Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn nhỏ nơi Hải Đường ghé qua đang gặp phải bọn sơn tặc đang lộng hành, theo người dân trong trấn bọn này không biết từ đâu đến và mới xuất hiện cướp bóc hơn tháng nay. Bọn sơn tặc không chỉ cướp tài sản mà còn dở trò với các cô nương trong trấn và con gái Phương gia là nạn nhân tiếp theo. Bọn sơn tặc lộng hành đến nổi nếu trại chủ muốn cô nương nhà nào là báo trước ba ngày sau đến rước dâu đem về sơn trại để mua vui, không ít cô nương trong trấn đã tủi nhục đến nổi phải tự sát sau khi bị bọn sơn tặc làm nhục.

Đúng ngày hẹn bọn sơn tặc đứng trước nhà Phương gia và bọn chúng hài lòng với tân nương đã đứng đó chờ sẵn, không chỉ cướp người bọn sơn tặc còn lấy thêm một số tài sản, với sự hổ báo và vũ khí trên tay ai dám đứng ra ngăn chặn hành động cướp của của chúng. Tên trại chủ đi một vòng quanh tân nương đang che mặt, hắn vừa đưa tay định lấy đi khăn che mặt của tân nương thì bị ngăn lại bởi chủ nhân của nó

"Trại chủ muốn để mọi người thấy mặt nương tử chưa qua động phòng của mình sau" cùng với giọng nói ẻo lả là hành động đánh hờ hững lên ngực tên trại chủ của tân nương khiến hắn cười khoái trá thích thú vì lần đầu có cô nương còn gắp hơn hắn trong chuyện giường chiếu

"Được, được, nương tử của ta nàng đúng là hiểu ý ta...các huynh đệ về sơn trại tối nay chúng ta lại vui vẻ một bữa" chỉ một lời nói của hắn cả đám sơn tặc điều rút về.

Trên đường trở về bọn sơn tặc không ngờ đó là thời khắc vui vẻ cuối cùng của chúng vì tân nương tên trại chủ đưa về không phải là tiểu thư liễu yếu đào tơ của Phương gia mà là trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang Thượng Quan Hải Đường. Ngay khi bước chân vào cổng sơn trại Hải Đường đã đánh thẳng một đòn ngay ngực tên trại chủ khiến hắn ngã nhàu lăn mấy vòng. Thấy đại ca bị phục kích bất ngờ cả đám sơn tặc điều hướng Hải Đường chém tới, không khó để Hải Đường né được, nàng bay lên không trung rút chiếc quạt ở đai lưng đánh không sót một tên nào, trên chiếc quạt Hải Đường không quên thoa thêm một ít bột màu trắng để dễ dàng hạ bớt bọn chúng, những tên né được độc dược của nàng thì phải chết thảm dưới lưỡi đao nàng nhặt được biến sơn trai bỗng chốc không còn bóng người.

Đến lúc người trong trấn và Vân La kéo đến thì trên đất đã không dưới ba mươi cái xác, người trong trấn kinh hô vui mừng vì diệt được bọn sơn tặc còn Vân La thẩn thờ đứng nhìn Hải Đường cứ như chết đứng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến Vân La không dám tin Hải Đường trong một lúc lại giết nhiều người như vậy, nó khiến nàng sợ hãi, dù biết bọn này đáng chết nhưng Vân La không muốn Hải Đường bàn tay lại dính đầy máu. Dù có cảm giác ghê sợ nhưng Vân La vẫn nhìn ra sự khác thường đến từ Hải Đường nàng không khỏi quan tâm

"Hải Đường ngươi không sao chứ, tại sao lại như vậy"

"Không có gì...bọn này đáng chết để lại chỉ hại người...về thôi"

Tuy bỏ đi ngay khi nói xong nhưng Vân La vẫn nhìn ra được ánh mắt hơi đỏ của Hải Đường, có vẻ như ánh mắt ấy sắp không kìm được nước mắt, Vân La không chỉ thấy lòng rối bời mà còn lo khi Hải Đường rơi vào tình trạng không kiểm soát được bản thân "góp cuộc trong lúc giết bọn người kia thứ gì đã chi phối cảm xúc của ngươi" Vân La nhìn theo hình dáng đơn độc của Hải Đường mà cảm thán

Từ lúc trở về từ sơn trại mặc kệ Phương gia và người trong trấn ăn uống vui vẻ Hải Đường lẳng lặng lấy bình rượu trốn đi một góc yên tĩnh nhấm nháp nhưng cũng chẳng được lâu thì Vân La cũng tìm ra được nàng vậy là hai nàng cùng nhau uống rượu cùng nhau trò chuyện và chuyện Vân La muốn biết đương nhiên nàng tìm mọi cách để biết

"Nè...ta thấy ngươi không phải kẻ khát máu tại sao lại..."

"Quận chúa biết xem tướng sau, người giang hồ không thể nhìn qua vẻ bề ngoài"

"Ta không biết nhưng ngươi không phải hạn người đó"

Không đáp lại lời của Vân La, Hải Đường chỉ đưa bầu rượu lên miệng nốc cạn một hơi rồi ném nó đi xa nhất có thể, nàng thở dài rồi nhìn thẳng vào gương mặt Vân La. Bất chợt bị nhìn thẳng Vân La thấy lúng túng nàng có cảm giác gương mặt mình nóng lên khi nhìn thẳng vào đôi mắt Hải Đường, chẳng biết có phải nhờ rượu hay không mà đôi mắt ấy lờ đờ một cách quyến rũ, làm Vân La phải lắp bắp né tránh nếu không nàng sẽ chẳng cưỡng lại ánh nhìn dịu dàng ấy

"Ngươi...nhìn ta...làm cái gì"

Hải Đường phì cười sau hành động của Vân La, nàng ngã người về sau nằm thẳng trên mặt đất và từ tốn kể hết cho Vân La chuyện kiếp trước nàng từng bị bọn sơn tặc hại thê thảm ra sau và kiếp này xém chút cũng tái diễn đương nhiên nàng không nói là bản thân mà chỉ kể với tư cách bằng hữu gặp nạn, và trong lúc đánh nhau với bọn sơn tặc nàng đúng là để cảm xúc chi phối nên mới giết không tha một tên.

"Quận chúa có thấy ta kinh tởm không"

"Lúc đó thì có chút chút nhưng giờ ta có thể thông cảm với ngươi, chắc hẳn bằng hữu ấy rất quan trọng với ngươi nên mới làm ngươi hận những ai là sơn tặc, người đó hiện tại thế nào rồi"

"Không còn nữa"

Hải Đường nói với vẻ ngán ngẩm về cuộc đời kiếp trước và tương lai không biết ra sau của bản thân ở kiếp này nhưng qua đến Vân La nàng lại thấy sự mất mát hiện rõ trong đôi mắt của Hải Đường, làm nàng càng muốn hiểu thêm về con người trước mắt, nàng cũng duỗi thẳng tay nằm bên cạnh Hải Đường cả hai yên lặng cùng nhau ngắm trời đêm.

Từ biệt Phương gia cùng mọi người Hải Đường và Vân La nhanh chóng lên đường nhưng có vẻ chỉ có Hải Đường nôn nóng còn Vân La thì không, vì xảy ra ít chuyện ở Phương gia nên Hải Đường quyết định tìm Thành Thị Phi càng sớm càng tốt. Ngày đêm ở bên cạnh Vân La nàng phát hiện bản thân có nhiều chuyện khó giải thích được và ý nghĩ đẩy Vân La rời khỏi bản thân là sáng kiến nàng xem là tốt nhất.

Đêm qua sau khi trò chuyện với Vân La nàng chẳng biết bản thân ngủ từ khi nào đến khi cảm thấy cánh tay tê tê Hải Đường mới tỉnh dậy, nàng phát hiện Vân La đang nằm lên cánh tay nên mới gây tê và điều quan trọng mặt của Vân La đang đặt trên vai nàng chỉ cần di chuyển mặt một chút Hải Đường rất dễ đặt lên trán Vân La một nụ hôn. Đây chỉ là suy nghĩ của Hải Đường và nàng xém chút đã làm ra hành động bản thân không tự chủ được khi đôi môi sắp đạt được ước nguyện thì Hải Đường vội vã rụt đầu, sợ hãi trước suy nghĩ và hành động của bản thân Hải Đường nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang đặt trên bụng mình của Vân La và rút cánh tay về để đầu Vân La đặt thẳng xuống đất, nàng cũng chẳng dám bỏ đi cỡi lớp ngoại bào Hải Đường tỉ mỉ khoác lên người Vân La rồi lặng lẽ nằm xuống ngắm nhìn gương mặt ngây thơ đang ngủ say sưa kia.

Dường như biết được ý đồ của Hải Đường muốn nhanh chóng tìm người nên Vân La ra sức phá hoại, nàng lúc đau chân, lúc đau đầu không nghỉ chân thì đòi uống nước hành hạ Hải Đường trở thành niềm vui trong lòng nàng.

"Quận chúa người còn không khẩn trương thì biết bao giờ tìm được người, ta nhận được tin báo Thành Thị Phi đang ở..."

"Ta cũng không nói đi tìm hắn ngươi gấp làm cái gì"

Vân La nói câu này với vẻ bực bội vì nàng cho rằng Hải Đường nghĩ nàng xuất cũng lần này là tìm Thành Thành Phi, thật ra nàng chỉ muốn ra cung chơi một chuyến và hơn hết người làm nàng vui vẻ đang ở trước mắt.

"Chẳng phải người đến trước mặt ta khóc lóc nói phải tìm hắn cho bằng được...đây còn là điều kiện thứ nhất"

"Không biết ngươi gốc thiệt hay ngốc giả nữa nếu không nói vậy ngươi đồng ý đẫn ta theo sau, còn nữa điều kiện là ngươi dẫn ta đi tìm hắn chứ ta không bắt buộc ngươi đi tìm hắn...hiểu chưa Thượng Quan ngốc"

Hải Đường cũng câm nín với tính cách trẻ con của Vân La nhưng nàng cũng sợ càng ở chung với Vân La lâu ngày càng khiến bản thân có những hành động không chấp nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro