Chapter 15: Nguy cơ (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi An Lâm quay đầu lại xem xét phía sau, vừa lúc cùng cái "miệng lớn đầy máu" kia mặt đối mặt, nháy mắt bị dọa sợ tới mức thét chói tai ra tiếng, hai chân mềm nhũn liên tục lui về phía sau, bị thang lầu phía sau vướng chân cả người thuận thế ngã xuống trên mặt đất. Con "xác sống" cách An Lâm gần nhất nghe thấy một tiếng thét chói tai này, tê rống một tiếng liền điên cuồng nhào tới, mà An Lâm giờ này khắc này sớm đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, không còn chút lực đánh trả.

Bị một tiếng hét của An Lâm khiến cho cả người giật bắn, Tần Nam vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy An Lâm đã sắp bị một con "xác sống" hạ gục trên mặt đất, trong phút chốc, huyết khí dâng lên, bởi vì khẩn trương mà tức giận một cước đá bay đại não "xác sống", ai ngờ đến một cước như thế đã đem đại não "xác sống" đá bay ra ngoài. Một khối đại não liền như vậy bị đạp bay đến trên tường, lại bởi vì lực lượng quá lớn mà bắn ngược tới hành lang khẩu.

Đầu lâu vỡ trong nháy mắt, sắc đen sẫm của thi huyết bắn lên khuôn mặt An Lâm, mà An Lâm thì hoàn toàn trắng bệch mặt, trừ bỏ bản năng run rẩy đã không có phản ứng gì khác. Mắt thấy An Lâm như thế, Tần Nam lập tức nhấc con "xác sống" lên, ném về phía đám "xác sống" ở phía sau đang theo hành lang mà tuôn ra, kéo người liền hướng trên lầu chạy. Một tiếng thét vừa rồi ( của An Lâm ) cơ hồ đã kinh động đến tất cả "xác sống" trong hệ thống thang lầu......

Bị Tần Nam lôi kéo chạy qua hai tầng lầu, An Lâm cũng dần dần khôi phục lại, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, cả người chấn động, mặt xám như tro tàn. Chỉ thấy phía sau không biết từ lúc nào đã có một đám "xác sống" đuổi theo, một đường hướng về phía trước. Thường thì, chạy đến mỗi tầng lầu đều gặp phải "xác sống" xuất hiện, tuy rằng tất cả đều bị Tần Nam giải quyết, nhưng cũng có vài lần suýt nữa không cẩn thận bị cào cắn trúng ! Rất nhanh, thể lực của nàng liền cạn kiệt, nhìn nhìn đám "xác sống" phía sau đang không ngừng tới gần, lại nhìn nhìn Tần Nam, liền giãy mở tay bị nắm chặt, tựa vào một bên thang lầu, mỏi mệt nói:

"Ngươi đi đi ~! Ta đi không nổi..." Tần Nam chính là lẳng lặng đứng ở trước mặt chính mình, không có phản ứng gì, nương dư quang có thể thấy đám "xác sống" dưới lầu đang không ngừng tới gần rồi, vội vàng nghĩ muốn tiến lên đẩy Tần Nam một phen, lại không dự đoán được Tần Nam thuận thế bắt lấy tay của chính mình, liền lại bắt đầu hướng lên trên chạy lên. Nàng còn muốn giãy, lại phát hiện lúc này đây chính mình dùng hết toàn lực cũng không có biện pháp giãy ra khỏi tay Tần Nam đang nắm chặt......

Liền như vậy một người liều mạng không tha, người tuy rằng mỏi mệt không chịu nổi lại vẫn cắn răng hướng lên trên chạy, hai người một đường chạy tới mái nhà, lại phát hiện trên mái nhà, đại môn tuy rằng mở ra, nhưng cửa sớm đã không còn một mảnh, mặc dù hai người các nàng có chạy tới được mái nhà cũng ngăn không được một đám "xác sống" lúc nhúc phía sau...... Hai người đều thực hiểu được, nhưng ai cũng không dừng lại bước chân.

Khi hai người thấy cảnh tượng trên mái nhà, liền giống như tự đặt mình trong địa ngục, phân khiếp sợ này khiến hai người đều trong nháy mắt quên mất một đám vô số "xác sống" vẫn đang đuổi theo ở phía sau.........

Mãi sau khi trên tay bị xiết chặt, Tần Nam mới kịp hồi thần, chú ý tới An Lâm bên cạnh sắc mặt trắng bệch cả người nhịn không được mà run rẩy, tay bị chính mình lôi kéo đã phản nắm, cùng với phân sợ hãi kia cũng gắt gao nắm ở trong tay. Tiếng thi rống phía sau càng lúc càng gần không cho phép nàng sợ hãi cùng chần chờ; ngồi chồm hổm thân, cõng trên lưng An Lâm, bước vào trong vô số thi thể......

Đúng vậy, cả mái nhà mắt nhìn tới chỗ nào cũng đều là thi thể. Nàng có thể ngửi được mùi "xác sống" nồng đậm, lại không biết rằng trong đám thi thể đầy đất này, người nào là đã chết, mà người nào lại là còn sống, nàng chỉ có thể buộc chặt mỗi một dây thần kinh, không cho bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì phát sinh ở bên người. Tình cảnh như vậy thật giống như buổi trưa hôm đó, lúc nàng ( đóng vai mồi nhử ) trốn đi, phía sau là vô số "xác sống" ăn thịt người, việc nàng có thể làm chỉ là không ngừng chạy, thế nhưng, lần đó nàng thất bại......

Lúc này đây, nói gì đi nữa, nàng cũng sẽ không thất bại ! Tuyệt đối không thể thất bại! !

Chuyển qua chỗ ngoặt, cách đó không xa có một cái đài cao xuất hiện trước mắt, nếu có thể leo lên đài cao nàng liền thắng! Nghĩ đến đây tâm tình liền phấn chấn, không khỏi nhanh hơn bước chân, cũng không màng đến mình chạy nhanh có thể kinh động đến đám ' thi thể ' trên mặt đất hay không. Từ lúc "xác sống" phía sau dũng mãnh vào mái nhà, kia trong nháy mắt, còn có vô số thi thể lục tục đứng lên, may mà chính là nàng cùng An Lâm trên người đều còn giữ lại thi huyết lúc trước đã đồ thượng, mặc dù có "xác sống" ở cách đó không xa ' tỉnh ' đến, cũng sẽ không lập tức nhào về phía các nàng, đợi lúc phát hiện thì khoảng cách cũng đã rất xa.

Nếu vận khí không tốt mà chạm mặt ( với xác sống ), có thể né liền né, có thể đá văng liền đá văng, đến lúc này nàng mới phát hiện lực lượng của chính mình so với lúc trước lại gia tăng không ít, tuy rằng tốc độ cũng không có biến hóa.

Ngay lúc Tần Nam còn chưa chạy được mấy bước, tầm mắt đột nhiên mơ hồ lên, cùng với tầm mắt mơ hồ, một trận đau đầu kịch liệt không hề dự triệu cũng đánh úp tới. Nàng nhất thời cảm thấy rằng thân thể ngay thời khắc này bắt đầu thiên toàn địa chuyển, thân hình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngửa mặt ngã xuống đất. Trong lòng căng thẳng, nàng vội vàng nhắm mắt lại ổn định thân hình, lại lần nữa mở mắt ra, hết thảy xung quanh đều trở nên chói mắt, hình ảnh trước mắt bắt đầu dần dần trở nên mơ mơ hồ hồ [1], ánh sáng đâm vào mắt của nàng ẩn ẩn sinh đau.

*[1] Nguyên văn: mô hồ bất thanh. Mờ nhạt; lẫn lộn; không rõ.

"Ngao ô ~! Ngao ~!"

Một tiếng thi rống vang lên ở phía sau, càng lúc càng dày đặc càng lúc càng đến gần, không nên tiếp tục dừng lại, bất chấp tầm mắt mơ hồ cùng đau đầu kịch liệt, nàng bước nhanh hướng tới đài cao mà di chuyển. Tầm mắt không ngừng giảm xuống khiến tâm tình của nàng không ngừng trầm xuống, vội vàng nhanh hơn tốc độ dưới chân, sức lực dưới chân cái gì cũng không có, tốc độ cố gắng tăng lên, khoảng cách cùng đám "xác sống" phía sau cũng liền nháy mắt giãn ra, đúng lúc này hình ảnh trước mắt hoàn toàn biến mất, nháy mắt thuần trắng một mảnh. Ngay sau đó, chính là một màu đen sâu không thấy đáy......

Trong lòng hoảng hốt, dừng bước chân.

Nàng nhìn không thấy ! Liền ngay cả một tia nhiệt lượng đều không cảm nhận được, trước mắt tối đen một mảnh, trong nháy mắt, trong lòng bối rối chưa bao giờ có. Tiếng thi rống ở phía sau không ngừng tới gần, cùng với tiếng vọng ở xung quanh không ngừng tới gần, khiến nàng sợ hãi, kích động!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Vừa ở trong lòng nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, đồng thời không ngừng ức chế nỗi sợ hãi trong lòng. Nàng biết chính mình không thể ngừng lại, mặc dù không thể dùng hai mắt, nàng còn có thính giác, khứu giác!

Bình tĩnh lại...... Bình tĩnh lại...... Có thể làm được!

Bước chân chỉ dừng vài giây như vậy, lại bắt đầu tiếp tục đi về phía trước ! Nhưng ngay sau đó, sâu trong bụng một trận đau nhức, thật giống như chịu một kích trọng quyền, cảm giác xa lạ rồi lại quen thuộc này khiến nàng nghĩ tới giấc mộng kinh khủng kia, tựa như bị chặt đứt một đoạn xương sườn giống như trong mộng ! Nỗi đau đớn như vậy khiến hai chân nàng mềm nhũn, thân hình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.

Nghĩ đến trên lưng còn có An Lâm cùng phía sau là "xác sống", cắn răng nhẫn hạ, tiếp tục đi về phía trước.

Tần Nam liên tiếp làm ra hành động dị thường, khiến An Lâm có vài phần sợ hãi, ngược lại, lo lắng hỏi:

"Làm sao vậy?"

Được đến đáp án chính là Tần Nam không ngừng lắc đầu, nhưng nàng có thể rất rõ ràng cảm giác được tốc độ của Tần Nam chẳng những chậm lại, hơn nữa có vài lần suýt nữa bị thi thể trên mặt đất làm vấp ngã.

Tần Nam không nhìn thấy đường ? Hai mắt bị thương? !

Nghĩ đến khả năng đó, lòng tràn đầy lo lắng cùng tự trách, theo như vừa rồi, từ đầu đến cuối, nàng đều được Tần Nam bảo hộ, nếu không có Tần Nam nàng có thể đã bị...... Nhưng nàng lại chính là sợ hãi mà nhịn không được run rẩy, cái gì cũng không làm được......

"Phóng ta xuống dưới! Nhanh phóng ta xuống dưới!"

Nỗi sợ hãi trong lòng trong nháy mắt này đã ngừng lại, mặc dù vẫn run rẩy không ngừng, nhưng trong đôi mắt này lại chỉ có thể nhìn thấy vẻ kiên định. Thình lình, có một tiếng mệnh lệnh hơi chút buồn bực phát ra khiến Tần Nam có chút sửng sốt, dừng bước chân, cũng chính là một chút sửng sốt như vậy, An Lâm giãy thoát ra. Ngay lúc Tần Nam đang muốn một lần nữa đi tới, ngược lại, bị người lôi kéo chạy lên, nghe hơi thở, nàng biết là An Lâm.

Ý niệm muốn giãy thoát ra cũng liền tạm thời gác lại, chỉ là có chút cảm giác hoảng thần, cảm nhận được một xúc cảm vừa lạnh lẽo vừa mềm mại......Cảm giác này rất kỳ quái......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro