Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với những gì đã giúp Thành Thị Phi, Hải Đường biết không thể qua mặt được Chu Vô Thị nên sáng sớm vừa đến thăm hỏi vừa thú tội. Tuy có giận Hải Đường làm chuyện hồ đồ nhưng Chu Vô Thị cảm thấy những gì nàng nói không phải không có lý, nếu đó là ý Vân La muốn giúp Thành Thị Phi có thành tựu để sau này thu hắn làm quận mã thì đây là cái cớ cầu xin hoàng thượng không tồi. Một nhân vật có thân thế từ Hộ Long Sơn Trang ai dám bàn ra tiếng vào, nếu Thành Thị Phi làm quận mã thế lực của Hộ Long Sơn Trang càng thêm áp đảo.

Hải Đường sớm biết Chu Vô Thị nhìn ra được hành động của nàng, nếu hắn không đi trách tội thì tốt nhất nàng đi nhận để tránh điều không hay. Hải Đường không biết những gì nàng nói Chu Vô Thị tin được mấy phần nhưng nàng biết sẽ loại bỏ được phần nào nghi ngờ trong lòng hắn, vì vốn dĩ Thành Thị Phi là một nhân vật bình thường chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch lâu dài của hắn. Suy cho cùng những gì nàng nói điều do bản thân suy tưởng, thực chất chuyện tình cảm của Vân La dành cho Thành Thị Phi chỉ biết từ kiếp trước mà thôi.

Trải qua nhiều chuyện, Hải Đường do dự không biết bản thân có nên tiếp tục con đường hiện tại hay muốn làm con rùa rút đầu đi quy ẩn cho nhẹ lòng. Nàng cũng không rõ kết cục tương lai của bản thân ra sao khi mà có những chuyện kiếp trước không xảy ra lại xảy ra những chuyện rõ ràng xảy ra lại chẳng thấy. Đáng lẽ thời gian này nàng phải cùng Thiên Nhai đến Đông Danh một chuyến nhưng đâu ngờ Chu Vô Thị lại bảo nàng đi tìm Thẩm Vạn Tam, đối với nàng vậy cũng tốt tránh phải biết mặt Phiêu Tự.

Chuẩn bị những gì cần thiết Hải Đường mới vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải gương mặt quen thuộc, cũng chính gương mặt này làm nàng thức trắng một đêm để suy nghĩ về những cảm xúc lạ lẫm của bản thân, sau đó lại nở nụ cười lắc đầu trách bản thân hồ đồ. Vân La đang vội vã nhưng nhìn thấy Hải Đường tay mang tay nải thì cũng quên mất lý do chạy đến chỗ này

"Ngươi định rời khỏi đây...đi đâu"

"Chuyện của Hộ Long Sơn trang không thể tiết lộ ra ngoài, mong quận chúa hiểu cho"

"Ngươi chờ một chút, ta cũng muốn đi"

"Quận chúa muốn đi, làm sao có thể được, hành tẩu giang hồ Hải Đường còn chưa biết sống chết lúc nào làm sao bảo vệ người"

"Không cần biết ngươi đồng ý hay không, Vân La ta muốn đi ngươi dám cảng...còn nữa bản quận chúa không cần ngươi bảo vệ"

"Quận chúa muốn đi đâu ta không dám cảng...Hải Đường có chuyện cáo từ"

Hải Đường chỉ đi vài bước đã dừng lại thở dài, nàng không ngờ là cô quận chúa bị bỏ lại phía sau lưng lại khóc nức nở như vậy, quay lại nhìn Vân La khóc như thể bị ai lấy mất đồ quý giá Hải Đường thấy lòng đau xót, nàng nhẹ nhàng đi đến ngồi bên cạnh Vân La, mở giọng nhẹ nhàng

"Chưa thấy ai khóc mà xấu như quận chúa, tất cả đều là lỗi của ta...xin lỗi mà"

"Ngươi sao không đi đi...ta xấu hay đẹp không cần ngươi đánh giá...các ngươi chỉ muốn bỏ mặt ta...bỏ mặt ta" 

Vân La nghe lời an ủi của Hải Đường thì càng xúc động, nàng sau vài cú đánh vào lòng ngực của Hải Đường thì tựa thẳng vào lòng vào người người ta. Hải Đường cũng không quên vòng tay xoa dịu cơn tức giận của Vân La, qua câu nói của Vân La, Hải Đường chợt nhớ đến một chuyện

"Quận chúa yên tâm, Hải Đường nhất định sẽ tìm hắn về cho người, chẳng ai đành lòng bỏ rơi quận chúa xinh đẹp, dễ thương của chúng ta"

"Không cần...ta tự đi tìm không liên quan đến ngươi"

"Được...được...không liên quan đến ta...quận chúa chỉ cần bảo trọng thân thể mọi chuyện còn lại cứ để Hải Đường thay người giải quyết"

Những lời an ủi của Hải Đường không chỉ làm Vân La thôi khóc mà còn biến cô quận chúa trở nên ngượng ngùng, nếu không đang núp trong lòng đối phương e là Hải Đường đã thấy gương mặt đỏ ửng của nàng. Vân La biết Hải Đường hứa giúp nàng nhất định sẽ làm được, nhưng chuyện đó không quan trọng, nàng hiện tại chẳng biết tại sao lại không muốn rời xa con người này, chuyện Thành Thị Phi thật ra chỉ là cái cớ, nếu nhờ Hải Đường giúp chẳng phải ngày đêm có cơ hội đi gặp Hải Đường. Bây giờ người biết Hải Đường phải đi xa, không biết bao giờ gặp lại nên Vân La thấy tủi lòng, nếu Hải Đường không cho nàng theo nàng càng phải theo

"Dẫn ta đi tìm người chính là việc thứ hai"

Có chút không hài lòng với điều kiện Vân La đưa ra nhưng quả thật Hải Đường không có cách từ chối, nàng cho rằng càng sớm thực hiện ba việc giao ước thì giữa hai người sẽ nhanh không còn dính liếu

"Quận chúa người về cung chuẩn bị, Hải Đường sẽ ở Thiên hạ đệ nhất trang chờ người"

"Ta về chuẩn bị...nhất định phải chờ Vân La ta đến mới được đi"

"Nhất định"

Nở nụ cười nhẹ nhàng với người vừa chạy khuất dạng Hải Đường cảm thấy bản thân bị điên khi chấp nhận những điều vô lý của Vân La đưa ra, chuyến đi này không những khó khăn mà còn lắm nguy hiểm, nàng tự hỏi góp cuộc quyết định để Vân La đi cùng có đúng, chẳng hiểu tại sao bản thân lại chiều chuộng để làm vui Vân La.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro