Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên hạ cho rằng Tư Mã gia đang vui vẻ mở tiệc ăn mừng vì sắp làm thông gia với hoàng thượng nhưng đâu ai biết hiện giờ cả nhà họ trên dưới im lặng không ai dám hó hé nói chuyện, trước đó Yến Vân lén lúc tham dự ân khoa Tư Mã Ý thương con nên chỉ phạt quỳ hai canh giờ còn lần này ông giận đến nỗi không trách phạt, không nói chuyện, sự im lặng của ông làm mọi người thêm sợ

"Cha, con muốn giải thích chuyện không như cha nghĩ..."

"Con biết ta nghĩ gì sau, có gì giải thích, giờ có nói cũng vô ít...Yến Vân ơi Yến Vân con trách cha mẹ chưa đủ phiền hay sao"

"Con biết nỗi khổ của cha mẹ nhưng chứng kiến sự sỉ nhục của tên thái tử đó, hắn không xem ai ra gì còn để thuộc hạ chà đạp công chúa...nghĩ đến chuyện đó con chịu không nổi"

"Nếu không phải sinh ra con cha còn tưởng con đang thương hoa tiếc ngọc, có tình ý với công chúa, con có thể vì Chu quốc ra mặt đâu nhất thiết lên võ đài thi đấu, bây giờ thì hay rồi phải thành thân...là cưới vợ...là cưới công chúa đó...Vân nhi"

"Lão gia, ông phải bình tĩnh coi chừng sức khỏe"

Tư Mã Ý càng nói càng kích động, ông không còn giữ được nước mắt, cơ thể run rẩy đứng không vững, Yến Vân rất muốn chạy đến đỡ Tư Mã Ý khi thấy ông đứng không vững nhưng cái phất tay ngăn lại làm nàng chùn bước chính hành động này làm tâm tư nàng trở nên lạnh lẽo

Nhìn Tư Mã Ý lạnh nhạt với Yến Vân Minh Nguyệt không chịu được, nghe Yến Vân giải thích nàng cảm thấy hãnh diện, hơn ai hết nàng tận mắt chứng kiến mọi thứ diễn ra trong cuộc thi võ trạng nguyên nên đứng dưới phiên diện một nữ nhân càng thêm tôn trọng hành động của Yến Vân

"Đứng trên phương diện của cha con đồng ý Yến Vân làm sai nhưng trên lập trường của đệ đệ và mọi người thì đệ đệ làm quá đúng, không những lấy lại thể diện cho Chu quốc, dạy cho tên thái tử không xem ai ra gì một bài học còn có hành động anh hùng cứu mỹ nhân, với cái sai của cha và cái đúng của mọi người...con nghĩ, con đứng về phía Yến Vân"

"Phản rồi, phản hết rồi, bà xem bà dạy hai đứa nó thế nào để bây giờ chúng nó đồng lòng nói lão già này sai"

"Hai đứa mau quỳ xuống xin lỗi cha mau lên"

"Mẹ..."

"Tỷ đừng cãi lời cha mẹ nữa, đệ biết mình làm sai, đừng vì đệ làm cha thêm đau lòng"

Minh Nguyệt luôn ra sức bảo vệ Yến Vân, một phần vì thương đệ đệ một phần vì nghĩ Yến Vân làm đúng, nàng dù hoảng hốt chứng kiến Tư Mã Ý kích động ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng khi thấy Yến Vân khóc lóc quỳ xin tha tội bản thân không kìm được lòng nên lỡ lời làm vợ chồng Tư Mã Ý mặt mày trắng bệt

"Yến Vân có lỗi gì chứ, tại cha mẹ tự dưng biến muội ấy thành nam tử nuôi dưỡng nên mới gây ra chuyện hôm nay"

"Tỷ tỷ/Minh Nguyệt...con...con"

Ai cũng giật mình khi Minh Nguyệt nói ra sự thật, mọi chuyện hiện tại đã không thể thay đổi nên Tư Mã Ý không muốn suy xét, chuyện cần làm còn ở trước mắt

"Phu nhân bà đừng trách Nguyệt nhi nó nói đúng, chỉ tại chúng ta...bà cùng với Nguyệt nhi và Vân nhi trốn đi...mọi chuyện ta sẽ đứng ra chịu hết...đi đi, càng nhanh càng tốt"

"Cha, Nguyệt nhi sai rồi...Nguyệt nhi xin lỗi cha, cha đừng có như vậy có trốn cả nhà ta cùng trốn"

"Vân nhi con có võ công đưa Minh Nguyệt đi trước còn mẹ sẽ ở lại với cha con, tỷ đệ hai đứa phải thương yêu nhau, để tránh bị phát hiện Vân nhi con nên trở về là chính mình"

Yến Vân không ngờ cha mẹ kêu mình bỏ trốn còn bản thân ở lại chịu sự trách phạt, nàng làm sao có thể bỏ đi, làm sao để quạ mình gây ra để cha mẹ chịu, dù có chết cũng là bản thân chứ không phải cha mẹ, càng không để người khác vì mình chịu tội.

"Cha, mẹ, tỷ tỷ, Yến Vân biết mình gây ra họa ảnh hưởng rất lớn đến sự sống còn của Tư Mã gia, con không dám xin cha mẹ tha thứ nhưng có một việc con có thể hứa...sắp tới Tư Mã gia vẫn vui vẻ bình an, cả nhà chúng ta sẽ không thiếu một ai, bây giờ con đi tìm công chúa cố gắng cầu xin người nể mặt"

Yến Vân quỳ trước mặt vợ chồng Tư Mã Ý nói lời thật lòng, nàng còn chưa đứng dậy chạy đi tìm Uyển Đình đã nghe giọng Tiểu Cẩn từ xa vọng tới

"Công tử...công chúa đến"

Nghe Uyển Đình đến cả nhà Tư Mã Ý càng thêm lo lắng, ai cũng sợ Yến Vân làm chuyện khờ dại, có thể Yến Vân nghĩ cùng đường nói ra thân phận cầu xin Uyển Đình giúp đỡ, Tư Mã Ý không sợ không nhận được sự giúp đỡ chỉ sợ thân phận Yến Vân bị lộ.

Giờ thì mọi chuyện không thể quản khi Yến Vân chưa đi tìm Uyển Đình đã đến tận cửa, còn Yến Vân vừa nghe Uyển Đình đến gặp bản thân gấp gáp chạy đi, hành động của nàng y như gặp người yêu lâu ngày xa cách thoáng cái đã mất dạng, nhìn Yến Vân chạy đi ai cũng một lòng lo lắng

Ở hậu viện nhìn Uyển Đình chờ mình Yến Vân không nghĩ không rằng bỏ luôn hành lễ hớt ha hớt hãi chạy đến bên cạnh nắm lấy tay Uyển Đình nói lời cầu xin

"Công chúa, Yến Vân biết bản thân làm sai, biết bản thân trèo cao, Yến Vân không xứng với thân phận của công chúa nên...nên..."

"Nên không muốn làm phò mã"

"Đúng...đúng vậy..."

Uyển Đình thấy khó chịu khi nghe Yến Vân nói không muốn làm phò mã, nàng cắt công đến Tư Mã gia không phải để nghe lời này, bản thân đến đây muốn nói một lời cảm ơn đối với Yến Vân nhưng chưa gì bị làm cho mất hứng, nói đến không lấy chỉ có nàng mới có tư cách, hiện tại bản thân không khác gì bị Yến Vân bỏ rơi, Uyển Đình tức giận định lên tiếng thể hiện vị thế công chúa nhưng chưa kịp Tuyết Mai nha hoàn thân cận đã hay nàng thể hiện

"Ngươi to gan, muốn chết hả, đâu tới lượt ngươi nói không muốn làm phò mã"

"Nè, ngươi cùng lắm là nha hoàn hầu hạ công chúa, dám lên mặt với công tử nhà ta hả, nhắc cho ngươi nhớ công tử nhà ta là văn võ trạng nguyên đó"

"Gì chứ, ta nha hoàn thì ngươi cũng là nô tài, cho dù công tử nhà ngươi làm phò mã vẫn dưới quyền công chúa nhà ta đó biết chưa nói chi là văn võ trạng nguyên"

Nghe Tiểu Cẩn và Tuyết Mai lớn tiếng hơn thua Yến Vân càng thêm sốt ruột, nàng muốn yên tĩnh cùng Uyển Đình nói chuyện, mọi chuyện không thể kéo dài càng để lâu càng nguy hiểm, hơn hết cha mẹ đang chờ tin tốt của nàng

"Tiểu Cẩn ở đây không có chuyện của ngươi, ta muốn nói chuyện với công chúa, ngươi lui xuống đi"

"Công tử..."

"Ngươi đó đem theo Tuyết Mai đi luôn, đi nơi khác đấu khẩu hay làm gì thì tùy"

"Công chúa..."

"Đi đi, bổn công chúa muốn nói chuyện với phò mã tương lai của mình ngươi ở lại làm gì"

Dù không cam lòng nhưng Tiểu Cẩn và Tuyết Mai phải nghe lệnh, cả hai người trước người sau rời đi vẫn không quên lời qua tiếng lại, mục đích bênh vực chủ tử nhà mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro