Chapter 16: Vươn tay tương trợ giữa lúc nguy cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị An Lâm lôi kéo, tay đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, lạnh lẽo mềm mại...... Bởi vì "xác sống" vô cảm, cho nên cảm giác như vậy thật quá mức kỳ quái! Rõ ràng chỉ cần chính mình có chút dùng sức có thể đủ giãy khai, lại không biết vì cái gì không có xuất hiện qua ý niệm như vậy ở trong đầu.

"Răng rắc."

Một tiếng cốt liệt [1] rất khẽ chợt vang lên ở bên tai, như trước cùng với cái kia đau đớn khắc cốt minh tâm, cắn chặt răng không cho kêu thảm thiết ra tiếng, một khi nàng kêu ra tiếng tất cả hết thảy...... Liền đều kết thúc......

*[1] cốt liệt: tiếng xương nứt gãy.

"Kiên trì một chút, chúng ta lập tức đi ra !"

An Lâm thình lình cổ vũ khiến nàng có chút sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu tùy ý cái tay kia lôi kéo chính mình chạy về phía trước; đến sau này nàng mới biết được vì không muốn nàng ngã sấp xuống, An Lâm thậm chí mạo hiểm đi đường vòng, ở trong đám thi thể tả hữu lách qua. Thanh âm bên tai dần dần bị bỏ lại phía sau, cuối cùng nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập cùng tiếng bước chân hoảng loạn cũng chưa một lần dừng lại của An Lâm; phía sau, tiếng thi rống nhao nhao ồn ào mạc danh kỳ diệu trở nên mơ hồ, mà đáy lòng đã ở một giây này bắt đầu run rẩy không ngừng, sợ hãi......

Trong đầu không ngừng có một thanh âm cảnh báo cho nàng, hết thảy chuyện này là cỡ nào nguy hiểm, lại là cỡ nào không bình thường! Nàng phải nghe được tiếng thi quần gầm rú cùng tiếng bước chân mới phán đoán được tốc độ cùng phương hướng của chính mình; nàng phải ngửi được hơi thở trên đài cao rỉ sắt mới xác định được mục tiêu ! Nhưng cố tình này đó thanh âm cùng hương vị dần dần trở nên mơ hồ, chẳng lẽ nàng đã sắp mất đi ý thức ?

Liền bởi vì bị đoạn mấy cái xương sườn?

Ngay lúc nàng cười nhạo ý tưởng ngu xuẩn đó, tiếng cốt liệt lại vang lên, thật giống như một cái cảnh báo, khiến nàng cả người đều quỳ xuống mặt đất,

"Ngô!"

Đau đớn khiến nàng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, nàng biết ngón chân phải của nàng đang bắt đầu một ngón lại một ngón dập nát, đau đớn như vậy nàng rất rõ ràng, mặc dù rõ ràng cũng vẫn khiến nàng kêu thảm liên tục...... Mặc dù trong lòng có điểm mấu chốt, lại vẫn không có một chút tự tin cho rằng chính mình có thể lại một lần nữa thừa thụ......

"Thế nào?" An Lâm lập tức ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi đến tình huống, được đến Tần Nam lắc đầu hồi đáp, mới nâng dậy người nọ tiếp tục hướng đài cao chạy tới. Nghĩ đến Tần Nam có thể bị cào thương hoặc là bị cắn thương, nước mắt ngay tại hốc mắt An Lâm đảo quanh, lại cố nén không có rơi xuống, đài cao, tới được đài cao hết thảy đều có thể hảo!

Chỉ cần tới đài cao!

Chính là khi An Lâm dìu đỡ Tần Nam đi qua một đám "xác sống" cuối cùng, mới biết được cái gì gọi là xa gần trong gang tấc, cái gì gọi là tuyệt vọng!

Dưới đài cao vây tụ một đám "xác sống", ít nhất có mấy chục con, thậm chí còn nhiều hơn thế ! Sự xuất hiện của nàng cùng Tần Nam khiến "xác sống" đều ghé mắt dò xét lại đây, Tần Nam cảm giác được An Lâm run rẩy, cũng ngửi được phía trước nồng đậm hơi thở của "xác sống", liền đoán được trạng huống của hai người giờ này khắc này, trong lòng dâng lên một cỗ tuyệt vọng không hề nhỏ...... Nàng phải như thế nào mới có thể bảo toàn An Lâm đây?

Rốt cuộc phải làm như thế nào đây?

Trong đầu hiện lên một cái ý niệm, một cái ý niệm nàng cũng không hy vọng xuất hiện, nếu giờ này khắc này lộ diện thân phận "xác sống" đến tột cùng ý nghĩa cái gì nàng cũng không rõ ràng, bởi vì trong lòng vẫn còn sót lại một tia hy vọng, hy vọng......

Nghĩ đến tia hy vọng trong lòng chính mình, nàng không khỏi cười khổ. Nàng cư nhiên hy vọng mặc dù chính mình lộ ra thân phận, An Lâm cũng có thể tiếp nhận chính mình, giúp nàng bảo thủ bí mật này. Tia hy vọng này là cỡ nào không thực tế! Thậm chí không cần nàng phản bác, chứng thật thêm nữa ! Trong lòng nàng rất rõ ràng! Rõ ràng rất rõ ràng! Bại lộ thân phận liền ý nghĩa không thể tiếp tục cùng cha mẹ cùng một chỗ, cũng liền ý nghĩa mất đi mục đích sống cuối cùng [2] của nàng !

*[2] Nguyên văn: lục châu ( ốc đảo).

Như vậy, buông tha cho An Lâm một mình đào tẩu? Ý niệm trong đầu xuất hiện cùng với An Lâm vừa rồi đối chính mình chiếu cố, cùng với đối cha mẹ trợ giúp. Có như vậy trong nháy mắt nàng hy vọng An Lâm đối chính mình không quan tâm, như vậy nàng hiện tại cũng không phải rối rắm như thế ! Chau mày, trong lòng cán cân nặng nhẹ một mực bỏ qua, cũng tiết lộ lựa chọn nàng làm ra trong lúc đó.

Mãi sau khi chính mình không ngừng lựa chọn, mới phát hiện không biết khi nào, nàng thế nhưng lại trở thành người mà chính mình ghét nhất, vứt bỏ? Vậy nàng cùng Tề San, Hồ Đông Mậu có gì khác nhau? Nàng khi nào thì trở nên ghê tởm như vậy ?

Lúc nghĩ thông suốt cũng chính là lúc làm ra quyết định, xương cốt vẫn đang nứt gãy, điều may mắn duy nhất đó là tứ chi của nàng vẫn hoàn hảo, nhưng nàng cũng biết chuyện này cũng kiên trì không được bao lâu. Đem An Lâm hộ ở sau người, nàng liền đi hướng về phía đài cao. Bị Tần Nam lôi kéo như vậy đi về phía trước, An Lâm lập tức trong sợ hãi bừng tỉnh, vội vàng giữ chặt Tần Nam, hy vọng chế ngự được hành động điên cuồng của đối phương.

Cảm giác được An Lâm phản kháng, Tần Nam xoay người gật gật đầu, lại vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ không sao cả. An Lâm biết được ý tứ của Tần Nam nhưng vẫn nắm chặt Tần Nam, không ngừng lắc đầu, như thế nào có thể không có việc gì? Bọn họ đã sắp bị phát hiện, đám "xác sống" đã bắt đầu chậm rãi hướng bọn họ tụ tập lại đây! Ngay khi An Lâm ý đồ lôi kéo Tần Nam chạy trở về, "xác sống" phía sau sớm đã đuổi tới.

Mà An Lâm hoàn toàn đã không chú ý tới phía sau, đã nhảy ra một con "xác sống", mà chờ Tần Nam nhận thấy được "xác sống" phía sau An Lâm, vội vàng đem người kia kéo đến trước mặt, nhưng vẫn chậm một bước.

"Phanh!"

Ngay trong nháy mắt này, một tiếng súng vang, con "xác sống" vừa rồi muốn cào An Lâm đã ngã ở trên mặt đất.

"Chạy mau!"

Ngay lúc hai người cùng nhau ngây người, trên đài cao truyền đến tiếng hô to có chút vô lực, An Lâm lập tức hoàn hồn, lôi kéo Tần Nam liền hướng bên cạnh mà chạy.

"Đi vòng qua phía bên trái, qua đại môn có thể kéo dài một đoạn thời gian, thừa dịp trong khoảng thời gian này mà theo đường vòng trèo lên !"

"Phanh!"

Lại là một tiếng súng vang, đám "xác sống" trên mặt đất bắt đầu bởi vì tiếng súng vang mà không ngừng vùng dậy, An Lâm không rảnh bận tâm người trên đài cao là ai, nghe thấy câu nhắc nhở này, chỉ để ý lôi kéo Tần Nam hướng phía bên trái của đài cao mà chạy tới, chờ sau một đường vòng tới mặt sau đài cao, quả nhiên thấy một đạo tường vây cùng một cửa sắt lớn. Trong đại môn còn có không ít rau cải và trái cây. Ở cửa, một cô gái đang đứng, nhìn thấy An Lâm cùng Tần Nam liền lập tức mở ra đại môn, đợi cho hai người nhập môn liền vội vàng đóng cửa, khóa lại.

"... Đi theo ta, nhỏ giọng thôi..."

Cô gái nhỏ giọng phân phó nói liền đầu lĩnh dẫn đường, đám "xác sống" lúc trước còn vây kín khắp bên phải thang lầu, nay tất cả đều bị dẫn xuống bên trái cùng phía trước, thiếu nữ tay cầm một cái trường mâu tự chế dẫn đầu đi tới dưới thang lầu, ý bảo Tần Nam cùng An Lâm leo lên phía trên. Tần Nam mò đến thang lầu, một tay lấy An Lâm đưa lên. An Lâm chỉ có thể rất nhanh trèo lên trên, cũng đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng nổ vang, cửa sắt đã bị phá! "Xác sống" lập tức vọt tới phía sau Tần Nam, cô gái phản ứng cực nhanh, thuận tay đã đem mũi nhọn của trường mâu hướng về con "xác sống" phía sau Tần Nam, tuy rằng phản ứng mau nhưng cũng không hẳn chính xác, suýt nữa đã đâm vào trong đầu Tần Nam.

Nếu không phải Tần Nam né tránh đúng lúc, sẽ không chỉ là cắt qua da mặt đơn giản như vậy. Trường mâu vừa ra, cô gái vội vàng nắm thang lầu leo lên trên. Tần Nam hoàn hồn nhấc chân đá văng "xác sống" phía sau, đi theo, trèo lên thang lầu, nhưng vẫn chậm một bước bị "xác sống" phía sau bắt được chân trái. Liên tục đạp vài lần cũng không thể ném ra "xác sống" đang bắt lấy chân trái.

Năm ngón tay của "xác sống" sắc bén vô cùng, rất nhanh, cổ chân của Tần Nam đã bị cắt qua một cái lỗ hổng rất sâu, ngay lúc lỗ hổng này xuất hiện, trong nháy mắt, nguyên bản "xác sống" vây kín ở dưới thang lầu đột nhiên hỗn loạn, con "xác sống" cầm lấy Tần Nam còn chưa kịp buông tay đã bị "xác sống" xung quanh cùng nhau tấn công, rơi vào một trận phân thực hầu như không còn sót lại chút gì.

Tần Nam cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa được giải thoát vội vàng trèo lên thang lầu, cũng ngay lúc trèo lên đài cao, kia trong nháy mắt, đùi phải cốt đoạn, chỉ có thể lê lết trên mặt đất, cố gắng nhịn xuống đau đớn kịch liệt, không cho chính mình kêu thảm thiết ra tiếng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro