Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Vân đột ngột nhắc đến Hàn Phi khiến Uyển Đình không hiểu ý tứ, nàng cho rằng Yến Vân vì trốn tránh trách nhiệm nên lôi Hàn Phi ra làm cái cớ muốn nhờ quan hệ để thoát tội nên bản thân thêm nổi giận quát lớn trả lời Yến Vân

"Liên quan gì đến Hàn Phi"

"Không phải tứ đệ...à tứ muội...có ý với nhị...ca...sau"

Nghe cách nói chuyện ấp úng của Sở Vân cũng như lời phán về mối quan hệ của bản thân với Hàn Phi làm Uyển Đình dừng mọi hành động, phải mấy mất mấy giây nàng mới phản ứng, Uyển Đình tuôn một trận tràng cười không nhặt được mồm càng làm Vân sợ hãi không biết bản thân đã nói trúng ý hay làm gì quá đáng hại Uyển Đình ra nông nổi

"Haha...Ai nói với ngươi là ta thích Hàn Phi hủm"

"Không phải sau...đoán...ta chỉ đoán khi nhìn vào hành động thân thiết giữa hai người mà thôi...hiểu lầm..."

"Tam ca...đỡ muội"

Uyển Đình nhân lúc Yến Vân giải thích say xưa thì giả vờ chân sau vấp chân trước té ngã đã vậy còn la lớn hướng Yến Vân cầu cứu đứng, Yến Vân bất ngờ nhìn Uyển Đình sắp ngã nên dang tay bắt lấy tránh nàng gặp thương tích, nhờ thế hai người cũng xoay hết một vòng.

Hiện tại Uyển Đình được Yến Vân ôm gọn trong lòng , đôi tay còn vòng qua eo giúp Uyển Đình giữ lấy thăng bằng, trong khi đó Uyển Đình cũng dùng tay câu cổ Yến Vân kéo xác gương mặt người đối diện nhìn thẳng vào bản thân, ánh mắt hai người lại nhìn chằm vào đối phương làm cả hai gợi nhớ đến cảnh phát nổ lúc bị thổ phỉ vây bắt.

Uyển Đình thấy Yến Vân nhìn chằm chằm vào mình chưa buông tay nàng có cảm giác thân nhiệt bản thân đang tăng không ngừng nóng lên nếu còn để tình cảnh tiếp diễn e là không thể tiếp tục nói chuyện, cựa quậy tự mình rời khỏi vòng tay của Yến Vân sau đó tiếp tục trò đùa của bản thân

"Hành động vừa rồi của chúng ta đủ gọi thân thiết chưa, đủ để người ngoài đoán hai chúng ta có tình cảm với nhau không"

"Không...không...không có...là Yến Vân hồ đồ xin công chúa tha tội"

Chẳng biết vì sao lúc này Uyển Đình lại thấy thích thú khi chiêu đùa Yến Vân, nhìn cách trả lời ngượng ngùng y như chạy trốn vấn đề của Yến Vân càng khiến tâm trạng nàng thêm hứng thú vui vẻ.

Tội Yến Vân vì giây phúc ôm Uyển Đình vào lòng lại ngửi được mùi hương quen thuộc từng tiếp xúc trước đó làm bản thân thất thần, có phần lưu luyến nên rơi vào hoàn cảnh bị Uyển Đình càng đùa càng thêm khổ bản thân

"Bỏ qua cho ngươi chuyện này nhưng ai đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện của bổn công chúa đây, bây giờ ta như món hàng kèm theo được rao bán khắp nơi cho vừa lòng ngươi"

"Công chúa, Yến Vân tưởng người thích nhị ca nên mới bày ra kế này nếu nhị ca tham gia thi đấu, võ trạng nguyên năm nay chắc chắn sẽ thuộc về huynh ấy...đúng như thế mọi chuyện xem ra êm đẹp"

"Đồ đầu heo, ngươi là Chu Uyển Đình ta hay sao"

"Nếu biết từ trước công chúa không có ý với nhị ca Yến Vân nhất định sẽ xin hoàng thượng ban hôn cùng người...để đệ nhất công chúa Chu quốc lấy đầu heo như ta cho rồi"

"Ngươi...ngươi...đồ Tư Mã đầu heo vô dụng...huhuhu..."

Yến Vân không ngờ có lúc bản thân bị người khác nói khích làm nổi giận, nàng tức giận đến nỗi bản thân nói gì cũng không kịp suy nghĩ, dù muốn bỏ lại Uyển Đình ngay khi hét lớn nhưng khi bản thân nhìn thấy vị công chúa bướng bỉnh phát khóc vì mình nàng liền siêu lòng

Tự trách bản thân ăn hiếp cô nương gia nhà người ta nên Yến Vân nán lại vừa muốn xoa dịu nỗi buồn vừa muốn chuộc lỗi với Uyển Đình, lời nói lúc này cũng nhẹ nhàng và ấm ra dáng người lớn

"Tứ muội ngoan, tam ca biết hôn nhân đại sự là chuyện hệ trọng của đời người, với người bình thường đôi khi còn khó chu toàn chứ nói gì đến xuất thân hoàng gia như muội, nếu muội không thành thân cùng võ trạng nguyên thì phải chấp nhận lấy hoàng tử Lổ quốc...huynh chỉ hi vọng võ trạng nguyên năm nay sẽ là nhị ca dù gì hai người cũng quen biết có khoảng thời gian hành tẩu cùng nhau, huynh tin dù bây giờ muội không thích nhị ca nhưng ở chung lâu ngày cũng sẽ có tình cảm...ngoan đừng khóc"

"Bổn công chúa có người thích trong lòng, nhất định sau này không thích ai khác ngoài người đó"

"Vậy nhân dịp này kêu người muội thích đấu võ trạng nguyên, cơ hội đến rồi"

"Không được...người ta thích hắn...hắn là...không được...hắn sẽ không đi, nếu ta đi tìm hắn chỉ gây ra rắc rối lớn"

"Ai tốt số được công chúa của chúng ta để trong lòng còn tính toán lo mọi chuyện an nguy thà để bản thân đau khổ chứ không giở tính công chúa ép buộc...thật là ngưỡng mộ" Yến Vân nói không sai, với vị trí của Uyển Đình thì nàng yêu ai lại không được Chu Cảnh đồng ý tác hợp

Ngồi bên cạnh Yến Vân nghe những lời an ủi Uyển Đình cảm giác bản thân không cô đơn, nàng hiện tại không còn nghi kị lo sợ liền mở lòng tâm sự cùng Yến Vân, mỗi lần nghĩ đến người trong lòng Uyển Vân cảm nhận được niềm vui xen lẫn nỗi buồn vô tận

"Từ khi hiểu chuyện muội đã biết tình cảm của mình sẽ không bao giờ được hồi đáp, muội hành tẩu giang hồ đã lâu nhưng chẳng dám đi tìm hay lén nhìn mặt người ta dù chỉ một lần, sợ gặp rồi người ta xem mình như hư không còn đau khổ hơn, cứ tưởng bản thân có thể từ bỏ để sống cuộc đời vui vẻ, bây giờ thì hay rồi bị tên hoàng tử kia phá đám cuộc sống yên ổn, bị tam ca như huynh gợi nhớ đến người ấy"

"Muội đã từng tuổi này sớm muộn hoàng thượng cũng đứng ra sắp xếp chuyện hôn nhân, đừng đổ thừa bậy bạ, hay là thế này chúng ta đi tìm nhị ca giúp đỡ nhờ huynh ấy đấu võ trạng nguyên..."

"Góp cuộc lòng ngươi vẫn hướng về nhị ca để tác hợp ta và huynh ấy à"

"Không phải nếu nhị ca thắng võ trạng nguyên sau đó bỗng dưng mất tích thì sao, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian đợi đến khi thái tử Lỗ quốc về nước mọi chuyện xem như đại công cáo thành muội chẳng phải thành thân với ai, về chuyện nhị ca mất tích ta cùng đại ca có thêm muội nói ra nói vào chắc hẳn hoàng thượng sẽ không trách tội"

"Kêu ta đi nhờ vã nhị ca chi tốn thời gian, huynh đứng ra gánh vác trọng trách cho đỡ phiền phức, cần chi chạy đi khắp nơi nhờ vã"

"Tuyệt đối không được, nếu huynh thắng chẳng phải sẽ cùng muội thành thân, cha mẹ, nhà cửa của ở đây, muội nói ta đi đâu trốn"

"Cũng có lý, mọi chuyện nghe theo huynh...tam ca, tứ muội tiễn huynh một đoạn về phủ"

Uyển Đình thấy lòng có chút hụt hẫng khi nghe Yến Vân tìm lý do từ chối tham gia võ trạng nguyên nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều trước mắt cần thực hiện kế sách hoãn binh nếu không bản thân rơi vào sự sắp đặt điều nàng cực kỳ ghét

Cách của Yến Vân dù tốt nhưng Uyển Vân vẫn cảm thấy lo lắng nếu Hàn Phi bị người khác đánh bại thì mọi chuyện sau đó có còn êm đẹp như dự tính, bản thân rất muốn nói lên sự sợ hãi với Yến Vân nhưng không biết vì sao lời vừa đến miệng nàng không thể nói ra đành nuốt vào trong.

Yến Vân và Uyển Đình cùng lúc rời khỏi ngự thư phòng, tình cảnh nói chuyện vui vẻ của cả hai không qua được ánh mắt của một số người, ai cũng cho họ đẹp đôi, tuy không biết nảy giờ hai người trao đổi vấn đề gì nhưng nhìn cảnh trước mắt khẳng định giữa họ không còn bất hòa có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro