Chapter 7: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, xung quanh vắng vẻ, tuy rằng tối đen một mảnh giơ tay không thấy năm ngón. Nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được xung quanh lác đác còn có rất nhiều người còn sống sót.

Mà nàng cũng phát hiện chính mình dường như đã hoàn toàn lạc đường . . . . . .

Đúng lúc này, nàng trông thấy trên đường phố đối diện có một chiếc xe đang đậu, bên trong vẫn còn nhốt lại một con "xác sống", nghĩ một chút liền đem "xác sống" đuổi xuống xe, bắt đầu ở trong xe tìm kiếm bản đồ, kết quả lại khiến nàng thực thất vọng.

Nàng không thể lại đợi đến hừng đông ló dạng, dọc đường nàng đã lãng phí rất nhiều thời gian ! Một lòng nghĩ đến chuyện trở về nhà, một khắc kia nàng thật sự thực hối hận không có nghe theo lời của cha mẹ đi học lái xe, mặc dù giờ này khắc này không có bản đồ, thì lái xe có phương tiện hướng dẫn [1] cũng có thể giúp nàng về nhà! Khi đó Hạ Diệp căn bản chưa biết rằng mặc dù mình biết lái xe, cũng không dùng được phương tiện hướng dẫn, bởi vì đã không có vệ tinh lẫn internet. . . . . .

*[1] phương tiện hướng dẫn: thiết bị giám sát hành trình,gắn trên xe, thường hoạt động dựa trên sóng radio hoặc kết nối wifi.

Trong cơn buồn bực, đưa tay vào trong một đống tạp vật cầm lấy vài thứ lại ném qua một bên ; vô tình hành động này lại khiến một chiếc va li đặt ở trước xe mở ra , một đống tạp vật ngay lập tức rơi xuống, trong đó, đập vào mắt nàng chính là một tấm « G thị bản đồ».

Có bản đồ, có xe. Nàng làm một cái quyết định lớn mật, vặn chìa khóa, bắt đầu tự học lái xe, từng nghe biểu đệ nói qua cách khởi động xe, nào là gạt cần số [2] và nhấn chân ga vân vân, tra dầu mỡ, buông ra cần số. . . . . . Tuy rằng có nghe qua, nhưng là nàng hoàn toàn chưa từng chạm qua xe cũng chưa qua lớp học lái xe nào, cứ như vậy mò mẫm nửa ngày, chiếc xe cứ như cũ không chút nhúc nhích.

*[2] Nguyên văn: ly hợp. clutch pedal.

Cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn buông tha cho ý định tự học lái xe, cầm bản đồ bắt đầu chạy một mạch, bởi vì là "xác sống" cho nên nàng cũng không cảm thấy được mệt nhọc, chỉ cảm thấy được đói khát, cùng ngày hôm đó, thần sắc có chút khá hơn, nàng đi vào một cửa hiệu quần áo. Ban ngày, nàng ít khi đi ra ngoài, bởi vì ban ngày có nhiều người qua lại, mặc dù nàng có thể bình an vô sự tránh được đám "xác sống" đi qua, cũng khó đảm bảo sẽ không bị những người đang ẩn nấp ở đâu đó phát hiện.

Đến lúc đó nhất định gặp phải nhiều ít phiền toái, nàng không cần nghĩ muốn cũng biết. Huống chi nàng tự mình mang theo một bao lớn đựng đầy thức ăn nước uống, bất luận ở trong mắt kẻ nào lúc này đều là miếng mồi ngon. Đây cũng chính là lý do mà nàng muốn học lái xe, như vậy nàng chẳng những có thể hành động vào buổi tối, thậm chí có thể hành động vào ban ngày . Như vậy, cũng có thể mau chóng về đến nhà. Buông ba lô xuống, xuyên thấu qua tầng kính cửa hiệu, nàng thấy được ở góc phố bên kia có một chiếc xe đạp, trong lòng nhất thời vui vẻ. Cũng không màng nghỉ ngơi, vội vàng vác trên lưng ba lô, chạy về phía chiếc xe đạp.

Đợi đến lúc chạy tới gần, mới phát hiện đường phố bên kia vừa lúc có một đám người đi ra, vì thế vội vàng nhảy lên xe đạp nghênh ngang mà đi. Có xe, nàng cơ hồ là chạy như bay hướng đường về nhà chạy tới, trừ bỏ có lúc thỉnh thoảng dừng lại xem bản đồ, cơ hồ chưa có một lần dừng lại. Cuối cùng, lúc gần tối muộn, nàng đã tới đoạn cách nhà khoảng ba trạm đường dành riêng cho người đi bộ.

Cũng giống như « L thương giới », đường dành riêng cho người đi bộ chật ních xe, nơi nơi đều có "xác sống" qua lại. Bởi vì đây là con đường độc đạo, cho nên bị chuyện bị khóa lại thực bình thường. . . . . .

Lúc quay đầu chuẩn bị rẽ qua một con đường khác, nàng thoáng nhìn chính mình qua cửa kính ven đường. . . . . . trên quần áo vẫn còn lưu lại vết máu, cùng với khuôn mặt trắng bệch không giống với mặt người còn sống. . . . . .

Nàng phải lấy bộ dáng như vậy đi gặp cha mẹ cùng thân hữu ? Nhìn thấy trước mắt chính mình người không ra người quỷ không giống quỷ, đỏ hốc mắt, lập tức đi vào cửa hiệu quần áo.

Đợi đến lúc đi ra, đã là một thân nam trang, mũ trùm đầu trên áo đã che hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, chỉ có thể thấy từ cằm đến mũi. Như vậy, cũng không dễ dàng bị nhận ra . . . . . .

Ngụy trang hoàn tất, cưỡi xe đạp quay đầu hướng đường về nhà đi tới, bởi vì là đường tắt, bình thường người ở rất thưa thớt, cho nên nàng không chút khó khăn đã đi tới cửa tiểu khu, dưới lầu không ít "xác sống" vây quanh , trong ga ra cũng có không ít. Xem ra "xác sống" xung quanh cơ hồ đều bị dẫn tới nơi này. Như vậy chuyện mang cha mẹ đi ra ngoài không phải là không thể được, nhưng là nàng không nghĩ tới để cho cha mẹ nhìn thấy năng lực quỷ dị của nàng, hơn nữa cũng quá mạo hiểm. Cho nên nàng xoay người đi tới bãi đỗ xe, lục soát khắp tất cả ô tô đang đậu ở đó, không có một chiếc nào có chìa khóa. . . . . . . . .

Nghĩ đến đây, nàng quyết định trước lên lầu nhìn xem cha mẹ có an toàn hay không. Một hơi chạy lên lầu, lầu 28 đối với nàng hiện tại mà nói thực nhẹ nhàng, dọc theo đường đi đem hành lang dọn dẹp sạch sẽ rồi khóa lại lối thoát hiểm ở mỗi tầng lầu. Ngay lúc nàng tới tầng lầu nhà mình, trong hành lang yên tĩnh trống trải bỗng xuất hiện hai ba con"xác sống". Không hề ngoài ý muốn, nàng liền giải quyết hết bọn chúng.

Nàng gõ cửa, sau khi gõ vài cái, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng người hỏi thật cẩn thận.

"Ai. . . ?"

Vừa nghe thấy giọng nói của phụ thân, hốc mắt lập tức đỏ, đang muốn mở miệng mới phát hiện chính mình sớm đã không thể nói . . . . . . Làm sao bây giờ ? Sớm biết như vậy, nàng nên trước tiên viết trên giấy! Nhưng, hiện tại nàng đi nơi nào tìm giấy bút?

Nàng biết phụ thân nhất định đang thông qua lỗ mắt thần [3] mà quan sát chính mình! Chính là không xác định chính mình là ai mới chậm chạp không mở cửa, nàng sốt ruột lại đột nhiên nghĩ tới di động. Lập tức lấy điện thoại di động ra, trưng ra ảnh chụp chung của từng người trong nhà đưa đến trước lỗ mắt thần, một bên khoa tay múa chân rằng chính mình là tới cứu người ! Nàng hy vọng phụ thân có thể hiểu được ý tứ của nàng, thế nhưng bên trong cánh cửa kia một chút hồi âm đều không có, nhịn không được tiếp tục gõ lên cửa rào sắt bảo vệ.

*[3] Nguyên văn: miêu nhãn. Lỗ mắt thần : lỗ nhỏ trên khe cửa dùng để người bên trong quan sát bên ngoài, thường thấy thiết kế này là cửa khách sạn hoặc căn hộ chung cư.

Ngay lúc nàng lại không ngừng khoa tay múa chân, cửa mở. Nàng nhìn thấy khuôn mặt phụ thân gầy rộc hẳn đi, một đầu tóc đen hiện giờ lại toàn bộ bạc trắng. . . . . . Trong phút chốc, nghẹn ngào quỳ gối trước cửa, liên tục dập đầu. Đáy lòng không ngừng nhận lỗi lẫn không ngừng tự trách. Nàng cỡ nào nghĩ muốn giải thích cho cha mẹ , nhưng nàng không mở miệng được. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Ba!

Hạ ba ba bị người trước cửa làm cho hồ đồ , như thế nào mở cửa lại khiến cho hắn dập đầu đây? Như thế nào muốn làm như vậy?

"Lão nhân! Ngươi còn ngây ngốc không đóng cửa làm gì? !" Buồng trong truyền đến tiếng mẫu thân sợ hãi thúc giục, điều này làm cho đáy lòng Hạ Diệp lại vui sướng. Ít nhất. . . . . . Cha mẹ đều bình yên!

Hạ Diệp cũng ngay lập tức đứng dậy vào nhà, đóng cửa lại, Hạ ba ba còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Hạ Diệp đã chạy tới phòng khách, gặp được mẫu thân đang cầm thái đao. Thực hiển nhiên, hai người đều thật lâu không có ăn cơm , cả người đều gầy thành da bọc xương . . . . . .

Trong nhà đã sớm cúp điện cúp nước lẫn cắt gaz, cho dù có gạo thì từ lâu đã không thể nấu . . . . . . Thấy tình huống như vậy, Hạ Diệp vội vàng đem hết thảy đồ ăn trong túi đặt xuống trên bàn cơm, khoa tay múa chân ý bảo hai người ăn một chút.

Hạ mụ mụ cùng Hạ ba ba liếc nhau, cảm thấy rất kỳ quái, chính mình lại không biết người trước mắt, như thế nào trong chốc lát quỳ xuống, trong chốc lát lại đưa cho họ đồ ăn ? Hạ mụ mụ hết lòng tin theo lẽ trời, ngờ vực cũng không giảm đi, một lòng đề phòng. Hạ Diệp thấy mẫu thân đề phòng như thế, phụ thân luôn luôn nghe theo mẫu thân tự nhiên cũng sẽ không động vào đồ ăn trên bàn. Chính là không biết phải làm sao, nàng chính mình có miệng nhưng không thể nói!

Vì thế, nàng lập tức ở trong phòng tìm kiếm giấy bút, đem chuyện mình đã tưởng tượng tốt từ trước nói cho hai người, đợi cho ba mẹ xem hết điều nàng viết, tựa hồ còn có chút cảnh giác, cũng liền đơn giản đem vật tùy thân của chính mình, từng cái đều giao ra trước mặt mẫu thân, trong đó có vật tùy thân của mình là hộ thân ngọc phật, Hạ ba ba từng thỉnh được từ một ngôi chùa, trên mặt có hình phật Di Lặc phát ra ánh sáng, với hy vọng Hạ Diệp một thân bình an, đồng thời còn hy vọng Hạ Diệp có thể giống phật Di Lặc, cả đời khoái hoạt. . . . . .

Hạ mụ mụ nhìn thấy phật Di Lặc, thu vào trong lòng bàn tay, nháy mắt lệ rơi xuống.

"Ngươi. . . . . . Hạ Diệp thật sự còn sống?"

Không chút do dự gật đầu, nàng ở trên giấy viết ra một dòng :

"Nàng đã cứu ta một mạng, ta đáp ứng nàng muốn đem nhị lão ngài đưa đến trước mặt nàng ! Ta thật sự không có ác ý, a di cùng bá phụ, các ngươi tin tưởng ta đi ~!"

"Đứa nhỏ này, ngươi tên là gì?" Lần này, người mở miệng nói chuyện chính là Hạ ba ba, nghe thấy vấn đề này Hạ Diệp cũng biết cha mẹ cuối cùng đã tin tưởng mình . Trong lòng coi như là buông xuống một ít, lo âu lại nổi lên khi phụ thân hỏi tên của nàng . . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro