Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe sự thật về thân thế của Uyển Đình, Hàn Phi thật sự không tin người bạn đồng hành cùng mình lại là công chúa, tuy lúc đầu bản thân có ý chê Uyển Đình phiền phức sau đó còn phát hiện thân phận nữ tử của nàng nhưng Hàn Phi càng ngày càng muốn giữ Uyển Đình bên cạnh.

Thật ra bản thân Hàn Phi phát sinh tình cảm với Uyển Đình từ khi nào cũng chẳng hay, hắn biết đó là tình đơn phương nhưng hiện tại chính là thời cơ tốt giúp bản thân có được người mình yêu, dù dằn vật, đấu tranh đánh đổi mọi thứ nhưng cuối cùng Hàn Phi bỏ tất cả để chọn Uyển Đình, từ bỏ giang hồ, đi lại lương tâm khi miệng hứa giúp hoàn thành kế hoạch cứu Uyển Đình nhưng lòng lại có ý chiếm hữu.

Nghe giang hồ đồn đoán cuộc thi võ trạng nguyên gần nhất được mở cũng đã hơn hai mươi năm, người thắng cuộc lần đó là nhân vật nào cũng chẳng ai nhớ rõ, sau chừng ấy thời gian cuộc thi võ trạng nguyên được tổ chức có quy mô rộng rãi, người thắng cuộc một bước lên mây sánh duyên cùng cô công chúa được Chu Cảnh hết mực yêu thương vinh hoa phú quý sống cả đời không hết.

Sau khi Chu Cảnh cho thông qua cuộc thi, ai nghĩ mình có năng lực lên đài ứng đấu, sau ba canh giờ ai là người chiến thắng cuối cùng xem như thắng cuộc, cuộc thi diễn ra sôi nổi hào hứng Hàn Phi thấy hết người này đến người kia thay nhau chiến thắng thì nóng lòng tự mình ra tay, tự nãy giờ chỉ có Hàn Phi mới gây ấn tượng cho mọi người, mình y đã đánh bại bốn tên, chỉ cần đợi hết ba canh giờ chắc hẳn là võ trạng nguyên.

Nhìn Hàn Phi thắng từng trận Yến Vân không dấu được sự vui mừng kế hoạch của nàng đang diễn ra rất suông sẽ, bản thân chẳng biết tại sao lo nghĩ về chuyện này nhiều đến thế trong khi người cần lo, cần vui là Uyển Đình mới phải.

Trong khi mọi người đã nghĩ về chiến thắng cho Hàn Phi thì thái tử Lổ quốc, người chẳng để mắt vào cuộc thi cứ thích uống rượu cùng mĩ nhân liền ra lệnh cho tên thuộc hạ thân cận tiến lên võ đài.

Nhìn tên thuộc hạ của thái tử Lổ quốc bay lên Chu Cảnh lập tức thấy bất an, một người râu ria bặm trợn, áo mặc còn chẳng đủ vải nhìn thôi đã buồn nôn nói chi lấy làm chồng, từ khi lên võ đài hắn chẳng xuất chiêu đánh trả chỉ dùng thân thế cao lớn né tránh nhưng gây cho Hàn Phi rất nhiều khó khăn

Phần vì Hàn Phi mất sức cho mấy trận đánh trước phần vì tên này chỉ thủ không đánh khiến Hàn Phi không giữ được bình tĩnh nổi nóng, Hàn Phi định xoay người đá tên kia một cái nhưng hắn bất ngờ phóng ám khí đánh lén làm Hàn Phi giật mình né qua một bên nhân cơ hội Hàn Phi sơ hở hắn bay đến dùng sức đẩy ngã Hàn Phi rơi xuống võ đài.

"Anh hùng của quý quốc rất hay nhưng thuộc hạ của ta đã giành chiến thắng, hoàng thượng người nên gả công chúa cho thuộc hạ của bổn thái tử thì hơn...quân vô hí ngôn"

Thái tử Lổ quốc cay cú bị từ chối hôn sự nên nhân cơ hội hạ nhục Chu quốc, hắn trả thù bằng cách để một tên thuộc hạ thấp hèn không những giành được danh xưng võ trạng nguyên còn lấy bằng được Uyển Đình để hạ nhục Chu Cảnh

"Bắt ta gả cho hắn nằm mơ đi"

"Hay là thế này nếu công chúa chịu gả cho bổn thái tử thì ta sẽ kêu hắn trở về"

"Ngươi cũng không có cửa, đồ hèn hạ dám dùng chiêu bỉ ổi đừng tưởng thái tử Lổ quốc thì ta không dám làm gì ngươi"

"Nếu không ưng bổn thái tử thì chờ làm nương tử của thuộc hạ ta đi"

"Ngươi..."

Uyển Đình tức giận một nhưng Chu Cảnh giận cả trăm lần, đem Chu quốc ra sĩ nhục hắn bỏ qua nhưng lấy Uyển Đình làm trò cười thì bản thân không tha thứ, Chu Cảnh rất muốn ra lệnh dừng lại mọi chuyện nhưng chưa đến thời cơ thích hợp ông không thể nóng lòng, động binh đao ông không sợ chỉ sợ bá tánh lầm than

"Đình nhi bình tĩnh...Thời gian vẫn còn chưa thể nói trước được chuyện gì xảy ra, mọi người cứ chờ đi"

Chu Cảnh dù tức giận nhưng vẫn cố nén lại, ông dấu sự bực tức của bản thân bằng một nụ cười nhẹ nhàng, nỗi bất an trong lòng ngày một tăng bất lực nhìn Uyển Đình không còn vui vẻ hò hét thất thần ngồi một chỗ mất hết hi vọng

"Trận vừa rồi không tính, thuộc hạ của ngươi đã dùng ám khí với ta nên mới thắng"

"Ở nước ta dùng ám khí khi thi đấu là chuyện bình thường, chinh chiến cần có mưu lược, rõ ràng thuộc hạ của ta giỏi hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, còn nữa từ đầu các ngươi đâu có nói không được dùng ám khí"

"Ngươi"

Hàn Phi cảm thấy uất ức nên tự đứng ra minh bạch ai ngờ bị tên thái tử đó sửa lưng, bản thân thua không sao nhưng nhìn Uyển Đình hắn thấy không cam tâm "trời phạt ta ít kỷ...haha...Long nhi, Hàn Phi ta sẽ không để muội sống đau khổ, dù không cùng muội ở cùng một chỗ huynh cũng sẽ tìm cho muội người xứng đáng nhất" dời ánh mắt từ người Uyển Đình sang Yến Vân, Hàn Phi mong chờ một cái gật đầu.

Yến Vân không biết lý do bản thân bị cuốn vào tình huống éo le hiện tại, chuyện của Uyển Đình hay của Hàn Phi thì có liên quan gì đến nàng, bây giờ nàng ra tay chẳng khác nào đẩy bản thân, đẩy Tư Mã gia vào chỗ chết không sớm thì muộn.

Yến Vân muốn bỏ mặt làm ngơ nhưng khi nhìn đến gương mặt, ánh mắt tuyệt vọng của Uyển Đình thì lòng không nỡ, cái gì cha mẹ, cái gì gia đình hay bản thân nàng điều bỏ xuống, nhắm mắt thở dài một hơi Yến Vân từ từ cởi đi quan phục trên người, nàng ung dung đi lên khán đài dưới sự kinh ngạc của mọi người

Đứng trên lôi đài chứng kiến Yến Vân từ tốn bước lên thách đấu tên thuộc hạ Lổ quốc nở nụ cười kinh bỉ, hắn chê Yến Vân không có bản lĩnh, tự nãy giờ nàng người duy nhất không dùng võ công đi bộ lên gặp đối thủ.

"Ốm yếu như ngươi cũng đấu võ sau về ăn thêm vài năm nữa đi"

"Đa tạ nhắc nhở, không cần nương tay"

Yến Vân không chủ động ra tay nàng nhường đối thủ xuất chiêu, rút kinh nghiệm của Hàn Phi lần này Yến Vân không dùng sức đánh trực diện nàng dùng kinh công bay qua bay lại đánh lừa thị giác đối thủ hồng chọc tức hắn nổi nóng.

Ý đồ của Yến Vân xem ra thành công khi tên kia bắt đầu dùng vũ khí chiếc rìu để đấu với nàng, Yến Vân không nao núng chứng kiến vũ khí to lớn của đối thủ nàng tự chọn cho mình vũ khí quen thuộc của thiếu lâm là gậy, gậy tuy không gây sát thương nhưng tổn hại rất lớn, nàng có thể đứng từ xa đánh đối thủ không kịp trở tay khiến hắn kiệt sức chống chả.

Dân chúng kinh thành thấy Yến Vân càng đánh càng chiếm thế thượng phong không ngừng reo hò cổ vũ, ngồi ở vị trí cao nhất Chu Cảnh giờ đây mới thở phào nhẹ nhõm còn Uyển Đình thấy tên kia no đòn thì hào hứng la lớn

"Yến Vân chiến thắng...đúng...đúng dạy cho hắn bài học...đánh đánh đánh"

Nghe Uyển Đình cỗ vũ Yến Vân như được tiếp thêm sức mạnh nàng dùng gậy đánh mạnh vào lưng khiến hắn đứng không vững mất đà làm hắn văng luôn chiếc rìu về phía trước, hướng chiếc rìu bay đi nhắm trúng vị trí của thái tử Lổ quốc

Mọi người cứ tưởng thái tử Lổ quốc nhận một rìu tôi mạng thì Yến Vân dùng kinh công lấy đối thủ làm bàn đạp vừa đá bay hắn rớt võ đài vừa bắt được chiếc rìu ngay trước trán tên thái tử cứu hắn một mạng, trãi qua chuyện đáng sợ thái tử Lổ quốc ăn nói có phần sợ hãi

"Yến Vân mạo phạm mong thái tử lượng thứ bỏ qua"

"Không...không có...gì...đa tạ...cứu mạng...đánh hay lắm...hay lắm"

"Hay lắm...hay lắm" đây là lời tán thưởng của dân chúng dành cho Yến Vân, để đáp lại sự nhiệt tình nàng hướng bá tánh hành lễ đáp trả miệng cũng cười không ngớt.

"Kết quả đã rõ, võ trạng nguyên thuộc về Tư Mã Yến Vân, người đâu mau ban rượu cho trạng nguyên gia, thật không ngờ văn võ trạng nguyên năm nay chỉ có một người...tốt, tốt lắm"

Nghe lời vui mừng của Chu Cảnh giờ này Yến Vân mới nhìn về phía Tư Mã Ý người đang vô hồn ngồi bắt động không biết chuyện gì đang xảy ra, Yến Vân hiện tại chỉ muốn về nhà giải thích cặn kẽ mọi chuyện với Tư Mã Ý để ông không phải mất hồn như thế, bản thân định đi về phía phụ thân ai ngờ Tạ Đình Phong chẳng biết xuất hiện bên cạnh khi nào nó nhỏ làm nàng giật mình

"Bây giờ là văn võ trạng nguyên, vài ngày nữa là văn võ phò mã...tam đệ, đại ca chúc mừng đệ"

"Có gì mừng chứ, đệ sắp chết rồi đây" câu nói của Yến Vân làm Tạ Đình Phong không hiểu nhưng bản thân cũng chẳng bận tâm vì nghĩ Yến Vân sợ Uyển Đình ức hiếp nên mới suy nghĩ lung tung.

Uyển Đình ngoài mặt không nói lời nào cũng không tỏ thái độ về chiến thắng của Yến Vân nhưng trong lòng bỗng nhiên xuất hiện niềm vui không nhỏ, lúc Yến Vân nhẹ nhàng bước lên võ đài tận đáy lòng nàng đặt trọn niềm tin vào con người này và thực tế diễn ra đã chứng minh tất cả.

Tất cả mọi người đều vui đều hài lòng với mọi chuyện nhưng có một nhân vật lủi thủi ra về trong đám đông dân chúng, tuy lòng buồn nhưng miệng lại nở nụ cười "chúc mừng muội...Long nhi", xa xa đâu đó bỗng nghe tiếng nói quen thuộc

"Biển hiệu Cao Nhân đường nên tháo đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro