Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng tám, mùa khai giảng, khoảng thời gian được xem là thanh xuân, "thời cấp ba" nơi những mầm hoa mang hương vị tình yêu đầu đời dần rúng động nơi sâu thẳm trái tim, chúng bắt đầu sinh sôi, ấp ủ trong chính mỗi mầm hoa ấy là vị ngọt, là hương thơm, cũng là đắng chát, khiến người người đều phải khắc cốt ghi tâm.

Tiếng gõ cửa vang lên, đánh tan sự cô quạnh tại con hẻm nhỏ trong một dãy nhà cho thuê bình dân, lúc bầu không khí vẫn còn mang hơi lạnh, nhuộm màu u tối của bức tranh đen trắng đã cũ từ lâu, giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng như có như không rót vào tai tôi.

"Chị ơi là em đây": cô gái sau cánh cửa lên tiếng gọi.

Bất giác niềm vui đong đầy khoé mắt, tôi mỉm cười bước thật nhanh, đẩy cánh cửa ngăn cách để tôi mau chóng được nhìn thấy em, lời còn chưa kịp thốt, cái ôm ấm áp mang mùi hương quen thuộc bất ngờ ập tới, trái tim như nổ tung, mọi tâm tư giấu kín trong quảng thời gian qua như thể theo đó mà tràn ra, muốn đem hết thảy mọi thứ của cô gái này giấu đi cho riêng mình.
Thế nhưng mọi chuyện chẳng bao giờ dễ dàng, chỉ đành lẳng lặng cột thứ chấp niệm không nên có này vào một tản đá thật to, quăng xuống tận sâu trong đáy lòng.

Cô gái vùi đầu nơi hõm cổ tôi bắt đầu thì thầm:"Em nhớ chị quá đi mất".

"Chị cũng rất nhớ em":tôi nhẹ nhàng trả lời.

Em bật cười mang theo chút tinh ranh: "Em biết chị sẽ nhớ em".

"Vì sao em đoán chắc thế" :tôi thoáng sững sờ.

Bàn tay đặt nơi quả đầu với mái tóc bồng bềnh, mềm mại tựa những sợi tơ, lưu luyến chẳng muốn rời đi, vội vàng xoa xoa thêm vài lần để mùi hương quấn quít lưu lại trên từng ngón tay mới thôi quyến luyến mà rời đi, không vỗ về nữa.

Em lại một lần nữa mỉm cười trả lời:
"Vì chị rất yêu em nên chắc chắn phải rất nhớ em".

"Giỏi lắm nhóc con":tôi quay sang nhìn em, ánh mắt bất lực, lại dám đùa tôi.
"Em chỉ.. trêu chị chút thôi, đừng giận mà....": em vừa nén cười vừa trả lời, điệu bộ không chút ăn năng.

Tôi chẳng nói nên lời, đành lơ đi:
"Ngồi xuống bên kia đi, đợi chị một lát đã".

"Vângggg": em ngân nga, giọng đầy lười biếng trả lời,sau đó tự tìm cho mình một tư thế thật thoải mái ngã người nằm lăn ra giường như mọi khi.

Chúng tôi đã thân thiết đến mức từng mặc chung quần áo, từng ăn chung, từng uống chung và cũng từng ngủ chung, mà hầu hết vẫn kéo dài đến thời điểm hiện tại.

Trải qua tất cả mọi thứ trong hai năm, ấn tượng sâu đến mức khi ngoảnh lại khoảng thời gian thanh xuân của tôi, chiếm nhiều nhất là bóng hình em.

Đường Giản An, "thướt tha, yêu kiều" chính là từ ngữ hoàn hảo để nói về người con gái này, không những thế em còn tốt bụng, thông minh và thấu hiểu.
Mọi thứ xung quanh Giản An đều mang sắc vàng như ánh chiều tà lúc hoàng hôn, đến bên em là chốn yên bình, đầy ấm áp khiến bao kẻ khát khao, mong muốn được gần kề.
Em là chính liều thuốc an thần chữa lành cho tôi.

Còn vì sao chúng tôi học cùng khoá mà lại gọi nhau hai tiếng chị em, mọi việc bắt nguồn từ biến cố gia đình khiến tôi bỏ lỡ kì thi chuyển cấp và buộc phải nhập học trễ hơn một năm so với bạn bè cùng tuổi.

Lúc ấy là khoảng thời gian vô cùng đen đủi, cho đến khi tôi tìm thấy em.

Lúc tôi cô đơn, chật vật giữa những tiêu cực và áp lực, em xem tôi như đứa trẻ mà vỗ về, cho tôi biết thế nào là được quan tâm, Giản An đã từng nói, "chúng ta làm bạn đi", "chị xứng đáng nhận điều tốt hơn sau những gì mà chị đã trãi qua mà","chị sau này không một mình nữa vì có em đây rồi", mọi thứ dồn nén bấy lâu như đê vỡ tràn ra không ngừng, tôi muốn gào lên với tất cả những người đã từng tổn thuơng tôi "các người nhìn xem, vẫn có người biết tôi đang đau, vết thuơng các người gây ra có một cô bé vẫn đang cặm cụi chưa lành nó mỗi ngày".

Kể từ giây phút ấy tôi biết tâm tôi đã có nơi thuộc về.

....

Chỉnh trang lại áo quần, tôi quay người đi về phía giường, biểu tình ôn hòa: "Xong rồi, chúng ta đi thôi".

"Tuân lệnh": em đáp thật nhanh.
Thanh âm trong trẻo pha chút tinh nghịch như trẻ con.

Cánh cửa mở, mang ánh nắng mặt trời, chiếu qua từng tất da thịt trên người em, cơ hồ phát sáng, tinh khôi, thuần khiết, làm lòng người tràn ngập si mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop