Chapter 9: Báo ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện đi đến nhà cậu mợ, sau khi An Lâm trở về, cũng không có ai nhắc lại ; không có điện cũng không có nến, mỗi khi trời tối, nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng trên trời, cho nên ai nấy chỉ đơn giản rửa mặt sau đó đều chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vào ban đêm, nàng ngủ ở phòng khách, mà An Lâm hiện tại ở trong phòng của nàng. Nằm trên sô pha, không thể tiến vào giấc ngủ, cẩn thận nghe kỹ còn có thể nghe thấy được ở dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng thi rống. Đứng dậy đi đến ban công, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng đám xác sống ở dưới lầu, nghĩ tới chính mình cùng "xác sống" dưới lầu không có gì khác nhau, điểm khác biệt duy nhất có lẽ chính là nàng còn giữ được tư duy của nhân loại.

Ngẩng đầu nhìn phía không trung tối đen, giờ này khắc này, thành thị thật hắc ám làm cho cả bầu trời đêm chưa bao giờ bày ra vẻ xinh đẹp như vậy, trong khoảnh khắc này là như vậy mỹ lệ, rung động lòng người. Đeo lên tai nghe điện thoại, nhạc khúc chậm rãi truyền vào tai, nhắm mắt lại, nàng cuộn người trên sô pha, tùy ý để cho suy nghĩ bay lượn. Theo tiết tấu nhạc RAP, nàng dường như nhìn thấy phố xá phồn hoa, sầm uất, vui vẻ nhịp nhịp chân theo tiết tấu, trên mặt tràn đầy vẻ khoái hoạt.

Đúng lúc này, tiếng nhạc đột ngột dừng lại. Mở mắt ra mới nhìn thấy An Lâm đem tai nghe điện thoại mang lên trên tai, theo tiết tấu mà đong đưa đầu, đối diện tầm mắt của nàng, mỉm cười tán thưởng nói:

"Hát không tồi a ~! Rất dễ nghe ~!" Thấy nàng không đáp một lời, An Lâm cũng không chút nào để ý liền ngồi ở bên người nàng, theo bản năng, nàng đứng dậy lui về phía sau, ngồi ở trên tay vịn ghế.

Nhìn thấy phản ứng của Tần Nam, An Lâm mới giật mình phát giác chính mình lỗ mãng như vậy, vội vàng thối lui nói tiếng xin lỗi.

"Ta chỉ là có chút ngủ không được, không nghĩ tới ngươi cũng không ngủ." An Lâm nhỏ giọng nói xong, mà nàng cũng lẳng lặng nghe, không biết qua bao lâu, An Lâm đã ngủ thiếp đi. Nhìn đến cái người đã chiếm cứ giường ngủ của mình, nàng có chút thở dài một hơi, đi vào phòng ngủ cầm lấy một cái chăn mỏng. Sau đó đem tai nghe điện thoại một lần nữa mang lên tai, chính là âm nhạc đã không còn tiết tấu.

Lặng lẽ đứng dậy ra khỏi cửa nhà, một đường chạy hướng về phía nhà cậu mợ. Không chút khó khăn, đã đi tới chỗ tiểu khu nơi mợ đang sống, đại môn lại kỳ quái đóng chặt, trước cửa có rất nhiều thi thể "xác sống" . . . . . .

Sao lại thế này?

Nhìn thấy ở cửa có lác đác mấy con "xác sống", nàng không thể tùy tiện đi tới, ngược lại thật cẩn thận trèo lên tới một nhà vệ sinh công cộng, đứng ở nóc nhà, nàng nhìn thấy ở mái nhà có một phiến cửa sổ lộ ra ánh sáng mỏng manh, có thể là ánh nến, nhìn ở phương hướng này, nàng không thể thấy nhà cậu mợ, mà trong viện cũng trống rỗng không có ai, nhưng hành lang chỗ cửa ra vào thì lại cách mỗi một tầng đều có một người gác. . . . . .

Xem ra nơi này mọi người là có tổ chức mà tiến hành phòng ngự, sau khi biết mỗi tầng lầu đều có người gác, có chút khó xử như thế nào tới tầng 9, chỗ nhà cậu mợ. Đã hai ngày nay, nàng cơ hồ không có ăn cơm, cảm giác đói khát tuy rằng không đến mức khiến nàng điên cuồng, nhưng cũng khiến nàng không thể tùy tâm sở dục ở lại bên người nhân loại. Cho nên, nàng không thể cam đoan chính mình khi đối mặt với những thủ vệ này, có thể khẩu hạ lưu tình. . . . . .

Nghĩ đến đây, nàng chọn góc trèo tường khuất người đi vào tiểu khu, đi loanh quanh đến khi có thể thấy phương hướng cửa sổ của nhà cậu mợ, trèo lên một trăm năm hoàng giác thụ trong viện, cách nhà cậu mợ cũng coi như gần một ít, thông qua nhiệt cảm ứng, nàng có thể cảm giác được ba đoàn nhiệt lượng, thiếu một cái. . . . . . Thiếu ai? Này phát hiện nhượng nàng trong lòng run lên. . . . . .

Vội vàng nghĩ muốn đi lên xem xét rõ ràng, lại nề hà chính mình không có biện pháp đi lên!

Cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể cắn răng một cái xoay người ra tiểu khu, đem đại não của đám "xác sống" trước cổng tiểu khu xử lý sạch sẽ. Trong lúc này, nàng lại cắn được một loại thạch gì đó, nhổ ra nhìn, mới phát hiện là một khối kết tinh trong suốt ; đột nhiên nhớ tới lúc trước, ở trong não một con "xác sống", nàng cũng đã phát hiện ra một tảng đá, từ trong túi lấy ra tảng đá lúc trước, mới phát hiện cũng đồng dạng là một khối kết tinh, hai cái kết tinh lớn nhỏ bất đồng, cũng không hề có quy tắc. Viên lúc trước mà nàng tìm được, rất rõ ràng so với viên hiện tại nhỏ hơn nhiều lắm.

Kết tinh trong não "xác sống" ?

Chẳng lẽ đây là loại « năng lượng kết tinh » trong tiểu thuyết mạt thế [1] ?

*[1] mạt thế : tận thế.

Nhưng viên kết tinh này dùng mười phần lực đều bóp không vỡ, như vậy tất nhiên so với đá còn cứng hơn, làm sao ăn đây ? Chẳng lẽ liền nuốt chửng cả viên ?

Nghĩ đến khả năng này, nàng quyết định mạo hiểm nuốt một viên thử xem, chọn tiểu kết tinh lúc trước tìm được, bỏ vào miệng, đang lúc muốn nuốt xuống, lại cảm giác kết tinh lập tức tan biến, hơn nữa cảm giác tựa hồ trong người có thứ gì đang chuyển động. . . . . . Thật giống trong bụng đang có một con gián đang chạy. . . . . . ! Chẳng lẽ nàng nuốt không phải kết tinh mà là. . . . . . Mà là. . . Ký sinh trùng trong não xác sống ? !

Nghĩ đến đây, nàng lập tức há mồm định phun ra, ngay lúc này, 'thứ đó' lập tức chui vào yết hầu, biến mất ở trong lồng ngực. . . . . .

Điều này làm cho nàng có chút hoảng sợ, bật người bắt đầu khấu hầu phản ẩu [2], tuy rằng nôn ra không ít này nọ, nhưng không có cái kết tinh kia, cũng không có chút gì giống như ký sinh trùng !

*[2] khấu hầu phản ẩu : móc cổ nôn ra.

Thở phì phò, đem khỏa đại kết tinh đang cầm trong tay ném về phía ven đường, đứng dậy hướng xa xa chạy đến ; vấn đề đầu tiên đặt ra chính là, nàng muốn tìm một chỗ. . . . . . Không thể cách nơi này gần quá ! Nếu. . . Nếu chính mình mất đi tri giác, chỉ sợ sẽ làm bị thương đến một nhà cậu mợ. . . . . . !

Chạy được khoảng mười phút, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, tứ chi bắt đầu trở nên cứng ngắc, đau đầu khiến nàng cơ hồ không mở mắt ra được. . . . . . Đến khi tầm mắt sắp tối sầm lại, nàng nhìn thấy bên đường có một tiệm sách báo đổ nát, liền không chút do dự mà lập tức đi vào. Tiếp đó là một màn vô tận hắc ám, ngay khi nàng sắp ngất đi, lâm vào hắc ám, kia trong nháy mắt, cảm giác đau đầu cũng trở nên không còn kịch liệt. . . . . . Cuối cùng nàng hoàn toàn mất đi ý thức. . . . . .

Mà giờ này khắc này, trong tiệm sách báo hoang tàn cũng không có thân ảnh của Tần Nam. . . . . .

Nếu muốn hỏi Tần Nam rốt cuộc đi nơi nào, vấn đề này ngay cả Tần Nam chính mình cũng không biết đáp án. . . . . .

Nhìn đến cảnh tượng hôn ám đổ nát trước mắt, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc. Bởi vì chỗ nàng đang ở hiện tại , không phải « dị độ không gian » cũng không phải « kỳ diệu thế giới », chính là chỗ mà nàng biến thành "xác sống", cái làng du lịch nhỏ kia. Nhìn thấy trên mặt đất là những thi thể không trọn vẹn, không được đầy đủ, tầm mắt của nàng chuyển hướng về phía một bên cửa nhà vệ sinh.

Cuối cùng vẫn là đi lên phía trước, đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa có một người ngồi chồm hổm, nói đúng hơn là một con "xác sống", đang tham lam mà khẳng thực đồng loại trên mặt đất, ngẫu nhiên một trận nôn khan, tiếp đó lại bắt đầu vùi đầu khẳng thực. Nàng nhất thời hoảng hốt , vì cái gì chính mình sẽ xuất hiện ở trong này ? Nhìn thấy chính mình khẳng thực hủ thi, tâm tình không biết vì cái gì hoảng hốt , cũng không biết hiện tại đáy lòng vì cái gì xuất hiện một cảm giác, không phải sợ hãi, không phải chán ghét, càng thêm không phải thống khổ, mà chính là rét lạnh thấu xương cùng tuyệt vọng khôn cùng. . . . . .

Trước mắt không phải mộng không phải ảo tưởng, mà xác xác thật thật là sự thật đã phát sinh qua, nàng phản bác không được cũng trốn tránh không được một sự thật, nàng không phải người cũng không thể trở lại làm người, vậy nàng bây giờ rốt cuộc là cái gì? Một khối "xác sống" có tư duy ? Sự thật như vậy tựa hồ đã tước hết tất cả khí lực còn sót lại trên người nàng, vô lực dựa vào cửa ngồi xổm xuống, vùi đầu, nhắm mắt.

Đáy lòng lại tại đây một giây bắt đầu điên cuồng kêu gào, đừng! Nàng đừng lưu lại ở trong này! Đừng! Đừng! Ý niệm điên cuồng này chiếm cứ cả đại não của nàng, bật người đứng dậy chật vật đi về phía đại môn, khi thấy cái ổ khoá đại môn, bởi vì khẩn trương mà tâm treo lơ lửng mới xem như thoáng hạ xuống, ổ khóa này ngăn không được nàng, nàng có thể đi ra ngoài!

Ý niệm này khiến nàng có được động lực vô tận, thế nhưng ở phía sau, một cánh tay khô gầy như củi khoát lên trên vai của nàng, liền giống như một mảnh lá cây vô thanh vô thức mà rơi xuống, mà nàng một chút cũng chưa từng phát hiện. Nương dư quang thoáng nhìn qua cánh tay này, đã trải qua nhiều chuyện tình như vậy nhưng nàng vẫn sợ tới mức không nhẹ, trong lòng "Oanh" một tiếng, nghĩ thầm, rằng:

Nguy rồi !

Ngay thời điểm nàng quyết định bất quản bất cố [3] mà giết chết con "xác sống" phía sau, đột nhiên cánh tay khô gầy ở trên vai lại dùng sức mà niết một cái, cả bả vai nàng liền giống như bị một đòn thiên cân trọng kích [4], nháy mắt không thể nhúc nhích. Nàng theo bản năng phát ra một tiếng hét thảm, liền vô lực mà lê lết trên mặt đất, cảm giác đau đớn đã lâu lại xuất hiện .

*[3] bất quản bất cố : không ngần ngại, không quan tâm.

*[4] thiên cân trọng kích : đòn chí mạng, đòn quyết định.

"Khanh khách khanh khách ~" Lập tức xoay người nhìn về phía sau, mới phát hiện phía sau không có ai, chính là trong bóng tối vang lên vô số tiếng cười quỷ dị, một chút cũng chưa từng dừng lại , điều này làm cho nàng hồi tưởng đến cảnh tượng kinh khủng khi bị phân thực lúc trước.

Kéo cánh tay đã bị vặn gẫy, nàng bắt đầu không ngừng hướng đại môn đi tới, tựa hồ ra cửa liền hết thảy cũng không còn như vậy, không có uy hiếp, không có "xác sống", nàng có thể sống !

"A ~!" Lại là một tiếng cốt toái [5], đau đến mức khiến nàng cuộn thành một đoàn trên mặt đất, thoáng nhìn chân phải đã sắp bị vặn vẹo đến biến dạng, phía trên vẫn còn lẳng lặng một cánh tay gầy nhom khô héo. Nàng nghĩ tới Lưu Kì bị chính mình đoạn thủ toái cốt [6] , mờ mịt một chút, sau đó mỉa mai nở nụ cười. . . . . . Đây là báo ứng ?

*[5] cốt toái : xương nứt, gãy.

*[6] đoạn thủ toái cốt : chặt tay, bẻ xương.

Bất chấp đùi phải vẫn đang truyền đến đau đớn, nàng tiếp tục bằng vào sức lực của tay trái không ngừng lết ra bên ngoài, còn kém một chút ! Thiếu chút nữa nàng có thể. . . . . . . . . . . .

Ngay lúc nàng chạm đến cánh cửa, kia trong nháy mắt. . . . . .

"Tạp sát!"

"A!"

Năm ngón tay đồng loạt đứt gãy, đau đớn khiến nàng ngất lả đi, nàng tận mắt thấy năm ngón tay của mình liền như vậy chiết đoạn nữu khúc [7], nhưng không hề có một giọt máu chảy ra, thật giống như bàn tay dị dạng này là dùng cao su nặn ra.

Miễn cưỡng lấy bàn tay chống lên cửa, dựa vào chân trái mà chống đỡ thân thể, sau đó nàng cực hy vọng có thể sử dụng sức lực của thân thể để phá vỡ cánh cửa này, giờ khắc này, đáy lòng có chính là nỗi sợ hãi vô tận. Nàng không ngừng ở trong lòng thúc giục chính mình nhanh lên, nhưng phiến cửa liền giống như là một cỗ sắt thép chết dí, mặc cho nàng như thế nào dùng sức, đều không chút nhúc nhích.

*[7] chiết đoạn nữu khúc: gãy rời.

Sau đó, một tiếng thanh thúy cốt nứt phát ra, nàng dựa cửa, co quắp ngồi ở trên mặt đất.

Tiếp đó, thời gian này cánh tay khô nghiền nát tất cả xương cốt trên toàn thân của nàng, cực độ đau đớn khiến nàng một lần nữa hôn mê, lại ở trong một lần cự đại thống khổ thanh tỉnh ; lúc ban đầu nàng còn kêu thảm, đến bây giờ đã không thể phát ra một tia thanh âm.

Rõ ràng cảm giác đau đớn đã hoàn toàn biến mất, thế nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được nỗi đau đớn thật lớn đến khó có thể tưởng tượng . . . . . .

A ~! Nguyên lai nỗi đau đớn mà Lưu Kì sở nhận lấy lại cự đại như vậy, đột nhiên nỗi oán hận đối với Lưu Kì có chút tiêu tan . Nếu là thống khổ như vậy, đây cũng coi như là điều nàng mong muốn , oán hận đối với Lưu Kì rốt cục cũng bắt đầu dần dần phiêu tán.

Nếu đây là báo ứng, như vậy nàng cũng sẽ không hối hận lúc trước đã sở tác sở vi, nếu ông trời có cho nàng cơ hội lần thứ hai, nàng vẫn là muốn làm như vậy!

Trừ bỏ xương sọ của nàng hoàn hảo vô khuyết ra, xương cốt trên cả người nàng đều đã bị niết đoạn hoặc bóp nát, tiếp theo chắc hẳn là xương sọ . . . . . . Mà nàng cũng xong đời. Cảm giác được một đôi tay đang xoa lấy đỉnh đầu của nàng , xúc cảm này thế nhưng khiến nàng ảo giác, tưởng rằng mẫu thân thương tiếc mà vỗ về đầu của mình.

Nàng khóc, thế nhưng nàng không có nước mắt. Nỗi áy náy trong lòng từ đầu đến cuối cũng chưa từng có một tia tiêu giảm, vì cái gì, phút cuối cùng nàng chỉ có thể thấy chính mình đối với cha mẹ tứ ý vọng vi [8], vì cái gì nàng cảm thấy được mặc dù chính mình chết như vậy cũng là do báo ứng của nàng ?

Chính là, nàng lại tại đây một khắc hi cầu, hi cầu chính mình có thể sống tiếp! Mặc dù ở trong cái thế giới này, nàng nhìn không thấy một tia hy vọng, mặc dù nàng cảm thấy được chính mình tội đáng chết vạn lần!

*[8] tứ ý vọng vi: làm xằng, làm bậy.

Tâm của nàng cũng không ngừng khẩn cầu, hi cầu , hy vọng chính mình có thể sống tiếp, vô luận là người cũng tốt, hay là. . . . . .

Chỉ giống như một đoàn thịt thối. . . . . .

"Răng rắc. . . . . ."

Hết thảy đều quy về trong bóng đêm, một tiếng cốt nứt thanh thúy . . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro