Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Người đồng hành của một giây.

Đêm đó Trần Song không vào nhà Khương Tuyết.

Mà bắt đầu từ hôm sau, hai người giống như ăn ý, không còn đề cập đến chuyện lúc trước nữa.

Chuyện lúc trước, phần lớn chỉ là chuyện không liên quan đến công việc.

Là đi dạo bên đêm ở trấn nhỏ, là giấy cầu nguyện cùng treo lên, là vẽ khăn quàng của con thỏ nhỏ, là chiếc lon bị cắt.

Những thứ này đều bị hai người nhét vào trong chiếc túi bí mật, sau đó treo lên sự khách sáo của người trưởng thành, bắt đầu thường ngày của người đồng nghiệp bình thường.

Theo sự gia nhập của ảnh đế Thôi và Trì Trì, đoàn phim "giả tưởng" bắt đầu chính thức hoạt động.

Mỗi sáng sớm, Trần Song và Khương Tuyết gần như cùng từ trong phòng đi ra, đụng phải liền cùng xuống tầng ăn sáng, sau đó lên tập luyện ở phòng huấn luyện ở tầng hai.

So với Trần Song "lạnh lùng" lần đầu gặp mặt, bây giờ hình như nàng đã học được cách sống chung với Khương Tuyết rồi.

Nàng sẽ chủ động chào hỏi, cũng sẽ rất tự nhiên nhắc đến chủ đề kịch bản với Khương Tuyết, thỉnh thoảng còn nói đùa.

Giống như lúc mới gặp Bạch Lộ và Lâm Thanh Thiên vậy.

Nàng không phải là tiểu thư đơn âm nữa, nói chuyện có tiến có lùi đúng mực.

Khương Tuyết trước kia quên mất rồi, Trần Song là tổng tài công ty giải trí, chỉ cần nàng muốn, lập tức có thể cùng người khác giữ được bầu không khí giao lưu tự nhiên vui vẻ.

Chỉ là bầu không khí này giới hạn trong vùng thoải mái của Trần Song, nhiều hơn một bước cũng không được.

Tạo hình "giả tưởng"cũng đã tung ra rồi, trên weibo nổ ra cuộc thảo luận nho nhỏ.

Trên mạng đâu đâu cũng đang gào thét, tranh nhau đập đầu vào Cp "tuyết tháng sáu" Thôi Liễu và Khương Tuyết.

Còn có người đồng thời tung ra tấm hình vào sân dạ tiệc từ thiện sau tết nguyên đán, mặc dù Khương Tuyết và Thôi Liễu không cùng vào sân, nhưng tối đó phối đồ hai người đều có yếu tố "thực vật".

Trên váy Khương Tuyết thêu khiên ngưu, ống tay áo Thôi Liễu có dây thường xuân.

Dân cư mạng liều mạng tìm đường mình gặm cho đã ghiền trước khi phim chiếu.

Cũng có người tò mò chú ý đến Trần Song hôm đó xuống xe vào sân với Khương Tuyết, so với đại minh tinh thì nàng tỏ ra dịu dàng khiêm tốn hơn.

"Không có ai cảm thấy, chị vào sân cùng Tuyết Tuyết rất đẹp hả? Có ai biết đó là minh tinh nào không? Trong vòng năm phút, tui muốn biết toàn bộ thông tinh về cô ấy!"

Có bạn mạng tốt bụng trả lời cô: "Đó không phải minh tinh, trước buổi họp báo phim có từng xuất hiện, là tổng tài nhỏ công ty giải trí Thần Chi, hình như tên Trần Song đó."

"Tổng tài và đại minh tinh, có trăm triệu điểm hợp nhau."

Dưới tầng sụp đổ gọi lớn: "Cái gì cũng gặm, chỉ biết ăn hại!"

Đầu kia weibo Trần Song cũng nhìn thấy bình luận phía dưới rồi, nàng cười không thành thật, mở hình lớn trang weibo.

Trong tranh Khương Tuyết đang khoác lên vai áo vest của Trần Song, cô nhẹ nhàng kéo cánh tay Trần Song, trong mắt chứa ánh sáng đang dịu dàng nhìn Trần Song.

Người đồng hành trong một giây.

Ngón tay giữ trên ảnh lúc lâu, màn hình điện thoại nhảy ra một tiêu đề.

"Giữ gìn ảnh gốc."

Trần Song chốc lát lấy ngón tay ra.

Lại chờ hai giây, sau đó tắt nhắc nhở điện thoại.

Tuần đầu tiên, Khương Tuyết tập luyện thể năng vô cùng thuận lợi.

Cô thường ngày đã rất hợp với huấn luyện cường độ cao rồi, thậm chí có lúc mang nặng còn ung dung hơn Thôi Liễu.

Lúc nhỏ Khương Tuyết học nhảy múa, sau lại tham gia nhóm nữ, tính dẻo dai và sức mạnh có cả.

Lúc huấn luyện phần lớn cơ thể nóng, để cho tiện, chỉ mặc đồ thể thao thoải mái hoặc là áo thun, thỉnh thoảng động tác có độ cong lớn, miệng dưới áo nhấc lên, còn có thể thấy đường rãnh cơ bụng nho nhỏ của Khương Tuyết.

Trì Trì nhìn cơ bụng của cô gái xem đến say sưa, hận không thể cầm loa gọi lớn, tất cả mọi người mau đến xem!

Thật ra cơ bụng Khương Tuyết cũng không phải sáu múi tám múi, chỉ là cô gầy cộng thêm hình tượng được nhào nặn, bụng liền hiện ra chút đường rãnh.

Xem như là thẳng nữ, Trì Trì cũng vô thức giơ tay, sờ bụng cảm giác cứng rắn của Khương Tuyết, sau đó thèm ăn nói: "Oa, sờ thích quá!"

Lúc nghỉ ngơi các cô gái trong phòng huấn luyện ngồi chung một chỗ, Khương Tuyết chỉ biết cười, bản thân cũng sờ một cái.

"Vẫn ổn nhỉ, mức độ này em vẫn tập rất dễ. Đạo diễn Hồ nhìn có vẻ cũng thường xuyên vận động mà, có lẽ cũng không kém tôi là bao."

Trì Trì nghe rồi liên tục lắc đầu, che vạt áo thun rộng: "Chị thì thôi, cai không được ham ăn ham uống, trên bụng nhiều thịt mềm."

Trì Trì dứt lời, vừa nhìn về phía Trần Song bên cạnh: "Nhưng mà chắc là Trần Song cũng không tệ lắm."

"A?" Trần Song đang chơi điện thoại, nghe thấy tên mình mới ngẩng đầu lên.

"Cho chị sờ một cái." Trì Trì cười he he, không đợi Trần Song trả lời đã tự mình xuống tay: "Nha, đúng là cũng không tệ! Không tính là có cơ bụng nhưng mà rất đàn hồi, cảm giác rất tốt. Tuyết Tuyết em cũng thử đi?"

"Phải không?" Khương Tuyết cũng đưa tay đến, cách vải mềm mại, tự nhiên sờ bụng Trần Song.

Trần Song để điện thoại xuống, nắm tay chống ghế phía sau, bụng hơi nâng, nhẹ nhàng nâng mí mắt.

"Thế nào?"

Hỏi đến là tự nhiên, lúc tay chân tiếp xúc, tai cũng không đỏ nữa.

Khương Tuyết thu lại ánh mắt với tay, ngọt ngào cười một tiếng: "Ừ, rất tốt."

Đúng là rất tốt.

Không có tránh né, không có giả vờ làm đồng nghiệp bình thường, không có phản ứng tự nhiên.

Nếu như lúc ban đầu, đêm đó Khương Tuyết không nghe được nhạc chuông của fan từ điện thoại Trần Song truyền đến, quan hệ các cô chắc cũng sẽ giữ giống bây giờ.

Sau khi Khương Tuyết thông qua lớp huẩn luyện thể năng cơ bản, phải bắt đầu khua chiên gõ trống tập cưỡi ngựa.

Bối cảnh thế giới "giả tưởng" lấy bối cảnh trò chơi cổ phong, nam nữ chính đều không ít cảnh quay cưỡi ngựa.

Nhưng khiến Trì Trì và Vũ Chỉ bất ngờ là Khương Tuyết biết cưỡi ngựa, lại còn cưỡi vô cùng tốt.

Huấn luyện cưỡi ngựa được sắp xếp ngoài dưới núi ngoài cổ trấn, bên kia có chuồng ngựa chuyên nghiệp, không tính là vô cùng lớn nhưng dùng hàng rào gỗ tạo thành một địa hình bằng phẳng lớn.

Khương Tuyết chọn trúng con ngựa trắng toàn thân, bờm cũng được xử lý tinh tế, tùy ý lắc lư dưới ánh mặt trời liền như con sóng lớn.

Khương Tuyết từ bên trái ngựa đạp lên bàn đạp, một tay nắm lấy yên ngựa, một tay nắm chặt dây cương, ngồi lên nước chảy mây trôi. Phần lưng cô thẳng tắp, ánh mắt thần thái sáng ngời nhìn thẳng phía trước, bắp chân kẹp chặt bụng ngựa, ngựa dưới người ngoan ngoãn chạy.

Gió thổi nhẹ, sợi tóc cô bay trong gió, mặt mày sáng ngời hoàn toàn hiện ra, ngũ quan bình thường nhìn vui vẻ lại thêm vài phần khí khái anh hùng.

"Đúng đúng đúng! Chính là cảm giác này!" Trì Trì nhìn trạng thái Khương Tuyết, trong đầu hợp thiết lập nhân vật chính trong phim với cô làm một, sau đó vội gọi Thôi Liễu bên cạnh: "Thầy Thôi, thầy Thôi biết cưỡi ngựa không?"

"Biết." Thôi Liễu mỉm cười: "Biết một chút."

Anh không khiêm tốn, biết một chút thì chính là một chút.

Gần như chỉ ở mức có thể ngồi lên ngựa, lúc để ngựa chạy chậm sẽ không rớt xuống, có thể đảm bảo vẻ đoan trang của bản thân lúc chụp.

Trì Trì nhìn Khương Tuyết, lại nhìn Thôi Liễu cưỡi hai vòng. Sau khi bọn họ thử diễn cảnh Thôi Liễu ngồi trên ngựa, tư thế hai người cùng cưỡi một con. Khương Tuyết không thể giả vờ bình tĩnh, Thôi Liễu cũng không thể giả vờ bình tĩnh.

Trì Trì đứng ở bên hàng rào, sờ lên cằm cau chặt mày, rất lâu mới nghiêm túc mở miệng: "Không thì, thầy Thôi ngồi trước, để Tuyết Tuyết ngồi sau anh."

"A?" Thôi Liễu nhìn ánh mắt Trì Trì một chút mới phát hiện ra đối phương nghiêm túc.

Anh đổi vị trí với Khương Tuyết, Khương Tuyết lập tức như cá gặp nước.

Chỉ là một người đàn ông như anh, bị một cô gái thấp hơn nửa cái đầu ôm vào ngực, da mặt đúng là ngượng đến hoảng.

"Cái này giống như cái gì ấy, cái..." Trì Trì nhìn dáng vẻ "thẹn thùng" của Thôi Liễu, cười rồi, trong miệng muốn nói một câu mạng quen thuộc, lại nhất thời quên mất là cái gì.

"Con trai ngồi ở sau xe con gái rất kém." Trần Song bên cạnh bổ sung cho cô.

"Đúng!" Trì Trì vỗ bắp đùi cười to.

Khương Tuyết đúng lúc cưỡi Thôi Liễu một vòng trở lại, nghe thấy Trần Song nói chuyện, lập tức cười cong mặt mày.

"Tiểu Trần tổng cũng biết loại câu này."

Trần Song khẽ ngẩng đầu, híp mắt một cái, nói đùa: "Chị cũng lên mạng mà."

Sau khi ngựa dừng vững lại, Thôi Liễu không kịp chờ xuống ngựa trước, anh nghiêng đầu hỏi Trì Trì: "Đạo diễn Trì, nếu như tôi luyện cưỡi ngựa tốt... có thể vẫn ngồi sau không."

Nửa câu sau giọng hơi nhỏ, cũng cảm thấy hơi lúng túng không cam lòng. Anh sợ Trì Trì biến câu đùa kia thành thật, vậy phim được phát sóng anh còn cần mặt hay không.

Trì Trì bên cạnh cười không thở nổi, còn phải trêu Thôi Liễu một chút, vỗ vỗ vai nhóc con: "Vậy cậu phải cố gắng lên, cậu phải thắng Tuyết Tuyết, vậy còn kém xa."

Thôi Liễu ở bên cạnh thở dài một hơi: "Vậy cũng không nhìn xem cô ấy học đại học ngành gì."

Trì Trì hơi hứng thú, quay đầu hỏi: "Chuyên ngành? Tuyết Tuyết học gì?"

Mặc dù bối cảnh nhà Khương Tuyết rất rõ ràng, nhưng tính bảo vệ sự riêng tư việc học tốt vô cùng, fan chỉ biết cô học ở nước ngoài đại học rất có danh tiếng, nhưng không biết ngành cụ thể.

Có lẽ lúc này không có người ngoài, Khương Tuyết cũng không phải rất để bụng muốn che đi, trả lời: "Bảo vệ động vật, chuyên ngành bảo vệ động vật hoang dã."

"Hix..." Trì Trì nghe mà hít một hơi khí lạnh, "Hoàn toàn nhìn không ra."

"Trước kia rất thích động vật nhỏ, nên rất muốn học liền dự thi rồi. Khương Tuyết còn cưỡi trên lưng ngựa, hơi cúi người xuống, vuốt vuốt bờm ngựa.

Khương Tuyết là người rất thông minh, nhà có điều kiện, tự dưng cho cô muốn học gì thì học.

Nhiều trải nghiệm, nhiều tìm tòi là phương pháp giáo dục tốt của nhà các cô.

Chỉ là...

"Không ngờ thầy Thôi lại biết chuyên ngành đại học của Tuyết Tuyết." Trì Trì hỏi ra vấn đề Trần Song nghĩ đến trong lòng.

Thôi Liễu ngẩn người, mới ngượng ngùng nói: "Ừ, biết lâu rồi."

Trì Trì nhiều chuyện: "Bao lâu?"

"Rất nhiều năm rồi..."

Rất nhiều năm rồi.

Trần Song nghĩ, nhất định là còn sớm hơn Khương Tuyết xuất hiện trên chương trình, sớm hơn Khương Tuyết debut làm thần tượng, sớm hơn Khương Tuyết tiến vào giới giải trí.

Còn phải sớm hơn cả Trần Song biết Khương Tuyết rất nhiều rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro