Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ nghĩ Uyển Đình dễ dàng xin được khẩu dụ bắt Lâm Sinh nhưng ai ngờ hắn đã bị Lại Bộ thị lang bắt giam từ sớm, thật không ngờ Yến Vân vừa cho người bắt Hắc Hổ và Sùng Bá đồng thời bao vây Hoa Xuân viện thì Lại Bộ thị lang đã nhanh chóng đi bắt Lâm Sinh, đối với quan nhất phẩm Lại Bộ thì việc bắt người điều tra không có gì khó khăn.

Uyển Đình từ ngự thư phòng trở về với khuôn mặt đằng đằng sát khí, nàng đã cố hết sức dùng mọi thủ đoạn cầu xin Chu Cảnh để Yến Vân điều tra Lâm Sinh nhưng lại không được Chu Cảnh đồng ý, chính vì thế mà bao nhiêu sự bực tức hiện giờ Yến Vân phải gánh lấy, nhìn Uyển Đình bao nhiêu tội điều đổ lên đầu mình Yến Vân chỉ còn cách bất lực gánh chịu

"Công chúa đừng tức giận nữa, phụ hoàng có lý của người"

"Lý gì chứ, rõ ràng vụ này do chúng ta tra ra, nhân chứng vật chứng cũng do chúng ta tìm được, tự dưng giữa đường xuất hiện tên Lại Bộ thị lang Cao Thừa Tự thì bao nhiêu công sức điều thuộc về người ta...ta thấy ấm ức"

"Công chúa bình tĩnh trước đã, so về quyền hành và phẩm cấp vụ việc lần này Lại Bộ điều tra không có gì sai ngược lại đúng trình tự, Thứ Sử như Yến Vân không đủ quyền hành để xét xử Lâm Sinh"

"Chỉ cần phụ hoàng cho ngươi một thượng phương bảo kiếm không phải mọi thứ sẽ dễ dàng, muốn bắt muốn giết ai không được"

"Chuyện này càng không được, nếu để mọi người biết sẽ nói phụ hoàng thiên vị, đến lúc đó càng gây ra cảnh bè phái hơn nữa Yến Vân nghĩ phụ hoàng đang để bọn người kia tự chui đầu vào rọ"

"Cái gì, ngươi nói rõ hơn xem"

"Công chúa nghĩ thử xem chúng ta chỉ vừa tìm được nhân chứng vật chứng, chuyện còn chưa truyền ra ngoài vậy mà Cao Thừa Tự đã tự mình bắt người nếu hắn không có tật giật mình thì làm gì vội vã"

Cứ lời qua tiếng lại cuối cùng Yến Vân cũng dỗ được Uyển Đình bớt giận, nàng cũng không biết tại sao lại nói rõ mọi thứ để Uyển Đình hiểu, mặc dù nói chuyện triều chính cứng ngắt nhưng cả hai rất hào hứng, người ngoài nhìn vào thấy công chúa tức giận được phò mã tận tâm dỗ dành liền biết họ hạnh phúc

Nghe Yến Vân giải thích, Uyển Đình càng thêm khâm phục, nàng không ngờ Yến Vân mới vào triều, mới tiếp xúc với Chu Cảnh đã nhìn thấu lòng người hiểu được hoàn cảnh xung quanh, thì ra Chu Cảnh đã nghi ngờ Cao Thừa Tự nên để hắn điều tra, nếu điều tra ra mọi chuyện thì không có gì để nói, nếu không Lại bộ lần này đến lượt người khác làm

"Giờ chúng ta nên làm gì"

"Dù gì cũng bận rộn mấy ngày nay, tranh thủ thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi...Yến Vân mời công chúa dạo phố sẵn tiện đi thăm gia đình Tú Nương, công chúa thấy sao"

"Từ nảy đến giờ câu này nghe lọt tai nhất, đi thôi"

Lời vừa nói ra đã thấy hai người ở ngoài phố, lần đầu đi riêng với nhau lại ở đường phố không khí tấp nập làm cả hai điều thấy vui vẻ

"Cứ tưởng công chúa lâu lâu đi đây đi đó thì không có hứng thú đạo phố chứ, nào ngờ người lại vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, đúng thật là thừa năng lượng, Yến Vân thật ngưỡng mộ"

"Có gì ngưỡng mộ, đi thì nhiều mà quan trọng là đi với ai...à đang ở ngoài đường chúng ta không thể xưng hô công chúa, phò mã được, đầu heo tính sau cho ổn đi"

Uyển Đình vô tư nói những lời làm Yến Vân cảm nhận lòng ngực khẽ loạn, chưa hết vui khi nghe Uyển Đình thừa nhận đi bên cạnh mình nên vui lại biết được tâm tư nàng công chúa muốn cùng mình đổi cách xưng hô thì hạnh phúc, thay đổi cách gọi cứ như tiến thêm một bước về đối phương

"Yến Vân sẽ gọi công chúa là Uyển Đình, còn công chúa gọi ta là Yến Vân đi...à gọi đầu heo cũng được"

"Yến Vân ngươi tự nhận mình là đầu heo rồi sao...đằng kia có kẹo hồ lô ta muốn ăn"

Uyển Đình thấy đầu heo nhà mình có tiến bộ trong cách xưng hô thì tha cho một lần, dù cách gọi này cũng không khác với mọi người là bao nhưng ít ra không còn công chúa, phò mã khô khan, Yến Vân nghe Uyển Đình muốn ăn kẹo hồ lô thì liền đi mua, nàng không mua một cây mà tận ba cây, thấy Yến diệu dàng Uyển Đình cảm nhận được niềm vui len lỗi trong lòng

"Không ngờ Yến Vân đại nhân lại hào phóng với nương tử của mình như vậy nha mua tận ba cây"

"Đâu có, ta một cây, nàng một cây, còn một cây cho Lang nhi, ăn đồ ngọt nhiều không tốt"

"Lang nhi là ai, nói mau"

"Nàng quên rồi sao, Lang nhi là con trai của Tú Nương...nghe giọng điệu hình như nương tử của ta ghen thì phải"

"Hứ... chỉ tiện miệng hỏi...ngươi nam nhân không cho ăn kẹo hồ lô, đưa đây cho ta"

Uyển Đình trả thù việc Yến Vân nói nàng ghen nên ra sức giành bằng được cây kẹo trên tay đối phương, Yến Vân lần này cũng không nhịn Uyển Đình, nàng cảm thấy được Uyển Đình rượt đuổi rất vui.

Hai người cứ rượt đuổi nhau cuối cùng Yến Vân cũng chịu thua nhưng nàng vẫn muốn ăn kẹo hồ lô thế là mua hết số kẹo còn lại, cứ chìm đắm trong không khí vui vẻ cả hai quên luôn vừa rồi bản thân vừa gọi đối phương là tướng công, là nương tử, xem ra cứ từ từ gọi sẽ thấy quen.

"Không nghĩ nam nhân như ngươi lại thích ăn đồ ngọt, mới nói ăn nhiều đồ ngọt không tốt kia mà"

"Không phải thích chỉ là lâu rồi chưa ăn, đây là lần thứ hai ta ăn kẹo hồ lô còn nàng sao lại thích ăn"

"Thật trùng hợp nha, đây cũng là lần thứ hai ta ăn kẹo hồ lô, sau lần đầu thì không muốn ăn lại nữa chỉ vô tình nhìn thấy rồi bảo ngươi mua thôi"

"Nhìn nàng ăn ngon lành cứ tưởng là món ăn yêu thích, sau từ lần đầu lại không muốn ăn không hợp khẩu vị sao"

"Không phải...rất hợp, rất ngon, ta chỉ sợ ăn rồi sẽ quên đi mùa vị ban đầu, Yến Vân này lần đầu ta ăn kẹo hồ lô là được một tiểu hòa...tiểu tử tặng cho ta đấy"

"Nàng thật tốt số, lần đầu ăn được tặng, còn ta lần đầu ăn chưa được phân nữa đã bị một tiểu nha đầu cướp trên tay"

Không biết hai người có nghe đối phương nói chuyện hay cả hai sớm nhớ về quá khứ, về lần đầu ăn kẹo hồ lô cũng nhờ vậy một đường im lặng đến nhà Tú Nương, Yến Vân và Uyển Đình nói là làm cả hai chừa đứng một xâu hồ lô cho Lang nhi, số kẹo còn lại không biết ai ăn nhiều hơn ai.

"Yến Vân, Trần lão phu nhân kìa, đứa nhỏ bên cạnh bà ấy chắc là Lang nhi"

"Chúng ta qua đó đi"

Lang nhi nhìn thấy người lạ đến nhà tiến lên hỏi, còn lão phu nhân bị mù nên chưa hay có người quen đến thăm

"Đại ca, tỷ tỷ hai người đi đâu"

"Lang nhi kẹo hồ lô này cho con, nghe nói cha con bệnh đã hết chưa"

"Cha khỏe rất nhiều rồi, hai người là ai...không phải đến đòi nợ chứ"

"Đại nhân tha tội trẻ nhỏ không biết chuyện...mời đại nhân ngồi, Lang nhi mau bái kiến đại nhân"

"Lão phu nhân không cần đa lễ, Yến Vân đường đột đến thăm chứ không có ý gì, người cứ xem Yến Vân như hậu bối đừng câu nệ lễ tiết"

"Vậy..."

"Lão phu nhân nghe theo đầu heo đi để chúng ta thân thiết hơn"

"Đây không phải là giọng của bộ khoái trên công đường ngày đó hay cướp lời của đại nhân sao...chuyện này là thế nào, Lang nhi nói có đại ca và tỷ tỷ..."

"Không ngờ lão phu nhân nhớ và nhận ra lời nói của tên bộ khoái ngày đó...thật ra nàng là nương tử của Yến Vân danh Uyển Đình, chỉ tại Yến Vân dung túng nên nàng có mặt trên công đường"

"Thì ra là vậy, lão chúc phu thê đại nhân luôn thương yêu hạnh phúc bên nhau mãi không rời"

Yến Vân và Uyển Đình cảm thấy không uổng công khi đi thăm Tú Nương, cả hai không chỉ được khen ngợi về tài mạo mà còn được khen về sự đẹp đôi và hơn hết được tất cả mọi người chúc phúc, càng ngày hai người càng lộ rõ tướng phu thê trời định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro