Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà sau khi được Chu Cảnh cho truyền khiến Tư Mã Ý suy nghĩ không ngừng, ông được Chu Cảnh cho gọi nhưng không để trị bệnh, hoàng thượng chỉ muốn có người cùng mình tâm sự chứ không phải long thể khó chịu

"Đột ngột truyền khanh đến đây không làm khanh giật mình chứ"

"Hoàng thượng xin dặn dò, thần nhất định không phụ sự tin tưởng của người"

"Không có gì, trẫm chỉ muốn lâu lâu cùng huynh đệ của mình trò chuyện...nghe nói con trai khanh về nhà cũng được mấy hôm"

Câu hỏi của Chu Cảnh làm Tư Mã Ý nôm nớp lo sợ, chuyện Yến Vân vừa về chưa gì đã đến tai thánh thượng, không biết sắp tới hắn sẽ đề cập đến vấn đề gì nhưng chắc hẳn không xa rời cái tên Tư Mã Yến Vân.

"Dạ" Tư Mã Ý mất tự nhiên lên tiếng nghe tiếp những lời Chu Cảnh dặn dò

"Khanh cũng thật vô tình để con trai xa nhà lâu như vậy mới chịu đưa về...nhớ ngày xưa khi trẫm lần đầu gặp nó hình như mới sáu bảy tuổi thì phải, đứa trẻ thông minh lanh lợi thoạt nhìn trẫm đã thích vậy mà khanh nở lòng từ chối để con trai cùng Chu Thiên đến thư phòng học cùng lão sư, đã vậy còn đưa nó đi thiếu lâm biền biệt đến bây giờ"

Nhớ đến hoàn cảnh lần đầu Chu Cảnh gặp Yến Vân, Tư Mã Ý toát mồ hôi, năm đó Chu Cảnh bỗng dưng di phục xuất tuần, trước khi hồi cung còn có nhã hứng ghé qua Tư Mã phủ, ai ngờ vừa vào đến cửa đã chạm phải Yến Vân bị Minh Nguyệt rượt chạy vòng vòng, chu Cảnh khi đó thuận tay nên ôm Yến Vân vào lòng, đối với sự tình diễn biến bất ngờ Tư Mã Ý cả gan bước lên giữ lấy Yến Vân

"Hoàng thượng tha tội, hai đứa con của thần còn nhỏ nên không hiểu chuyện nghịch phá lung tung, thần sẽ cho người mang chúng đi ngay...người đâu mang tiểu thư và..."

"Ấy, có gì mà tội hay không tội, khanh cũng nói là trẻ nhỏ mà...người huynh đệ tốt sao đệ có một gái, một trai dễ thương như thế này mà huynh không biết...khanh mới là người có tội nha" Chu Thiên luôn biết xưng hô, khi nào là trẫm thì gọi khanh, khi nào gọi đệ thì xưng huynh, chính vì thế làm Yến Vân bên cạnh thắt mắt

"Tại sao người lúc xưng là trẫm lúc xưng là huynh...người có phải là huynh đệ của cha con không"

"Biết để ý lắm, đương nhiên bá bá và cha con là huynh đệ, còn là huynh đệ tốt nữa"

"Cha dạy huynh đệ phải thương yêu nhau như con và tỷ tỷ vậy...tại sao hai người là huynh đệ mà cha con lại sợ bá bá như thế"

"Vậy tại sao khi nãy bá bá thấy tỷ đệ con lại rượt nhau chạy vòng vòng khắp nơi"

"Do con bắt xâu chọc tỷ nên tỷ mới đuổi theo trừng phạt"

"Đúng như vậy nha, cha con cũng vì chọc bá bá nên mới sợ bá bá, cũng như con đang sợ bị tỷ tỷ của mình bắt được nếu bắt được sẽ no đòn"

"Tỷ tỷ chỉ thích nhéo lỗ tai của Vân nhi chứ không đánh đòn"

"Vân nhi sao, ngoan, ngoan lắm"

Tư Mã Ý không ngờ Chu Cảnh lại đến nhà càng không ngờ vừa vào cửa đã bắt gặp Yến Vân, nếu biết có sự việc này diễn ra ông từ sớm đã dấu con trai bảo bối của mình không để Chu Cảnh giữ Yến Vân bên người cả ngày, đến khi hồi cung hắn còn luyến tiếc muốn truyền Yến Vân vào cung cùng học với thái tử nên ngày hôm sau ông mới vội vã cầm nước mắt đưa đứa con yêu quý vào thiếu lâm tự đến tận bây giờ, đang hồi tưởng về quá khứ Tư Mã Ý nghe Chu Cảnh nhắc đến Yến Vân liền giật mình

"Bây giờ Vân nhi chắc cũng hai mươi không ít, chắc hẳn ra dáng một bậc quân tử hơn người...Tư Mã, khanh nói có đúng không"

"Được sự quan tâm của hoàng thượng là phúc ba đời của Vân nhi, Vân nhi đúng thật hai mươi còn so về tài trí e là không bằng ai"

"Ế khanh đừng nói vậy, trẫm nhìn người không sai đâu...nhớ năm đó trẫm có hỏi Vân nhi một câu 'con có muốn sau này làm quan to, làm tâm phúc của hoàng thượng không' khanh biết nó trả lời thế nào không"

"Thần...thần không biết"

"Vân nhi nói 'chỉ cần hoàng thượng là người tốt bảo Vân nhi làm gì cũng được, còn hoàng thượng là người xấu thì Vân nhi không chơi với người', trẫm mới hỏi tiếp 'thế nào là hoàng thượng tốt, thế nào là hoàng thượng xấu' nó liền trả lời "hoàng thượng đừng ngồi trong nhà nữa ra đường để người dân gặp mặt đi, như cha con vậy đi đến đâu người ta cũng vui vẻ gọi Tư Mã đại phu...còn hoàng thượng không ai biết mặt thì người ta không biết để chào hỏi...ra đường không được chào hỏi hẳn là kẻ xấu"

"Hoàng thượng bớt giận, Vân nhi khi đó chưa hiểu chuyện mong hoàng thượng bỏ qua tội bất kính" Tư Mã Ý hai chân run rẩy quỳ thỉnh tội nhưng ngay lập tức được Chu Cảnh đỡ đứng dậy

"Có tội gì phải trách, lời của Vân nhi như nhắc nhở trẫm, muốn làm một vị vua tốt trước hết phải hiểu lòng dân, trẫm cứ ở trong cung suốt làm sao hiểu và biết được thế giới bên ngoài là như thế nào, dân đói, dân mất mùa, dân bị thiên tai trẫm cũng chẳng tận mắt nhìn thấy chỉ nghe các quan viên báo lại, tiền cứu tế có thì phát không thì viện binh mã tránh bạo động thử hỏi hoàng thượng như trẫm có tốt chưa...người ta nói vua xa quan gần quả không sai, cần hiểu lòng dân phải qua các quan viên nhưng trong triều đâu phải ai cũng là quan phụ mẫu"

"Nghe những lời của hoàng thượng Tư Mã Ý tin chắc người là minh quân trong lòng thiên hạ, thiên hạ rộng lớn hoàng thượng chỉ có một, người đâu thể vì từng người từng nhà giúp họ thoát được cái khổ, chỉ cần hoàng thượng giữ được long thể khỏe mạnh điều hành đất nước thần tin đã là phúc của muôn dân"

"Cũng may khanh là cận thần là huynh đệ tốt của trẫm nếu không những lời vừa rồi bị xem là nịnh nọt không có giá trị...hôm nay trẫm chỉ muốn cùng khanh ôn lại chút chuyện chẳng có ý gì khác...trẫm đâu có ý định bắt con trai khanh đâu mà sợ...đã là huynh đệ tốt nên trẫm hiểu tâm trạng của khanh, cả khanh và Tạ Đình Nguyên điều một lòng như nhau thì trẫm không ép...chỉ có chuyện hỏi thăm giản bối cũng làm khanh mất tự tin thật đáng phạt ba ly"

Tư Mã Ý cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng, Chu Cảnh đã nói không ép thì nhất định không ép, chuyện Chu Cảnh biết có một nhân vật như Yến Vân xuất hiện chắc Tạ Đình Phong không thoát được liên quan. Tuy Tạ Đình Phong không phải quan lại trong triều nhưng với thân phận con trai thừa tướng và bạn học của thái tử đủ để Chu Cảnh cho phép đi lại trong cung. Chỉ nghe Tạ Đình Phong diễn tả Chu Cảnh liền có ấn tượng nhớ ra đứa bé năm xưa từng gặp, tuy ngoài miệng nói không ép Tạ Đình Nguyên và Tư Mã Ý nhưng trong lòng hắn vẫn muốn con của họ sau này sẽ là trụ cột bên cạnh Chu Thiên.

Ân khoa triều đình năm năm mở một lần cuối cùng cũng đến ngày quan trọng, các sĩ tử dự thi được sắp xếp ngồi đúng vị trí của mình, năm nay đích thân hoàng thượng chấm bài nên vị trí trạng nguyên càng thêm danh giá, trước khi bắt đầu phát đề và làm bài quan coi thi Tạ Đình Nguyên đi một vòng kiểm tra, ông đi ngang liều của Tạ Đình Phong không quên ra dấu nhắc nhở làm Tạ Đình Phong nuốt nước bọt nhớ về lời la mắng trước đó "nếu không thi thì thôi nếu thi không được làm mất mặt Tạ Đình Nguyên này"

Yến Vân sau khi mở đề chẳng cần suy nghĩ nhiều nàng viết vài chữ rồi hô to làm không những sĩ tử mà các vị đại quan cũng phải xôn sao, xì xầm to nhỏ

"Học trò xin nộp bài"

Tạ Đình Nguyên vừa đốt xong cây nhang còn chưa kịp cấm vội vã quay đầu tìm kiếm thân ảnh làm cho bản thân giật mình, đích thân ông đi nhận bài vừa đi vừa suy nghĩ "nếu gây rối thì đừng trách bổn thái sư".

Tạ Đình Nguyên nhìn bài thi chỉ có mấy chữ nhưng ý nghĩa và độ dứt khoát của nó nói lên hẳn khí chất của người làm. Ông hài lòng nhìn đến Yến Vân gật đầu còn làm ra hành động tiễn vị sĩ tử ra về, đây được xem là hành động thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Yến Vân.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm Tạ Đình Phong không hiểu Yến Vân có thật sự làm bài hay không "không xong rồi, lần này Yến Vân không đậu trạng nguyên thì Đình Phong ta chết chắc" nhờ hành động về sớm của Yến Vân, Tạ Đình Phong cũng có động lực hoàn thành bài thi suông sẻ.

Ngay khi từ trường thi đi ra Tạ Đình Phong nhanh chóng chạy đến y quán nơi có hẹn với Hàn Phi và Yến Vân từ trước. Vừa nhìn thấy Yến Vân nhàn nhã uống trà trò chuyện, Tạ Đình Phong bỏ qua mặt mũi đập bàn quát lớn

"Tam đệ...đệ có muốn thi không vậy, tự dưng lại bỏ cuộc giữa chừng...thật làm ta thất vọng...quá thất vọng"

"Đại ca, huynh bình tĩnh, đệ đâu có bỏ cuộc...đệ làm bài xong thì nộp rồi về chứ ở lại để làm gì"

"Đệ...đệ tức chết ta mà"

"Đại ca huynh đừng không tin tưởng tam đệ chứ, đệ nghĩ Yến Vân đã có bài làm hoàn hảo cho riêng mình, thông minh như đệ ấy e là không có gì làm khó"

"Hi vọng được như đệ nói chứ huynh không còn lòng tin ở tam đệ nữa"

"Nhị ca quá khen, đệ không dám nhận, chỉ cố gắng hết sức hi vọng không làm đại ca nhọc lòng"

Cả ba người cứ lời qua tiếng lại cũng hết mấy bình trà, phần vì Tạ Đình Phong muốn hạ hỏa nên họ uống hơi nhiều, đang nói chuyện vui vẻ bỗng dưng Hàn Phi lại nhắc đến Uyển Đình làm không khí bỗng dưng trùng xuống

"Đại ca không biết tứ đệ là nhân vật thần thánh nào ở kinh thành khiến một sĩ tử nho nhã như huynh phải làm chân sai vặt cho đệ ấy"

"Trong ba huynh đệ chúng ta ngồi đây người tứ đệ thân và nể mặt nhất chính là Hàn Phi đệ nên khi nào có cơ hội cứ trực tiếp hỏi đệ ấy, tuy ta là đại ca nhưng chẳng dám mở miệng chuyện gì đâu...hai đệ thông cảm"

"Hay là huynh dẫn đệ và nhị ca về nhà sẵn tiện gặp tứ đệ cũng tốt"

Chuyện Hàn Phi muốn biết Tạ Đình Phong đã không biết tìm lý do từ chối nay thêm chuyện Yến Vân muốn đến nhà càng thêm đau đầu, chuyện này tốt nhất để Uyển Đình chính miệng nói ra, Tạ Đình Phong hất tay trên thế nào cũng chuốc họa vào thân. Ngay cả thân phận con trai thừa tướng bản thân cũng không dám nói, huynh đệ muốn đến nhà cũng không biết dẫn đi đâu thật sự khổ sở.

"Thật có lỗi với hai đệ, đại ca chưa nói qua với cha mẹ nên không dám đưa hai đệ về nhà, đành hẹn khi khác vậy"

"Đại ca đúng là đứa con hiếu thảo chuyện gì cũng nghĩ cha mẹ đầu tiên làm Hàn Phi khâm phục"

"Nhị ca nói đúng, đại ca suy nghĩ chu toàn có gì mà lỗi phải chứ, huynh đệ chúng ta trong lòng có nhau thì những chuyện này có đáng kể gì"

Tạ Đình Phong thấy lòng mình nặng triễu vì lừa gạt Hàn Phi và Yến Vân nhưng không trách hắn được vì nói ra với trí thông minh của họ thừa đoán được thân phận của Uyển Đình
***
Sau khi nhìn qua một lượt các bài thi chỉ duy nhất một bài để lại ấn tượng cho Chu Cảnh, tuy ngắn ngủi có mấy chữ nhưng đủ để người ta thấy được cuộc đời của bậc quân tử cần phải làm những chuyện gì, lại nhìn đến cái tên càng làm Chu Cảnh bật cười lớn, ông đã có kết quả của cuộc thi năm nay, lòng vui vẻ soạn một bản thánh chỉ, có thể kê cao gối chờ người đến gặp mặt.

Tư Mã Ý quỳ nghe từng lời vàng ngọc thoát ra từ vị công công truyền chỉ mà mồi hôi không ngừng tuông, ngay khi được phu nhân đỡ đứng dậy ông cũng chẳng còn tâm trạng nhận lời chúc mừng nói chi tiễn vị công công ra khỏi cửa. Nhìn thấy áo mũ cân đai của quan tân trạng làm nước mắt của Tư Mã Ý cố ngăn cuối cùng cũng rơi, nhí lí chỉ nói vài lời "chết...chết thật rồi...tại sao...lại có chuyện này" rồi ngất xỉu trước sự chứng kiến của mọi người

Yến Vân cứ tưởng cha mình vui vẻ nên có biểu hiện khác lạ, ai ngờ khi chứng kiến Tư Mã Ý ngất đi cùng với những lời kia thì biết bản thân gây ra tội tày trời, trong lòng không ngừng đặt ra câu hỏi "góp cuộc bản thân làm gì mới khiến cha mẹ vui vẻ với thân phận nam nhi này đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro