Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sớm yên bình chốn hoàng cung với cỏ hoa đua nở, chim hót ríu rít bỗng chốc bị phá hủy, không gian trở nên ầm ĩ vì một tiếng hét, tiếng hét dạng này lâu lâu lại nghe thấy nên mọi người đều biết cách xử lý làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không

"Công chúa...công chúa mất tích rồi...người đâu mau đi tìm công chúa"

Ngồi ở ngự thư phòng hoàng đế cũng quen với việc này nên chẳng có chút biểu tình, nhàn nhã uống hết tách trà ông căn dặn vài lời với thái tử Chu Thiên

"Thiên nhi mau chóng cho người đi tìm con a đầu kia về cho phụ hoàng, cũng như chuyển lời nếu phụ hoàng không giữ được nó thì sẽ bù đắp bằng một phò mã để trói chân"

"Tuân lệnh phụ hoàng" vị thái tử Chu Thiên vừa hành lễ vừa cười tinh ranh "lần này muội chết chắc rồi haha"

Thiếu lâm tự ngôi chùa hoàng gia được xây dựng long trọng, nghe nói chỉ có hoàng tộc hay quan lại triều đình mới được nhận làm đệ tử nhập môn cho tu hành nhưng đó là chuyện của hai mươi năm trước. Từ ngày An Lạc vương bỗng dưng quy uy tìm đến cửa phật ông đã bắt đầu mở rộng thiếu lâm tự, miễn là có lòng ông điều cho gia nhập phật môn. Thiếu Lâm Tự cách kinh thành phồn hoa đô hội chỉ là rừng trúc nên băng qua được rừng trúc đi thêm vài đoạn đường sẽ đến nơi cần đến.

Yến Vân ở thiếu lâm tự cũng hơn mười năm, lâu lâu được Vô Trần cho về thăm nhà nhưng về thăm nhà lần này nàng có dự cảm không lành. Vô Trần đã nói nếu có duyên sẽ gặp lại, cấm Yến Vân nếu không có lệnh không được về thiếu lâm gặp mặt, dù có chút bất mãn với lời cấm đón nhưng thân là đệ tử nàng không thể không nghe. Bản thân cùng với Tiểu Cẩn thư đồng bên cạnh chỉ vừa đi đến phía khu rừng dưới núi đã nghe tiếng kêu cứu

"Tránh ra...cứu...cứu tôi với...có đạo tặc..."

"Công tử tiếng phát ra từ bên kia"

"Tiểu Cẩn, chúng ta qua đó xem thử"

Hai người nhanh chóng đã tìm được nơi phát ra âm thanh, chính mắt nhìn thấy một cô nương tay yếu chân mềm đang chống cự lại ba tên to cao, nếu còn không ra tay chỉ sợ cô nương đó gặp nguy, Tiểu Cẩn thấy công tử nhà mình đứng nhìn với nét mặt thư thả, tay không ngừng phe phẩy chiếc quạt trong tay thì nóng lòng tiến lên cứu người, nào ngờ bị Yến Vân dùng quạt để trước ngực ngăn lại

"Từ từ đã, đừng vội, sẽ có chuyện hay để xem"

"Công tử người định thấy chết không cứu, vừa mới xuống núi là quên đi lời dạy của Vô Trần sư phụ, Tiểu Cẩn không thể làm ngơ"

Tiểu Cẩn tức giận đến nóng cả mặt nhưng không được Yến Vân cho phép thì không dám làm càn, trong đầu không ngừng trách cứ công tử nhà mình nếu không phải thân phận cả hai đặc biệt Tiểu Cẩn từ lâu đã cho Yến Vân là tên vô lại

Nhìn thấy hai người Yến Vân chưa có hành động vị cô nương gặp nạn đưa ánh mắt thê lương sang cầu cứu, trong khi tay không ngừng chống trả hành động của bọn đạo tặc

"Công tử...cứu mạng...đừng...thấy chết...không cứu"

"Công tử Tiểu Cẩn chịu hết..."

"Thấy chết không cứu là đồ vô sĩ...cô nương yên tâm có Châu Long công tử ở đây không cần phải hướng bọn ác ôn cầu xin"

Tiểu Cẩn chưa kịp xuất chiêu đã nhìn thấy từ trên cao xuất hiện một vị công tử áo trắng trên tay cầm trường kiếm, nếu thay y phục cùng kiểu tóc nữ nhi thì nói vừa rồi có tiên nữ hạ phàm nhất định ai cũng tin. Chỉ cần dùng chân đạp mấy cái vị thiếu hiệp kia cũng đưa vị cô nương ra khỏi vòng dây, cũng không quên nói lời khó nghe hướng Yến Vân chế nhạo

"Ngươi dám phá chuyện tốt của bọn ta, thì ngày mai đừng hòng thấy mặt trời"

Nhìn thấy ba tên to cao tấn công vị đại hiệp Tiểu Cẩn cũng muốn lên giúp nhưng có chuyện cần nói rõ với Yến Vân, ba tên đó so với đại hiệp kia cùng lắm làm nóng người

"Công tử sau người lại hành sự như thế để bản thân mang tiếng xấu"

"Ngươi nhìn xem ở nơi rừng vu hoang vắng như thế này vị cô nương kia làm sao lại đi đến đây để ba tên kia giở trò chứ" nhận thấy tâm tư của tiểu Cẩn, Yến Vân bắt đầu giải thích

"Lỡ như người ta có chuyện gì đó đi qua đây"

"Vậy tay nải của cô nương ấy đâu"

"Liên quan gì đến tay nải chứ"

"Ở đây cách kinh thành và thiếu lâm tự đúng một ngày đường, không lẽ người ta lại đi đi về về không chuẩn bị hành lý nghỉ ngơi nếu là Tiểu Cẩn ngươi có dám trong đêm băng qua rừng này để về nhà"

Yến Vân từ đầu tỉ mỉ quan sát nên không để Tiểu Cẩn làm liều, nàng muốn xem bọn họ giở trò gì tiếp theo nếu nàng và Tiểu Cẩn không ra tay giúp đỡ nhưng kế hoạch của nàng sớm bị vị thiếu hiệp tuấn tú phá vỡ

"Đi với công tử Tiểu Cẩn còn sợ nói chi đi một mình, không lẽ...ý của công tử bọn họ có ý đồ"

Tiểu Cẩn mở to mắt nhìn Yến Vân nhưng chưa nghe công tử nhà mình lên tiếng đã nghe tiếng kêu la thê thảm của ba tên to xác nằm bẹp dí dưới đất, chỉ vừa nhìn thấy vị đại hiệp kia quay lưng đỡ cô gái đứng dậy thì bất ngờ bị cô ấy dùng cây trâm đâm một phát trúng vai ngã về phía sau

"Lên"

Sau tiếng hô thì khoảng chục tên như từ dưới đất chui lên bao quanh họ, đến lúc này vị Châu Long công tử mới tức giận quát lớn

"Thì ra các ngươi là đồng bọn, giỏi lắm dám qua mặt Châu Long công tử ta"

"Xem như ngươi cũng khá, nếu không vì tướng mạo anh tuấn của người thì lúc nảy ta đã một nhát lấy mạng, ngươi hiện tại đã trúng độc Dịch Hoàng, nếu theo hầu hạ ta ngươi sẽ có thuốc giải"

"Nằm mơ đi, ta giết chết...A"

"Đừng dại dột dùng nội công nếu không độc càng phát tác nhanh...còn hai tên nhát gan kia, gia nô đem giết còn vị công tử trẻ tuổi kia đưa về hầu hạ ta"

Yến Vân nhìn cảnh tượng cô gái ẻo lả sờ má vuốt mặt vị công tử kia mà rùng mình, từ đầu đến cuối bản thân chỉ đứng nhìn nên cũng bị xem thường

"Tiểu Cẩn tới phiên chúng ta, nhớ tha được thì tha không được giết người"

"Dạ, công tử"

Nhìn thấy chủ tớ Yến Vân ra tay vị Châu Long công tử không còn chút sức lực càng thêm tức giận "tiểu tử thúi, biết chuyện không nói, dám đem ta ra làm trò cười, sau này xem ta làm sao trừng trị ngươi", chưa quan sát hết trận đánh Châu Long công tử sớm đã ngất xỉu đến khi tỉnh lại đã thấy bản thân đang ở ngôi miếu hoang, nhìn tới nhìn lui thấy chủ tớ Yến Vân đã ngủ thì biết ngoài trời đã tối

"Độc...phải rồi mình trúng độc...Á..."

Yến Vân và Tiểu Cẩn nghe tiếng la xuyên thấu trời đêm thì bừng tỉnh, chim chóc xung quanh trời chưa sáng cũng cất cánh bay hối hả. Uyển Đình vì phát hiện cổ áo chệch choạc bên vai còn được băng bó kỹ lưỡng khó trách nàng không giận dữ la lớn

"Vị đại hiệp đây gặp ác mộng hay sao làm Tiểu Cẩn hết hồn"

"Ta giết chết hai ngươi"

Đỡ các đường kiếm chém tới Yến Vân thừa biết người kia kích động vì chuyện gì, ngay khi khống chế điểm nguyệt của Uyển Đình, Yến Vân liền đuổi khéo Tiểu Cẩn để nói chuyện ngay thẳng

"Tiểu Cẩn ngươi đi tìm chút nước cho vị đại hiệp đây giải nóng"

"Dạ"

Dù muốn ở lại bảo vệ Yến Vân nhưng Tiểu Cẩn không thể không nghe đành lủi thủi đi tìm nước. Sau khi Tiểu Cẩn rời khỏi Yến Vân mới giải nguyệt đạo cho Uyển Đình nhưng trước tiên cần phải thỏa thuận

"Tại hạ giải nguyệt đạo cho công tử nhưng trước hết phải bình tĩnh nói chuyện đàn hoàn không được động tay động chân"
"..."

Để tránh nghe lăng mạ nên từ đầu Yến Vân đã điểm luôn nguyệt câm của Uyển Đình, chỉ cần thấy người đối diện gật đầu liền giải nguyệt

"Ngươi giúp ta giải độc, trị thương"

"Đúng vậy, từ đầu đến cuối điều do tại hạ làm, Tiểu Cẩn chưa biết thân phận của...công tử"

"Ta móc mắt ngươi" Uyển Đình đưa tay đánh tới nhưng sớm bị Yến Vân giữ lại

"Tại hạ cũng vì cứu người, không biết công tử có nổi khổ riêng, đến khi nhìn thấy vết thương mới ngỡ ra...Yến Vân xin thề từ đầu đến cuối chỉ vì cứu người không nhằm mục đích khác nếu không ta không theo họ Tư Mã"

"Ngươi nói thật"

"Thật"

"Vậy kể ta nghe sự việc sau khi ta ngất đi...còn nữa ngươi làm sao giúp ta giải độc"

Uyển Đình nhanh chóng ngồi xuống nghe chuyện vì cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Yến Vân, trước tiên cần xác định mọi chuyện còn thù hận để xử lý sau

Yến Vân thở dài nhẹ nhõm ngồi kể mọi chuyện, đương nhiên chuyện không cần kể phải dấu đi tránh mất mạng những chuyện nàng kể chỉ là giải độc bằng thảo dược, băng bó vết thương, đại loại qua lo, trong quá trình kể không ngừng nhớ về chuyện đã qua.

Sau khi đánh đuổi bọn người sơn tặc, phát hiện Uyển Đình ngất đi Yến Vân nóng lòng nhìn đến vết thương nên vội vã kéo một bên áo của Uyển Đình xem xét chất độc ai ngờ cảnh tượng nhìn thấy vượt qua ngoài mong đợi. Bờ vai mềm mại trắng mịn, nhìn lệch xuống phía dưới là tấm vải trắng quấn chặt ngực, Yến Vân chẳng biết tại sao bản thân nuốt nước bọt, đổ mồ hôi, tính ra đều là nữ tử giống nhau nhưng lại lúng túng, phát hiện Tiểu Cẩn sắp đến liền nhanh chóng kéo lại cổ áo đã vậy còn có việc cho Tiểu Cẩn đi làm

"Tiểu Cẩn vị công tử trúng độc không khó giải lắm ngươi đi tìm ít cam thảo rồi đâm nhỏ vắt thành nước, xác cam thảo giữ lại để băng bó vết thương...nhanh đi"

"Công tử người làm gì mà lắm la lắm lét như ăn trộm, đừng nói là động lòng với vị đại hiệp này nha"

"Không có thời gian để nói bậy, ngươi còn lề mề thì tiễn vị công tử này lên đường đi là vừa"

Mặc kệ Tiểu Cẩn nói gì Yến Vân đợi khi người đi xa liền tiếp tục mở ra cổ áo nhìn vào vết thương đã ngã màu đen không nghĩ không rằng nàng dùng miệng hút độc "mùi thơm này rất đặc biệt", cảnh tượng lấy độc đương nhiên Tiểu Cẩn không thấy nhưng sau đó cho người bất tỉnh uống thuốc mới là vấn đề tranh cãi

"Công tử nếu dùng cách này thì để Tiểu Cẩn làm cho, người thân...thân cao quý không được đâu...lão gia, lão phu nhân mà biết thì Tiểu Cẩn không gánh nổi...danh dự công tử sẽ bị ô quế"

"Tiểu Cẩn ngươi lèm bèm đủ chưa, chúng ta là nam tử hán cứu nam tử hán có chuyện gì phải sợ...người đừng có tự mình dọa người còn lôi ta ra chịu trận...đưa thuốc đây"

"Nhưng mà..."

"Còn gì để nói"

"Tùy công tử...đừng để Tiểu Cẩn nói trúng công tử đi thích người ta thì khổ"

"Ngươi ăn nói hàm hồ người ngoài nghe được xem ta thành dạng gì"

Tiểu Cẩn nhún vai rồi đi qua một bên để Yến Vân dùng miệng đút thuốc cho Uyển Đình, từng ngụm từng ngụm, chén thuốc cũng hết. Trong quá trình đút thuốc Yến Vân cũng lén uống vài ngụm tránh lúc hút độc bị độc thấm vào cơ thể, cũng tránh Tiểu Cẩn tra hỏi chuyện mình uống thảo dược để lộ bản thân vừa làm chuyện tài trời không hay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro