Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Để tránh tay mắt của Tàu Chính Thuận và cắt sự theo dõi của Hộ Long Sơn Trang, Hải Đường đã chọn cách đi đường vòng, thay vì đi đường lớn nàng chọn các con đường nhỏ, có phần hoang vu. Việc chọn cách đi này của Hải Đường làm cho bạn đồng hành không được vừa ý, đi chưa được nữa ngày đã nghỉ ngơi hết năm lần, đi như thế này chẳng biết bao giờ mới đến đích.

"Tại sao có ngựa, có đường lớn không đi, nếu ngươi nhân cơ hội trả thù ta thì có phần quá đáng rồi" Vân La thở có phần hổn hển vì mệt nhưng vẫn có sức cằn nhằn

"Quận chúa có thể đi đường khác, không nhất thiết phải theo ta" lời này đương nhiên nhận được cái liếc sắc lẹm đến từ Vân La, Vân La cũng chẳng còn sức để giận nàng dồn hết sức chạy lên phía trước chỉ để đạp lên Hải Đường cho thoải nổi tức, thế là sau đó đó động lực vui vẻ đi tiếp, chỉ tội Hải Đường không phòng bị

"Ây da, quận chúa người cũng không báo trước một tiếng"

"Đau chết ngươi, khỏi đi luôn cũng được"

Vân La tuy không có sức đi nhưng sức cãi lại có thừa, cũng nhờ màng đối đáp qua lại không kiêng nể hai người đi cũng một đoạn khá xa không cần phải dừng chân nghỉ ngơi như trước, đúng lúc trời tối vừa đến một thôn nhỏ, hai người ghé một tửu lâu nhỏ ăn uống.

"Hải Đường góp cuộc chúng ta đang đi đâu"

Câu hỏi của Vân La làm Hải Đường không khỏi giật giật miệng, nàng không biết nên đối xử thế nào với quận chúa ngây thơ bướng bỉnh trước mắt này như thế nào "cũng may bản thân là người tốt không thì Vân La ngươi bị ức hiếp rồi"

"Đi tìm người"

"Thành Thị Phi"

"Đương nhiên"

"Còn nhiệm vụ...ngươi không định làm sao" Vân La không quên trước khi Hải Đường đồng ý đi tìm Thành Thị Phi thì sớm đã chuẩn bị đi làm chuyện gì đó

"Nhiệm vụ của nghĩa phụ ta sẽ không quên nhưng tìm người ta nhất định phải tìm"

Nhìn Vân La cười tủm tỉm Hải Đường nghĩ nàng vì đi tìm Thành Thị Phi mà cao hứng nên có chút khó chịu, sở dĩ Vân La cười vì nàng thấy hạnh phúc khi con người đối diện xem trọng lời hứa với nàng, điều này đồng nghĩa để bản thân ở trong lòng. Hai người hai tâm trạng khác nhau

Hơn ai hết Hải Đường biết Thành Thị Phi ở đâu cũng như Thẩm Vạn Tam ở nơi nào nhưng nàng không gấp đi tìm họ, nàng tự hỏi việc gì phải vội vã, cứ thông thả du ngoạn, dù gì Vân La bên cạnh không gấp nàng gấp làm việc gì, chỉ cần nhớ đến nụ cười hạnh phúc của Vân La hôm qua trên bàn ăn Hải Đường lại thấy khó chịu nên nàng mới làm khó dễ.

Nếu Vân La biết được ý tứ này của Hải Đường chắc nàng cười cả ngày không ngớt, bản thân nàng không tha thiết cho việc đi tìm người, chẳng qua nàng chỉ muốn rời khỏi hoàng cung được tự do tự tại và giờ bên cạnh còn có Hải Đường thì mọi thứ rất vui vẻ.

Có lẽ Vân La cũng quen với việc đi đường, thay vì tâm trạng khó chịu giờ nàng thấy thoải mái và biết hòa mình vào không khí mát mẻ vui tươi xung quanh, hai người đang men theo dòng suối nhỏ để đi thì bắc ngờ nghe một tiếng động lớn dưới nước, có người vừa rơi xuống nước.

Với sự manh động của bản thân Vân La nhanh chóng nhảy xuống dòng suối cứu người, người được cứu lên vẫn còn thở chỉ ngạc nước nên ngất đi.

"Cô nương...cô nương tỉnh...Hải Đường ngươi xem cô ta có chết không"

Hải Đường chưa trả lời thì người nằm trong lòng Vân La ho sặc sụa, nàng mơ màng tỉnh lại đạp vào mắt là gương mặt tươi đẹp của Vân La còn bản thân đang nằm trong vòng tay người có gương mặt xinh đẹp ấy.

Chẳng biết vì nguyên nhân gì mà vị cô nương kia lại ôm chầm lấy Vân La ngã thẳng vào người ta khóc nức nở, làm cả Hải Đường còn bối rối nói chi Vân La không biết làm gì, dù gì cũng thân nữ nhi với nhau nên Vân La cũng dùng sức ôm chặt một chút, vỗ lưng an ủi, Hải Đường dù muốn mở miệng nói nam nữ thụ thụ bất thân, chủ yếu nhắc nhở Vân La đang vận nam trang, ôm ấp như thế với một nữ nhi không nên nhưng cuối cùng lại không mở miệng, Hải Đường đè lại chút kích động.

"Lan nhi...Lan nhi...con gái...sao lại nghĩ không thông"

Từ đâu cả đoàn người kéo đến vây quanh ba người họ, Vân La cũng sớm bị người thân của người kêu Lan nhi đẩy ra, xem cách ăn mặt và gia đinh đây chắc hẳn là một gia đình giàu có. Qua câu nói và cách mọi người quan tâm người tên Lan nhi, Hải Đường rất tò mò tại sao cô nương này lại có thành động tự vẫn như thế

"Đa tạ hai vị công tử đã cứu mạng tiểu nữ khờ khạo này của lão...đa tạ"

"Lão bá đừng..."

"Cha con muốn chết...sống nhục nhã thế này con không cam tâm"

Thấy lão bá định hành lễ quỳ bái Hải Đường Vân La lập tức ngăn cản nhưng lời nói kia đã đánh gãy tất cả các hành động

"Chết, chết, chết, ngoài chết ra không có cách gì giải quyết sao, ngươi muốn chết như thế góp cuộc có chuyện gì" Vân La ngoài ức chết cũng có sự tò mò, nàng muốn biết gia đình này có chuyện gì mà cô gái kia lại tìm đến cái chết

Hải Đường quen với cách nói chuyện quát nạt lớn tiếng của Vân La nên im lặng xem chuyện, nàng cũng không quên cởi đi lớp ngoại bào khoát cho Vân La đang có vẻ run lên vì lạnh. Vị lão gia sau khi nghe Vân La trách mắng thì như nghĩ được cái gì lại quỳ thêm một lần hướng Vân La cầu xin

"Công tử xin người cứu giúp Phương gia chúng ta"

"Có gì từ từ nói, đừng hở một tiếng là quỳ hai tiếng là bái như thế chứ...ta đây thật không quen" nghe Vân La nói như đúng rồi Hải Đường phì cười, Vân La đương nhiên biết Hải Đường tại sao cười nên chỉ liếc người kia một cái bảo im lặng, Hải Đường ngó lơ cái liếc của Vân La quay mặt đi hướng khác, cười vẫn nhịn không được "cái gì mà không quen, bình thường còn để người khác quỳ không thấy mặt trời kìa"

"Công tử...người...công tử nếu không chê xin lấy con gái của ta...chỉ có người mới cứu được nó"

"CÁI GÌ" Vân La kinh ngạc, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, cứu người nàng cứu nhưng lấy nương tử chuyện này quá sức không làm được "cái gì nói không chê, mở miệng không lấy chính là chê...làm sao đây...làm sao đây"

"Cha không thể...hạ sách này không được...sẽ liên lụy đến ân nhân"

Vân La có cảm giác mọi lời nói hiện tại như ép bản thân phải lấy cô nương Lan nhi kia, nàng đã không biết phải làm thế nào mà Hải Đường bên cạnh cứ im lặng càng làm Vân La nóng ruột hơn.

"Lão nguyện quỳ nơi đây đến khi nào đồng ý thì mới thôi"

"Nè...các ngươi đừng ép ta...thật ra ta...ta..."

"Nương tử có gì phải ấp úp, nàng đừng có mắc cỡ mà ấp úng chứ"

Lời của Hải Đường làm tất cả chấn động, hơn ai hết người chấn động chết trân tại chỗ là Vân La, cái gì nương tử, cái gì mắc cỡ nàng có sao.

"Ngươi"

Hải Đường nhân cơ hội Vân La hóa đá sớm đã gỡ giật buộc tóc của nàng, giờ thì mọi người không ai không tin, Vân La mới mái tóc ước có phần rối bời không làm mất đi vẻ đẹp thường ngày mà ngược lại tăng thêm sự quyến rũ

"Nếu không ngại phu thê chúng ta nhiều chuyện, có việc gì lão gia cứ nói giúp được Hải Đường nhất định không từ chối"

Ý định bắt rễ của Phương lão gia tuy không thành nhưng với giọng điệu của Hải Đường ông cũng yên tâm, sau khi mời hai người về gia trang, ông cũng sớm đem mọi việc kể lại nhờ nhận được sự giúp đỡ.

Nhờ mối quan hệ phu thê của Hải Đường và Vân La hai người sớm được sắp chung ở một phòng, giờ thì Vân La đã thay y phục, đồ của Lan tiểu thư cũng vừa vận trên người nàng, chính vì thế mà không khí giữa hai người cũng có phần không thoải máy

"Nè, ngươi có thể nói ta muội muội, tỷ tỷ sao lại nhận bừa thế hả, phòng nhỏ thế này sao ngủ đây" thật ra Vân La muốn hỏi vấn đề này từ lâu mà không có lý do nên giờ bắt lấy nguyên nhân phòng nhỏ hai người không thoải máy để nói

"Tính ra ta cũng giúp người giải thoát một vòng khó xử...không biết ơn còn cằn nhằn"

"Ngươi không nói ta cũng sẽ nói thân phận nữ nhi...việc ta hỏi sao lại nhận bừa quan hệ phu...phu thê...nói, ngươi có ý gì với bổn quận chúa" chữ phu thê nói ra khiến Vân La vừa ngượng vừa có một chút gì đó chờ đợi, nàng tuy hùng hổ nhưng lại mong một thứ gì đó đến từ Hải Đường

"Ta nào có ý gì, chẳng qua ai biết sao khi quận chúa nói ra thân phận Phương lão gia có quay mũi chùy sang hướng ta cầu xin...để mọi chuyện không khó sử tốt nhất là ta cũng có nương tử rồi"

"Ồ...Ngươi có tự đề cao bản thân không đó"

"Để chứng minh tính toán của ta đúng hay sai, ta đi nói với Phương lão gia chúng ta phu thê là giả"

"Nè...ngươi rảnh thì suy nghĩ kế hoạch đối phó chuyện của trấn này gặp phải kìa, nếu không ngay cả Phương gia đừng mong rời khỏi nói chi đi khỏi đây"

Vân La sớm đã ngăn cảng Hải Đường đứng lên đi tìm Phương lão gia, nàng cũng đổi đề tài để không phải đuối lý, nếu Vân La không cảng Hải Đường cũng không khờ đi tìm Phương lão gia nói mọi chuyện, nàng chỉ thử Vân La và có được kết quả như ý, còn chuyện Phương gia nhờ vã nàng sớm đã có kế hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro