Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi chỉ băng bó vết thương, không làm chuyện gì khác"

Với nét mặt không tự nhiên của Yến Vân cộng thêm linh cảm về việc lộ thân phận Uyển Đình cho rằng người đối diện có chuyện giấu nàng nhưng dù thế nào cũng không thể hỏi rõ, chỉ nghĩ đến việc Yến Vân chạm vào bản thân nàng cũng thấy xấu hổ không dám nhìn thẳng đối phương nói chi tra hỏi tường tận mọi thứ

"Nếu mạo phạm công tử thì cần gì chờ người tỉnh lại để chuốc bao nhiêu phiền phức, từ đầu tại hạ đã rời đi mới phải...Châu Long chắc chỉ là bí danh của công tử...cho hỏi tại sao cô nương phải cải trang"

"Ngươi chỉ cần gọi ta là Châu Long công tử những chuyện còn lại cấm không được hỏi càng không được nói ra ngoài thân phận của ta biết chưa nếu không đừng trách ta vô tình lấy mạng ngươi"

"Công tử yên tâm nếu muốn nói từ đầu tại hạ đã để Tiểu Cẩn biết"

Yến Vân không muốn hỏi đến cùng vì bản thân cũng có chuyện khó nói, nếu một ngày nào đó bị phát hiện ra thân phận chẳng biết giải thích thế nào, nhìn Uyển Đình với vẻ đồng cảm nên chỉ cười cho qua

"Phải rồi ngươi biết bọn người kia lừa gạt sao còn để ta sập bẫy hay ngươi là đồng bọn"

"Khi đó công tử ra tay quá nhanh tại hạ không kịp ngăn cản, hơn nữa có nói người cũng chưa chắc tin, bọn người kia tại hạ đã cho bài học, tin chắc họ sẽ không quay lại"

"Ngươi mới lần đầu hành tẩu giang hồ sao, tha cho bọn chúng là rước họa vào thân, tối nay chắc chẳng được yên thân...phải rồi ngươi tên Yến Vân sao" có người vừa rồi lấy tên ra thề thốt nên Uyển Đình nhớ rất rõ

"Công tử cứ gọi tại hạ là Yến Vân"

Không khí lại rơi vào im lặng nếu không có tiếng của Tiểu Cẩn tìm được nước phá rối hai người thì chẳng biết ai sẽ mở miệng nói trước. Ngay khi Uyển Đình đang uống nước Tiểu Cẩn chẳng biết lở miệng ra sao khiến Uyển Đình nước vừa mới uống điều phun ra hết còn Yến Vân thấy rùng mình với vẻ mặt đáng sợ của người đối diện

"Cũng may đại hiệp đã tỉnh nếu không lại phiền công tử của Tiểu Cẩn dùng miệng đút nước cho người uống"

"Tiểu Cẩn ngươi..."

"Yến...Vân...ta...chém chết ngươi"

"Châu Long công tử nghe tại hạ giải thích đi...không như người nghĩ...chúng ta đều là nam tử hán người đừng...đừng vì Tiểu Cân ăn nói hàm hồ làm chuyện hiểu lầm"

Uyển Đình biết Yến Vân nhắc nhở bản thân đang cải nam trang, nếu người ngoài nhìn vào thấy một nam tử đuổi giết một nam tử chỉ vì "môi chạm môi" thì ra thể thống gì. Mặc kệ bản thân đang thở phì phò vì tức giận nàng cũng buông kiếm "ngụy quân tử nhà ngươi dám dùng chiêu này lợi dụng bổn công chúa...được lắm...chờ đó đi", hiểu lầm của Uyển Đình về Yến Vân ngày càng sâu

"Người đâu mau bao vây nơi này lại cho ta" nhìn thấy tên đầu sỏ Yến Vân liền biết bọn người bản thân vừa mới đánh chạy tán loạn lúc chiều tìm đến, xem ra chạm phải bọn lục lâm thảo khấu, kéo cả sơn trại đi tính số

"Công tử, đến hơn năm mươi tên"

"Chỉ tại các ngươi kém cỏi nên mới thế này...Đánh"

Uyển Đình vừa hô đánh Tiểu Cẩn liền chạy lên trước làm Yến Vân không đánh không được, nàng định hợp sức ba người đánh mở đường rồi chạy nhưng mọi chuyện lại bị phá hỏng vì tính hiếu thắng của hai người kia

Hiện tại mỗi người đánh một nhóm, vừa yếu thế vừa mất sức vì quân thù quá đông, cứ tưởng bị dồn vào đường cùng ai ngờ lại xuất hiện thêm một nhân vật trong tay có đao chỉ bay qua bay lại đã giết không ít người những tên còn lại tham sống sợ chết nên sớm chạy thoát thân. Yến Vân chưa kịp mở miệng đa tạ vị đại hiệp mới đến đã thấy Uyển Đình chạy đến bên người ta khoát tay tươi cười rạng rỡ chào hỏi

"Hàn đại ca"

Hóa ra vị công tử áo đen vừa xuất hiện là Hàn Phi, một đại hiệp có tiếng trên giang hồ, nghe mọi người đồn đại chỉ cần ở đâu có chuyện bất bình thì sẽ xuất hiện thiếu hiệp áo đen với thanh đao uy vũ trong tay giúp đỡ, người này quanh năm suốt tháng y phục chỉ một màu, rày đây mai đó nên hành tung không ai biết.

Đánh đuổi xong bọn phiền phức Yến Vân cũng nhanh chóng có thêm người bạn mới. Không ngờ một đại hiệp có tiếng như Hàn Phi và một Châu Long công tử có phần ồn ào đã quen biết từ trước, chuyện không ngờ hơn, trước đó Hàn Phi vì trốn tránh Châu Long nên một mình bỏ đi trước báo hại người huynh đệ bắt đắt dĩ gặp nạn

Lúc nảy nếu không nghe được tiếng la của Uyển Đình thì Hàn Phi cũng không biết mà đến đúng lúc, cuộc nói chuyện của bốn người không dài nhưng cũng đủ để trời sáng, cuộc gặp gỡ không hẹn trước cũng đến lúc kết thúc đường ai nấy đi

"Hàn đại hiệp, Châu Long công tử, Yến Vân xin từ biệt hai người tại đây, hi vọng một ngày không xa được gặp lại hai vị đại hiệp"

"Ai thèm gặp ai người" Uyển Đình ánh mắt không nhìn đến Yến Vân nói phong long nhưng ai cũng nghe

"Hôm qua Tiểu Cẩn còn ngưỡng mộ Châu Long công tử nhưng xem ra chỉ là kẻ thích gây chuyện...ngu ngốc"

Tiểu Cẩn đứng phía sau Yến Vân đáp lại Uyển Đình, khuôn mặt tỏ vẻ bất bình vì ơn không thấy trả còn bị người ta xem như có bệnh xa lánh

"Tiểu Cẩn vô phép mong hai vị đại hiệp bỏ qua cho"

"Công tử..."

"Im lặng đi" Tiểu Cẩn dậm chân tỏ vẻ không vui nhưng sớm bị Yến Vân la rầy

"Yến Vân huynh đệ đừng nói vậy, chỉ tại Long...Châu Long ăn nói hàm hồ, hai người cũng đừng gọi ta là đại hiệp, cứ gọi Hàn Phi, nghe quen tai hơn"

Hàn Phi định gọi một tiếng Long nhi nhưng sợ gọi thân mật thì thân phận của Uyển Đình bị phát hiện.

"Huynh vì hai tên này muốn gây sự với đệ, không còn chuyện gì đệ đi trước đây"

Uyển Đình tức giận nên nhanh chóng đi trước, nhưng ai ngờ vừa ra tới cửa miếu hoang đã bắt gặp gương mặt rạng rỡ quen thuộc tươi cười với mình "chưa gì đã tìm được...giỏi...giỏi lắm"

"Tại hạ Tạ Đình Phong đã quấy rầy các vị nói chuyện, Đình Phong đến đây để gặp công tử nhà mình hi vọng các vị đại hiệp tha lỗi mạo muội"

Vì Tạ Đình Phong không biết võ công nên bước chân có phần nhẹ cộng thêm việc nói chuyện hăng say làm bọn người Yến Vân không hay có người lạ ghé qua. Hàn Phi biết Uyển Đình con nhà gia thế nhưng chẳng biết gia cảnh nhà nàng thế nào mỗi lần đều có một người khác nhau ra mặt kêu gọi Uyển Đình trở về nên hắn cũng quen

"Yến Vân không dám nhận hai từ đại hiệp, huynh cứ gọi tại hạ là Yến Vân, đây là Tiểu Cẩn thư đồng bên cạnh"

"Chào hai vị"

"Ta gọi Hàn Phi" đối với người nhà Uyển Đình, Hàn Phi có vẻ không thích cho lắm

"Thì ra là đại hiệp Hàn Phi, đi không thấy hình về không thấy bóng, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ ngay cả công...công tử nhà ta cũng vì người mà bỏ nhà đi không ít lần"

"Họ Tạ kia ở đây không có việc của ngươi mau cút đi cho bổn công tử...đối với tên trói gà không chặt như ngươi thì đừng hòng uy hiếp được ta...không hiểu sao cha ta lần này lại để ngươi đến gọi ta về, thật là nực cười"

"Không phải lão gia mà đại công tử bảo thuộc hạ đến đây chuyển vài lời"

"Có gì nói mau"

"Chỉ bốn chữ...hôn...nhân...đại...sự"

Nhìn vẻ mặt của Uyển Đình, Tạ đình Phong thấy thích thú, cách này rất nhanh sẽ để Uyển Đình tự thân về cung không cần tốn công tốn sức như mấy lần trước. Với sự thông minh của Uyển Đình thừa hiểu người kia nói gì, nàng cho rằng Tạ Đình Phong đến đây thay mặt Chu Thiên báo với mình về ý định của phụ hoàng để nàng biết đường ứng phó "thái tử lão huynh, đa tạ đã phái người đến nói với muội một tiếng về ý định của phụ hoàng"

"Công tử người hết cơ hội rồi"

"Tiểu...Cẩn"

Tiểu Cẩn chỉ dám nói nhỏ với Yến Vân nhưng đâu biết công tử nhà mình đang quan sát biểu tình của Hàn Phi và Uyển Đình "xem ra họ là một đôi"

"Ba vị, Yến Vân có chuyện vào thành nên cần đi sớm, hẹn ngày gặp lại"

"Thật trùng hợp, Đình phong cũng hồi kinh, có thể đi chung, Yến Vân huynh đệ không chê Đình Phong vướng bận chứ"

"Không dám...huynh không phải đến đây để đón công tử nhà mình sao"

"Ta chỉ đến chuyển lời còn về hay không tùy công tử...nước xa không cứu được lửa gần...Yến Vân mời"

Uyển Đình biết Tạ Đình Phong ám chỉ điều gì, nếu lúc này nàng hồi cung thì còn cách cứu vãn nếu vẫn trốn tránh một khi thánh chỉ ban ra thì rắc rối lớn, nàng không biết phụ hoàng lại nhắm trúng công tử nhà nào rồi, bản thân chỉ còn cách khuyên Hàn Phi cùng mình về kinh thành một chuyến "thân phận công chúa làm sao nói ra đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro