Chương 2: Nói lời yêu. (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến giờ tan tầm của bệnh viện, Bách Ngạo Lam nhàm chán ngồi trên ghế. Giờ này hẳn là Thương Vệ Nhược vẫn còn đang tăng ca đi. Bách Ngạo Lam nhìn hộp thuốc lá trên bàn, muốn mở ra lại thôi, nàng không thích mùi thuốc lá nên chính cô cũng đã dừng hút.

Bỗng nhiên, tiếng cửa phòng vang lên, Bách Ngạo Lam ổn định lại suy nghĩ, lãnh đạm nói: " Mời vào. "

" Cô đang bận sao ? " Thương Vệ Nhược bước vào phòng, ánh mắt phóng đến bên người Bách Ngạo Lam, có chút khó khăn hỏi.

" Không bận, đối với em chính là không bao giờ bận rộn. " Bách Ngạo Lam như có như không mỉm cười.

" Vậy ... tôi mời cơm, để cảm ơn cho việc lúc nãy. " Thương Vệ Nhược tính ra thì cũng không chán ghét Bách Ngạo Lam, nàng cũng không phải người lấy oán báo ân, càng không muốn nợ nần ai.

Bách Ngạo Lam mỉm cười, hai tay đút vào túi áo: " Được thôi, em đã mở lời sao tôi dám từ chối đây. " Bách Ngạo Lam đâu dễ gì bỏ qua cơ hội này. Cô cởi ra chiếc áo trắng, mang áo khoác vào, lại nhìn đến Thương Vệ Nhược: " Em xác định chỉ mặc như vậy ? "

" Ừ, tôi để quên áo khoác ở nhà. " Thương Vệ Nhược thản nhiên trả lời. Bách Ngạo Lam im lặng, ra đến cửa bệnh viện, Thương Vệ Nhược đột nhiên bị kéo lại, nàng xoay người khó hiểu nhìn Bách Ngạo Lam. Bách Ngạo Lam cởi áo khoác ra, trùm lên người nàng, bĩu bĩu môi: " Chậc, biết trời nóng như vậy tôi đã không mặc nhiều áo như thế, đi thôi, em tốt nhất nên ngoan ngoãn làm cái giá treo áo cho tôi đi. "

Thương Vệ Nhược nhìn Bách Ngạo Lam nghênh ngang đi ở phía trước, trời nóng ? Xin lỗi, trời đang có tuyết có được hay không ? Mặc nhiều áo ? Mỗi một cái áo len cao cổ cũng được tính sao ? Thương Vệ Nhược nhanh chóng đuổi theo Bách Ngạo Lam: " Tôi không cần, cô mang vào đi. " Bách Ngạo Lam nhíu mày nhìn Thương Vệ Nhược đang muốn cởi áo khoác của mình ra, cô bày ra bộ dáng chán ghét: " Trời ạ, cô không biết tôi có bệnh khiết phích sao ? Đem giặt rồi trả cho tôi. " Thương Vệ Nhược nhíu mày nhìn Bách Ngạo Lam.

Bách Ngạo Lam vẫn tiêu sái đi về bãi đậu xe, cô biết nói theo cách bình thường Thương Vệ Nhược chắc chắn sẽ không chịu mặc vào, nàng nghĩ gì vậy chứ, lạnh muốn chết còn ăn mặc mỏng như vậy. Thương Vệ Nhược nhìn bóng lưng Bách Ngạo Lam, khẽ mỉm cười, đưuọc rồi, niệm tình hơn sáu năm quen biết, nàng sẽ không khách sáo nữa vậy.

Thương Vệ Nhược mang theo nụ cười đi bên cạnh Bách Ngạo Lam, nhìn nụ cười của nàng, Bách Ngạo Lam cũng không nhịn được mỉm cười. Không khí hòa thuận thế nhưng bị phá vỡ bởi tiếng còi xe ầm ĩ. Một luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiên Bách Ngạo Lam phải nheo mắt lại, một tay che ánh sáng cho Thương Vệ Nhược một tay nắm tay nàng, sợ xảy ra chuyện gì.

Thương Vệ Nhược bất ngờ, nàng lại càng bất ngờ khi thấy hành động của Bách Ngạo Lam. Tay của cô rất lạnh, khiến cho Thương Vệ Nhược có chút đau lòng. Nghĩ kỹ lại, trừ những lần cãi nhau vô lý ra thì Bách Ngạo Lam quả thật quan tâm nàng rất nhiều. Lúc nàng ốm nặng chỉ có thể ở lại ký túc xá thì cô vẫn thức để chăm sóc, lại còn mỗi ngày giúp nàng đến lớp ghi chép. Lúc nàng bị thương tuy miệng đầy trêu chọc nhưng vẫn chăm sóc nàng. Ngay cả lúc buổi sáng ở bệnh viện cũng vậy.

Thương Vệ Nhược khẽ mỉm cười, vị học muội này, cũng thật đáng yêu. Bách Ngạo Lam thoáng rùng mình, chẳng biết tại sao. Thế nhưng một giọng nói vang lên khiến Bách Ngạo Lam chán ghét: " Vệ Nhược, em đến rồi, anh chờ mãi. " Đèn tắt, mở cửa ô tô là một chàng trai vô cùng điển trai, trên người mặc một bộ vét lịch lãm, giọng nói trầm ấm, khuôn mặt mỉm cười dịu dàng. Thấy khuôn mặt đầy lãnh ý của Bách Ngạo Lam, Thương Vệ Nhược cũng thoáng nhíu mày, nhưng ngay lập tức nhận ra được giọng nói quen thuộc, nàng khẽ mỉm cười, nhưng vẫn không di chuyển, khẽ gọi một tiếng: " Hiển Dương. "

Bách Ngạo Lam ngay lập tức chuyển sang khuôn mặt vui vẻ, buông tay Thương Vệ Nhược, mỉm cười vui vẻ: " Được rồi, bạn trai của em đến rồi, vậy bữa cơm này, xem như em nợ tôi, tạm biệt. " Bách Ngạo Lam không chờ Thương Vệ Nhược đáp lời, liền quay người bỏ đi, tay đút vào bọc áo. Thương Vệ Nhược nhìn bóng lưng của Bách Ngạo Lam có chút bi thương, nàng cũng liền khó chịu, lại nhìn bàn tay vừa được Bách Ngạo Lam nắm, có chút mất mát.

Cận Hiển Dương từng bước lại gần Thương Vệ Nhược, nắm lấy tay nàng, dắt nàng vào xe, hắn khẽ hỏi: " Anh làm phiền em sao ? "

Thương Vệ Nhược khẽ lắc đầu, tay đút vào túi áo khoác của Bách Ngạo Lam, thản nhiên hỏi: " Anh đến làm gì ? "

" Chỉ là nhớ em nên đến thôi. " Hắn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy thâm tình. Thương Vệ Nhược thế nhưng lại không để ý, nàng mãi suy nghĩ về bóng lưng của Bách Ngạo Lam. Cận Hiển Dương đột nhiên nghiêm túc: " Người vừa rồi, là Bách Ngạo Lam sao ? " Thương Vệ Nhược vừa nghe đến tên cô, liền hoàn hồn, nhìn Cận Hiển Dương ánh mắt thâm sâu, vẫn là thản nhiên ừ một tiếng. Hắn suy nghĩ một chút liền nói: " Anh không thích cô ta, người như cô ta, rất khó đoán, em đừng nên thân cận thì tốt hơn, nếu không, anh sẽ nhờ ba tìm một cái bệnh viện lớn hơn để em chuyển đến. "

Thương Vệ Nhược nháy mắt khuôn mặt trở nên lạnh lùng: " Cô ấy là bạn của em. " Cận Hiển Dương thoáng ngạc nhiên, theo như hắn điều tra được thì quan hệ giữa Bách Ngạo Lam và Thương Vệ Nhược không tốt lắm, sao bây giờ lại thay đổi rồi ? Cận Hiển Dương khẽ liếc mắt, liền thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thương Vệ Nhược, hắn liền im lặng, không lâu sau, Thương Vệ Nhược lại thản nhiên nói: " Em muốn về nhà. " Cận Hiển Dương biết Thương Vệ Nhược đang khó chịu, liền chỉ ừ một tiếng rồi đưa nàng về đến nhà.

Lúc Thương Vệ Nhược vừa vào nhà, liền mệt mỏi ngã xuống giường, trên người vẫn mang áo khoác của Bách Ngạo Lam. Nàng cảm thấy hôm nay quả là một ngày kỳ lạ, Thương Vệ Nhược từ trong mệt mỏi mà thiếp đi.

Được một lúc, điện thoại vang lên, Thương Vệ Nhược có chút khó chịu bắt máy: " Xin chào ? " Điện thoại im lặng một lúc lâu, liền vang lên tiếng nói quen thuộc của Bách Ngạo Lam: " Thương ... Vệ ... Nhược ... em mau đến ... đây ... " Giọng nói này, có lẽ là uống say, Thương Vệ Nhược lập tức đứng dậy, chân mang giày vào, lo lắng hỏi: " Cô đang ở đâu ? " Lại một chuỗi im lặng, Bách Ngạo Lam cười cười trả lời: " Trước cửa nhà em ... "

Thương Vệ Nhược hoảng hốt chạy xuống phía dưới, liền thấy được Bách Ngạo Lam, cô vẫn mặc chiếc áo len lúc nãy, bước chân không vững, thân thể loạng choạng nhưng vẫn mỉm cười nhìn lên cửa sổ phòng nàng. Thương Vệ Nhược chạy đến, gấp gáp đỡ Bách Ngạo Lam vào nhà. Bách Ngạo Lam một đường đi vô cùng yên ổn, cứ nhắm ngực Thương Vệ Nhược mà gục đầu xuống, hiển nhiên là Thương Vệ Nhược vẫn không để ý. Thương Vệ Nhược đặt cô lên sofa, còn nàng thì đi lấy khăn ấm, đắp lên trán cô. Nhìn người trước mặt, lại thở dài.

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh lẽo áp lên má khiến cho Thương Vệ Nhược giật mình, Bách Ngạo Lam nhắm mắt nhưng vẫn bĩu bĩu môi: " Em thở dài cái gì !? Đừng tưởng tôi không biết, tôi ... vẫn còn thức đấy ... không cho ... phép em thở ... dài ... " Bách Ngạo Lam trẻ con nổi nóng, hình tượng bá đạo ngày thường biến mất khiến Thương Vệ Nhược không nhìn được nở nụ cười, cười đến sáng lạn.

Bách Ngạo Lam bỗng bật dậy: " Em cười cái gì ?! " Thương Vệ Nhược không nói gì, vẫn là một tay che miệng cười, tiếng cười chuông bạc khiên Bách Ngạo Lam ngẩn ngơ. Cô không nói nữa, liền kéo tay Thương Vệ Nhược ra, đặt lên đó một nụ hôn. Nhân lúc Thương Vệ Nhược đang còn ngẩn ngơ, chiếc lưỡi ranh ma liền chui vào làm loạn. Thương Vệ Nhược bị hôn đến khó thở, nàng khẽ đẩy Bách Ngạo Lam ra, tức giận chỉ tay vào cô: " Cô ... cô ... muốn tôi nghẹt thở chết sao !? "

Bách Ngạo Lam tuy say mà tỉnh, nghe được câu chất vấn của Thương Vệ Nhược liền cười ha hả, Thương Vệ Nhược vừa thẹn vừa giận: " Cười cái gì mà cười !? Tôi có thể kiện cô. "

" Em kiện cái gì ? Hãm hiếp ? Xin lỗi, một ngón tay tôi cũng chưa đụng vào em. "

" Tôi ... tôi kiện cô ... tội xâm phạm thân thể người khác ! "

" Được rồi, tôi hứa sau này về sau sẽ chỉ xâm phạm mỗi em. " Nói xong, Bách Ngạo Lam đưa tay kéo Thương Vệ Nhược vào lòng, cười vui vẻ.

" Cô !! Tôi không phải nói ý đó !! " Thương Vệ Nhược hung hăng giãy dụa.

" Thế ý em là gì ? " Bách Ngạo Lam giọng nói thản nhiên thế nhưng ánh mắt lại không giấu được ý cười.

" Tôi có người yêu rồi ! "

" Ừ, vậy chia tay. "

" Tôi không muốn chia tay ! "

" Vậy em chán ghét tôi sao ? "

" Cô có bị điên không !? Tôi đâu có nói như vậy ! Tôi nói - "

" Ừ, ngoan, được rồi. "

" Thả r- ưm ... Cô lưu ma- ưm ... Vô lại ! " Bách Ngạo Lam hôn đến khiến Thương Vệ Nhược choáng váng. Cô mỉm cười, với tính cách của Thương Vệ Nhược sẽ để người khác làm xằng bậy như vậy sao. Bách Ngạo Lam cười hắc hắc: " Ừ, vô lại với mỗi mình em mà thôi, tôi bao giờ cũng tốt với người khác, một thanh niên ba điều tốt. "

" Cô tránh ra ! Thả tôi ra ! " Thương Vệ Nhược hung hăng trừng mắt với Bách Ngạo Lam: " Tôi không có thích cô ! Thả ra ! " Bách Ngạo Lam xoay người một cái, liền đè được Thương Vệ Nhược ở phía dưới, Bách Ngạo Lam nheo mắt: " Em thử nói lại đi. "

" Tôi ghét c- ưm ... "

" Lưu manh ! Ưm ... "

" Biến thái ! Ưm ... "

Thương Vệ Nhược ánh mắt rã rời nhìn về phía Bách Ngạo Lam. Áo khoác đã sớm bị cởi ra, áo sơ mi có chút nhăn bởi vì Bách Ngạo Lam, tóc xõa trên ghế sofa. Bách Ngạo Lam nhìn yêu nghiệt trước mắt, khẽ mỉm cười, thổi một luồng khí bên tai nàng: " Đêm còn dài a, lão bà, đừng lo lắng. "

" Ai là lão bà của cô chứ ? " Thương Vệ Nhược khuôn mặt đỏ đến lợi hại. Một đêm dài không mộng mị, lại càng không có người đi ngủ, lại càng nhiều những công việc vui vẻ cùng tâm trạng hạnh phúc của ai đó.

_ Ta là dải phân cách :'>> _

Sáng hôm sau, Thương Vệ Nhược tỉnh dậy, liền bắt gặp ánh mắt như có như không mỉm cười của Bách Ngạo Lam, nàng vội xoay người, lấy chăn trùm người lại. Bách Ngạo Lam ôm lấy nàng, cười vui vẻ nói: " Bảo bối, thật có lỗi, tôi không biết đó là lần đầu của em, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn có được hay không ? "

" Tránh ra ! "

" Bảo bối, đừng giận, lát nữa tôi mua bánh ngọt tặng em. "

" Không ! "

" Hay là sau này tôi giúp em tăng ca ? "

" Không cần ! "

" Bảo bối đừng giận, mà lỡ em có giận thật thì cũng đừng trốn trong chăn, sẽ nghẹt thở. "

" Không cần Lam quan tâm ! "

Bầu không khí bỗng nhiên thật yên lặng, Thương Vệ Nhược khó hiểu mở chăn ra, bắt gặp vẻ mặt nghiêm trọng của Bách Ngạo Lam, nàng khẽ nhích lại gần, lo lắng hỏi: " Sao thế ? "

" Tôi đang suy nghĩ ... "

" Lam đang suy nghĩ cái gì ? " Thương Vệ Nhược có chút lo lắng hỏi, không phải là cô lại suy nghĩ lung tung gì chứ.

" Em thật đúng là ngạo kiều ... " Bách Ngạo Lam cười vui vẻ. Thương Vệ Nhược vừa thẹn vừa giận lấy gối đánh vào người cô: " Lam đi chết đi ! "

" Hắc hắc, tôi yêu em. " Bách Ngạo Lam cười vui vẻ.

" Thật không ? "

" Thật. "

" Tại sao ? "

" Yêu cần lí do sao ? "

Thương Vệ Nhược mỉm cười hạnh phúc, nàng hôn lên má Bách Ngạo Lam, Bách Ngạo Lam mỉm cười gian tà: " Tôi đùa thôi, em yêu nghiệt như thế này, tôi phải hi sinh cả quãng đời còn lại của mình để giúp đỡ mọi người bớt đi một cái yêu nghiệt, rất tốt bụng đúng không ? "

" Đi chết đi ! "  


Lời tác giả: :'>> Yep, truyện đã hoàn, thế nhé, mọi người ngày an. Còn nữa, hai chương viết vội, chưa có kiểm tra chính tả, mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro