Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sóng gió trong triều cũng qua, ai cũng nghĩ chuyện lương thảo đã xử lý ổn thỏa khi Lâm Sinh bị sát hại và nhóm người không rõ lai lịch cũng chết sạch, lại bộ thị lang cũng có người thay thế không ai khác là Trương Hoằng. Trước không ai để ý Trấn Môn Đề Đốc là ai, sau người ta bắt đầu tìm hiểu Trương Hoằng là nhân vật nào.

Trương Hoằng tiếp giữ vị trí quan trọng liền có người tức giận, không ai khác là Phúc Thân vương, ngay khi trở về phủ ông không ngừng quát mắng gia nhân trong nhà, ngay cả đứa con bảo bối là Chu Tử Long cũng khiếp sợ e dè

"Cha có chuyện gì làm người không vui"

"Nghĩ thử xem cùng một lúc ta mất đi một tướng giữ trong tay ba vạn binh mã và một lại bộ thị lang đứng đầu trong triều thử hỏi có tức giận không chứ, Chu Cảnh xem ra ta coi thường ngươi, trong một lúc mất đi một nữa thế lực vào tay ngươi"

"Cha không thấy bọn người đó vô dụng sao, có chết đi đỡ phiền phức cho chúng ta"

"Chu Tử Long bình thường ngươi chỉ biết ăn chơi thôi hả...cút...cút đi cho ta, có đứa con như ngươi đại sự của ta không biết khi nào mới thành"

"Người lại coi thường hài nhi"

"Cút đi, còn nhìn thấy ngươi thì tức chết bổn vương"

Chu Tử Long bắt gặp Chu Hào nổi giận cũng không dám ở lại, hắn không muốn rước họa vào thân nhưng mỗi lần nghe Chu Hào chê bai hắn cảm thấy uất ức bộc lộ sự nóng giận bỏ đi.

Chu Hào cố lấy lại bình tĩnh, hắn không muốn vì một số người làm vỡ kết hoạch của bản thân, hắn rất khó khăn mới có được một thế lực đủ mạnh, một Lâm Sinh trấn thủ biên cương, làm tay sai bên ngoài, một Cao Thừa Tự nhất phẩm đại quan làm tay sai bên trong, cùng lúc mất đi hai người hiện tại thế lực của xem như mất đi một nữa.

Ý định ban đầu của Chu Hào để Lâm Sinh cướp lương thực nhằm mục đích trích trữ, gây tổn thất không chỉ thương buôn mà còn tạo áp lực lên Chu Cảnh khi biên cương không lương thực, triều đình không đủ gạo cung ứng, kích động mọi người tạo phản.

Chu Hào cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nên giao cho Cao Thừa Tự tìm chỗ cất dấu lương thực trong kinh, nào ngờ hắn chọn kỷ viện làm nơi cắt dấu đã vậy Lâm Sinh cũng không ý kiến cho người vận chuyển số lương thực đến Hoa Xuân viện.

Lâm Sinh vì biết bản thân bị lộ không đi gặp Chu Cảnh cầu cứu lại chạy đi gặp Cao Thừa Tự, cả hai tự quyết định mọi chuyện làm kế hoạch bị đảo lộn, trách Lâm Sinh một chứ trách Cao Thừa Tự đến hai, hắn có tật giật mình, mọi chuyện chưa được tâu lên đã vội vàng gặp Chu Cảnh xin ý chỉ điều tra, chẳng khác nào nói với người khác bản thân có liên quan vì sợ tội trốn trước

"Chu Cảnh chuyện lần này xem như ngươi may mắn, quyền lực trong triều được cũng cố, tất cả xem ra điều là ý định của đệ, hoàng huynh như ta lại tính thua một bước"

Chu Cảnh không phải vua bù nhìn, từ đầu đã nhìn ra sự vội vã của Cao Thừa Tự, sau đó dễ dàng có cơ hội trị tội hắn thay người trong coi lại bộ mà không bị phản đối

Kế hoạch thất bại, Chu Hào chỉ còn cách án binh bất động, chờ cơ hội, hiện tại thế lực của hắn giảm đáng kể nên chỉ có thể đi bước nào tính bước đó

"Hoàng đế lão đệ để hoàng huynh cho đệ biết cảm giác đứng nhìn thuộc hạ từng người từng người bị ta bóp chết sẽ có cảm giác ra sao, bắt đầu từ phò mã yêu quý của ngươi đi...nếu hắn có thời gian xen vào chuyện của bổn vương thì bổn vương sẽ tìm việc cho hắn làm"

Chu Hào không nghĩ Yến Vân sẽ là nhân vật có thể gây hại cho hắn nhưng sau vụ việc này hắn lại nhìn Yến Vân với con mắt khác, nếu không phải Yến Vân điều tra được Lâm Sinh thì chuyện của hắn đã không đi đến bước thất bại.

Yến Vân không chỉ là phò mã mà còn là con của Tư Mã Ý người được Chu Cảnh tin tưởng nhất, nàng còn là huynh đệ thân thiết của Tạ Đình Phong liên quan đến Tạ Đình Nguyên, nếu bắt gọn Yến Vân, Chu Hào tin bản thân dễ dàng làm chuyện khác và hơn hết Chu Hào muốn diệt trừ từng người một bên cạnh Chu Cảnh

Từ lúc âm thầm điều tra chuyện Chu Cảnh giao cho, hiện tại Yến Vân chẳng có tin tức gì ngoài những ghi chép ở hàn lâm viện được Tạ Đình Phong lén lúc giúp nàng chép một bản mang ra. Tạ Đình Phong tuy thắt mắt nhưng nghĩ đến triều đình dạo này có biến, rất có thể Yến Vân sợ có người mưu đồ tạo phản nên xem các vụ án cũ có liên quan tìm manh mối điều tra, cũng vì vậy hắn không hỏi hay làm phiền Yến Vân.

Tuy Chu Cảnh lệnh Yến Vân điều tra nhưng nàng biết Chu Cảnh đang cầu xin nàng, nếu có thể hãy làm rõ mọi chuyện năm xưa, hơn nữa Chu Cảnh cũng không ra thời hạn thì nàng cứ từ từ tìm manh mối không cần vội để mọi chuyện bị cuống đi xa, cũng vì ý nghĩ này Yến Vân tặng cho bản thân một ngày nghỉ ngơi cũng không quên hẹn gặp Tạ Đình Phong và Hàn Phi

"Nhị ca chuyện bắt người ở sơn động đa tạ huynh giúp đỡ, nếu không có nhị ca, chỉ chờ quan binh thì đến nơi họ đã trốn mất"

"Giúp đệ cũng là giúp mọi người, nếu chuyện này không nhờ đệ tra ra thì kinh thành e là sắp xảy ra cảnh tượng đói khác lương thực"

"Hai đệ đừng có khen qua khen lại làm đại ca như huynh thấy xấu hổ chẳng giúp được gì...phải rồi Yến Vân đệ làm sao nghi ngờ Hoa Xuân viện liền cho người lục soát"

"Đệ...chuyện này..."

"Muốn biết chuyện gì phải hỏi Châu Long công tử ta"

Xem ra chuyện Yến Vân giả làm mẫu đơn chưa bị phát hiện, hôm đó sau khi nàng giao hết nhiệm vụ cho mọi người còn bản thân nhanh chóng thay y phục dẫn binh đến Hoa Xuân viện, ai cũng nghĩ Yến Vân phá án như thần nhưng đâu biết nàng cực khổ, hi sinh thế nào để phá án, bản thân chưa lên tiếng trốn tránh thì Uyển Đình xuất hiện làm nàng thấy hồi hộp, sợ Uyển Đình nói ra mọi chuyện, kỳ lạ hơn hôm nay Uyển Đình không viện nam trang, cứ đơn giản đi gặp mọi người

"Long nhi/công chúa" Tạ Đình Phong và Hàn phi cùng hành lễ làm Uyển Đình tắt hẳn nụ cười

"Các vị đại ca, đừng quên chúng ta kết bái huynh đệ cả rồi...ở đó mà Long nhi, công chúa, gọi tứ muội đi"

"Uyển Đình nàng gọi hai huynh ấy là đại ca, nhị ca thì đừng giở tính công chúa, dù gì nàng cũng là tứ muội của bọn huynh ăn nói phải biết phép tắc, còn nữa sao muội biết bọn huynh ở đây"

"Ta bám theo Yến Vân ngươi ra đây, đi hợp mặt huynh đệ không nói với ta một tiếng, về nhà sẽ biết tay"

Nghe Yến Vân nói như trách móc nhưng nhẹ nhàng còn sẵn tay kéo Uyển Đình ngồi bên cạnh và vị công chúa bướng bĩnh cũng không phản đối có ý làm nũng, Tạ Đình Phong không khỏi không mở to mắt

"Tam đệ, tứ muội làm đại ca thật ngưỡng mộ, phu thê đúng thật mặn nòng, tình chàng ý thiếp làm người khác vui lây nha"

"Đại ca Tạ Đình Phòng chưa gì muốn gây chuyện sao"

"Không có, thuận miệng mà thôi...phải rồi lúc nãy muội nói có chuyện thì hỏi muội, vậy Yến Vân đã làm gì để có tin tức ở Hoa Xuân viện...có phải..."

"Có phải gì" Yến Vân tự dưng giật mình chen ngang lời Tạ Đình Phong làm ba người kia cũng không khỏi nhịn cười

"Đệ làm gì lớn tiếng, đại ca muốn hỏi có phải đệ đã đi Hoa Xuân viện...sao hả, cô nương ở đó đẹp chứ...ngoài điều tra ra đệ có làm gì khác không"

"Đại ca, đệ nghĩ Yến Vân không làm gì đâu hơn nữa ở đây còn có tứ muội huynh đừng phá nữa"

"Hàn Phi đệ đừng lo, nếu tam đệ không làm thì có gì phải sợ chứ"

Uyển Đình chỉ muốn ghẹo Yến Vân ai ngờ bị Tạ Đình Phong đi trước, thậm chí nàng còn quên hỏi Yến Vân ngoài điều tra có làm gì khác ở Hoa Xuân viện hay không, hiện tại nàng cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến Yến Vân từng đến kỷ viện, mọi sự tức giận cứ thế đổ lên đầu Tạ Đình Phong

"Họ Tạ kia huynh đúng là có đầu óc phong phú, nếu muội nói lại chuyện này với Minh Nguyệt tỷ thì không biết huynh có được khen ngợi không"

"À, không cần...tứ muội nương tay"

"Thật ra tướng công của muội không có đi Hoa Xuân viện, chàng chỉ cần ngồi ở huyện đường để phá án, mọi chuyện còn lại đã có nương tử tài giỏi như muội sắp xếp...phải không tướng công"

"Phải...phải"

Hiện tại chỉ có Hàn Phi yên ổn quan sát mọi người đùa nhau, vừa nhìn thấy Tạ Đình Phong xanh mặt khi nhắc đến Minh Nguyệt đã gặp Yến Vân đỏ mặt hắn cũng phì cười, cười vì tính tình của Uyển Đình, cười vì nàng có thể ức hiếp bất kỳ ai.

Tạ Đình Phong vì sợ Minh Nguyệt giận chuyện mình nghĩ xấu cho Yến Vân nên nhượng bộ, còn Yến Vân đỏ mặt vì Uyển Đình chưa bao giờ diệu dàng với nàng, hơn nữa còn ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt người khác và quan trọng nghe Uyển Đình gọi tướng công liền cảm thấy êm tai, rôm rã trong người nên không cần tính toán chuyện bị cướp công một cách trắng trợn.

Sau cuộc nói chuyện vui vẻ mọi người ai về nhà nấy, trên đường hồi phủ Uyển Đình nhìn thấy đoàn người ngựa hoành tráng đang tiến về phía hoàng cung liền thắt mắt

"Yến Vân đoàn người phía trước là ai"

"Nghe nói quốc vương nước Ban cùng con gái đến thăm Chu quốc chúng ta, cứ tưởng ba ngày nữa họ mới đến kia chứ"

"Lần trước Lổ quốc đến đã gây ra biết bao chuyện, không biết Ban quốc này có gây khó dễ gì không"

Uyển Đĩnh bỗng nhiên thấy bồn chồn liền nói ra suy nghĩ của bản thân, riêng Yến Vân nàng không để ý đến lời của người bên cạnh vì bận lưu tâm đến ánh mắt vừa chạm phải, ánh mắt ấy chỉ vô tình lướt qua khiến Yến Vân lưu tâm, nó mang nét đẹp của sự buồn bã đầy tâm sự, ánh lên sự kiên cường, có chút gì đó pha lẫn sự mưu mô, toan tính, không biết vị công chúa đó làm sao nhìn được Yến Vân cứ thế hai người ánh mắt không rời cho đến khi đoàn người đi khỏi

"Đau...công...công chúa...tha mạng"

"Biết đau...nhìn đủ chưa...phò mã chúng ta cứ thế này hồi phủ nha"

Yến Vân cứ lo nhìn cô công chúa Ban quốc quên luôn bản thân đang đi với ai, tới khi bị nhéo lỗ tai xách đi thì khóc không ra nước mắt, Uyển Đình không ngờ cũng có lúc tức giận như thế, nàng vì Yến Vân không trả lời câu hỏi quay qua nhìn đối phương, ai ngờ thấy được phò mã của mình ánh mắt lưu luyến đang dỗi theo kiệu của cô công chúa kia, đã vậy còn nhìn không chớp mắt nên cũng thuận tay trừng trị nhéo lổ tai kéo đi "trước mặt ta còn như thế thì sau lưng đối với cô nương khác như thế nào nữa".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro