Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày đi theo Chu Vô Thị, Hải Đường biết bản thân đang chơi với lửa, ngọn lửa này có thể thêu chết nàng bất cứ lúc nào. Đã một lần sai lầm nàng không muốn dẫm phải sai lầm đã mất phải. Đúng với những gì ở kiếp trước, kiếp này nàng lần lượt gặp Đoàn Thiên Nhai và Quy Hải Nhất Đao tất cả họ vẫn như cũ dưới trướng và bái Chu Vô Thị làm nghĩa phụ, dĩ nhiên ba người bọn họ vẫn không được Chu Vô Thị truyền dạy võ công, mỗi người dưới sự sắp đặt của hắn bái một kẻ khác làm sư phụ.

Mới đó Hải Đường đã theo Vô Ngôn công tử học từng ấy năm, do ký ức của kiếp trước nên nàng không khó khăn để nắm tuyệt kỹ võ công của Vô Ngôn, có lẽ vì thế lần này nàng được Vô Ngôn truyền dạy thêm một loại thần công mới, với loại võ công này Hải Đường có thể tự tin đứng chung hàng với Thiên Nhai và Nhất Đao.

Biết Chu Vô Thị sắp gửi thư triệu hồi bản thân về Hộ Long Sơn Trang với mục đích để nàng làm trang chủ của Thiên hạ đệ nhất trang nên Hải Đường xin phép Vô Ngôn đi trước tránh tai mắt của Chu Vô Thị. Nàng đương nhiên sẽ trở về làm trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang nhưng trước khi trở về bản thân muốn làm một số chuyện.

Giả dạng thành tên ăn mày bẩn thỉu, không biết Hải Đường đã đi qua bao nhiêu sòng bài, bao nhiêu kỷ viện lớn nhỏ của kinh thành nhưng vẫn không tìm thấy nhân vật bản thân cần tìm. Ngồi trước cửa Túy Hương lâu Hải Đường lộ rõ vẻ mệt mỗi

"Không lẽ thời gian chưa đến nên Thành Thị Phi không thể gặp được Cổ Tam Thông"

Hóa ra Hải Đường muốn tìm Thành Thị Phi dẫn hắn đi gặp Cổ Tam Thông để nói sự thật về mối quan hệ của họ cũng như chuyện Tố Tâm chưa chết. Nếu Cổ Tam Thông biết bản thân có con trai và người mình yêu vẫn còn sống ắc hẳn mọi chuyện sẽ không xấu đi, hắn có thể không chết và gia đình họ có thể tìm được nhau sống hạnh phúc. Cũng vì lý do này Hải Đường mới hồi kinh sớm cũng như giả dạng thành ăn mày để không bị phát hiện, nếu nàng cứ đường hoàng trở về dù dưới thân phận nam trang hay nữ trang sợ rằng sẽ gây chú ý đến lúc đó sau tránh được tin tức của Hộ Long sơn trang.

"Á Á, cái tên ăn mày thôi hám kia sao dám ngồi trước Túy Hương lâu của ta xin tiền hả, mau cút đi"

Ma ma của Túy Hương lâu vừa thấy Hải Đường liền xua đuổi, Hải Đường không muốn gặp phiền phức nên không để tâm, nàng nhìn thấy mấy tên gia đinh to cao sẵn sàng cho tên ăn mày như nàng bài học thì chuẩn bị rời đi, nào ngờ vừa mới đứng lên chưa lấy được thăng bằng đã nhận một cú đẩy của bọn người gia đinh khiến nàng té ngã, cũng nhờ thế nàng nhận được thương hại từ mọi người.

"Vị huynh đệ này không sao chứ, đừng sợ có ta ở đây không ai dám ức hiếp ngươi đâu"

Nhìn thư đồng đỡ bản thân và vị công tử đang đấu võ mồm với ma ma của Túy Hương lâu Hải Đường không khỏi giật mình "đây không phải Vân La sao, sao cô nương ấy lại ở đây", nhận thấy cuộc nói chuyện của đôi bên sắp thượng cẳng tay hạ cẳng chân Hải Đường liền nhanh nói phải trái.

"Đa tạ lòng tốt của công tử, kỳ thật họ không làm gì ta, chỉ vì ta ngồi đây cảng đường làm ăn nên mới bị đuổi đi, lúc nảy té ngã cũng do bản thân bất cẩn"

"Rõ ràng chính mắt ta thấy bọn chúng ức hiếp, đẫy ngã ngươi"

"Vị công tử đây nhìn dáng vẻ cũng là kẻ có tiền, nếu muốn vào Túy Hương lâu vui vẻ thì xin mời, còn nếu đến đây gây chuyện thì tốt nhất cút đi chung với tên ăn mày kia đi...một lũ hạ tiện"

"Ngươi...Ngươi"

"Công tử có chắc đánh thắng chừng ấy người, nếu đã biết người biết mình thì đừng gây thêm chuyện, ta tin người nhà công tử sẽ nổi giận nếu biết chuyện này"

Vân La nghe tú bà nói lời mỉa mai giận đến nổi đỏ mặt, nàng quyết định nhảy lên ăn thua đủ nhưng bị Hải Đường giữ lấy, kéo nàng đi chỗ khác, nếu không phải bị kéo đi cộng thêm mấy lời nói có lý vừa nghe được chắc hẳn Vân La đã gây ra chuyện lớn. 

Bị kéo đi một đoạn Vân La vẫn chưa hết bực mình, nàng vì ai gây chuyện vì ai quên mục đích xuất cung đi chơi vậy mà bị kẻ không biết điều lên mặt dạy bảo, đã vậy tên ăn mày trước mắt còn không biết phân biệt thân phận dám nắm tay nàng kéo đi. Hất mạnh cái nắm tay, Vân La không quên liếc xéo sẵn tiện nhìn ngó Hải Đường từ trên xuống dưới

"Thân thể lành lặng, thể trạng lại tốt tại sao không tìm việc gì đó làm mà đi ăn xin, nói mau ngươi có phải đạo tặc hái hoa giả dạng thành tên ăn mày không hả"

Hải Đường không biết nên cười hay khóc, nàng làm sao bị Vân La nghi ngờ là một đạo tặc hái hoa, nhìn từ trên xuống dưới lấy đâu ra liên tưởng phong phú để nhận định, chỉ vì nàng đứng trước cửa thanh lâu mà bị nhận là một tên hái hoa thì thật uất ức, chưa biết trả lời ra sau Hải Đường còn vì hành động của Vân La làm giật mình

"Tướng mạo không đến nổi, nếu bôi đi mấy vết bẩn trên gương mặt ngươi chắc hẳn là...một đạo tặc hái hoa"

Vân La nhân lúc Hải Đường do dự không trả lời dùng tay vạch ra máy tóc đang che hết gương mặt của người đối diện, quả thật Vân La nhận định không sai nếu bôi đi những nét ngụy trang tạm bợ thì Hải Đường quả là công tử tuấn tú nhưng chẳng biết tại sao Vân La lại nói thành một tên đạo tặc hái hoa.

Quá bất ngờ với hành động của Vân La nên Hải Đường chỉ biết chớp mắt, nhìn thấy Vân La đưa tay lên định lao mặt cho bản thân Hải Đường nhanh chống bắt lấy, đây không phải thời điểm thích hợp kết giao bằng hữu, nếu Vân La nhận định nàng là một tên hái hoa thì nàng đành phải diễn cho giống

"Tiểu cô nương thật thông minh, vừa xinh đẹp lại còn thông minh ta càng thích bội phần"

"Ngươi lớn mật, dám..."

Nha đầu hầu hạ Vân La nhìn thấy chủ nhân bị khi dễ nên lên tiếng nào ngờ bị Hải Đường điểm nguyệt có giận cũng đành lực bất tồng tâm.

"Để ta xem ngươi bản lĩnh tới đâu, dám nhận bản thân là tên dâm tặc còn dám phi lễ với ta, ngươi hôm nay chết chắc"

Hải Đường ý định thù Vân La để hai bên không khỏi dằn co nhưng sự thù dọa của nàng lại chọc ngay trọng điểm của Vân La, ai kêu nàng gọi gì không gọi lại gọi Vân La là tiểu cô nương, người ta đang tự hào giả trang thành một vị công tử hào hoa phong nhã chưa gì đã bị Hải Đường nhận ra, chưa kể còn dùng lời lẽ và hành động đùa cợt thì xem như chuốc họa vào thân

Mặc cho Vân La động thủ Hải Đường chỉ tránh chứ không dám đáp trả, nàng hiện tại chẳng biết làm cách nào để ngăn lại mọi chuyện, đang định dùng kinh công bay đi thì đột nhiên một đám thị vệ bao vây các nàng.

"Người đâu bảo vệ quận chúa, bắt lấy tên đó cho ta"

Bây giờ Hải Đường để bị bắt thế nào mọi chuyện cũng hỏng, còn nếu bản thân đánh nhau với bọn họ sẽ kinh động các bên, không chỉ gây chú ý với Chu Vô Thị mà Tào Chính Thuần chắc cũng không bỏ qua cho nàng. Nhân lúc bọn thị vệ còn chưa xong lên Hải Đường định bay qua tường thành chạy trốn nhưng đâu ngờ bị Vân La bám lấy, giữ chặc cánh tay nàng không buông

"Muốn trốn chúng ta cùng trốn"

"Ta là đạo tặc hái hoa quận chúa như ngươi còn không sợ, muốn đi theo"

"Ngươi dám giở trò để xem ta có thiến tên ăn mày dâm tặc nhà ngươi mười lần hay không, không nói nhiều còn không đi thì đừng hối hận"

Khó khăn lắm Vân La mới trốn được ra ngoài nên nàng đâu muốn hồi cung sớm, dù không tình nguyện phải dựa vào một tên đạo tặc nhưng do hết cách Vân La quyết làm liều vả lại linh cảm mách bảo cho nàng biết người bên cạnh không có nguy hiểm.

Đối với Hải Đường nếu không thoát vòng vây sớm e rằng nàng sẽ gặp chuyện thật, giờ chỉ còn cách làm liều, Hải Đường vòng tay ra sau lưng Vân La ôm chặc eo nàng dùng kinh công bay qua khỏi tường thành. 

Có hơi bất ngờ vì sự không báo trước và hành động có phần mạo muội của Hải Đường khiến Vân La khỏi giật mình, nàng cũng sợ độ cao nên vòng tay qua cổ ôm sát Hải Đường "ăn mày sao cơ thể lại thơm được thế chứ" còn đang mơ mộng chưa gì Vân La đã được thả xuống đất, thậm chí nàng đang giận đến đỏ mặt tía tai vì sự tình lúc này, có thể nói nàng hận tên ăn mày đang bỏ trốn trước mắt đến mức muốn lột da người ta cho hả dạ.

"Quận chúa tha mạng, nô tài hộ giá chậm trễ"

Tên thái giám nhanh chống tiến lên giải nguyệt cho Vân La, khổ nổi sau khi Vân La được giải nguyệt thì nàng cũng đánh hắn một trận cho hả dạ, để hạ bớt cơn giận trong lòn. Lúc nảy Vân La tưởng đâu thoát được một kiếp bị bắt về nào ngờ khi nhảy qua bức tường thành chân chỉ vừa chạm đất đã bị Hải Đường điểm nguyệt, nàng nghe tiếng hô của thị vệ phía sau mà cơn tức trong lòng dân trào, nếu không bị điểm nguyệt có lẽ bản thân đã trốn được bọn thị vệ.

Không phải Hải Đường vô tình để bọn thị vệ đưa Vân La trở về, nàng một mặt không muốn Vân La bám theo, ai biết sau khi đưa được Vân La tránh tầm mắt bọn thị vệ nàng có đòi sống đòi chết đi theo không chứ, người nhân từ như Hải Đường thế nào cũng để Vân La đi theo như vậy không phải làm hư mọi chuyện. 

Một mặc nàng muốn Vân La trở về hoàng cung chờ Thành Thị Phi nếu Vân La để mất cơ hội gặp gỡ Thành Thị Phi thì không biết kiếp số của họ sẽ đi về đâu, tính tới tính lui nhưng Hải Đường quên mất một việc, hoàn cảnh nàng gặp gỡ Vân La kiếp trước kiếp này hoàn toàn không tương thích.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro