Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ở Nguyệt Vân đường có chuyện lo lắng khi Tiểu Cẩn đột nhiên ghé bốc thuốc và chỉ muốn đại tiểu thơ của họ làm việc này. Minh Nguyệt biết Tiểu Cẩn ghé qua trong lòng thừa biết chuyện gì nên tự nàng ra tay bốc thuốc theo yêu cầu của Yến Vân đã kê.

Nhân tiện Tiểu Cẩn về phủ phò mã Minh Nguyệt cũng muốn đi một chuyến thăm Yến Vân, sẵn tiện thăm dò cuộc sống của muội muội sau khi thành thân thay đổi thế nào.
Tiểu Cẩn bình thường đã tham vui nay có thêm Minh Nguyệt đi cùng thì chẳng biết hai người khi nào mới đến được phủ phò mã.

Cả hai hết ghé chỗ bán trang sức thì dừng xem đồ trang điểm, kể cả nơi bán vải cũng không tha, Minh Nguyệt sẵn tiện chọn một khúc vải tặng Yến Vân và Uyển Đình xem như làm quà đến thăm.

Do Tiểu Cẩn và Minh Nguyệt vừa chọn vừa đùa giỡn nên cả hai vô tình đánh trúng một cô nương đi trên đường làm người ta té nhào ra đất tình cờ có xe kéo trái cây đi đến, Tiểu Cẩn nhanh chân đá ngã chiếc xe nhưng bàn tay của vị cô nương kia vẫn bị bánh xe làm bị thương, nhìn thấy vị cô nương ngã ra đường Minh Nguyệt hoàn hồn trở lại nhanh chóng chạy đến đỡ và xem xét vết thương

"Cô nương thật xin lỗi, cả người có thấy thương tích hay đau ở đâu"

"Không sao, đa tạ hai người đã giúp đỡ nếu không khi chiếc xe vừa đến ta đã phó mặt cho trời"

"Thành thật xin lỗi, tại chúng tôi sơ ý nên gây ra cớ sự, tay cô nương bị thương rồi Nguyệt Vân đường ở gần đây, qua đó ta sẽ giúp cô nương bôi thuốc, sẽ không để lại biến chứng đâu, xem như cô nương cho Minh Nguyệt cơ hội chuộc lỗi"

Minh Nguyệt thấy vị cô nương kia không trách mắng còn nói lời tử tế liền thiện cảm, bình thường nếu gặp chuyện tương tự e là đã bị mắng không thấy mặt mũi, nghĩ lại nàng cũng là người rây ra lỗi nên làm gì đó đền bù.

"Chỉ sợ làm phiền cô nương, chút thương tích này vài ngày sẽ khỏi"

"Sao nói vậy được chứ, đối với cô nương gia ngoài gương mặt thì bàn tay là quan trọng, sử lý không khéo bàn tày này của cô nương rất có thể bị bung da, lở lét để lại sẹo thì không hay"

"Nghiêm trọng thế sao, vậy làm phiền cô nương"

Nhìn vị cô nương do bản thân sơ ý làm té ngã đồng ý đi theo mình trị thương Minh Nguyệt cảm thấy vui vẻ, nàng có cảm giác người trước mặt không phải kẻ xấu hay thiên kim tiểu thư ức hiếp người khác, chỉ cần nhìn cử chỉ nhẹ nhàng, nghe tiếng dịu dàng cùng nhang sắc có phần hơn người Minh Nguyệt quyết định tìm cơ hội kết bạn, nhân cơ hội trị thương để làm quen quá hợp tình hợp lý.

Tiểu Cẩn chứng kiến cảnh tượng chưa từng thấy cũng ngớ người, vị tiểu thư mà Tiểu Cẩn hiểu rõ tính tình nghịch nghợm có phần đanh đá hay ăn hiếp nàng và Yến Vân lại có phần dịu dàng, không so đo còn cố gắng thuyết phục đối phương đi theo bản thân thì không khỏi bất ngờ.

Sự kinh ngạc của Tiểu Cẩn chỉ đối với cách Minh Nguyệt tỏ thái độ với vị cô nương kia chứ tính hiền lành, tốt bụng hay giúp đỡ người khác của Minh Nguyệt Tiểu Cẩn không nghi vào đâu được, nhìn Minh Nguyệt nắm tay cô nương xinh đẹp đi về hướng ngược lại Tiểu Cẩn miếu mó lên tiếng, nàng đang trách tiểu thư nhà mình vô tâm, vừa nói đi với mình đến phủ phò mã vậy mà quay lưng thấy cô nương xinh đẹp đã chạy theo người ta còn không nói với nàng một tiếng

"Tiểu thư không đi thăm công tử nữa hay sao, còn nữa số trái cây Tiểu Cẩn vừa mới đạp đổ làm sao xử lý đây, người ta còn làm ăn mua bá"

"Chuyện ở đây để ta lo, ngươi về trước đưa thuốc cho đệ đệ, khi nào rảnh ta sẽ qua thăm mọi người"

"Cứ tưởng có tiểu thư về cùng sẽ không bị công tử la rầy làm chuyện trễ nãy, ai ngờ la cà nãy giờ lại về một mình"

"Được rồi đừng lèm bèn nữa, còn không về nhanh sẽ ăn đòn nặng hơn"

Nhìn Tiểu Cẩn đi như bay Minh Nguyệt không nhịn được cười, nàng cười vì đầu óc đơn giản của Tiểu Cẩn, cứ tưởng lấy nàng ra làm bia chắn ai ngờ chuyện không thành, biểu cảm bi ai trên gương mặt Tiểu Cẩn càng thêm buồn cười, cảm xúc điều bị người ta nhìn thấy.

Sau khi dùng ít ngân lượng đền bù số trái cây bị hư hại Minh Nguyệt nhanh chân đưa vị cô nương kia đến Nguyệt Vân đường, đám người ở y quán thấy Minh Nguyệt vừa đi không lâu đã đem về một cô nương xinh đẹp, còn tự mình hăng hái lấy dược liệu thì cũng bắt đầu quan sát đến họ.

Lấy được những gì mình cần Minh Nguyệt liền để vị cô nương kia ngồi đối diện, nghĩ bản thân là người xem bệnh nên nàng vô tư không hỏi ý kiến đã nắm lấy bàn tay người ta xoa tới xoa lui, biết người đối diện vì đau muốn rút tay về nhưng miệng không hề lên tiếng than đau Minh Nguyệt thấy buồn cười, nhìn lên khuôn mặt nhăn nhó kia càng làm nàng không giữ được bình tĩnh, trở lại đúng bản chất con người mình vừa cười vừa ghẹo người ta.

"Lúc nãy còn nói không sao, qua mấy ngày rồi hết sao bây giờ lại nhăn nhó thế kia, nếu đau thì la lên sẽ giảm được cơn đau đấy, đừng tỏ vẻ chỉ làm khổ bản thân hơn thôi"

"Có gì phải la chứ, vết thương nhỏ thôi mà...vừa rồi ta chạm qua không đau như khi cô nương xoa thuốc"

"Phải xoa mạnh tay thì máu bầm mới tang được, lát ta thoa thuốc sẽ không đau nữa, cũng may bánh xe chưa cán qua, không thì thật tiết cho một bàn tay mịn màng xinh đẹp thế này"

Minh Nguyệt nói thật lòng nếu bàn tay kia bị hủy nàng thật sự sẽ đau lòng, vừa mới chạm qua nàng thừa biết chủ nhân của đôi tay này có thân phận cao quý, trong nhà chắc hẳn được yêu thương nên đôi bàn tay mới mịn màng không có chút chai sẹo hay dấu tích từng làm chuyện nặng nhọc, bây giờ nàng mới tò mò về gia thế và hơn hết với thân phận tiểu thư kia thì làm sao ra ngoài có một mình không ai bảo vệ

"Thật ngại quá không biết cô nương nên xưng hô thế nào cho phải, còn nữa sao đi một mình trên phố không sợ nguy hiểm sao"

"Minh Nguyệt cứ gọi ta là Kim Khánh, ta lớn hơn cô nương tận bốn tuổi"

"Sao cô nương biết ta"

Minh Nguyệt nghe đối phương gọi đúng tên mình còn biết tuổi tác của nàng thì kinh ngạc, cũng may nàng đã thoa xong thuốc buông ra tay người ta nếu không Kim Khánh thế nào cũng la làng

"Kể từ khi bước vào Nguyệt Vân đường thì ta đã biết cô nương là ai, Nguyệt Vân đường do Tư Mã ngự y mở ra để cứu người, ở Nguyệt Vân đường chỉ có một nữ đại phu đồng thời là thiên kim đại tiểu thư của Tư Mã gia Tư Mã Minh Nguyệt, năm nay vừa tròn hai mươi, có đúng không"

"Chuyện này không có gì lạ người ở kinh thành ai cũng biết nhưng lạ ở chỗ ta chưa nhìn thấy cô nương hay nghe qua cái tên Kim Khánh"

"Cô nương đương nhiên không biết, ta từ nơi khác đến, mới lần đầu đặt chân đến đây"

"Thì ra là vậy, nếu cô nương lớn tuổi hơn ta vậy Minh Nguyệt gọi người một tiếng Kim Khánh tỷ không biết có được không"

"Vậy tỷ sẽ gọi muội là Nguyệt nhi"

Minh Nguyệt nghe Kim Khánh nói nhẹ nhàng mà toát mồ hôi, "Nguyệt nhi" từ đó đến giờ chỉ có cha mẹ nàng mới gọi như thế ngay cả Tạ Đình Phong thanh mai trúc mã nàng cũng không cho gọi, chỉ khi nào nàng đồng ý gả vào Tạ gia mới cho phép Tạ Đình Phong gọi nàng thân mật.

Vậy mà cái cô nương ở đâu thình lình xuất hiện lại tự cho phép gọi nàng là Nguyệt nhi, không biết Minh Nguyệt đang đấu tranh cho việc gì nhưng nàng nghĩ đến nghĩ lui điều là nữ nhi với nhau nên xưng hô thế nào cũng được vì thế không phản đối cách xưng hô của Kim Khánh

"Kim Khánh tỷ lần đầu đến kinh thành, ra ngoài không đem theo thuộc hạ bảo vệ sao, nhìn tỷ không giống với con nhà bình thường lắm"

"Khó khăn lắm tỷ mới trốn được đám người của phụ...phụ thân, nói thật lúc đụng phải Nguyệt nhi là do tỷ không cẩn thận vì sợ họ phát hiện nên đăm thẳng vào muội, thật xin lỗi"

"Vậy mà muội cứ tưởng do bản thân sơ ý, mọi chuyện không sao thì tốt rồi, chẳng ai lỗi phải gì đâu, nhờ vậy mà tỷ và muội mới biết nhau"

Cả hai nói chuyện vui vẻ không để ý đến thời gian, Minh Nguyệt vì phát hiện bản thân đói bụng nên sẵn tiện mời Kim Khánh đi cùng, ai ngờ vừa ra đến cửa đã thấy quan binh chạy đến bao quay Nguyệt Vân đường.

Nhìn đám người đó hành lễ với Kim Khánh còn gọi công chúa, Minh Nguyệt nhớ ra từng nghe cha nhắc đến chuyến thăm của Ban quốc, nếu không phải Chu quốc chỉ có mình Uyển Đình là công chúa, Minh Nguyệt cũng không biết xử lý ra sao.

Kim Khánh nhìn một tràn binh lính trước mắt khó chịu, nàng thậm chí còn để họ quỳ ở đó còn bản thân nói đôi lời từ biệt với Minh Nguyệt

"Nguyệt nhi tỷ có việc đi trước, bữa cơm này hôm khác tỷ sẽ bù cho muội, hẹn gặp lại"

Kim Khánh không đợi Minh Nguyệt trả lời liền lên kiệu đi khỏi, nếu Kim Khánh không đi thì Minh Nguyệt cũng không biết đến bao giờ mới mở miệng nói chuyện, nàng còn chưa hoàn hồn vì biết thân phận của Kim Khánh thì bị nụ cười hiền lành vừa rồi cướp hồn đi lần nữa. Cũng may Nguyệt Vân đường là của Tư Mã gia nên mới tránh được một phen náo động không thì quan binh đã cho người bao vây lục xét bắt người, làm ầm ĩ cả lên.

Trở lại chuyện Tiểu Cẩn đi bốc thuốc, Minh Nguyệt cứ tưởng thuốc bốc cho Yến Vân nhưng không phải thuốc đó của Uyển Đình. Sáng sớm Uyển Đình trên giường lăng qua lăng lại không thôi, tay còn ôm bụng, trán đổ đầy môi hôi, Yến Vân nhìn thấy sót xa trong lòng, nàng muốn bắt mạch nhưng Uyển Đình một mực không cho, chỉ muốn Tuyết Mai hầu hạ mình.

Với yêu cầu của Uyển Đình, Yến Vân đương nhiên khó chịu nàng cố gắng tìm lấy tay Uyển Đình cho bằng được, đến khi biết được mạch tượng cùng biểu hiện liền thở phào nhẹ nhõm, không suy nghĩ nhiều, không cần biết bản thân là ai nói nguyên một tràn đến khi nhìn lại đã thấy Uyển Đình mặt đỏ bừng, thậm chí nàng còn lấy chăn che kính mặt khi bắt gặp ánh mặt Yến Vân đang nhìn mình chằm chằm.

Yến Vân thấy Uyển Đình làm thế cũng không chịu suy nghĩ vì sao, nàng nhanh chóng mở cửa để Tuyết Mai vào chăm sóc Uyển Đình, trước khi để Tuyết Mai vào phòng Yến vân lại quên thân phận của mình nói những lời làm Tuyết Mai bối rối

"Tuyết Mai ngươi trước đi tìm túi vải chứa nước ấm rồi giúp công chúa lăng trước bụng, nàng vì cơ thể suy nhược, ăn uống thiếu chất dẫn đến huyết hư nên tháng này mới khó chịu, đau bụng dữ dội, lát ta sẽ cho Tiểu Cẩn đi bốc ít thuốc giúp công chúa điều hòa khí huyết, trong ba ngày tới ta sẽ tự thân xuống bếp nấu ít đồ cho công chúa, nàng tuy thiếu chất nhưng không được ăn dầu mỡ tránh cảm giác nôn mửa không muốn ăn, trong mấy ngày này công chúa cần ăn thanh đạm như đồ chay chẳng hạn...để tránh công chúa không nghe lời nên chuyện ăn uống của nàng ta sẽ lo hết, được rồi ngươi đi lo cho công chúa, ta đi tìm Tiểu Cẩn rồi xuống bếp"

"Phò mã người chắc là sẽ nấu ăn chứ...không nói chơi"

"Cái gì mà nói chơi, ngươi đừng nghĩ nam nhân không biết nấu, khi còn ở thiếu lâm cơm nước ba bữa của sư phụ điều do chính tay ta làm"

Tuyết Mai vừa mới nổi giận với Yến Vân vì nói chuyện nữ nhi mặt không biến sắc, nàng là nữ nhi nghe còn ngại trong khi Yến vân nói quá bình thường, nàng còn cho rằng phò mã rành về nữ nhân như thế biết đâu đã có vô số nữ nhân qua tay y nên người kia mới không ngại nhưng khi nghe Yến Vân vì Uyển Đình muốn vào bếp thì mọi bực tức bỏ hết.

Nam nhi vào bếp là điều cấm kỵ lại ít ai vì nương tử của mình mà vào bếp, nghĩ đến Yến Vân vì Uyển Đình làm tất cả mọi thứ Tuyết Mai rất ngưỡng mộ, bây giờ nàng biện minh cho hành động ăn nói ngay thẳng của Yến Vân vì phò mã cũng là đại phu, đại phu đối với chuyện bệnh tật không có kiên kỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro