Chương 1: Yêu một người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Bác sĩ !! Làm ơn !! Tôi cần bác sĩ !! " Một người đàn ông trung niên, tóc tai, râu ria bồm xồm, áo quần luộm thuộm, tay hắn đang giữ chặt chân người phụ nữ nằm trên giường. Người phụ nữ kia như phát điên, chân cố gắng đạp như đang giãy dụa khỏi cái gì, tay không ngừng cào cấu mặt, các y tá đều bị dọa cho hoảng sợ nhưng rất nhanh chóng khống chế được người phụ nữ.

Một cô y tá chạy gấp đến, vừa chạy vừa nở nụ cười nhẹ nhõm: " Bác sĩ Thương đến rồi, mau tránh ra. " Theo phía sau cô y tá kia là một cô gái, nhìn thoạt rất trẻ, khuôn mặt đẹp đến mờ ảo, thân hình hoàn mỹ đến khiến người nhìn cảm thấy ghen tị. Mày lá liễu có chút nhăn lại, ánh mắt câu nhân hiện lên vẻ khó chịu. Giày cao gót theo bước chân nàng nện xuống đất, tuy là đang chạy vẫn không hề làm suy giảm vẻ đẹp của nàng.

Thương Vệ Nhược nhìn đám người bu lại bên giường bệnh, nàng nhìn một chút người phụ nữ đang nổi điên trên giường, ngẩng đầu hỏi cô y tá đang hoảng sợ đứng bên cạnh: " Đã kiểm tra chưa ? " Cô nàng kia nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Thương Vệ Nhược, người không rét mà run, sợ hãi trả lời: " Vâng ... c-chưa ... " Thương Vệ Nhược lại nhăn mày: " Rốt cuộc là đã hay chưa ? " Một cô y tá khác nhanh nhạy trả lời: " Dạ chưa. " Mày đẹp lại tiếp tục nhăn: " Tiêm thuốc an thần, đem đến khoa thần kinh cho tôi. "

Cô y tá kia cũng lập tức im miệng, lập tức chạy đi làm theo lời nàng. Người phụ nữ kia lập tức dừng việc nổi loạn, yên tĩnh nằm trên giường như say ngủ. Nàng được chuyển đến khoa thần kinh, người đàn ông thì phải ngồi trên băng ghế chờ đợi. Thương Vệ Nhược nhíu mày nhìn người nằm trên giường, nàng khẽ cúi người xuống, vừa định chạm vào xem xét thì một giọng nói vui vẻ vang lên: " Lương Mỹ Phàm, 37 tuổi, kết hôn với Trần Bình Phong, có hai đứa con gái, năm 24 tuổi từng bị tai nạn giao thông nhưng may mắn không bị thương nặng. " Thương Vệ Nhược có chút giật mình, xoay người nhìn vị khách không mời mà đến: " Không phải tôi dặn dò không được phép vào phòng này sao ? "

Vị khách không mời mà đến kia thế nhưng lại là một cô gái, tóc buộc cao đuôi ngựa, ánh mắt tràn đầy anh khí khác với vẻ câu nhân lãnh đạm của Thương Vệ Nhược, nhìn qua hai người có vẻ như cùng tuổi. Trên người của người kia cũng khoác chiếc áo trắng, hiển nhiên là bác sĩ của bệnh viện. Cô gái kia ánh mắt vui vẻ, khóe miệng nhếch lên như có như không: " Bác sĩ Thương, em đừng để ý đến tôi, tôi chỉ là sợ tâm can bé nhỏ của cô y tá không chịu được sự lạnh lùng của em nên mới thay cô ấy vào đây báo cáo thôi. "

Thương Vệ Nhược nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, khóe miệng cũng nở một nụ cười, đầy châm chọc: " Bách Ngạo Lam, đừng quên là tôi lớn hơn cô hai tuổi. Danh xưng này, e rằng không dám nhận. " Bách Ngạo Lam không vì thế mà tức giận, cô ngược lại càng thêm tươi cười vui vẻ. Thả bảng báo cáo xuống ghế, từng bước đến đến gần Thương Vệ Nhược. Thương Vệ Nhược rất cao, lại thêm đôi giày cao gót 5 phân, càng tôn lên vẻ cao cao tại thượng của nàng. Thế nhưng Bách Ngạo Lam sinh ra cũng rất được ưu ái, tuy mang giày thể thao nhưng tầm mắt vẫn là cao hơn Thương Vệ Nhược một chút.

Tùy ý Bách Ngạo Lam ngày càng đến gần, Thương Vệ Nhược không hoảng hốt, không sợ hãi vẫn ngay thẳng mà đứng. Nàng ngược lại muốn xem, cái con người vô sỉ này thì dám làm gì trong bệnh viện này. Thương Vệ Nhược đã từ rất lâu luôn dùng từ vô sỉ này để hình dung Bách Ngạo Lam.

Từ khi còn học đại học, Bách Ngạo Lam và Thương Vệ Nhược chính là cặp đôi oan gia ngang tài ngang sức không ai không biết đến. Một người lãnh đạm lạnh lùng, cao cao tại thượng, không ít người muốn theo đuổi, nhưng lại bị khí chất hoàn mỹ nữ thần của nàng dọa sợ. Một người luôn vui vẻ thế nhưng lại mang theo một chút âm hiểu cùng cao ngạo.

Trước ngày khai giảng năm học, thầy hiệu trưởng tổ chức ' một cuộc họp các nhân tài '. Tất nhiên là cuộc họp các tân sinh viên tiềm năng, Thương Vệ Nhược và Bách Ngạo Lam không thể vắng mặt. Lần đầu tiên gặp mặt, Bách Ngạo Lam vô tình làm đổ ly nước cam lên bộ váy trắng tinh của Thương Vệ Nhược, Thương Vệ Nhược tuy khó chịu nhưng vẫn là nhàn nhạt bỏ đi.

Lần thứ hai gặp mặt, trong lúc xem xét về các động mạch của bệnh nhân, Bách Ngạo Lam lại một lần nữa vô tình ngã vào Thương Vệ Nhược, khiến cho cả hai ngã xuống, vướng vào một đống rắc rối.

Lần thứ ba, Bách Ngạo Lam vô tình gặp mặt Thương Vệ Nhược ở rạp phim, vì rất nhiều lý do khách quan. Trong lúc vào rạp, Bách Ngạo Lam lại vô tình giẫm phải chân Thương Vệ Nhược khiến ngày hôm sau nàng như người tàn tật.

Tính kiên nhẫn của con người là luôn có hạn, hết năm lần bảy vượt, Bách Ngạo Lam đều như thể muốn chọc tức Thương Vệ Nhược bằng những lần ' vô tình ' đó. Thương Vệ Nhược dù có lãnh đạm đến đâu nhưng tuyệt không phải người hào phóng, ai đối xử tốt với nàng, nàng nếu không ghét thì sẽ chấp nhận, ai gây thù với nàng, nên xám hối thì tốt hơn.

Thế nên, mối thù ' không đội trời chung ' này rất nổi tiếng ở đại học T. Hai người, ngươi đánh, ta trả, ngươi đáp, ta đánh. Tình trạng này kéo dài suốt hơn 6 năm đại học, cho đến khi Thương Vệ Nhược tìm được ý trung nhân, Bách Ngạo Lam như bốc hơi khỏi cuộc sống của nàng. Thương Vệ Nhược không biết miêu tả đoạn thời gian này như thế nào. Vui mừng ? Nhẹ nhõm ? Không hẳn, lúc đó Thương Vệ Nhược cảm thấy một cái gì đó khác biệt, như là cô đơn.

Không biết là nàng chạy không thoát hay là cô chính là âm hồn bất tán theo đuôi nàng. Học đại học cùng một nghành, ký túc xá ở cùng một phòng muốn xin đổi cũng không thể, đến khi tốt nghiệp lại ' vô tình ' vào làm việc chung một bệnh viện. Nàng khoa thần kinh, cô khoa tim mạch. Một cách bất đắc dĩ, cô xuất hiện trong cuộc đời nàng.

_ Ta chính là dãy phân cách _

" Cô muốn làm gì ? " Thấy Bách Ngạo Lam đã muốn mặt kề mặt cùng nàng, Thương Vệ Nhược có chút kinh sợ. Bách Ngạo Lam không hề có ý định dừng lại, cô khẽ cúi người, Thương Vệ Nhược trừng to mắt nhìn cái con người trước mặt này. Bách Ngạo Lam bên tai Thương Vệ Nhược phả một luồng khí nóng: " Ước chừng là đã bị bạo hành đi. "

" Hả ? " Thương Vệ Nhược ngơ ngác, Bách Ngạo Lam chuyển chủ đề quá nhanh, nàng không tài nào theo kịp. Bách Ngạo Lam vẫn một bộ dáng vô lại kia, mỉm cười vui vẻ, tay chỉ vào người phụ nữ nằm trên giường: " Tôi đang nói đến bệnh nhân của em đấy. "

Thương Vệ Nhược xoay người, nhìn theo hướng ngón tay của Bách Ngạo Lam, trên cổ tay người kia đúng là có vết bầm. Thương Vệ Nhược kéo áo người phụ nữ kia lên, trên bụng có vết bầm, lại kiểm tra một hồi, sau cổ người kia cũng có. Thương Vệ Nhược thoáng nhíu mày, Bách Ngạo Lam lại mỉm cười: " Em không cần bất ngờ như thế, loại tình huống bạo hành dẫn đến tâm thần bất ổn này thì không có gì mới lạ. "

Thương Vệ Nhược không nói hai lời, liền kêu y tá đem người phụ nữ này ra ngoài. Người đàn ông vội vàng chạy đến: " Vợ tôi như thế nào rồi ? " Thương Vệ Nhược thản nhiên nhìn hắn: " Uống thuốc sẽ khỏi. " Người đàn ông vẻ mặt khó chịu: " Nhưng, vợ tôi bệnh nặng như vậy, uống thuốc có thể hết sao ? Ít nhất cũng phải cho chụp ảnh kiểm tra não hay gì chứ ? "

" Nếu không tin vào bác sĩ thì ông còn đến đây làm gì ? " Thương Vệ Nhược không chút lưu luyến xoay người. Tên kia vẻ mặt không chấp nhận được, hắn gào lên: " Con kia ! Mày đứng lại ! " Nghe được những lời le thô tục kia, mọi người trong bệnh viện đều đổ dồn sự tập trung vào hai người. Người đan ông kia càng lúc càng đến gần Thương Vệ Nhược.

Khi hắn cách nàng khoảng chừng ba mét, một bóng người che khuất tầm mắt Thương Vệ Nhược. Bách Ngạo Lam mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt: " Theo điều khoản 47, đánh người, bạo hành phụ nữ và trẻ em có thể chịu mức phát từ 2- 5 năm tù. Điều 48, hành hung người không có lý do có thể chịu mức phạt từ 3-5 năm tù. Trần tiên sinh, tôi nghĩ ông nên làm nguội cái đầu lại. "

Người đàn ông kia vẻ mặt khó chịu lại sợ hãi, hai tay nắm chặt, hung hăng xoay người bỏ đi. Thương Vệ Nhược lẳng lặng nhìn Bách Ngạo Lam, vốn định nói lời cảm ơn, thế nhưng khi Bách Ngạo Lam quay lại, là một ánh mắt lạnh băng.

Không để Thương Vệ Nhược mở lời, cô kéo nàng đến một phòng bệnh trống gần đó, cô khẽ gầm: " Em điên sao ?! Sao lúc nãy lại bất cẩn như thế ? Chỉ nhìn là biết hắn là loại dễ mất kiểm soát rồi !? Sao lại còn đi tranh cãi với hắn !? "

" Tôi điên ? Thật xin lỗi, khiến bác sĩ Bách phải bận tâm rồi. " Thương Vệ Nhược chán ghét dáng vẻ lúc này của Bách Ngạo Lam, cứ như là nàng đã làm gì sai vậy. Thương Vệ Nhược muốn bỏ đi.

" Em đứng lại. " Bách Ngạo Lam cũng chán ghét bộ dáng không quan tâm này của Thương Vệ Nhược.

" Bác sĩ Bách còn điều gì căn dặn ? " Thương Vệ Nhược khó chịu nhìn cô, có chút ủy khuất, là hắn gây sự trước.

Thấy ánh mắt ủy khuất của Thương Vệ Nhược, Bách Ngạo Lam vẫn là không đành lòng, lấy tay xoa đầu Thương Vệ Nhược: " Được rồi, lần sau chú ý một chút. " Mái tóc dài của Thương Vệ Nhược loạn cả lên, nàng hất tay Bách Ngạo Lam, ừ một tiếng rồi bỏ đi. Bách Ngạo Lam nhìn theo bóng lưng của nàng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Yêu phải người không biết quý trọng bản thân, thật sự rất đáng lo. 


Lời tác giả: Đoản !! Hoàn trong 2 chương !! :'>> Ủng hộ đi !! Còn nữa, mấy điều luật gì gì đó đều là giả thôi !!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro