiện giờ, nàng không thể lập tức nổi giận đùng đùng chạy ra cùng đám người kia xé rách mặt, tuy rằng nàng có thể thực nhẹ nhàng giải quyết sạch mọi người, lại không dám nắm chắc có bị bại lộ thân phận trong quá trình này hay không ! Bình phục tâm tình xong, Tần Nam viết xuống giấy :

"Đồ ăn hẳn là đủ bọn họ ăn trong hai ngày, ngươi cùng bá phụ bá mẫu hôm nay ăn được chút nào không?"

"Đã ăn sáng, nhưng bữa trưa......"

"Ta biết rồi, đợi lát nữa, sau khi người rời khỏi đây, cứ việc đi lấy thức ăn nước uống năng lượng cao, muốn ăn cái gì liền cái đó, ăn xong thì vào phòng hảo hảo ngủ một giấc."

An Lâm nhìn đến những gì Tần Nam viết, gật gật đầu.

Tiếp đó, nàng liền đặt bút viết lên mu bàn tay bên phải, vẽ lên một cái đầu lâu đáng yêu, đám mạch máu giống như là hoa văn quấn quít vòng quanh cái đầu lâu này. Đợi cho bức họa đã vẽ hoàn, nàng cùng An Lâm ra khỏi phòng ngủ mà đi tới phòng khách, thẳng đến đồ ăn trên bàn cơm. An Lâm thân thủ liền nghĩ muốn lấy một chút sữa còn sót lại. Nam nhân mặc áo chẽn đang ăn bánh bích quy vừa thấy An Lâm thân thủ hướng về phía hộp sữa đã bắt lấy tay của An Lâm, tiện đà ném qua một bên. An Lâm bị một cái vặn tay thật mạnh, khiến nàng đau đến nỗi có chút nhíu mi, nhìn nhìn Tần Nam phía sau, thì thấy người sau chính là hai tay cắm vào sâu trong túi quần cũng không nhúng tay, liền nghiêm mặt rất nhanh đem hộp sữa cầm lên tay.

Nam nhân áo chẽn thấy An Lâm lớn mật như vậy, vỗ bàn một cái, đứng lên đang định giật lại sữa trong tay An Lâm, lại đột nhiên kêu thảm một tiếng mà quỳ xuống đất. An Lâm khiếp sợ nhìn đến một màn này, chỉ thấy Tần Nam không biết khi nào thì cầm lấy cổ tay của nam nhân áo chẽn. Nhìn thấy nam nhân áo chẽn thống khổ kêu rên, An Lâm nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng khiến cho thanh âm của mình không run rẩy.

"Tiểu Nam, bất quá chỉ là chút sữa, không cần phải quá dùng sức."

Lời này của An Lâm khiến Tần Nam ở trong lòng có chút trở một cái xem thường, nữ nhân này thật đúng là thích cướp lờingười khác, bất quá, như vậy cũng tốt. Dù sao chính mình cũng không thể nói chuyện.

Một nam tử đang ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy tình huống này liền vội vàng đứng dậy tiến lên khuyên giải: "An tiểu thư, ngươi xem việc này có gì to tát đâu, hà tất phải động thủ ? Lưu An ngươi cũng là, chỉ là chút sữa thôi mà, hà tất phải như vậy ? Người ta là nữ đồng chí, nên nhượng một chút a!"

"Không có gì, tiểu Nam nhà ta cũng có chỗ không đúng, đây, ta trước thay hắn bồi chỗ thất lễ."

Nói xong lời này, An Lâm cầm lấy sữa liền xoay người.

Nàng có chút dùng sức khiến nam tử bị trật khớp cổ tay, sau mới nới lỏng rảnh tay, ngược lại, đi lấy hai bao bánh bích quy cùng một ít chocolate, cùng với một túi thịt bò khô, đi theo An Lâm đi tới bên cạnh cha mẹ.

An Lâm liền đem sữa cắm ống hút hảo cho phụ thân cùng mẫu thân mỗi người một hộp, tiếp đó cũng đệ một hộp đến trong tay nàng, hai hộp còn lại liền không có động đến. Nàng nhìn nhìn hộp sữa trong tay, trực tiếp đem ống hút đưa vào miệng An Lâm, ngược lại, mở ra một bao bánh bích quy cầm lấy một cái, một miếng lại một miếng cắn lấy.

An Lâm bị thình lình ống hút đưa tới biến thành cả kinh, thấy rõ ràng là ống hút sau mới vội vàng tiếp nhận sữa, ngược lại, lại để tới Tần Nam trước mặt, nhỏ giọng nói:

"Ngươi hoạt động lượng đại, so với ta cần hơn."

Nghe An Lâm nói như vậy, tay cầm bánh bích quy có chút khựng lại, tiện đà lại dường như không có việc gì tiếp tục ăn bánh bích quy, không nhìn tới sữa An Lâm đưa tới trước mặt.

Hạ mụ mụ cùng Hạ ba ba nhìn thấy hai người này 'ngươi thôi ta nhượng', cười đến hỏng rồi. Rốt cục Hạ mụ mụ nhịn không được nói :

"An Lâm, tiểu Tần nhường cho ngươi uống ngươi liền uống hết đi, nói sau ống hút đều vào miệng của ngươi, trả lại cho người ta cũng không lễ phép."

"Nhưng..." An Lâm cau mày bất đắc dĩ ngâm một tiếng, xem như tiếp nhận rồi.

Cắn bánh bích quy, liền giống như nhai sáp, không có hương vị gì. Nghĩ đến lão mụ mụ một câu không lễ phép, trong lòng nhịn không được cười, cũng chỉ có lão mẹ tài năng ở loại này thời điểm còn câu nệ đến lễ phép ~!

Đúng lúc này, nàng đột nhiên phát giác hai hộp sữa còn lại đã không thấy, quay đầu tìm, mới phát hiện trước bàn trà không biết khi nào thì có một đứa nhỏ đang đứng, đứa nhỏ này ý đồ đem ống hút cắm vào. Nhận thấy được tầm mắt của nàng, đứa nhỏ liền ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó, lại tiếp tục đi chọc ống hút. Ngay khi nàng mới vươn tay, có một người đem đứa nhỏ bế lên, đối nàng liên tục xin lỗi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, thực xin lỗi!" Vừa nói vừa đem sữa trong tay đứa nhỏ đoạt xuống, đưa tới trước mặt nàng, này một nháo cũng đưa tới ánh mắt mọi người trong phòng, đương nhiên cũng bao gồm cả An Lâm và cha mẹ.

Mẫu thân thấy vậy liền đứng dậy, cầm lấy hai hộp sữa còn lại, đưa đến trong tay nữ nhân : " Cầm, coi như là vì đứa nhỏ."

Nữ nhân một bộ tiều tụy, nhất định không có hảo hảo ăn cơm, nhưng đứa nhỏ coi như vẫn có tinh thần. Nữ nhân có chút sợ hãi nhìn nhìn Tần Nam, không dám quả quyết tiếp nhận sữa, vừa rồi Tần Nam nhất chiêu liền phế bỏ một bàn tay của nam nhân kia, nàng chính là rất rõ ràng.

Hạ mụ mụ thấy nữ nhân nhìn về phía Tần Nam cũng cúi đầu nhìn nhìn Tần Nam, nhận được ánh mắt của mẫu thân cùng nữ nhân, nàng chính là cầm bánh bích quy quay đầu tiếp tục cắn lên. Hạ mụ mụ thấy Tần Nam phản ứng như vậy, trên mặt vui vẻ, nàng nhìn người quả nhiên không sai ~!

"Không có việc gì, cầm đi ~!"

Nữ nhân thấy Tần Nam cũng không có ý tứ phản đối, mới tiếp nhận sữa trong tay Hạ mụ mụ, liên tục cảm tạ một phen, liền cấp đứa nhỏ cắm ống hút đưa đến bên miệng, một hộp nữa còn lại liền cất giấu thật cẩn thận ở trong tay nải. Tần Nam nương dư quang thấy được một loạt động tác của nữ nhân, tình thương của mẹ đích xác thật vĩ đại, cũng rất đơn giản......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro