Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Uyển Đình gọi bản thân một cách thân mặt bằng danh xưng phò mã tương lai Yến Vân thấy lòng thổ hẹn, nàng không hiểu Uyển Đình vì sao dễ dàng chấp nhận mọi chuyện, có quá nhiều thứ làm bản thân không ngừng suy nghĩ

Uyển Đình nhìn dáng vẻ không tự nhiên, gương mặt kém sắc của Yến Vân nên chẳng cần để đối phương mở lời bản thân đi thẳng vào vấn đề, dự định đến đây nói lời cảm kích với Yến Vân cũng không còn, tâm trạng từ vui vẻ sớm bị người đối diện làm thay đổi, không chọc chết nàng xem ra là may mắn

"Lấy Chu Uyển Đình ta làm ngươi mất mặt sao"

"Không...ý của Yến Vân không như công chúa nghĩ, nói thật ai lấy được công chúa làm nương tử là phúc phần tu được mười kiếp"

"Nói nghe hay lắm, vậy tại sao đầu heo ngươi lại hết lần này đến lần khác từ chối bổn công chúa"

"Công chúa mắng Yến Vân đầu heo đúng lắm, vì đầu heo mới thi ân khoa, vì đầu heo mới đấu võ trạng nguyên, đầu heo như Yến Vân chỉ giỏi gây phiền phức cho cả nhà"

"Đừng đánh trống lãng góp cuộc tại sao không muốn làm phò mã nếu từ đầu không nghĩ đến sao còn tham gia thi đấu, đừng quên quân vô hí ngôn, phụ hoàng đã hạ chỉ võ trạng nguyên chính là phò mã không thể thay đổi, nếu còn xem thường ta, xem thường triều đình thì không chỉ đầu heo ngươi mà cả nhà Tư Mã cũng không gánh hết tội"

Lời này của Uyển Đình như đẩy Yến Vân vào đường cùng, chuyện nàng sợ chính là liên lụy cả nhà, từ hôn sẽ đắc tội hoàng thượng nếu cưới thì sự việc càng đi xa hơn, hiện tại cưới cũng chết không cưới cũng chết, chỉ khác thời điểm rơi đầu.

Càng nhìn Uyển Đình, Yến Vân càng muốn nói sự thật để ôm hi vọng thoát được kiếp nạn, dù gì cũng từng kết bài, từng cứu Uyển Đình một mạng Yến Vân không tin người trước mặt sẽ đành lòng thấy chết không cứu, Yến Vân hai tay bắt đầu đan vào nhau, nói chuyện cũng lắp bắp, mắt không dám nhìn thẳng Uyển Đình chỉ liếc nhìn xung quanh, chính hành động này của Yến Vân làm Uyển Đình thấy thú vị, càng muốn biết lý do

"Ta...ta có nguyên nhân khó nói...khó giải thích"

"Không lẻ ngươi...ấy ấy...có vấn đề"

"Hả...ý của của công chúa Yến Vân ngu muội không hiểu"

"Ngươi...đưa tai qua đây"

Chẳng biết Uyển Đình nói gì chỉ thấy hai người đỏ mặt, Yến Vân không ngờ cô công chúa bên cạnh nghịch ngợm như vậy, chuyện gì cũng có thể nói không suy nghĩ thân phận hay chuyện bản thân nói đúng hay sai nhưng chính sự mạnh dạn của Uyển Đình giúp Yến Vân ít nhiều "đã vậy đành mượn gió đẩy thuyền".

"Công chúa, thật xấu hổ, xin người nể mặt Yến Vân đừng nói chuyện này ra ngoài, cha mẹ đã vì chuyện này đau lòng rất nhiều"

"Bổn công chúa là hạng người đó sao, từ đầu nhìn ngươi nhỏ người, ốm yếu, da mặt còn đẹp hơn bổn công chúa là ta nghi ngờ ngươi khía cạnh kia không được, tội Tư Mã gia xem như tiệc hậu có con trai bất lực bị truyền ra ngoài đúng thật xấu hổ, hèn gì Tư Mã ngự y từ nhỏ chỉ để đầu heo ngươi ở nhà...tiết thật"

"Công chúa đang thương hại hay cười Yến Vân đây"

Yến Vân mà biết Uyển Đình chê bai bản thân thê thảm thì từ đầu đã không nhận bản thân bất lực, nàng xem như thoát được chuyện thành thân đáng lẽ nên vui mừng nhưng chẳng biết tại sao lại mất hứng.

Chính miệng Yến Vân nhận bản thân có bệnh làm Uyển Đình gỡ được nút thắt trong lòng, nàng tự tin với dung mạo xinh đẹp cùng tính tình vui vẻ không ai có thể từ chối thành thân với mình, Yến Vân năm lần bảy lượt làm nàng mất hứng liền khiến bản thân khó chịu nếu không tìm được nguyên do e rằng Uyển Đình bứt rức chịu không nổi

"Ngươi đừng nhạy cảm, ta chỉ thuận miệng nói vậy không có ý gì khác, có gì đắc tội mong tam ca bỏ qua"

"Nếu đã gọi một tiếng tam ca, vậy chuyện kia công chúa đồng ý giúp ta từ hôn chứ"

"Không, hôn lễ mười lăm tháng này sẽ diễn ra, ta mới nghe hoàng huynh nói lại, ngươi chờ thánh chỉ đi"

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì, giờ không lấy ngươi sau này bổn công chúa cũng lấy người khác, thôi thì lấy ngươi cho rồi"

"Chuyện này để hoàng thượng biết được e là Tư Mã gia khó thoát tội"

"Ta không nói, huynh không nói ai biết chúng ta giả vờ, chúng ta thành thân không tốt sao, huynh thoát được sau này bị hỏi chuyện cưới vợ sinh con, còn muội không sợ bị phụ hoàng quản thúc chính thức có tự do, tuy chúng ta là phu thê nhưng chuyện ai nấy làm quá tốt rồi còn gì nữa"

Yến Vân không phải không nghĩ đến điều Uyển Đình đã nói, nàng thừa hiểu Uyển Đình muốn nhân cơ hội này lợi dụng thành thân với mình để trốn tránh cả đời nhưng Yến Vân tận đáy lòng muốn nhìn Uyển Đình sau này hạnh phúc, nàng không muốn cô công chúa vui vẻ, tính tình phóng khoáng thoáng chút có suy nghĩ thê lương chưa gì đã an phận sống cả đời còn lại đầy vô vị, Yến Vân hứa với lòng sẽ tìm cho ra đối tượng yêu thích của Uyển Đình bắt hắn chịu trách nhiệm với nàng

"Còn người công chúa thích, không sợ bản thân đối mặt người đó sao"

"Người này chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt ta đâu, trừ khi ta đi tìm huynh ấy, chuyện đi tìm càng không diễn ra...bỏ qua chuyện này đi, ta đến đây chủ ý để đa tạ huynh nhưng không ngờ diễn biến câu chuyện lại thành ra thế này"

"Đã là huynh đệ với nhau không cần đa tạ, chuyện này cũng do ta bày ra, nói thật huynh không đành lòng nhìn muội bị chà đạp nên ra tay"

Uyển Đình cảm nhận được trái tim ngừng đập khi nghe Yến Vân nói lời thật lòng, để tránh gặp lại tâm trạng khó giải thích Uyển Đình nói vài lời bông đùa rồi ra về, tuy cuộc nói chuyện giữa hai người ngoài dự kiến nhưng nó làm tâm trạng cả hai cảm thấy yên ổn, vấn đề xem như được giải quyết.

Những gì nói với Uyển Đình, Yến Vân không hề dấu diếm Tư Mã Ý dù nữa lời, đành rằng không vừa ý với cách làm của Yến Vân nhưng Tư Mã Ý không còn sự lựa chọn nào khác, xem như cách quản binh đến đâu hay đến đó, mọi sự nguy hiểm trước mắt xem ra ổn thỏa, chính vì thế trên dưới Tư Mã gia vui vẻ chuẩn bị hôn lễ, đúng với những gì thiên hạ nghĩ

Mới đó ngày thành thân cũng đến, dân chúng kinh thành ai cũng háo hức chờ đón hôn lễ hoàng gia, nhìn một cặp xứng đôi trai anh hùng nữ tài sắc sánh duyên cùng nhau mọi người ai cũng hài lòng vui vẻ chúc mừng.

Đoàn rước dâu từ hoàng cung về đến phủ phò mã làm lễ cuối cùng cũng xuất hiện, mọi người đều đợi sẵn ở phủ chờ làm lễ, đương nhiên Chu Cảnh cũng sớm an tọa, lễ xong người vui nhất không ai khác là đương kim thánh thượng, trái ngược với sự vui mừng gượng ép bên nhà Tư Mã

"Tư Mã Ý, khanh hình như không hài lòng với hôn sự này thì phải"

"Thần không dám, xin hoàng thượng suy xét"

"Trẫm chỉ chọc khanh cho vui mà thôi, không cần phải sợ như thế, sau này huynh đệ chúng ta đã là thông gia rồi, phải nhớ đấy"

"Thần..."

"Giờ không còn sớm trẫm phải hồi cung"

Cuộc nói chuyện giữa Chu Cảnh và Tư Mã Ý đương nhiên không ai nghe thấy, sau khi Chu Cảnh nói lời chúc mừng cùng đôi lời dặn dò Yến Vân liền hồi cung, Uyển Đình lấy được Yến Vân lòng ông vui không thể nói hết, tuy nhiên xen lẫn niềm vui trong lòng đâu đó vẫn cảm thấy hối tiếc khi nhớ về lời hứa ngày xưa.

Tâm tư của Chu Cảnh không qua được Tư Mã Ý, ông không chỉ là thần tử trung thành còn là huynh đệ tốt của đương kim thánh thượng kia mà "không biết nên vui hay nên buồn...trùng hợp, trùng hợp lắm...ông trời đang trêu người hay sao"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro