Chapter 6: Cho dù có trả thù cũng vô dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tiếng thét chói tai thê thảm. Trong bóng đêm, Lưu Kì đứng ở một bên cả kinh, cả người run lên, hắn khẳng định trong này không có chó mèo hay thú vật nào. Quay đầu nhìn vào một mảnh hắc ám tĩnh mịch xung quanh, hai tay nắm lấy lưỡi búa to càng ngày càng ra sức siết chặt, hô hấp cũng bởi vì sợ hãi trong lòng mà dần dần dồn dập, thần kinh căng thẳng sẵn sàng đối phó với hết thảy mối nguy hiểm tiềm tàng trước mắt. Trong nháy mắt, xung quanh hoàn toàn im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm rú của "xác sống" , thỉnh thoảng vang lên tiếng chai lọ thủy tinh rơi vỡ.

Còn có. . . . . . . . .

"Đát. . . . . . Đát. . . . . . Đát. . . . . . Đát" Bên cạnh hắn truyền đến tiết tấu của tiếng bước chân, so với "xác sống" hoàn toàn bất đồng, là Tề Đông sao ? Lưu Kì khẩn trương đem lưỡi búa to giơ lên ở trước ngực, vẻ mặt cảnh giác vừa nhìn chằm chằm xung quanh, hắn vừa chậm rãi lui về phía sau, chỗ cầu thang dẫn lên lầu hai. Ngay khi Lưu Kì đến được chỗ cầu thang lầu hai, trong lòng có chút yên tâm, đang nghĩ muốn mở cửa chạy đi lên thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lưu Kì mới hoảng loạn khi phát hiện ra rằng cửa này đẩy không ra !

Hồ Đông Mậu !

Khuôn mặt Lưu Kì lập tức trở nên trắng bệch, ý thức được Hồ Đông Mậu đem chính mình trở thành mồi nhử, trong nháy mắt, toàn thân Lưu Kì đều lấp đầy nỗi sợ hãi cùng phẫn nộ, cũng bất chấp phía sau có "xác sống" đang theo sát , xoay lại lưỡi búa to, ra sức đập vỡ tay nắm cửa, tiềm lực của con người là vô hạn, thời khắc nguy cấp vẫn luôn có thể kích thích đến tiềm lực của con người. "Rầm" một tiếng, tay nắm cửa đã bị Lưu Kì đập vỡ, đẩy cửa ra, nghênh đón Lưu Kì chính một nòng súng đen ngòm. . . . . .

"Hồ Đông Mậu, ngươi là cái quy tôn tử [1] ngươi muốn hại ta!" Lưu Kì trăm ngàn lần cũng thật không ngờ tới vị huynh đệ tốt ngày trước lại có thể đem mình bán đứng !

*[1]quy tôn tử : đồ con rùa.

"Lưu Kì, ta đây đều là vì mọi người." Trong mắt Hồ Đông Mậu tràn đầy sát khí, tay cầm súng cũng không có chút run rẩy, Lưu Kì bị Hồ Đông Mậu giơ súng chỉ vào người, bị ép lui về phía sau từng bước . Nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Lưu Kì lập tức luống cuống. "Đông Mậu, xem như chúng ta cũng là huynh đệ nhiều năm như vậy, ngươi cho ta đi lên đi. Ta cầu ngươi !" Nói xong Lưu Kì 'rầm' một tiếng quỳ xuống đất, liên tục hướng về phía Hồ Đông Mậu dập đầu "Ta van cầu ngươi !"

Hồ Đông Mậu nhìn thấy Lưu Kì quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, cũng không có thay đổi tâm ý, cho dù giờ này khắc này hắn buông tha Lưu Kì, về sau Lưu Kì sẽ bỏ qua cho hắn sao ? Hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi cái gì cũng đều tin tưởng !

"Phanh!" Một tiếng súng vang cùng với tư thế Lưu Kì vô cùng thống khổ.

"Ôi ~! Hồ Đông Mậu! Ta C mẹ ngươi!"

Hạ Diệp ở xa chợt nghe thấy thanh âm của Lưu Kì, khóe miệng khẽ nhếch, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ. Trong mấy ngày này, nàng cái gì cũng không thấy, nhân tính lại thấy nhiều lắm. . . . . . . . .

Ngay khi Hạ Diệp dẫn thi quần đi đến trước mặt Lưu Kì, cả khuôn mặt Lưu Kì đều bị dọa sợ tới mức biến hình. Run rẩy chỉ vào Hạ Diệp đứt quãng nói :

". . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . . . ." Lời còn chưa có nói xong liền điên cuồng tự mình liên tục phủ quyết. "Không có khả năng! Không có khả năng! Ngươi là. . . . . . "xác sống"? ! A ~~! !"

Nhìn thấy Lưu Kì hiện tại liều mạng đập cửa, vừa lê lết vừa hướng nàng cầu xin tha thứ, mặc dù chân đã bị Hồ Đông Mậu đả thương. Bởi vì máu tươi mà làm nháo động đến đám "xác sống" đang đói khát, chúng đều nhe răng vũ trảo về phía Lưu Kì đang ngồi trên mặt đất, này một màn sợ tới mức Lưu Kì đồ cứt đái không khống chế, nhất thời một trận tanh tưởi xông lên mũi. Nhìn thấy Lưu Kì như thế, nàng nhất thời cảm thấy được thập phần chán ghét.

Bởi vì sự tồn tại của nàng, đám"xác sống" cũng không dám tự tiện tiến lên, nàng từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Kì , không hề do dự liền giẫm lên cái chân đang bị thương của hắn, nàng dùng hết toàn lực nhất giẫm, một thanh âm khô giòn của tiếng xương gãy truyền đến , Lưu Kì kêu thảm một tiếng, khóc lóc lẫn kêu gào không ngớt.

Giờ khắc này, nàng cỡ nào hy vọng chính mình có thể mở miệng, có thể nói cho cho tên "vương bát đản" trên mặt đất này: Nàng đã trở lại! Nàng cỡ nào muốn hỏi rõ ràng tên hỗn đản này, Đồng tỷ rốt cuộc là chết như thế nào! A! Đúng vậy! Nàng hận không thể đem tên hỗn đản này ném vào trong đám "xác sống" phía sau, làm cho hắn cũng thể nhận thức được cái cảm giác bị phân thực là như thế nào ! Này phân hận, nàng ban đầu tưởng rằng chính nàng đã có thể bình tĩnh mà tiếp nhận, dù có thật sự đối mặt đi nữa cũng sẽ không quá mức kích động.

Chính là lúc nàng phải thật sự đối mặt với kẻ trước mắt này - kẻ ngày trước đã đem nàng đẩy vào trong đám "xác sống" , mới biết được là phân hận này là lớn đến cỡ nào !

"A ~!"

Hiện giờ, năm ngón tay của nàng dựa vào độ sát thương mà nói thì thật sự sắc bén đến nỗi có thể đâm thủng được cơ thể con người. Hung hăng đâm thủng cổ chân Lưu Kì, kéo người tới bên ngoài siêu thị, ném lên nóc một chiếc xe, nhún người một chút, nàng nhảy lên nóc xe, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thi rống, ghé mắt liếc về phía cửa sổ siêu thị trên lầu hai, quả nhiên thấy ở cửa sổ Hồ Đông Mậu đang ở đó. Tiếng gầm rú của nàng làm cho tất cả "xác sống" đều tụ tập lại xung quanh, làm cho Lưu Kì cả một bàn tay cũng không dám động.

Lưu Kì chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, sợ tới mức cả người phát run, căn bản không có biện pháp, chính là chỉ biết mạnh miệng khóc cầu chửi rủa.

Cúi đầu nhìn về phía Lưu Kì, trước đây là một kẻ ba hoa khoác lác dẫu sao xét về ngoại hình cũng xem như dễ nhìn, mà giờ này khắc này, chẳng qua chỉ còn là một kẻ ngu xuẩn luôn miệng khóc gào chửi đổng ! Khom người ngồi xổm xuống, nàng chậm rãi cởi ra cái mũ từ ban đầu vẫn luôn che khuất đi diện mạo của nàng, ngay khi nhìn thấy được nàng, nguyên bản Lưu Kì còn chửi đổng liên tục nguyền rủa không ngừng, thế nhưng trong nháy mắt khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch, trong mắt tràn ngập đều là tuyệt vọng!

". . . Không phải ta. . . Thật sự không phải ta ! ! Tất cả đều là đề nghị của tên hỗn đản Hồ Đông Mậu kia ! . . . . . ." Sau khi biết được người đến là ai, Lưu Kì ngược lại liên tục run rẩy lẫn không ngừng khóc cầu, ý đồ đem tất cả lỗi lầm toàn bộ đổ hết lên người Hồ Đông Mậu.

Như vậy chính là "chó cắn chó", nàng cũng không quan tâm, sở dĩ nàng lộ ra khuôn mặt cũng như giữ cho Lưu Kì một cái mạng, là vì nàng muốn biết Đồng tỷ rốt cuộc là chết như thế nào!

Hạ Diệp cầm lấy điện thoại di động nhấn phím, đánh ra nghi vấn của nàng.

"Tần Đồng là chết như thế nào?"

Lưu Kì đọc được câu hỏi của Hạ Diệp, lập tức ánh mắt lảng tránh, liên tục giải thích.

"Ta. . . Ta không phải cố ý! Ta không phải cố ý ! !"

Thấy Lưu Kì phản ứng như vậy, trong lòng hiểu được hơn phân nửa, nàng cắn chặt khớp hàm, ánh mắt nồng đậm hung ác, nâng tay một quyền đánh gảy cánh tay Lưu Kì , một quyền này của nàng là dùng hết toàn lực, cánh tay Lưu Kì lập tức gãy thành hai đoạn, huyết chảy không ngừng, chẳng qua còn có dính lại một lớp da, không đến mức máu chảy đến đầy đất.

"A! !" Một tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương quanh quẩn trong màn đêm mênh mông, át đi tất cả tiếng thi rống, đột ngột làm cho người ta kinh hãi, đồng thời cũng dọa cho Hồ Đông Mậu một thân mồ hôi lạnh, thật vất vả theo dây thừng đi xuống lầu, liền vội vã gặp lại bọn người đang chờ hắn, sau đó tất cả lại nhanh chân rời đi ; đối một màn vừa rồi ở cửa sổ thoáng nhìn đến trong lòng vẫn còn sợ hãi. Khối "xác sống"kia. . . . . . Khẳng định cùng những "xác sống" mà bọn họ đã gặp qua có chút bất đồng ! Tiến hóa ? Nghĩ đến giả thiết như vậy, Hồ Đông Mậu sắc mặt xanh mét, dù sao "tận thế" cũng mới chỉ qua vài ngày. . . . . .

Nhìn đến những người bên cạnh, Hồ Đông Mậu trong lòng rất rõ ràng: mang theo nhóm người này, chính mình sớm hay muộn kết cục cũng giống như Lưu Kì ! Chuyển mắt nhìn về phía Tề San đang dìu đỡ cha mẹ trốn đi, Hồ Đông Mậu trong lòng thực mâu thuẫn. Hắn thực sự yêu Tề San, vì cớ gì cố tình trong thời gian khó khăn này lại gặp lại cha mẹ của Tề San ! Mang theo Tề San hắn đã thực mệt mỏi , huống chi còn có cha mẹ của Tề San!

Hạ Diệp giương mắt nhìn về phía lầu hai của siêu thị, nàng biết Hồ Đông Mậu cùng Tề San đã muốn thừa dịp trong lúc nàng gọi "xác sống" mà tìm đường chạy trốn, nàng cũng không tính toán truy, dù gì đi nữa về sau vẫn còn nhiều thời gian ~! Không phải sao ? Nghĩ đến đây, khóe miệng Hạ Diệp lộ ra một độ cong hoàn mỹ, đêm, chỉ mới là màn mở đầu, trò hay cũng chỉ mới bắt đầu.

Lưu Kì nhìn thấy Hạ Diệp tươi cười quỷ mị, cả người run rẩy không ngừng, khóc không thành tiếng , nói :

". . . . . . Hạ Diệp. . . . . . Ta thật sự không phải cố ý ! Ta xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Ngươi thả ta đi ! Ta van cầu. . . Van cầu ngươi ! . . . . . ."

Nghe thấy lời này của Lưu Kì, nàng có chút sửng sốt, cười nhạo một tiếng, ngồi ngay ngắn thân mình, áp sát tới bên người Lưu Kì khom người lẳng lặng cúi nhìn ; một màn này khiến Lưu Kì không hiểu ra sao, không dám khinh thường mà đánh gảy, nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên, có tăng vô giảm! Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới một Hạ Diệp rụt rè, nhút nhát lúc trước lại biến thành như bây giờ, mà hắn vạn lần không ngờ chính là một Hạ Diệp bị thi quần phân thực cư nhiên còn sống. . . . . . Không đúng ! Là đã biến thành "xác sống" còn có thể tìm tới cửa !

Hạ Diệp cúi đầu, liền cầm di động đánh ra những gì muốn nói ra lời, bình tĩnh để tới trước mắt Lưu Kì , một câu nói vô cùng đơn giản, lại nháy mắt khiến cho Lưu Kì sắc mặt trắng bệch. . . . . .

' Thực xin lỗi, van cầu ngươi, đem Đồng tỷ trả lại cho ta đi ~! (*^__^*) '

Hài lòng khi nhìn thấy Lưu Kì sắc mặt trắng bệch, tiếp tục hỏi :

' Ta hỏi lại một lần, Tần Đồng là chết như thế nào? '

Lúc này đây, Lưu Kì coi như là hiểu được , vô luận chính mình có khẩn cầu như thế nào, Hạ Diệp tuyệt đối cũng sẽ không cho hắn một con đường sống ! Hiện tại hắn chỉ hy vọng Hạ Diệp có thể để hắn chết đi một cách nhẹ nhàng [2] ! Đừng. . . . . . Đừng đem hắn ném vào trong đám "xác sống" kia. . . . . .

*[2] Nguyên tác : tử cái thống khoái (cái chết thống khoái). Thống khoái : vui vẻ, thoải mái.

". . . . . . Lúc ấy, ta cùng Tần Đồng bị tụt lại phía sau, ta không cẩn thận bị một con "xác sống" túm được ba lô, ta nghĩ ném ba lô, không may cố tình khi đó khóa của ba lô lại vướng chặt vào quần áo, gỡ như thế nào cũng không ra. Tần Đồng đi lên hỗ trợ, mà lúc này đám "xác sống" phía sau lục tục đuổi theo, nói chung cuối cùng là gỡ ra được, nhưng là "xác sống" cũng đuổi theo, ta liền. . . . . . Đẩy ra Tần Đồng mà chạy, ta không nghĩ tới đẩy nàng một cái như vậy liền đẩy mạnh đến bên trong đám "xác sống". . . . . . Hạ Diệp! Ta van cầu ngươi , ta biết ta đáng chết, ngươi liền cho ta cái chết thống khoái [3] đi ! Ta cầu ngươi !"

Không biết xấu hổ, chính là hạng người như thế này ~!

Nhìn thấy Lưu Kì như thế, một bộ khàn cả giọng khẩn cầu, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua, a ~ nguyên lai là cái dạng này!

Thống khoái ?

*[3] thống khoái. Thống (很) : đau ; khoái (快) : nhanh.

Đột nhiên, nàng mới hồi tưởng tới lúc trước, lúc nàng bị phân thực, trong lòng dâng lên một phân thống khoái ! Thật sự thật sự rất thống, rất khoái ! Nhanh đến nỗi, cảm giác đau đớn của nàng cũng trở nên rất mơ hồ, nghĩ đến đây nàng liền nhấn phím điện thoại, viết ra một câu vô cùng đơn giản:

"Sẽ không đem ngươi ném vào đám "xác sống" kia. "

Nghe được những lời này, Lưu Kì nháy mắt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng đến khi hắn thấy được chuyện kế tiếp mà Hạ Diệp đối với hắn làm ra, mới biết được những lời này lại biểu thị cho một hàm nghĩa sâu xa khác ! Đồng thời cũng mới biết được Hạ Diệp sớm đã không phải là Hạ Diệp trước đây-người mà hắn từng nhận thức. . . . . .

Hạ Diệp đứng lên, một ánh mắt. Tất cả "xác sống" đều chen chúc hướng về phía Lưu Kì.

"A! ! Hạ Diệp. . . . . . Ngươi không nói. . . . . . A! Chữ tín! . . . . . ."

"A!"

Bởi vì độ cao của thân xe, cùng với sự hiện diện của nàng, "xác sống" không dám tự tiện bò lên nóc xe, tứ chi của Lưu Kì liền như vậy bị xé rách khẳng cắn; không đến một phút đồng hồ, tứ chi lúc trước đến bây giờ bán bộ phận cơ hồ cũng không thấy, còn lại một số chỗ bởi vì đám "xác sống" không thể với tới nên tạm thời còn sót lại. Lưu Kì thều thào một chút hơi thở còn sót lại, bởi vì đau đớn mà đã không còn tri giác. Lục lọi trong túi tìm được chai rượu, nàng chậm rãi hướng về phía tứ chi của Lưu Kì.

"Ô a. . . . . ." Cảm giác đau đớn mới mẻ lan ra, giống như kim châm chọc khoét toàn bộ chút cảm giác ít ỏi còn sót lại trên toàn thân, đánh thức Lưu Kì. Thay cho vẻ mặt khóc cầu lúc trước, một đôi mắt liều mạng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp.

". . . Ngươi một kẻ. . . Thối rữa. . . . . . Giết chết ta. . . Giết chết ta. . . Ngươi cũng không thể trở lại làm. . . Con người! Con tiện nhân Tần Đồng kia. . . . . . Cũng như vậy! Hừ ~! Ha ha ha ~~" Lưu Kì hiện tại chỉ như một con tuyệt lộ cẩu [4], chỉ biết thừa dịp mở miệng đánh võ mồm.

*[4] tuyệt lộ cẩu: chó cùng đường.

Hạ Diệp sắc mặt không thay đổi, tiếp tục đem rượu đổ xuống một cánh tay đã đứt khác.

"A. . . !" Đau đớn làm cho Lưu Kì hít sâu một hơi, nếu Lưu Kì không có xuất thân là VĐV thể thao, bị nàng đối xử như vậy chỉ sợ đã sớm chết đi.

"Ân a ~!" Lưu Kì một tiếng kêu to, trừng mắt hướng về phía Hạ Diệp.

"Ha hả a ha ha, dù sao cũng phải chết. . . Ta là nhân tiện có lòng tốt nói cho ngươi đi ~ Đồng tỷ của ngươi chính là vẫn yêu lão tử, còn là cái loại yêu đến chết đi sống lại ! Bởi vì ta mà chết, nữ nhân kia nói không chừng còn rất cam tâm tình nguyện !"

A! Những lời này như thế nào, nghe như thế nào, đều làm cho người ta phiền chán, một cước giẫm lên phần chi đã gãy của Lưu Kì, hận không thể một chút một chút nghiền nát!

"A! Ngươi. . . Ngươi cái. . . Chết .Tiệt ! A ~!" Bởi vì đau quá lợi hại, Lưu Kì lại ngất đi, thấy vậy nàng liền đem chút rượu còn sót lại đều hắt về phía Lưu Kì, nàng còn chưa có chơi đùa đủ, như thế nào hắn nghĩ muốn hôn mê chứ, không thể được !

Quả nhiên, bị chất rượu bắn lên, Lưu Kì từ từ chuyển tỉnh, khi thấy Hạ Diệp, hắn vừa cười mỉa vừa phun một ngụm nước miếng, mắng một tiếng "nương".

Hạ Diệp thấy vậy cũng không lộ ra chút phẫn nộ, chính là đứng lên, mặt không chút thay đổi, liền đem các đốt ngón tay của Lưu Kì nhất nhất đập nát, đổi lại Lưu Kì vẫn chỉ thiên mắng địa, chửi cha mắng mẹ.

Ở trong một lần đau đớn chết ngất lại ở trong một lần thống khổ tỉnh lại, đến cuối cùng Lưu Kì cũng cũng chỉ còn lại sót lại một chút hơi tàn. Lúc này nàng mới đem Lưu Kì- lúc này chỉ giống như một cái bao tải rách- ném vào đám "xác sống" đói khát bên dưới.

Mặc cho phía sau truyền đến thanh âm khẳng cắn, nàng lưng mang ba lô đi về hướng đường về nhà. . . . . .

Không cần bất luận kẻ nào nói, nàng cũng biết mặc dù nàng đem Lưu Kì nghiền xương thành tro, Đồng tỷ cũng không thể sống lại, mà chính nàng cũng không thể trở lại như trước. . . . . . Nhưng, cũng không có nghĩa là món nợ (món nợ máu) này không cần hoàn lại; có phải hay không nên mang đi trả lại cho hắn cũng tốt !

Dù rằng, mối nợ này, trả xong cũng không còn ý nghĩa gì nữa. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro