Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi...ngươi...là..."
"Hải Đường thất lễ mong quận chúa bỏ qua"
Hải Đường chỉ sợ không lên tiếng bịt miệng Vân La thì mọi chuyện sẽ khiến Chu Vô Thị sinh nghi, nếu để hắn nghi ngờ mọi thứ sau này rất khó lường. Từ khi bị Vân La chuyển ánh mắt dò xét Hải Đường không thoát cảnh đổ mồ hôi, Hải Đường cố thu người trước sự áp sát ngày càng gần của Vân La chứ không dám lùi bước để tránh Chu Vô Thị nhìn ra sự lo lắng của nàng, Hải Đường thở không dám thở, nàng đành chớp mắt để tránh cái nhìn của Vân La và để Vân La thật sự thất thố của bản thân mà giữ khoảng cách, nhưng Vân La đâu phải tiểu thư khuê cát, hở chút là e thẹn và cuối cùng Hải Đường cũng bị Vân La phát hiện bản thân chính là tên ăn mày ngày đó.
"Vân La con đường gây khó dễ cho Hải Đường, chuyện lần này không đến lược con có ý kiến, ngồi yên đừng quậy phá"
"Nhưng mà..."
"Được rồi, ta về Hộ Long Sơn trang trước, Hải Đường mọi chuyện ở đây nghĩa phụ giao cho con, nên nhớ không có chuyện gì thì đừng đụng chạm với Tào Chính Thuần"
"Tiễn nghĩa phụ"
"Hoàng thúc...hoàng thúc, con chưa nói xong mà"
Chu Vô Thị cho rằng Vân La muốn làm khó dễ Hải Đường vì sắp tới bản thân bị quản nên mới làm ra nhiều thành động hù dọa, quá hiểu tính của Vân La nên ông nhanh chóng rời khỏi, ai biết ở lại thêm nữa bản thân sẽ đau đầu thế nào.
"Kẻ phiền phức đi rồi, không khí thật trong lành"
"Tiểu Lang, mang hắn xuống dưới tìm một bộ y phục thái giám cho hắn mặc"
"Ngươi lại muốn thiến ta...ta không đi...không đi"
"Nếu ngươi không đi mới thật bị thiến đó"
Thành Thị Phi biết Vân La tính khí thất thường nên đi theo Tiểu Lang nghe sự sắp xếp, hắn cũng có ý định tìm cách trốn khỏi, đây không phải cơ hội thì còn gì.
Chỉ còn bản thân với Vân La trong phòng, Hải Đường linh cảm được bản thân gặp chuyện chẳng lành, nàng định lên tiếng cáo lui nhưng chỉ vừa thành lễ đã bị chặn họng
"Muốn đi sao, đâu có dễ"
Vân La không ngờ tên chết bầm mà nàng ngày đêm lớn tiếng chửi bới lại tự thân mang sát đến cho nàng hành hạ thì đâu có chuyện bản thân nhân từ thả đi. Từ khi nhận ra Hải Đường là tên ăn mày hôm nọ chẳng biết tại sao Vân La lại thấy vui trong lòng và việc Hải Đường muốn dấu Chu Vô Thị điều gì đó nàng cũng nhận ra và diễn xuất theo cùng.
"Quận chúa, có việc gì dạy bảo"
"Chà...chà, dáng vẻ này của ngươi thật không quen mắt nha, không phải ngươi thích chọc cho người khác tức chết à...tên ăn mày dâm tặc" càng nói Vân La càng nghiến răng nghiến lợi không khỏi dù dọa Hải Đường.
"Quận chú nói gì Hải Đường không hiểu" Hải Đường nghĩ giả ngu vẫn tốt nhất nhưng càng ngu càng khiến người đối diện tức điện, hết cách Vân La đành đem miếng ngọc bội đưa trước mắt Hải Đường, nhìn cái cách Hải Đường sờ soạn trên người Vân La mới hả dạ
"Sao nào, còn nói ngươi không phải là cái tên chết bầm hôm đó"
"Thật ra khi đó Hải Đường đang mang nhiệm vụ trên người, chuyện của Hộ Long Sơn trang không thể tiết lộ, nếu có gì mạo phạm quận chúa xin thứ tội"
"Nhìn tướng mạo đường hoàng nhưng lại không ngừng nói dối, lúc nảy ta phát hiện ngươi rất sợ hoàng thúc biết chuyện giữa chúng ta thì phải...thôi được rồi để ta mang miếng ngọc này đến Hộ Long Sơn trang tìm hoàng thúc tâm sự"
Sự việc ngoài dự tính của Hải Đường nàng cũng ngờ Vân La lại có ánh mắt tinh tường như thế, giờ chỉ còn cách xuống nước, dù ải này có khó qua đến đâu nàng cũng phải qua.
"Quận chúa thông minh, chuyện của Hải Đường không nên kinh động đến nghĩa phụ, xin quận chúa đưa giá, Hải Đường tình nguyện chuộc lại ngọc bội với bất cứ giá nào" đây chính là câu Vân La muốn nghe nhất
"Thấy ngươi thần khẩn bổn quận chúa sẽ nể mặt...vàng bạc châu báo ta không thiếu... ngươi từ nay trở đi phải nghe Vân La này, bảo đi Tây không được đi Đông thế nào, đến khi nào ta thấy chán mới trả cho ngươi"
"Quận chúa người thật biết làm khó cho ta, hay là thế này Hải Đường sẽ đáp ứng làm cho quận chúa ba việc, ba việc này dù có lên núi đao xuống biển lửa chỉ cần quận chúa lên tiếng Hải Đường sẽ không từ chối...nếu không chấp nhận mời quận chúa đi tìm nghĩa phụ"
Nhận thấy sự tức giận và một phần nhún nhường của Hải Đường qua lời nói Vân La đành bấm bụng thoả thuận "ba điều thật là quá dễ cho ngươi"
"Ba việc thì ba việc nhưng ta cũng muốn ngươi dù trong hoàn cảnh nào chỉ cần biết ta gặp nguy hiểm sẽ đến bên cạnh ta giải nguy...thế nào, nếu không đồng ý ta đi Hộ Long Sn trang ngay lập tức"
Sự do dự của Hải Đường không kéo dài được lâu sau khi thấy Vân La bước ra khỏi cửa, đã đi đến bước này thì nhún nhường thêm một chút có sao.
"Làm sao ta biết quận chúa gặp nguy hiểm để ứng cứu"
"Khi nào cần ngươi giúp đỡ, ta sẽ phóng pháo hoa này lên trời, đây sẽ là tín hiệu giữa hai ta"
"Được, sau khi giao kèo được thực hiện hi vọng quận chúa giữa lời vì Hải Đường không thể bảo hộ người cả đời"
Nghe câu nói của Hải Đường bỗng dưng Vân La lặng cả người, nàng không giận vì Hải Đường không tin mà bảo nàng giữ lời hứa, nàng cảm thấy trong lòng khó chịu khi Hải Đường bảo rằng không thể bảo hộ nàng cả đời. Vân La cảm nhận được sự mất mát vô hình, nàng nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, không quay lưng đối diện với Hải Đường, chỉ nói một câu rồi đi thẳng về phía trước.
"Yên tâm, quyết định như vậy đi"
Nhìn Vân La khuất dạng bỗng dưng Hải Đường lên lỗi sự thương sót, nàng cũng không biết tại sao lại xuất hiện cái cảm giác khó tả này, chỉ biết đứng đó thở dài luyến tiết hình bóng phía trước "quan hệ của chúng ta trước kia không phải tốt đẹp lắm sao, giờ tại sao lại như thế này"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro