Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay buổi thượng triều Chu Cảnh tỏ rõ sự tức giận, ông không ngờ Lâm Sinh cùng đám nhân chứng trong vụ cướp lương thực điều bị sát hại ngay tại nhà lao Lại Bộ, hơn hết bọn ra tay giết hại đám người Lâm Sinh điều tự sát tại chỗ.

Tất cả manh mối không chỉ mất hết mà người đứng sau mọi chuyện còn cố ý thách thức Chu Cảnh khi để bọn thuộc hạ tự sát ngay khi hoàn thành nhiệm vụ, Chu Cảnh tự hỏi từ khi nào kinh thành, đặc biệt là nhà lao lại phòng bị sơ thở như thế

"Cũng may đám người đó đến nhà lao nếu không bây giờ cả Chu quốc sẽ biết tin trẫm băng hà đúng không"

Với sự tức giận của bản thân, Chu Cảnh cũng không quên trừng phạt cách chức Lại Bộ thị lang của Cao Thừa Tự, đồng thời không ai dám hó hé lên tiếng bênh vực.

Trờ về ngự thư phòng sau buổi thượng triều căng thẳng, Chu Cảnh chỉ giữ bên cạnh thừa tướng Tạ Đình Nguyên và Yến Vân

"Thừa tướng khanh nói thử xem trẫm có nên bắt giam Cao Thừa Tự tra hỏi"

"Bẩm hoàng thượng không nên, thứ nhất Cao Thừa Tự chỉ sơ ý canh phòng không nghiêm chưa hẳn có liên quan đến vụ án Lâm Sinh nếu bắt giam tra hỏi e rằng có người không phục, họ sẽ lấy đó làm cớ chia rẽ lòng dân cho rằng triều đình đổ tội lên đầu người khác khi không điều tra được chân tướng, thứ hai Cao Thừa Tự làm quan nhiều năm không kể công lao cũng có khổ lao nếu bắt giam người đời sẽ nói hoàng thượng ngược đãi triều thần"

"Ý của khanh vụ án không còn nhân chứng, manh mối thì dừng lại, mọi thứ cứ đổ lên đầu Lâm Sinh, hắn chết rồi xem như xong chuyện"

"Hoàng thượng thần không phải có ý này chỉ là biện pháp bắt giam Cao Thừa Tự không nên huống hồ hắn đã bị cách chức hiện tại chỉ là một bá tánh thông thường"

Nghe tiếng thờ dài của Chu Cảnh, Yến Vân biết ông nóng lòng khi không tìm được tên chủ mưu thật sự, chuyện này nếu không làm sáng tỏ triều đình khó tránh sóng gió, thậm chí đối mặt nguy cơ có kẻ tạo phản rất cao nhưng không vì thế Yến Vân muốn Chu Cảnh nóng vội
"Phụ hoàng, nhi thần thấy thừa tướng đại nhân nói không sai, hiện tại không nên bắt giam Cao Thừa Tự ngược lại phải cho người bảo vệ hắn tránh bị kẻ khác ra tay giết hại, ngay lúc này Cao Thừa Tự chắc hẳng rất hoảng loạn nếu hắn thật sự có liên quan đến vụ án của tự dưng sẽ có hành động đến lúc đó cái đuôi cũng sẽ lòi ra, chuyện quan trọng bây giờ là cho người theo dỗi Cao Thừa Tự ngầm điều tra sẽ tốt hơn bắt giam hỏi cung"

Lý lẽ của Yến Vân không những giúp Chu Cảnh lấy lại sự bình tĩnh còn khiến Tạ Đình Nguyên hết lòng ưng thuận, nếu kẻ đứng phía sau muốn vụ án này kết thúc thì cứ để hắn nghĩ là kết thúc.

Tạ Đình Nguyên đánh ánh mắt hài lòng nhìn về phía Yến Vân và hơn hết hắn biết ý đồ Chu Cảnh chỉ để hai người ở ngự thư phòng bàn chuyện ai kế nhiệm chức vụ Lại Bộ thị lang

"Chuyện điều tra Cao Thừa Tự, Yến Vân phụ hoàng giao cho con phụ trách"

"Nhi thần tuân lệnh"

"Trẫm vừa cách chức Lại Bộ thị lang, trong triều không thể một ngày vắng người này, hai khanh nói thử xem trẫm nên chọn ai thay thế đây"

Chờ câu này của Chu Cảnh, Tạ Đình Nguyên liền lên tiếng, tuy Yến Vân mới gia nhập quan trường nhưng chứng kiến tài năng cùng phẩm chất hơn người còn là con của Tư Mã Ý, Tạ Đình Nguyên sẵn lòng ủng hộ.

"Hoàng thượng, thần xin đề cử phò mã Yến Vân làm Lại Bộ thị lang, với tài năng và thân phận của phò mã thần tin không ai có lý do phản đối"

"Được thừa tướng xem trọng Yến Vân thật thổ hẹn, sợ là Yến Vân tài hèn sức mọn nếu đến Lại bộ sẽ làm người khác không phục, khiến triều đình và hoàng thượng gặp phải một phen sóng gió vì tuổi đời và đức hạnh của Yến Vân sẽ khó có ai chấp nhận nếu một bước lên hàng nhất phẩm đại quan trong triều"

"Yến Vân nếu con không muốn làm nhất phẩm đại quan vậy phải tìm được người thích hợp đề cử nếu không đừng từ chối"

Biết Chu Cảnh làm khó nhưng dù có thế nào Yến Vân cũng phải tránh cái gọi là Lại Bộ thị lang, thân phận của nàng càng lên cao càng bị để ý, giờ tránh được việc nào hay việc đó

Trong phút chóc nàng không nghĩ ra được ai liền đề cử Tạ Đình Phong nhưng ngay lập tức bị Tạ Đình Nguyên phản đối, với lý do không chê vào đâu được khi ông lại lấy đúng ý tứ của Yến Vân để bảo vệ con trai, chưa hết nếu bãng nhãn một bước bây lên cao mà trạng nguyên vẫn là quan tứ phẩm chuyện ngược đời không sợ bị chê cười thì làm, trong lúc bị dồn vào đường cùng Yến Vân lại nghĩ đến một người

"Phụ hoàng nhi thần vẫn còn một người, người này không chỉ kinh nghiệm mà nhất mực trung thành là Trấn Môn Đề Đốc Trương Hoằng"

"Trương Hoằng, Trấn Môn Đề Đốc...Tạ Đình Nguyên khanh thấy sao"

Yến Vân chỉ nhất thời nghĩ đến Trương Hoằng vậy mà nhìn biểu hiện đăm chiêu của Chu Cảnh cùng sự lưỡng lự của Tạ Đình Nguyên làm nàng khó hiểu, nàng chỉ sợ bản thân đề cử sai người gây cho họ kia sự lưỡng lự, thậm chí Chu Cảnh còn gọi thẳng tên thừa tướng, nàng có cảm nhận mỗi lần Chu Cảnh gọi thẳng tên người khác cứ như có ngụ ý

"Hoàng thượng thần nghĩ Trương đề đốc đúng thật thích hợp, với những gì hiểu về Trương Hoằng, Tạ Đình Nguyên thần đảm bảo nhân cách của y, Trương đề đốc ngày xưa có công trong việc...hộ giá, còn từng là tướng quân biên ải không có gì không hợp lý"

"Được rồi, trẫm sẽ xem sét lại đề nghị này, khanh hồi phủ trước còn Yến Vân con ở lại"

Sau khi Tạ Đình Nguyên rời khỏi, Yến Vân nhìn Chu Cảnh vẫn chưa lên tiếng liền nóng lòng. Thật ra nàng cũng không biết vì chuyện gì được Chu Cảnh giữ lại

"Yến Vân phụ hoàng muốn gọi con là Vân nhi, trước mặt người ngoài cứ giữ lễ nghĩa nhưng khi chỉ có người trong nhà phụ hoàng không muốn con giữ kẽ"

"Được phụ hoàng thương yêu là phúc phần của Yến Vân, đối với sự thương yêu của phụ hoàng Yến Vân không biết làm sao báo đáp"

"Vân nhi phụ hoàng rất ghét người khác nịnh nọt nhưng lần nào nghe con nói êm tai phụ hoàng điều rất thích, lúc nhỏ cũng vậy bây giờ cũng vậy"

"Con đã từng gặp phụ hoàng...từ nhỏ con đã lên thiếu lâm"

"Nếu Vân nhi không nhớ thì xem như kỷ niệm riêng của phụ hoàng đi, con trước tiên ngồi xuống phụ hoàng có chuyện để con làm"

Yến Vân cảm thấy tội càng thêm lớn nếu cứ nhận tình thương cùng sự tinh tưởng lớn lao của Chu Cảnh, nàng cố nhớ khi nào gặp mặt Chu Cảnh nhưng lại không ra, bản thân chỉ cảm thấy khó hiểu, bản thân vừa ngồi xuống đã thấy Chu Cảnh lấy thượng phương bảo kiếm tiến tới bên cạnh

"Vân nhi chuyện phụ hoàng nhờ con rất quan trọng, phải nhớ không được nói với bất kỳ ai chỉ phụ hoàng và con biết, còn nữa chỉ âm thầm điều tra không được lộ liễu, phụ hoàng cho con thượng phương bảo kiếm để phòng thân có quyền chém trước tâu sau, còn đây là kim bài ngự ban, con tuy là thứ sử nhưng chỉ cần có hai thứ này thì ngay cả vương gia cũng không làm gì được con, nhớ chứ"

"Phụ hoàng người không sợ Vân nhi làm bậy hay phụ lòng tin tưởng của người"

"Muốn ngồi lâu trên ngôi cửu ngũ trí tôn trước tiên cần phải biết đặt niềm tin, nước chỉ có một vua nhưng quần thần thì rất nhiều...hơn nữa phụ hoàng tin con, tuyệt đối tin con"
"Nhi thần hứa với phụ hoàng sẽ không làm người thật vọng, phụ hoàng chẳng hay muốn Vân nhi làm chuyện gì"

"Vụ án tạo phản hai mươi năm trước...Dương Hạo Thiên"

Chu Cảnh chỉ nói một vấn đề cùng một cái tên, dù không biết chuyện ngày xưa ra sao, thời gian có lâu hay không Yến Vân vẫn nhận lời, không rõ ý tứ của Chu Cảnh khi bảo nàng điều tra lại vụ án năm xưa để làm gì, nhưng trong ánh mắt của ông dường như không tin vào kết quả ngày đó, dù rất muốn hỏi rõ ngọn ngành nhưng bắt gặp tâm tư Chu Cảnh không tốt Yến Vân đành ra về, chuyện tạo phản là trọng tội ắc hẳn có ghi chép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro