Chapter 8: Tần Nam và An Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với vấn đề của phụ thân, nàng biết chính mình không thể chần chừ, liền viết xuống hai chữ:

"Tần Nam."

Phụ thân từng nói cho nàng nghe nếu lúc trước nàng là một bé trai tên sẽ là Hạ Nam, mà họ mẫu thân nàng là họ Tần.

"Tần Nam. . . . . . Tần Nam. . . . . ." Phụ thân lẩm bẩm tên của nàng, liên tiếp gật đầu, mẫu thân thì chỉ tùy tiện nói một câu. "Hảo hài tử, cùng bá mẫu đều là người nhà a ~!"

Thúc giục hai người mau mau ăn cơm, hai người mới đưa lực chú ý chuyển qua đồ ăn ở trên bàn, bắt đầu ăn cơm. Lẳng lặng nhìn cha mẹ ăn cơm, hốc mắt của nàng lại đỏ. Nàng muốn khóc, thế nhưng nàng không có nước mắt. . . . . . Nhìn thấy cha mẹ, nàng ở trong lòng yên lặng tuyên thệ, vô luận như thế nào đi nữa, nàng muốn cha mẹ sống sót, để hai người hạnh phúc, khoái hoạt sống đến cuối đời!

Ăn cơm chiều xong, Hạ Diệp-cũng chính là Tần Nam-đem hai người tập hợp ở phòng khách.

Đơn giản nói lại tình huống ở bên ngoài khi nàng tới đây thấy được. Hàng lang đã được nàng dọn dẹp sạch sẽ, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có "xác sống", nhưng hai người cũng tốt nhất là đừng ra khỏi cửa. Ngay khi Hạ ba ba biết Tần Nam đã giải quyết sạch sẽ đám "xác sống" ngoài hành lang không khỏi một trận tán thưởng, mặt Hạ mụ mụ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, một tâm lo lắng đề phòng coi như đã an ổn rất nhiều.

Nhìn thấy bộ dáng mẫu thân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng biết mấy ngày nay mẫu thân khẳng định đã sợ tới mức không nhẹ. Điều này càng khiến lời thề trong lòng nàng thêm kiên định. Tiếp tục nói ra quyết định của chính mình, nếu muốn chạy trốn nhất định phải có xe. Nàng biết trong nhà cũng không có xe, chính là hy vọng cha mẹ có thể biết nhà ai có xe. Về phần lái xe, đây thật là một vấn đề lớn. . . . . .

"Quầy bán quà vặt dưới lầu có xe, chính là. . . . . . Dưới lầu tất cả đều là "xác sống", căn bản không có khả năng lấy được xe. Huống chi, tất cả chìa khóa xe đều ở trên người lão bản của quầy bán quà vặt , hắn hiện tại đã là "xác sống" a! Hơn nữa, tiểu Tần ngươi biết lái xe không?"

Nghe thấy những lời này, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đích xác, nàng không biết lái xe, cha mẹ cũng không. Cho nên, nàng mới tính toán đi nhà cậu mợ nhìn xem, một mặt, nàng xác thực lo lắng cho cả nhà cậu mợ, một mặt khác, cậu cùng biểu đệ đều biết lái xe, một nhà cậu mợ có thể xem như là những thân thích duy nhất trong dòng họ, duy nhất xem như người thân. Hơn nữa hai nhà trước ở gần nhau, cho nên biểu tỷ đệ đi đâu cũng đi chung với nàng, nàng cùng biểu đệ biểu muội chơi cùng nhau rất thân.

Nghĩ đến đây Tần Nam trên giấy viết xuống

"Đúng rồi, Hạ Diệp nói nàng còn có cậu mợ cùng với hai cái biểu đệ muội, bọn họ hiện tại thế nào ?"

"Ai, từ sau cuộc điện thoại tối hôm đó cũng không có tin tức , ta và Hạ di ngươi cũng muốn biết a! Lại hoàn toàn không có biện pháp. . . . . ." Nói tới đây mẫu thân đỏ hốc mắt, cũng không muốn rơi lệ. Nàng biết mẫu thân luôn luôn mạnh mẽ, tuy rằng đối với người khác thường nói lời khó nghe, nhưng cũng không từng đối với ai có ác ý, mặc dù bị những người thân thích này đối đãi như vậy. . . . . .

Đại khái cũng chính là tính tình mẫu thân luôn như thế, mới cùng mợ nhất cá tị tử nhất cá nhãn [1], luôn tìm cách bắt bẻ châm chọc lẫn nhau, hai người cố tình chính là như vậy , lúc đối phương trong thời điểm khó khăn nhất, lại luôn là người đầu tiên vươn tay trợ giúp. . . . . . Nghĩ đến hình ảnh ngày trước, mẫu thân cùng mợ đấu võ mồm, nhịn không được khóe miệng khẽ cong lên. Cuối cùng mới giật mình phát hiện chính mình thất thố, thu hồi vẻ mặt, trên giấy viết, nói :

*[1] nhất cá tị tử nhất cá nhãn (một cái mũi một cái mắt). Đấu khẩu.

"Bá phụ, có thể nói cho ta biết chỗ mợ của Hạ Diệp đang ở là đâu không ? Đêm nay ta đi nhìn xem."

Hạ ba ba cùng Hạ mụ mụ nhìn đến lời này trên giấy của Tần Nam, nhất thời sửng sốt, Hạ mụ mụ không khỏi hỏi lại :

"Đêm nay? Một mình ngươi ?"

Nhìn thấy phản ứng của mẫu thân, nàng biết là gạt không được, cho nên chỉ có thể đem lí do trước đó đã chuẩn bị tốt, viết xuống dưới.

"Bá phụ bá mẫu, Hạ Diệp đã cứu ta một mạng. Ta vẫn chưa kịp giới thiệu về bản thân, ta là thuộc quản lý của quân khu XX , tiểu đội « đặc biệt tác chiến » đệ cửu, lúc trước, khi chấp hành nhiệm vụ, cả tiểu đội của ta toàn bộ đều tử trận, nếu không phải Hạ Diệp đã cứu ta, ta cũng sớm chết rồi. Cho nên, ta rất rõ ràng như thế nào bảo hộ chính mình."

Hạ mụ mụ vẫn nửa tin nửa ngờ mà nhìn nam hài tử cao gầy trước mắt, tổng cảm thấy được có vấn đề, rồi lại nói không nên lời làm sao có vấn đề. Tần Nam để cho mẫu thân dùng ánh mắt đối với nàng tìm tòi nghiên cứu lại thấy trong lòng khẩn trương không thôi, thực sợ hãi lời nói dối của chính mình bị mẫu thân vạch trần. Bởi vì thời trẻ từng đi buôn bán, mẫu thân nhìn người rất chuẩn xác, cho nên từ nhỏ đến lớn lời nói dối của nàng không cần thừa nhận cũng đã bị mẫu thân phát hiện hơn phân nửa. . . . . .

Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên, Hạ mụ mụ mới hoàn hồn kêu Hạ ba ba chạy nhanh đi xem.

"Lão nhân mau đi xem một chút, có phải là nha đầu An Lâm hay không !"

An Lâm? Nghe thấy cha mẹ nói như vậy, Tần Nam ở trong đầu không ngừng tìm tòi, trong trí nhớ cũng không có nhân vật nào được gọi là An Lâm.

Tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của Tần Nam, vội vàng chạy về phía cửa, đem phụ thân che ở phía sau. Hạ ba ba bị Tần Nam che chở, như thế có chút mạc danh kỳ diệu. Mà lúc này cửa cũng mở, một nữ nhân lưng mang túi nhỏ xuất hiện ở trước mặt Tần Nam. Tần Nam nhìn quét qua người nọ một vòng, cũng không có ý tứ dừng lại. Nữ nhân kia cả người đẫm huyết, tóc loạn thành một đoàn, không ngừng thở dốc.

"Có phải An Lâm hay không?" Hạ mụ mụ từ trong phòng đi ra, thấy Tần Nam bày ra tư thế chặn lại cửa liền có phần khó hiểu, nhìn thấy ở trước cửa có một người dáng vẻ mệt mỏi, nhất thời trên mặt lộ ra vui mừng, đi ngang qua trước mặt nàng, lập tức đem người đó ôm ở trong lòng. Mẫu thân như vậy khiến Tần Nam trong lòng căng thẳng, vội vàng đem mẫu thân kéo lại.

"Ngươi. . . Ngươi làm cái gì vậy ?" Hạ mụ mụ đối với phản ứng Tần Nam có chút không vui. Mà Tần Nam chính là không ngừng lắc đầu, không ngừng muốn đem mẫu thân che ở phía sau.

An Lâm hòa hoãn tức giận, liếc mắt một cái đánh giá Tần Nam , liền mở miệng nói :

"Yên tâm, ta không có bị cắn cũng không có bị cào, ta là con người, này đó đều là ta cố ý tạo ra trên người, như vậy ' chúng nó ' sẽ cho rằng ta là ' đồng bạn '." Lời giải thích này của An Lâm cũng khiến Hạ gia hai lão biết Tần Nam đây là thật tâm để ý cho bọn họ, cũng sẽ không tái so đo. Vội vàng đem An Lâm kéo vào trong phòng.

Tuy rằng Hạ ba ba cùng Hạ mụ mụ hoàn toàn tin tưởng lời này của An Lâm, nhưng Tần Nam thì hoàn toàn không tin. Vẫn luôn cảnh giác mà chú ý đến An Lâm, một khi thấy có chút dị thường, nàng liền tuyệt đối sẽ không nương tay!

An Lâm tự nhiên biết chính mình vẫn đang bị (người) giám sát, nhưng chính mình cũng hoàn toàn không có việc gì, cũng sẽ không để ý đến sự giám sát của Tần Nam .

Sau khi cùng Hạ ba ba cùng Hạ mụ mụ một phen giải thích, ánh mắt Tần Nam đối An Lâm đa đa thiểu thiểu cũng không còn thù địch như trước, dù sao người trước mắt này cũng đã trợ giúp cha mẹ vượt qua không ít nguy hiểm, nếu không có An Lâm có lẽ nàng trở về cũng sẽ không nhìn thấy được cha mẹ bình yên vô sự, điểm này nàng xác thực rất cảm kích An Lâm. Kỳ thật lúc cha mẹ nói ra An Lâm đã nhiều lần vì bọn họ ra ngoài tìm kiếm thức ăn nước uống, trong lòng Tần Nam đích xác có chút kinh ngạc, bởi vì nàng hoàn toàn không thể lý giải lý do để An Lâm làm như vậy. Nếu là thân hữu, bằng hữu, có lẽ còn có thể giải thích. Chỉ là một nhân viên tiếp thị đến chào hàng, giữa lúc tình hình bệnh dịch bùng nổ, trùng hợp bị nhốt ở lại trong nhà nàng.

Có thể trợ giúp phụ mẫu của nàng như thế ? Hai lão nhân không hề có giá trị . . . . . .

Dường như, từ sau khi cửa bị đóng lại, nàng liền vô pháp lý giải được loại tình cảm ấy, quyết định ấy ! Hoặc là càng trực tiếp một chút, từ khi nàng trở thành "xác sống", mở mắt ra, kia trong nháy mắt, nàng đã không thể tin tưởng người khác, trừ bỏ cha mẹ, trừ bỏ những người đối xử thật tâm với người nhà của nàng.

Trong khoảng thời gian nàng đi ra ngoài tìm kiếm nước uống, thời gian gần nửa tháng nay, An Lâm đều ngủ ở trong phòng ngủ của nàng. Khi cửa phòng ngủ mở ra, cũng không có một tia tanh tưởi, quả thực rất sạch sẽ, rất gọn gàng.

"Ha hả, An Lâm so với nha đầu nhà ta hảo ~! Nhìn xem, căn phòng này rất sạch sẽ ~!" Hạ mụ mụ nói xong, vẻ tươi cười trên mặt cũng dần dần biến mất. Tần Nam xem ở trong mắt đau ở trong lòng, nhưng không cách nào mở miệng an ủi. Đúng lúc này An Lâm đi tới bên người Hạ mụ mụ, cười nói : "Bá mẫu, kỳ thật Tiểu Diệp ~ân~ không tồi a ~ hài tử này vừa thấy chỉ biết đáy lòng thiện lương, hiếu kính cha mẹ."

Nghe thấy An Lâm trong miệng gọi 'tiểu Diệp', Tần Nam nhịn không được nổi một thân da gà, không ai kêu nàng như vậy. . . . . . Về phần câu nói sau đó, Tần Nam chính là ánh mắt có chút trầm xuống, không chút biểu tình. Thiện niệm. . . . . . Nếu cha mẹ nhìn thấy chính mình thị huyết [2] khẳng thực não của con người, lúc đó, còn có thể cho rằng người trước mắt là con gái của mình không ? Nghĩ đến đây, Tần Nam cảm thấy sống không bằng chết. . . . . . !

*[2] thị huyết : khát máu.

Cố nén khó chịu trong lòng, nàng đem An Lâm đẩy vào trong lòng Hạ mụ mụ, khoa tay múa chân nói :

' Hay là coi An tỷ như con gái của Hạ bá mẫu đi ~! ' Nàng trong lòng nói như thế nói, cũng biết rằng chính mình đang khoa tay múa chân đến loạn thất bát tao, mẫu thân làm sao có thể hiểu được đây ?

"Cho dù ta muốn nhận bá mẫu làm mẫu thân, chỉ sợ bá mẫu cũng không nguyện ý muốn ta làm con gái của hai lão đi ~!" Lời này của An Lâm khiến Tần Nam có chút sửng sốt, không thể tin được mà nhìn về phía An Lâm, nàng. . . . . .

"Ai nói vậy ~! Có con gái tốt như vậy, ta cao hứng còn không kịp đây ~! Lão nhân ngươi nói có phải hay không ?" Hạ ba ba ở trong phòng ngủ dọn dẹp linh tinh, nghe thấy Hạ mụ mụ nói cũng vội vàng chạy đến, vội vàng lên tiếng trả lời "Đúng đúng rồi! Có một đứa con gái như An Lâm là phúc khí mà lão nhân ta tám đời đã tu luyện được a ~!"

"An Lâm, thành thực mà nói, bây giờ ngươi thật nguyện ý làm con gái của a hai lão già chúng ta không ?" Lời này của Hạ mụ mụ khiến An Lâm có chút kích động, dù sao chính nàng cũng chưa từng cảm nhận qua tình yêu thương của cha mẹ là cái gì. . . . . .

Lời nói đột ngột này đã khiến An Lâm đỏ mắt, đối diện với ánh mắt chờ mong của hai người, An Lâm khẽ gật đầu. Mà Tần Nam thì yên lặng mà đứng ở một bên, nhìn đến một nhà ba người vừa mới thành lập. . . . . . Cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người An Lâm, nàng thật tâm hy vọng chính mình không có đặt sai kỳ vọng. An Lâm có thể thay thế chính mình đem cha mẹ chiếu cố hoàn hảo, như vậy, mặc dù nàng tan xương nát thịt cũng đáng . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro